Cddg2024 Xom Tro 3d
Mấy bà đọc truyện mà kiệm lời đến mức tui dỗi luôn á:)) Còm men ồn ào lên đi mấy mom ơi, để tui còn biết có người vẫn đang theo dõi truyện của tui chớ
Đọc bình luận của mấy người tui mê lắm á, động lực viết chính của tui đó nha___________________________________________________________________Ngọc Phước đứng lên ghế, mặt đã đỏ ửng vì say, tay cầm mic gào ầm lên:"Khi anh qua thung lũng
Và bóng đêm ghì bàn chân
Đời khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu, em mong lau mắt anh khô
Ta yêu sai hay đúng?""Trời ơi ai cho mày phá hit của tao!!!"Bùi Lan Hương cũng chẳng khá hơn, đầu óc cô giờ quay vòng luôn rồi. Nãy bị chị Phạm Quỳnh Anh dụ kèo uống hẳn 3 ly nên Hương không còn tỉnh táo. Đầu đau như búa bổ, cộng thêm giọng của Phước làm cô muốn ngất tại chỗ. Ái Phương gục mặt xuống bàn, cô chẳng thiết tha gì việc lên can ngăn bạn nhà mình ngừng lấy mic chọi vô đầu Ngọc Phước nữa rồi"Trời ơi thôi đừng có đánh nhau"-Phạm Quỳnh Anh không còn tỉnh táo, tựa lưng vô ghế, nói vài câu qua loaVũ Ngọc Anh có rượu vào người nói nhiều gấp 10 lần so với bình thường. Con bé Hậu Hoàng nó muốn vô ngủ lắm mà bị cô kéo lại bắt ngồi yên đó nghe cô nói huyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất. Thậm chí Ngọc Anh còn không biết rằng, trong lúc nghe chuyện, Hậu nó ngủ mất tiêu Hội Kiều Anh, Xuân Nghi, Ngọc Thanh Tâm với Hoàng Yến Chibi thì lập 1 hội riêng, không tranh mic với những người kia, tự hát hò ầm ĩ nguyên một khu''Ϲhỉ muốn bên anh
Lắng nghe những vô tri
Ϲhẳng đuôi với đầu
Ɗù thế gian có phai màu
Thì hai đứa vẫn bên cạnh nhau''Hạnh Sino, Thu Phương và Thảo Trang còn lấy hẳn cái tambourine ra chơi để góp vui vào dàn nhạc "cây nhà lá vườn kia"Mie ngồi nép ở một góc, tay ôm ly nước lọc như thể đang cố bảo vệ chút tỉnh táo còn sót lại của mình giữa cơn lốc mang tên "hội chị em lên đồ và lên luôn cả men". Nhưng giờ đây, nhìn Chè Bè-người bạn thân thiết nhất của cô-đang hát ầm lên như đang đứng giữa sân khấu lớn, Mie chỉ biết trợn mắt nhìn."Ai cho bà ấy uống cái gì mà sung dữ vậy trời..." - Cô lẩm bẩmHoàng Yến Chibi đang hát nhìn xuống thấy cô bạn mình liền bỏ hội chạy tới gần Mie, chọc ghẹo:
"Lên hát chung cho vui đi Mie""Thôi đi, cậu say lắm rồi đó Yến""Có đâu. Ủa mà..."-Nói đoạn, Yến bị dí sát mặt mình lại gần mặt của cô rồi khẽ cười-"Nay trang điểm hả sao mà xinh thế? Đáng yêu!""