Cddg2024 Xom Tro 3d
Sau 2 tuần vắng mặt thì tui đã quay trở lại rồi đây. Do đang bí ý tưởng nên không viết được gì mấy. Mong các bạn thích chương này.Nhớ vote và còm men cho mình biết cảm nhận nhe:)) Im quá tui buồn không viết nữa đó🥰__________________________________________________________________________Thiều Bảo Trâm ngồi ở trước hiên nhà, chống cằm thở dài. Vì đến tối mới hết cúp điện nên mọi người hầu như đều ra ngoài sinh hoạt chứ mấy ai ở lì trong phòng. Kiều Anh giặt giũ quần áo xong xuôi thấy con bạn thân của mình bần thần, thở không ra hơi liền tới gần rồi ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vai hỏi chuyện:"Mày với Yến cãi nhau à?""Do tao nóng tính quá. Gần đây công việc học tập mệt mỏi nên cáu bẩn, ai ngờ Yến giận thật đâu.""Có mình mày không ngờ thôi. Hôm trước mày to tiếng với nó, nó nhịn mày đến giờ là giỏi rồi. Chứ phải tao đi, tao nắm đầu mày vứt ra cổng trọ, đếch cho ngủ chung nữa." -Kiều Anh hừ nhẹ, lườm bạn mình một cáiTrâm nghe cô nói, lại càng thấy có lỗi hơn. Bây giờ không biết nên làm sao cho đúng, Yến thì cũng giận và bỏ đi rồi. Cô biết rõ vợ mình dễ tính nhưng một khi đã phật lòng thì khó mà dỗ lắm, nhưng nếu cô không làm vậy thì chuyện mỗi người một nơi là hoàn toàn có thể xảy ra.Mặt trời lên cao, thời tiết cũng nóng hơn, muốn mát thì chỉ nhờ cậy những cơn gió dạo chơi qua khu trọ mà thôi. Trâm ngồi im, mắt nhìn mông lung ra sân trọ, nơi ánh nắng rọi xiên qua mấy tán cây thấp, đổ bóng lốm đốm trên nền xi măng. Mỗi cơn gió nhẹ lướt qua là mấy cái lá cũng khẽ rung rinh, nghe xào xạc như thì thầm gì đó vào tai cô."Thế mày có tính xin lỗi Yến không?"Một giọng nói khác cất lên làm Bảo Trâm và Kiều Anh giật mình ngước lên - là Xuân Nghi. Cô vừa đi mua chai nước ngọt ở tiệm tạp hóa của Gil, mở nắp ra uống cái ực để giải khát giữa cơn nóng nực bức bối này. Không chỉ có nhỏ Kiều, Nghi cũng thuộc hội đồng quản trị của Thiều Bảo Trâm. Nói không điêu, nói không nhờ 2 gương mặt thầm lặng đứng phía sau làm quân sư, có khi đến giờ Trâm vẫn yếu nghề chưa dám tỏ tình với Yến chứ nói gì đến chuyện kết hôn.Trâm gãi đầu, trề môi:"Thì... có chứ. Tụi mày có kế gì hay không?""Tao chịu. Chuyện vợ chồng chúng mày, tối ngày cứ hỏi tao. Tự giải quyết đi con Samoyed ngốc nghếch." -Kiều Anh đẩy trán cô, gắt nhẹ- "Mày đợi Yến nó nguôi đi, tầm chiều đi mua cái gì mà nó thích ăn ấy, qua nhà bố mẹ rồi năn nỉ ỉ ôi vào. Con Yến trông vậy chứ nó thấy mày thành khẩn, nhõng nhẽo như vậy Yến cũng không nỡ đâu""Mày chắc không?""Không."Xuân Nghi nghe xong chỉ biết bật cười, suýt sặc nước ngọt vì độ phũ phàng quen thuộc của Kiều Anh. Cô lấy tay chùi miệng, rồi ngồi xuống bậc hiên, ngửa cổ ra sau, nói thêm:"Nhưng mà nếu mày không làm gì hết, thì