TruyenFull.Me

CĐĐG2024 | Hoa Hồng Trắng

[Oneshot:Trói Buộc]

_icyssheep

Yến Kiều Mộng Nguyệt

---

...

Dương Hoàng Yến chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ rơi vào một mối quan hệ vừa ngọt ngào vừa trói buộc đến nghẹt thở như thế này. Người phụ nữ ấy, - Nguyễn Kiều Anh người chưa từng để chị thoát khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một giây.

Hoàng Yến không ghét bỏ sự chiếm hữu ấy. Trái lại, chị biết mình cũng chẳng thể nào dứt ra được.

Đêm nay, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Trong căn hộ chỉ có ánh đèn vàng dìu dịu, soi lên tấm lưng trần mảnh mai của Hoàng Yến. Chị đang ngồi trên giường, ôm gối nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đượm chút suy tư.

Kiều Anh từ sau lưng ôm lấy cô, hơi thở nóng rực phả lên gáy:

"Chị đang nghĩ gì đấy?"

Hoàng Yến giật mình nhưng không tránh đi. Chị khẽ thở dài:

"Kiều Anh này... nếu một ngày chị muốn tự do hơn một chút, em có để chị đi không?"

Bàn tay đang ôm chặt eo chị khựng lại. Một thoáng im lặng kéo dài giữa hai người, trước khi Kiều Anh cười khẽ, giọng nói có chút trầm đục:

"Chị thử đi xem."

Lời nói ấy chẳng khác nào một lời cảnh cáo đầy yêu thương nhưng cũng đầy giam cầm. Dương Hoàng Yến không quay đầu lại, nhưng chị có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Kiều Anh đang khóa chặt lấy mình.

"Tôi sẽ không để chị rời xa tôi đâu, Yến à."

Chị khẽ cười, dựa vào vòng tay người phía sau.

"Uhm, chị biết mà."

___

Kiều Anh và Hoàng Yến quen nhau từ những ngày đầu bước chân vào làng nhạc. Một người là giọng ca ngọt ngào, một người là ca sĩ, giảng viên thanh nhạc tài hoa. Cả hai bổ sung cho nhau, trở thành cặp đôi ăn ý trong âm nhạc.

Nhưng ngoài đời, mọi thứ lại không đơn giản như vậy.

Hoàng Yến là cơn gió, còn Kiều Anh là chiếc lồng son.

Kiều Anh yêu chị đến mức sẵn sàng giữ Hoàng Yến bên mình, bất kể chị có đồng ý hay không. Bởi vì trong cuộc tình này Hoàng Yến không có quyền tự quyết định, chỉ có thể nhìn theo sắc mặt của Kiều Anh mà tự ngầm hiểu.

Có lần Hoàng Yến bạo gan muốn thử cảm giác rời xa Kiều Anh một chút. Chỉ là đi du lịch một vài ngày với bạn bè, mà không thông báo gì cho Kiều Anh nhưng đến ngày thứ hai, chị đã nhận được tin nhắn dày đặc của Kiều Anh.

"Chị đang trốn em sao? Yến?"

"Về ngay!"

Chị lắc đầu cười, nhưng trái tim lại run lên vì chút hạnh phúc quái lạ.

Sự chiếm hữu của Kiều Anh không khiến chị sợ hãi. Ngược lại, chị còn thấy an toàn khi được người ấy giữ chặt như thế.

Nhưng... nó có thể kéo dài mãi không?

___

Hôm nay, Hoàng Yến có một buổi phỏng vấn. Trong lúc nghỉ giữa giờ, một nam ca sĩ đồng nghiệp ghé sát vào nói chuyện với chị. Chị cười nhẹ đáp lại, nhưng từ góc xa, Kiều Anh đã thu hết cảnh ấy vào mắt.

Buổi tối hôm đó, khi vừa về đến nhà, Hoàng Yến đã bị ép vào tường.

"Ấy Kiều Anh, em làm gì vậy?" - Chị ngước mắt nhìn Kiều Anh, đôi mắt ngây thơ nhưng lại càng khiến người đối diện mất kiên nhẫn.

"Chị cười với ai vậy?"

Hoàng Yến chớp mắt, rồi bật cười: "Kiều Anh à, đây là công việc thôi mà."

"Công việc?" Kiều Anh ghì chặt tay chị, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

"Chị có biết chị cười lên đẹp thế nào không? Chị nghĩ tôi muốn để người khác thấy sao?"

Dương Hoàng Yến bỗng cảm thấy nhịp tim mình lỡ mất một nhịp.

Kiều Anh... thật sự đã đến mức này rồi sao?

Chị cắn môi, khẽ nói:

"Chị... không thể mãi chỉ có em được."

Một giây.

Hai giây.

Không khí giữa hai người đông cứng lại.

Kiều Anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Yến. Rồi đột nhiên, cô cười khẽ.

"Dương Hoàng Yến."

"Vâng..."

"Chị có chắc là chị không muốn chỉ có tôi không?"

Câu nói ấy vừa như một lời hỏi han, vừa như một lời tuyên bố.

Dương Hoàng Yến không trả lời.

Bởi vì ngay khoảnh khắc ấy, Kiều Anh đã cúi xuống, chặn hết mọi lời nói bằng một nụ hôn.

___

Kiều Anh không phải là người dễ dàng từ bỏ thứ mình yêu thích. Mà Hoàng Yến lại là người duy nhất trong đời cô không thể để mất.

Đêm ấy, Dương Hoàng Yến bị vây chặt trong vòng tay của Kiều Anh.

Hơi thở của cả hai hòa vào nhau, sự trói buộc dần chuyển thành một sự đắm chìm không lối thoát.

Có lẽ Hoàng Yến chưa bao giờ nhận ra - ngay từ giây phút chị bước vào cuộc đời Kiều Anh, chị đã không còn đường lui.

___

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa. Hoàng Yến thức dậy, thấy cơ thể hơi nhức mỏi. Chị khẽ trở mình, nhìn thấy Kiều Anh đang nằm bên cạnh, tay vẫn quàng qua eo chị như sợ Hoàng Yến biến mất.

Chị ngắm nhìn người trước mặt. Dưới ánh sáng ban mai, khuôn mặt Kiều Anh dịu dàng hơn rất nhiều.

Chị cười nhẹ, vươn tay chạm vào má người kia.

"Kiều Anh à... em thật đáng sợ."

Kiều Anh đột nhiên mở mắt.

Cô không hề ngủ say như Hoàng Yến tưởng.

Cô nắm lấy tay Hoàng Yến, kéo nhẹ, khiến người đối diện rơi vào vòng tay mình.

"Chị nói đúng." - Giọng cô trầm thấp "Tôi đáng sợ lắm, nên chị đừng dại mà rời xa tôi. Dù chỉ là nửa bước chân."

Hoàng Yến khẽ cười, dụi đầu vào ngực Kiều Anh.

"Vâng... chị biết mình cần phải làm gì mà."

Vậy là đủ rồi.

Dù cho có bị giam cầm mãi trong vòng tay này, một vòng tay vững chắc đủ để chị trao hết phần đời về sau của mình cho Kiều Anh, Dương Hoàng Yến cũng cam tâm tình nguyện.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me