Đừng có ghẹo tớ"Mie chưa kịp phản ứng gì, Hoàng Yến đã khẽ nghiêng người, đặt một cái hôn nhẹ lên má cô như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.Cô sững lại.Không khí xung quanh bỗng như mờ đi một chút, mọi âm thanh phía sau-tiếng hát, tiếng tambourine bỗng xa xăm. Cô chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Mặt Mie khẽ nóng lên. Cô chỉ còn biết ngồi yên, cố giữ cho bản thân không lộ ra quá nhiều cảm xúc."Cậu biết cậu vừa làm gì không vậy Chè Bè?"Trong khi đó, Hoàng Yến lại cười toe, vô tư như thể chẳng có gì vừa xảy ra cả."Xinh thì phải thưởng chớ" - Yến nói, rồi đứng dậy chạy về lại nhóm bạn, bỏ lại Mie ngồi một mình, bối rối đến mức không biết tay mình nên đặt ở đâu nữa.Hội người lớn như Minh Tuyết, Mỹ Linh, Ngọc Ánh, Phương Thanh, Thúy Hiền thì đành chào thua với đám nhỏ. Minh Tuyết chỉ kịp dặn dò mấy đứa đừng làm phiền các khu dân cư xong quanh rồi về phòng ngủ luôn. Mấy chị kia cũng vì mệt quá nên chỉ ngồi một chỗ rồi nói chuyện với nhauChâu Tuyết Vân từ nãy đến giờ không đụng 1 tí rượu nào vì sáng mai còn thi đấu nên giữ sức khỏe. Cô im lặng ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh, trong lòng có chút rộn ràng. Không ngờ ở khu tập thể lại vui đến vậy, mọi người đều hòa đồng, coi nhau là người nhà, sẵn sàng giúp đỡ và chia sẻ lúc gặp khó khăn. Năm nay là năm đầu dọn đến đây mà Vân đã làm quen hết với tất cả mọi người rồi. Vân còn chơi với Kiều Anh và Xuân Nghi nữa. 2 con người ấy như nước với lửa. Nhưng dù có cãi nhau đến mấy thì tình bạn đó vẫn luôn được gìn giữ cho đến tận bây giờ. Coi như lần chuyển trọ này là đại thành công và cô sẽ quyết định ở đây lâu dài.Dương Hoàng Yến và Thiều Bảo Trâm cũng là 1 trong những con người từ bỏ cuộc chơi từ sớm. Đôi chíp bông ấy dắt nhau về phòng ngủ lâu rồi. Do Yến bảo cô bị chóng mặt nên Trâm cũng chẳng thiết tha gì việc ngồi thêm nữa.Misthy ngồi cạnh Tóc Tiên. Cả 2 đều đã có hơi men trong người nhưng vẫn giữ được 1 chút tỉnh táo. Tiên đang ngồi lướt mạng bỗng bị Misthy khều nhẹ làm chị quay sang nhìn:"Gì thế?""Đi chỗ này với em tí không?""Đi đâu? Tính giở trò lúc chị mày đang say liền chuốc thuốc rồi bán sang Campuchia đúng không?""Gì vậy má? Có mình má nghĩ vậy thôi. Mà chị đi theo em đi. Em có chuyện muốn nói"Tóc Tiên khẽ liếc nhẹ đứa em của mình 1 cái cũng đành gật đầu. Thế là 2 con người này chính thức từ bỏ cuộc nhậu, rời khỏi chốn ồn ào_____________________________________________________________________Cả hai đi bộ chầm chậm ra ngoài, tiếng cười nói phía sân vẫn còn vẳng lại nhưng đã bị gió đêm nuốt dần vào yên lặng. Sân khu trọ khuya rồi mà vẫn còn chút ánh sáng từ chiếc đèn cũ hắt ra, vừa đủ để thấy rõ mặt nhau.Misthy dẫn Tóc Tiên lên sân thượng-nơi cô thường ra đứng khi quá mệt mỏi hoặc cần yên tĩnh. Tóc Tiên đứng bên cạnh, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn quầng sáng của thành phố xa xa mà chẳng nói gì. Gió thổi bay vài sợi tóc, chị đưa tay gạt đi, rồi nghiêng đầu nhìn cô em đang đứng lặng bên cạnh."Rồi đó. Muốn nói gì nói lẹ để chị còn đi ngủ nè""Sao mà gấp thế? Lâu lâu mới có dịp nói chuyện 2 người với nhau kể từ đêm 2 tháng trước mà."