tao chắc chắn một điều: Yến nó sẽ nghĩ là mày không coi trọng nó nữa. Cái chính ở đây không phải Yến nghe mày chê đồ ăn dở mà nó tự ái đâu. Do nó nhịn mày lâu rồi nên giờ mày làm thêm một vố nữa, quá tam ba bận đó"Nghi nhìn cô bạn một lúc, rồi quay sang Kiều Anh, khẽ hất cằm:"Mình cho nó mấy phút được không?"Kiều Anh thở hắt ra, đứng dậy, vươn vai:"Ờ. Thôi tao với mày đi đá bát phở nhỉ?""Con này! Đồ ăn chứ có phải bóng đâu mà muốn đá là đá?""Bố con zồ! Đá là ăn đấy." -Cô vỗ vai Xuân Nghi, thở dài. Kành đã quên mất cả hai không rành phương ngữ của nhau. -"Lẹ cái chân này, tao đói quá trời rồi"Cả hai kéo nhau đi khuất dần vào dãy phòng, để lại Trâm một mình. Cô đứng đó, giữa trưa nắng, gió vẫn thổi nhưng chẳng làm dịu được cơn bức bối trong lòng. Cô đưa bắt ngắm nhìn sân trọ nhộn nhịp, còn trong lòng vẫn là một mớ hỗn độn.Tóc Tiên hôm nay mặc đồ chỉn chu chuẩn bị đi đâu đó thì có một cái đuôi nhỏ xuất hiện - Misthy. Cô từ ngoài cổng đi vào, thấy chị liền hớn hở chạy đến, tay cầm 2 ly nước."Chị Tin chị Tin, chị đi đâu vậy?""Sắp chạy sự kiện nè. Chị sửa soạn chuẩn đi đây"Tiên bận bịu nên chưa kịp nhìn em đã được đưa nước tận miệng liền cầm lấy uống không suy nghĩ."Nước mía đó chị. Nắng nóng uống đã ghê ha""Tao sắp chạy sự kiện mà mày còn đưa nước mía cho tao uống. Kiêng đó, kiêng nghe chưa!" -Cô xỉa tay vào trán Misthy, thở dài- "Bỏ đi. Em không biết nên không trách được. Thôi chị đi lỡ trễ giờ nè"Misthy mím môi, mắt cụp xuống như bị mắng oan nhưng cũng chẳng dám cãi, chỉ biết đứng nhìn theo bóng Tóc Tiên rảo bước vội vàng ra cổng."Chị đi cẩn thận nha..." - Cô nói với theo, giọng nhỏ xíu.Tiên không quay lại nhưng giơ tay vẫy nhẹ, chiếc túi xách nhỏ khẽ đung đưa theo nhịp bước. Cô nhìn theo bóng lưng chị, nghĩ ngợi xem liệu có nên mua gì để chuộc lỗi hay không, có lẽ đêm nay đền bù bằng cái khác cũng được vậy!Ái Phương và Bùi Lan Hương được mẹ Tuyết nhờ đi mua rượu và nước ngọt để chuẩn bị cho tối nay, sẵn thông báo cho một số chị em biết về buổi tiệc. Nghe bảo người đề xuất ra việc này không phải Minh Tuyết mà là người khác, có điều Phương gặng hỏi mãi cô vẫn không nói ra, chỉ úp mở rằng tối nay sẽ biết. Chính điều đó lại càng làm cho mọi người hào hứng hơn, ai nấy đều hứa hẹn sẽ có mặt thật đầy đủ.Châu Tuyết Vân sau khi giặt đồ xong cũng khoác vội bộ võ phục để đến nơi tập luyện do sáng nay có lịch thi đấu. Tuimi ngồi soạn nhạc ở cái bàn được để sẵn dưới tầng trệt, vốn nó đặt ở đó cho tiện lôi ra vào các buổi tiệc. Sắp tới cô sẽ ra mắt một bài hát mới nên đây là thời gian khá quan trọng để chuẩn bị.Ngọc Phước ráng lấy mấy ca nước đầy để tiện dùng do trong phòng hết nước. Còn 2 người đang đợi phía sau là Hạnh Sino và Vũ Ngọc Anh."Trời ơi Phước, em tính lấy để dùng tới ngày mai hả? Lấy gì nhiều vậy? Nhanh lên đi" -Ngọc Anh chau mày"Đợi em tí. Cỡ em dùng hao nước lắm, phải lấy cỡ thùng này để tí dùng dần nữa."