-Misthy bĩu môi, cô ngồi xuống cái chồng thùng carton đặt gần đó-"Ngồi xuống đi, cho đỡ mỏi""Thôi chị đứng ngắm trời tí. Nay trăng đẹp quá"Thực ra Misthy không định dắt chị ra đây, nhưng trong lòng cô có chút hối thúc cô phải làm điều đó nên Misthy quyết đánh liều luôn. May sao mà Tóc Tiên đồng ý đi theo. Nhưng giờ cô phải đối mặt với đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu trước khi nói ra điều mà bản thân muốn bày tỏ. Mục đích của cô hoàn toàn không phải dẫn chị lên đây chỉ để hóng gió ngắm trăngTóc Tiên đứng lặng, dáng người thanh thoát tựa như tan vào màn đêm dịu nhẹ. Ánh trăng rọi xuống mái tóc buông xoã hờ hững, phủ lên chị một lớp sáng bạc mờ mờ, khiến cả bóng hình ấy như bước ra từ tranh lụa.Giờ Misthy đã hiểu vì sao cô lại rung động với người con gái này đến vậy rồi!Bỗng giọng nói của Tóc Tiên cất lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng từ nãy tới giờ"Cái đêm mà chúng ta nói chuyện với nhau về chuyến đi Sa Pa ấy Thy nhớ không?""Em không đãng trí đến mức vậy đâu"Nói đoạn, chị quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu lại, miệng khẽ nở 1 nụ cười nhẹ:
"Lúc em bước vô phòng, chị có nghe cái lời mà em nói nhỏ đó""Lời gì cơ"Ban đầu là do không nhớ nên Misthy mới hỏi vậy. Nhưng ngay sau đó, một dòng kí ức ngắn xoẹt qua đầu cô. À...chị ta nhớ lâu thật. Cái lời "Em thích chị" ấy tưởng chừng như câu nói bâng quơ, nhỏ đến mức chỉ để bản thân Misthy nghe. Mà giờ đây bị lộ mất. Misthy khẽ thở 1 hơi dài"À nhớ rồi. Chị hay thật""Em trêu chị đúng không?""Trêu bà làm gì? Tôi nói thật đó. Thực ra cái cảm giác khó xử khi đứng trước mặt chị em cũng đã trải qua, em còn đang tính rủ chị lên đây để thổ lộ tâm tư tình cảm mà có vẻ chị biết trước đó luôn ha. Chị đẹp gái chết đi được, lại còn cười duyên nữa. Mê từ cái nhìn đầu tiên luôn. Chưa kể..."Misthy ngừng một chút, cổ họng nghèn nghẹn như thể những lời định nói ra tự dưng trở nên quá lớn so với không gian tĩnh lặng giữa hai người. Cô nhìn chị-người con gái đang đứng giữa ánh trăng, vẻ mặt không giễu cợt, không xa cách, chỉ lặng yên nghe."Nụ hôn ở Sa pa đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in. Em muốn nói lâu rồi. Không biết chị có tình cảm gì với em không, em cũng không đòi hỏi gì hết. Em chỉ muốn... chị biết thôi. Em mệt khi cứ phải giấu mãi, khi cứ nói đùa rồi cười để che cảm xúc thật. Em mệt vì yêu một người mà không dám nói. Nhưng em sợ mất chị còn hơn sợ bị từ chối."Tóc Tiên bất ngờ vì một Misthy tưởng chừng luôn vui vẻ, hay trêu ghẹo lại có những lúc nói chuyện sâu lắng thế này. Ngay cả bản thân cô cũng đoán trước được rằng một ngày nào đó tình cảm ấy sẽ được làm rõ. Nhưng không ngờ nó lại đến sớm vậyMisthy là một người cả thèm chóng chán, không thích một ai đó quá lâu. Giống như khi con người ta thấy một món đồ đẹp, muốn mua mà lại chẳng có tiền. Thế là bẵng đi một thời gian, họ sẽ không còn cảm giác yêu thích ấy nữa. Thích hay ghét, cô đều muốn làm cho rõ để sau này khi những cảm xúc ấy đã vơi đi, những lời nói ngày ấy có muốn cũng chẳng thể thốt ra nữa, cô sẽ không nuối tiếcCòn nếu yêu ai đó đủ nhiều, cô sẽ đi tỏ tình. Tỏ tình là cách để chấm dứt một mối tình đơn phương"Em muốn cùng chia sẻ với chị về niềm vui nỗi buồn mà chị đã trải qua. Chị vẫn luôn mạnh mẽ đối mặt với mọi thứ, nhưng chắc chị vẫn cần ai đó ở bên cạnh để xoa dịu đi những cảm xúc tiêu cực mà đúng không?"Tóc Tiên vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi Misthy-cô gái vừa dũng cảm nói ra hết thảy những cảm xúc giấu kín. Ánh trăng vẫn dịu dàng như vậy, nhưng trong lòng chị thì có gì đó lay động. Không ồn ào, không dữ dội. Chỉ là một đợt sóng âm ỉ lướt qua, chạm vào tim."Thy à""Sao vậy""Cảm ơn em vì đã thổ lộ cho chị biết những gì em nghĩ. Em thực sự đã giúp chị biết rằng một con người vừa nóng nảy, lại còn có cuộc sống bấp bênh mông lung như chị vẫn còn có người để tâm đến. Chị vui lắm đó"Misthy im lặng nhìn chị. Câu nói ấy không hoa mỹ, không lãng mạn, nhưng khiến trái tim cô nhói lên một cái thật nhẹ."Chị nói gì nghe buồn quá vậy?" - cô gượng cười, nhưng giọng khàn hẳn đi.Tóc Tiên xoay người lại đối diện với cô, đôi mắt vẫn giữ nguyên ánh nhìn trầm lắng."Chị không buồn. Chỉ là... trước giờ chị chưa từng nghĩ sẽ có ai thật sự hiểu chị. Ai cũng nghĩ chị mạnh mẽ, biết lo cho bản thân. Nhưng em thì khác. Em nhìn thấy hết.""Ừ đó. Thế yêu hay không yêu nói một lời nè"- Misthy khoanh tay lại, nghiêng đầu nhìn chị với vẻ mặt nửa thật nửa đùaTóc Tiên bật cười khẽ-một kiểu cười vừa bất ngờ, vừa thấy không đỡ nổi với cái kiểu ép cung không báo trước của Misthy. Chị giả vờ nhướn mày, tay đưa lên chống cằm, mắt đảo nhẹ một vòng như đang suy nghĩ rất chi là nghiêm túc. Rồi bất chợt, chị lắc đầu."Không nói.""Hả???" Misthy há hốc, miệng còn chưa kịp khép lại thì đã thấy chị nhón chân khẽ tặng cho cô một nụ hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ ấy. Tiên không hôn lâu, chỉ phớt một tí rồi dứt ra, mỉm cười tinh nghịch quan sát biểu cảm hoảng hốt của đứa em nhỏ ấy"Nói chi! Thôi để làm cho rồi, đỡ vòng vo. Chị không thích dài dòng văn tự đâu. Say rồi đau đầu lắm"Cô đưa tay lên môi, chạm khẽ vào chỗ vừa bị "tấn công", đôi môi vẫn còn nguyên cảm giác ấm áp từ nụ hôn phớt qua kia. Má cô bỗng đỏ hồng lên, không phải vì rượu, mà vì ngại..."Chị... chị... bà... bà vừa... trời đất quỷ thần ơi""Thế chúng ta yêu nhé""Ừ. Tôi thua bà rồi, yêu thì yêu"_________________________________________________________________________Vậy là đã có 1 thuyền cập bến thành công sau cặp Vải Én hihi:3Mấy bà nghĩ sao về chương này:) Nhớ còm men và vote cho truyện nhaCảm ơn mọi người vì vẫn còn theo dõi bộ truyện nhạt nhẽo này sau hơn 20 chương