"Chiều thợ họ đến sửa rồi mà em phòng trừ ghê thế" -Hạnh Sino nhìn cô chỉ biết thở dàiNgọc Phước cuối cùng cũng bưng được thùng nước đầy căng. Nhưng thùng nặng quá Phước không bưng được, liền vội nhìn quanh tìm người trợ giúp, cuối cùng thấy được đối tượng - Trương Tiểu My."Ê con Mie""Hả?" -Đang ngồi trò chuyện với Chè Bè, cô quay qua nhìn theo hướng có tiếng gọi "Lại đây phụ tao bưng cái thùng này lên lầu 2 với. Nặng quá khênh không lại! À may quá có Chè Bè nữa này, 3 đứa chắc đỡ nhọc hơn đó"Dù sao cũng đang rỗi chân rỗi tay nên cả 2 không ngần ngại gật đầu, chạy tới chỗ của Phước để cùng nhau mang thùng nước nặng lên lầu tới phòng của cô bạn. Vừa đi, Phước nhìn sang Mie hỏi chuyện:"Tối nay có tiệc, nghe mẹ Tuyết bảo cũng đầu tư đồ ăn ngon lắm đó. Mày tính lên hát một bài nào đó cho xôm không?""Ơ thế hả? Để tối tao tìm trong playlist nhạc bolero trữ tình của tao xem có bài nào hay rồi hát"Phước gật gù, gác thùng nước xuống một góc rồi chạy đi báo tin cho vài phòng khác.Ở một góc hiên khác, Trâm vẫn ngồi một mình, ly nước đá đã vơi quá nửa. Nắng đã bắt đầu hạ nhưng lòng cô thì vẫn nóng như lửa đốt. Người qua người lại, ai cũng bận bịu chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, chỉ có cô là lặng im chẳng buồn đi đâu. Đây là lần đầu tiên cả hai giận nhau tới mức có một người bỏ đi thế này nên cô hoảng lắm.Nghĩ ngợi một hồi bỗng nảy ra ý hay, Trâm phấn chấn hẳn. Cô vội dắt xe mình ra rồi phóng khỏi trọ triển ngay lập tức kế hoạch này. Tuy tỉ lệ thành công liệu cao hay không thì người khờ như Thầm Bảo Chill đành chịu, nhưng cô nghĩ món này sẽ giúp bạn nhà mình nguôi ngoai đi phần nào.___________________________________________________________________Dương Hoàng Yến ngồi trong căn phòng ngủ của mình hồi bé. Từ lúc lên đại học, cô dọn ra riêng để ở gần trường hơn, một phần là vì muốn sống tự lập nên cả năm nay căn phòng này rất ít ai vào, chủ yếu là mẹ của cô hay vô đây dọn dẹp mà thôi. Nhìn từ cửa sổ ra ngoài ngắm xe cộ qua lại, cô chống cằm rồi thở một hơi dài buồn rười rượi.Biết là cuộc sống hôn nhân nhiều lúc giận hờn, cãi vã nhưng cô cảm thấy không quen chút nào.Con Samoyed khờ chết tiệt! Tại sao lại kém tinh tế đến vậy chứ? Người ta nấu ăn dở thì đã làm sao? Biết vậy lúc đó úp luôn cái tô lên đầu nhỏ cún khờ đó cho bõ ghét!