Đọc bình luận của mấy người tui mê lắm á, động lực viết chính của tui đó nha___________________________________________________________________Ngọc Phước đứng lên ghế, mặt đã đỏ ửng vì say, tay cầm mic gào ầm lên:"Khi anh qua thung lũng
Và bóng đêm ghì bàn chân
Đời khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu, em mong lau mắt anh khô
Ta yêu sai hay đúng?""Trời ơi ai cho mày phá hit của tao!!!"Bùi Lan Hương cũng chẳng khá hơn, đầu óc cô giờ quay vòng luôn rồi. Nãy bị chị Phạm Quỳnh Anh dụ kèo uống hẳn 3 ly nên Hương không còn tỉnh táo. Đầu đau như búa bổ, cộng thêm giọng của Phước làm cô muốn ngất tại chỗ. Ái Phương gục mặt xuống bàn, cô chẳng thiết tha gì việc lên can ngăn bạn nhà mình ngừng lấy mic chọi vô đầu Ngọc Phước nữa rồi"Trời ơi thôi đừng có đánh nhau"-Phạm Quỳnh Anh không còn tỉnh táo, tựa lưng vô ghế, nói vài câu qua loaVũ Ngọc Anh có rượu vào người nói nhiều gấp 10 lần so với bình thường. Con bé Hậu Hoàng nó muốn vô ngủ lắm mà bị cô kéo lại bắt ngồi yên đó nghe cô nói huyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất. Thậm chí Ngọc Anh còn không biết rằng, trong lúc nghe chuyện, Hậu nó ngủ mất tiêu Hội Kiều Anh, Xuân Nghi, Ngọc Thanh Tâm với Hoàng Yến Chibi thì lập 1 hội riêng, không tranh mic với những người kia, tự hát hò ầm ĩ nguyên một khu''Ϲhỉ muốn bên anh
Lắng nghe những vô tri
Ϲhẳng đuôi với đầu
Ɗù thế gian có phai màu
Thì hai đứa vẫn bên cạnh nhau''Hạnh Sino, Thu Phương và Thảo Trang còn lấy hẳn cái tambourine ra chơi để góp vui vào dàn nhạc "cây nhà lá vườn kia"Mie ngồi nép ở một góc, tay ôm ly nước lọc như thể đang cố bảo vệ chút tỉnh táo còn sót lại của mình giữa cơn lốc mang tên "hội chị em lên đồ và lên luôn cả men". Nhưng giờ đây, nhìn Chè Bè-người bạn thân thiết nhất của cô-đang hát ầm lên như đang đứng giữa sân khấu lớn, Mie chỉ biết trợn mắt nhìn."Ai cho bà ấy uống cái gì mà sung dữ vậy trời..." - Cô lẩm bẩmHoàng Yến Chibi đang hát nhìn xuống thấy cô bạn mình liền bỏ hội chạy tới gần Mie, chọc ghẹo:
"Lên hát chung cho vui đi Mie""Thôi đi, cậu say lắm rồi đó Yến""Có đâu. Ủa mà..."-Nói đoạn, Yến bị dí sát mặt mình lại gần mặt của cô rồi khẽ cười-"Nay trang điểm hả sao mà xinh thế? Đáng yêu!""Đừng có ghẹo tớ"Mie chưa kịp phản ứng gì, Hoàng Yến đã khẽ nghiêng người, đặt một cái hôn nhẹ lên má cô như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.Cô sững lại.Không khí xung quanh bỗng như mờ đi một chút, mọi âm thanh phía sau-tiếng hát, tiếng tambourine bỗng xa xăm. Cô chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Mặt Mie khẽ nóng lên. Cô chỉ còn biết ngồi yên, cố giữ cho bản thân không lộ ra quá nhiều cảm xúc."Cậu biết cậu vừa làm gì không vậy Chè Bè?"Trong khi đó, Hoàng Yến lại cười toe, vô tư như thể chẳng có gì vừa xảy ra cả."Xinh thì phải thưởng chớ" - Yến nói, rồi đứng dậy chạy về lại nhóm bạn, bỏ lại Mie ngồi một mình, bối rối đến mức không biết tay mình nên đặt ở đâu nữa.Hội người lớn như Minh Tuyết, Mỹ Linh, Ngọc Ánh, Phương Thanh, Thúy Hiền thì đành chào thua với đám nhỏ. Minh Tuyết chỉ kịp dặn dò mấy đứa đừng làm phiền các khu dân cư xong quanh rồi về phòng ngủ luôn. Mấy chị kia cũng vì mệt quá nên chỉ ngồi một chỗ rồi nói chuyện với nhauChâu Tuyết Vân từ nãy đến giờ không đụng 1 tí rượu nào vì sáng mai còn thi đấu nên giữ sức khỏe. Cô im lặng ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh, trong lòng có chút rộn ràng. Không ngờ ở khu tập thể lại vui đến vậy, mọi người đều hòa đồng, coi nhau là người nhà, sẵn sàng giúp đỡ và chia sẻ lúc gặp khó khăn. Năm nay là năm đầu dọn đến đây mà Vân đã làm quen hết với tất cả mọi người rồi. Vân còn chơi với Kiều Anh và Xuân Nghi nữa. 2 con người ấy như nước với lửa. Nhưng dù có cãi nhau đến mấy thì tình bạn đó vẫn luôn được gìn giữ cho đến tận bây giờ. Coi như lần chuyển trọ này là đại thành công và cô sẽ quyết định ở đây lâu dài.Dương Hoàng Yến và Thiều Bảo Trâm cũng là 1 trong những con người từ bỏ cuộc chơi từ sớm. Đôi chíp bông ấy dắt nhau về phòng ngủ lâu rồi. Do Yến bảo cô bị chóng mặt nên Trâm cũng chẳng thiết tha gì việc ngồi thêm nữa.Misthy ngồi cạnh Tóc Tiên. Cả 2 đều đã có hơi men trong người nhưng vẫn giữ được 1 chút tỉnh táo. Tiên đang ngồi lướt mạng bỗng bị Misthy khều nhẹ làm chị quay sang nhìn:"Gì thế?""Đi chỗ này với em tí không?""Đi đâu? Tính giở trò lúc chị mày đang say liền chuốc thuốc rồi bán sang Campuchia đúng không?""Gì vậy má? Có mình má nghĩ vậy thôi. Mà chị đi theo em đi. Em có chuyện muốn nói"Tóc Tiên khẽ liếc nhẹ đứa em của mình 1 cái cũng đành gật đầu. Thế là 2 con người này chính thức từ bỏ cuộc nhậu, rời khỏi chốn ồn ào_____________________________________________________________________Cả hai đi bộ chầm chậm ra ngoài, tiếng cười nói phía sân vẫn còn vẳng lại nhưng đã bị gió đêm nuốt dần vào yên lặng. Sân khu trọ khuya rồi mà vẫn còn chút ánh sáng từ chiếc đèn cũ hắt ra, vừa đủ để thấy rõ mặt nhau.Misthy dẫn Tóc Tiên lên sân thượng-nơi cô thường ra đứng khi quá mệt mỏi hoặc cần yên tĩnh. Tóc Tiên đứng bên cạnh, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn quầng sáng của thành phố xa xa mà chẳng nói gì. Gió thổi bay vài sợi tóc, chị đưa tay gạt đi, rồi nghiêng đầu nhìn cô em đang đứng lặng bên cạnh."Rồi đó. Muốn nói gì nói lẹ để chị còn đi ngủ nè""Sao mà gấp thế? Lâu lâu mới có dịp nói chuyện 2 người với nhau kể từ đêm 2 tháng trước mà."