Đang nghĩ ngợi lung tung thì Yến nghe thấy tiếng gọi của bố ở dưới nhà nhắc cô xuống ăn cơm. Hôm nay con gái về bất ngờ nên bố mẹ nấu ăn nhiều hơn mọi ngày, đồ ăn cũng đều là món cô thích."Hôm nay bố mẹ thương con gái thế?""Ngày nào mà chẳng thương! Lâu rồi con không ăn cơm nhà nên bố mẹ nấu một bữa thịnh soạn hơn tí đấy mà." -Bố cô bật cười- "Mà sao về đây thế con gái?""Nhớ thì con về thôi mà bố."Hỏi đến đây, Hoàng Yến liền đánh mắt sang chỗ khác. Định đánh trống lảng nhưng cô biết thừa bản thân sẽ không làm được điều đó. Dù có giấu thì bố mẹ cũng sẽ hỏi cho ra mà thôi. Mẹ cô nhìn đứa con gái duy nhất của mình, dường như đã hiểu ra một điều gì đó."Con với Trâm có chuyện phải không? Lúc nào về cũng bạn Trâm thế này bạn Trâm thế kia, nay lại chẳng nói lấy một lời."Hoàng Yến thoáng giật mình, rồi cắn môi, mắt nhìn chăm chăm vào chén cơm như thể có thể núp trốn sau đó. Cô im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu:"Dạ... tụi con cãi nhau."Bà gắp miếng cá kho để vào chén con gái, giọng nhẹ nhàng:"Không có gì lớn mà về tận nhà, ngồi thở dài nhìn ra đường cả buổi chiều à?""Yến mình giận con gái nhà người ta rồi chứ gì?" -Bố cô ghẹo Hoàng Yến đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu. Cô mím chặt môi như cố kìm nén điều gì đó trong lồng ngực. Đôi mắt tròn thường ngày hay nheo lại vì cười, lúc này lại ươn ướt."Con đâu có muốn giận! Tại nhỏ đó đáng ghét quá trời, tự nhiên nói kiểu như chê con. Mấy bữa nay Trâm đụng một chút là lại cáu lên, gắt gỏng, nặng lời. Con hết nhịn được rồi."Cô cúi đầu, hai tay đặt trong lòng siết chặt lại. Bên ngoài thì đang tỏ ra lý trí, nhưng thực chất trong lòng rối như tơ vò. Giận thì giận, mà thương thì vẫn thương.Không biết giờ con cún khờ nó đang làm gì nhỉ? Chắc lại ngồi đánh game hay đi tám chuyện với hội đồng quản trị nữa rồi.Ngồi trò chuyện với ba mẹ một hồi cũng ăn hết cơm, cô đặt đũa xuống, bưng chén của mình vô rửa rồi lên phòng trước.Nằm trên chiếc giường êm ái nhìn xung quanh căn phòng màu hồng tới mức trẻ con của mình. Có lẽ hồi xưa bố mẹ chỉ nghĩ con gái mình còn con nít nên mới xây kiểu vậy. Ngày còn học cấp 3, Trâm mỗi khi tới nhà đều trêu cô vì điều này. Dương Hoàng Yến trở mình, đưa tay với lấy ly nước trên bàn đầu giường thì vô tình ánh mắt lướt qua ngăn kéo nhỏ bên cạnh. Nó hơi hé ra, như thể ai đó quên đóng kỹ. Cô chống tay ngồi dậy, tò mò mở hẳn ra xem. Bên trong là một vài món lặt vặt cũ như hộp bút chì màu, tấm thiệp chúc mừng sinh nhật năm lớp 8, một bức tranh vẽ chú chim én nhỏ bên cạnh chùm vải thiều(?).Và đặc biệt hơn cả chính là quyển sổ nhật ký cũ - nơi lưu giữ kỉ niệm giữa cô và Thiều Bảo Trâm. Cô nhẹ tay cầm nó lên, bụi phủ mỏng bám vào lòng bàn tay. Lật vài trang đầu, chữ viết tay quen thuộc hiện ra.27/1/20XXKhông hiểu sao nhìn Trâm tim mình lại đập mạnh tới vậy. Cái con nhỏ đó! Ngày nào cũng cười hề hề, người thì yếu như con sên mà mỗi khi mình bị bắt nạt cũng đứng ra bảo vệ bằng cả tính mạng, dù cho bản thân có bị thương, bị mắng hay viết kiểm điểm cũng chẳng bận tâm.Loại người gì mà cứ réo tên người khác tối ngày như thể đó là câu cửa miệng. Vậy mà đến một cái nắm tay cũng đỏ bừng mặt lên. Đáng ghét!Liệu đến khi nào mình mới hiểu được cảm xúc bản thân đây?Yến ơi, dù có thế nào thì mày luôn ở cạnh Trâm nhé. Nó khờ lắm, có lẽ sau này vẫn vậy. Ở bên nó để còn bảo vệ nó nữa, thiếu mày có khi nó không chịu được đâu.Yến khép sách lại, ôm nó vào ngực, mắt ngước lên trần nhà. Vậy ra, cô đã thương Trâm lâu đến vậy. Trước cả khi hai đứa nhận ra, trước cả những lời tỏ tình, cưới xin, cãi vã và giận hờn. Thế ra, tình cảm của cả hai chưa từng thay đổi. Chỉ là đôi khi Trâm và Yến đã quên mất cách nhẹ nhàng với nhau mà thôi.Cô khẽ thở dài, xoay người nhìn ra cửa sổ. Tấm rèm mỏng lất phất theo làn gió nhẹ đầu chiều, mang theo mùi nắng và chút bụi cây ngoài vườn. Mắt cô lơ đãng dõi theo những chiếc xe vội vã lướt qua. Và một dáng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt.Là Thiều Bảo Trâm, trên tay đang cầm một cái túi nho nhỏ, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm mà Yến tặng từ lâu. Cô không gọi cửa, cũng chẳng bấm chuông, chỉ lóng ngóng đứng nhìn xung quanh. Yến giật mình ngồi bật dậy, tay luống cuống kéo rèm lại một nửa, nép nhẹ sau tấm kính như thể trái tim cô vừa đập mạnh một nhịp.Cô nhìn Trâm một hồi lâu rồi quyết định xuống lầu để mở cửa. Bởi lẽ cô biết rằng, nếu cô không làm vậy, Bảo Trâm sẽ đứng đó mãi. Hoặc không thì bố mẹ cô cũng mở cửa rồi gọi nhỏ đó vào. Khi đấy thì chuyện của cả hai sẽ bị để ý, cô càng không muốn vậy. Cách duy nhất để giải quyết chỉ còn mỗi cách tự đối diện với nó.Cửa mở ra. Trâm khẽ giật mình, mặt hơi đỏ ửng lên, môi mím chặt. Hoàng Yến nhướn mày, hỏi:"Đến đây làm gì?""Dỗ Yến.""Tôi không phải con nít mà muốn dỗ là dỗ. Đi về đi."Cô hít một hơi, rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào Yến, giọng chậm rãi mà đầy chân thành:"Không phải vì Yến là con nít. Mà vì Yến là vợ của tớ. Nếu tớ làm lỗi mà không chủ động làm hòa thì lại chẳng ra gì. Thật không đáng mặt bạn đời của Dương Hoàng Yến một chút nào."Yến vẫn chưa nói gì, nhưng ánh mắt đã dịu đi một chút. Cô khoanh tay trước ngực, đứng yên trên bậc thềm, không tiến lên nhưng cũng không quay vào. Cả hai trả lại bầu không gian tĩnh lặng cho nhau, không ai nói thêm lời nào nữa, chỉ có mặt đối mặt, lòng đối lòng. Thiều Bảo Trâm khẽ hít một hơi thật sâu, đưa túi quà ra trước mặt cô, lấy hết can đảm nói:"Quà dỗ Yến đó. Yến nhận cho Trâm vui nhé, rồi chúng ta cùng về nhà." Hoàng Yến nhìn chiếc túi được đưa ra trước mặt mình, mắt khẽ chớp một cái. Bỗng cô nghe thấy có tiếng động ở phía trong.Meo meo Là một chú mèo cam nhỏ! Cô nhìn xuống món