-Misthy bĩu môi, cô ngồi xuống cái chồng thùng carton đặt gần đó-"Ngồi xuống đi, cho đỡ mỏi""Thôi chị đứng ngắm trời tí. Nay trăng đẹp quá"Thực ra Misthy không định dắt chị ra đây, nhưng trong lòng cô có chút hối thúc cô phải làm điều đó nên Misthy quyết đánh liều luôn. May sao mà Tóc Tiên đồng ý đi theo. Nhưng giờ cô phải đối mặt với đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu trước khi nói ra điều mà bản thân muốn bày tỏ. Mục đích của cô hoàn toàn không phải dẫn chị lên đây chỉ để hóng gió ngắm trăngTóc Tiên đứng lặng, dáng người thanh thoát tựa như tan vào màn đêm dịu nhẹ. Ánh trăng rọi xuống mái tóc buông xoã hờ hững, phủ lên chị một lớp sáng bạc mờ mờ, khiến cả bóng hình ấy như bước ra từ tranh lụa.Giờ Misthy đã hiểu vì sao cô lại rung động với người con gái này đến vậy rồi!Bỗng giọng nói của Tóc Tiên cất lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng từ nãy tới giờ"Cái đêm mà chúng ta nói chuyện với nhau về chuyến đi Sa Pa ấy Thy nhớ không?""Em không đãng trí đến mức vậy đâu"Nói đoạn, chị quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu lại, miệng khẽ nở 1 nụ cười nhẹ:
"Lúc em bước vô phòng, chị có nghe cái lời mà em nói nhỏ đó""Lời gì cơ"Ban đầu là do không nhớ nên Misthy mới hỏi vậy. Nhưng ngay sau đó, một dòng kí ức ngắn xoẹt qua đầu cô. À...chị ta nhớ lâu thật. Cái lời "Em thích chị" ấy tưởng chừng như câu nói bâng quơ, nhỏ đến mức chỉ để bản thân Misthy nghe. Mà giờ đây bị lộ mất. Misthy khẽ thở 1 hơi dài"À nhớ rồi. Chị hay thật""Em trêu chị đúng không?""Trêu bà làm gì? Tôi nói thật đó. Thực ra cái cảm giác khó xử khi đứng trước mặt chị em cũng đã trải qua, em còn đang tính rủ chị lên đây để thổ lộ tâm tư tình cảm mà có vẻ chị biết trước đó luôn ha. Chị đẹp gái chết đi được, lại còn cười duyên nữa. Mê từ cái nhìn đầu tiên luôn. Chưa kể..."Misthy ngừng một chút, cổ họng nghèn nghẹn như thể những lời định nói ra tự dưng trở nên quá lớn so với không gian tĩnh lặng giữa hai người. Cô nhìn chị-người con gái đang đứng giữa ánh trăng, vẻ mặt không giễu cợt, không xa cách, chỉ lặng yên nghe."Nụ hôn ở Sa pa đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in. Em muốn nói lâu rồi. Không biết chị có tình cảm gì với em không, em cũng không đòi hỏi gì hết. Em chỉ muốn... chị biết thôi. Em mệt khi cứ phải giấu mãi, khi cứ nói đùa rồi cười để che cảm xúc thật. Em mệt vì yêu một người mà không dám nói. Nhưng em sợ mất chị còn hơn sợ bị từ chối."Tóc Tiên bất ngờ vì một Misthy tưởng chừng luôn vui vẻ, hay trêu ghẹo lại có những lúc nói chuyện sâu lắng thế này. Ngay cả bản thân cô cũng đoán trước được rằng một ngày nào đó tình cảm ấy sẽ được làm rõ. Nhưng không ngờ nó lại đến sớm vậyMisthy là một người cả thèm chóng chán, không thích một ai đó quá lâu. Giống như khi con người ta thấy một món đồ đẹp, muốn mua mà lại chẳng có tiền. Thế là bẵng đi một thời gian, họ sẽ không còn cảm giác yêu thích ấy nữa. Thích hay ghét, cô đều muốn làm cho rõ để sau này khi những cảm xúc ấy đã vơi đi, những lời nói ngày ấy có muốn cũng chẳng thể thốt ra nữa, cô sẽ không nuối tiếcCòn nếu yêu ai đó đủ nhiều, cô sẽ đi tỏ tình. Tỏ tình là cách để chấm dứt một mối tình đơn phương"Em muốn cùng chia sẻ với chị về niềm vui nỗi buồn mà chị đã trải qua. Chị vẫn luôn mạnh mẽ đối mặt với mọi thứ, nhưng chắc chị vẫn cần ai đó ở bên cạnh để xoa dịu đi những cảm xúc tiêu cực mà đúng không?"Tóc Tiên vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi Misthy-cô gái vừa dũng cảm nói ra hết thảy những cảm xúc giấu kín. Ánh trăng vẫn dịu dàng như vậy, nhưng trong lòng chị thì có gì đó lay động. Không ồn ào, không dữ dội. Chỉ là một đợt sóng âm ỉ lướt qua, chạm vào tim."Thy à""Sao vậy""Cảm ơn em vì đã thổ lộ cho chị biết những gì em nghĩ. Em thực sự đã giúp chị biết rằng một con người vừa nóng nảy, lại còn có cuộc sống bấp bênh mông lung như chị vẫn còn có người để tâm đến. Chị vui lắm đó"Misthy im lặng nhìn chị. Câu nói ấy không hoa mỹ, không lãng mạn, nhưng khiến trái tim cô nhói lên một cái thật nhẹ."Chị nói gì nghe buồn quá vậy?" - cô gượng cười, nhưng giọng khàn hẳn đi.Tóc Tiên xoay người lại đối diện với cô, đôi mắt vẫn giữ nguyên ánh nhìn trầm lắng."Chị không buồn. Chỉ là... trước giờ chị chưa từng nghĩ sẽ có ai thật sự hiểu chị. Ai cũng nghĩ chị mạnh mẽ, biết lo cho bản thân. Nhưng em thì khác. Em nhìn thấy hết.""Ừ đó. Thế yêu hay không yêu nói một lời nè"- Misthy khoanh tay lại, nghiêng đầu nhìn chị với vẻ mặt nửa thật nửa đùaTóc Tiên bật cười khẽ-một kiểu cười vừa bất ngờ, vừa thấy không đỡ nổi với cái kiểu ép cung không báo trước của Misthy. Chị giả vờ nhướn mày, tay đưa lên chống cằm, mắt đảo nhẹ một vòng như đang suy nghĩ rất chi là nghiêm túc. Rồi bất chợt, chị lắc đầu."Không nói.""Hả???" Misthy há hốc, miệng còn chưa kịp khép lại thì đã thấy chị nhón chân khẽ tặng cho cô một nụ hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ ấy. Tiên không hôn lâu, chỉ phớt một tí rồi dứt ra, mỉm cười tinh nghịch quan sát biểu cảm hoảng hốt của đứa em nhỏ ấy"Nói chi! Thôi để làm cho rồi, đỡ vòng vo. Chị không thích dài dòng văn tự đâu. Say rồi đau đầu lắm"Cô đưa tay lên môi, chạm khẽ vào chỗ vừa bị "tấn công", đôi môi vẫn còn nguyên cảm giác ấm áp từ nụ hôn phớt qua kia. Má cô bỗng đỏ hồng lên, không phải vì rượu, mà vì ngại..."Chị... chị... bà... bà vừa... trời đất quỷ thần ơi""Thế chúng ta yêu nhé""Ừ. Tôi thua bà rồi, yêu thì yêu"_________________________________________________________________________Vậy là đã có 1 thuyền cập bến thành công sau cặp Vải Én hihi:3Mấy bà nghĩ sao về chương này:) Nhớ còm men và vote cho truyện nhaCảm ơn mọi người vì vẫn còn theo dõi bộ truyện nhạt nhẽo này sau hơn 20 chương
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me