quà đặc biệt này rồi lại đưa mắt sang nhìn Trâm. Mặt con cún khờ đó đã đỏ ửng lên vì ngại. Cô khẽ gãi đầu, ấp úng:"Tớ biết cậu thích mèo. Với cả... tớ vẫn chưa có can đảm nghĩ về việc sinh con hay gì hết. Vậy thì cùng nhau nuôi một chú mèo nhỏ cũng không tồi Yến nhỉ?"Yến nhìn con mèo nhỏ đang ngó nghiêng từ trong túi, đôi mắt tròn xoe và mũi hồng ươn ướt. Cô bồng nó ra khỏi túi. Cũng may ngay lần đầu nó không lạ người nên khi được Yến ẵm vào lòng rồi xoa đầu, nó nheo mắt lại rồi kêu gừ gừ thoải mái lắm. Hoàng Yến nhướn mày, nhưng môi khẽ cong lên thành một nụ cười. "Biết chọn quà ghê ha?""Không dám mong Yến hết giận liền... nên đem theo người hòa giải."Và rồi Yến nắm lấy tay Trâm làm cô giật mình. Cô thoáng ngớ người khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của Yến nắm lấy tay mình. Cái siết nhẹ ấy không quá chặt, không vội vàng, nhưng đủ để hiểu rằng bạn đã tha thứ cho cô rồi."Đi!" -Dương Hoàng Yến nhìn cô"Đi đâu cơ?""Về nhà của chúng mình!"
"Chiều thợ họ đến sửa rồi mà em phòng trừ ghê thế" -Hạnh Sino nhìn cô chỉ biết thở dàiNgọc Phước cuối cùng cũng bưng được thùng nước đầy căng. Nhưng thùng nặng quá Phước không bưng được, liền vội nhìn quanh tìm người trợ giúp, cuối cùng thấy được đối tượng - Trương Tiểu My."Ê con Mie""Hả?" -Đang ngồi trò chuyện với Chè Bè, cô quay qua nhìn theo hướng có tiếng gọi "Lại đây phụ tao bưng cái thùng này lên lầu 2 với. Nặng quá khênh không lại! À may quá có Chè Bè nữa này, 3 đứa chắc đỡ nhọc hơn đó"Dù sao cũng đang rỗi chân rỗi tay nên cả 2 không ngần ngại gật đầu, chạy tới chỗ của Phước để cùng nhau mang thùng nước nặng lên lầu tới phòng của cô bạn. Vừa đi, Phước nhìn sang Mie hỏi chuyện:"Tối nay có tiệc, nghe mẹ Tuyết bảo cũng đầu tư đồ ăn ngon lắm đó. Mày tính lên hát một bài nào đó cho xôm không?""Ơ thế hả? Để tối tao tìm trong playlist nhạc bolero trữ tình của tao xem có bài nào hay rồi hát"Phước gật gù, gác thùng nước xuống một góc rồi chạy đi báo tin cho vài phòng khác.Ở một góc hiên khác, Trâm vẫn ngồi một mình, ly nước đá đã vơi quá nửa. Nắng đã bắt đầu hạ nhưng lòng cô thì vẫn nóng như lửa đốt. Người qua người lại, ai cũng bận bịu chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, chỉ có cô là lặng im chẳng buồn đi đâu. Đây là lần đầu tiên cả hai giận nhau tới mức có một người bỏ đi thế này nên cô hoảng lắm.Nghĩ ngợi một hồi bỗng nảy ra ý hay, Trâm phấn chấn hẳn. Cô vội dắt xe mình ra rồi phóng khỏi trọ triển ngay lập tức kế hoạch này. Tuy tỉ lệ thành công liệu cao hay không thì người khờ như Thầm Bảo Chill đành chịu, nhưng cô nghĩ món này sẽ giúp bạn nhà mình nguôi ngoai đi phần nào.___________________________________________________________________Dương Hoàng Yến ngồi trong căn phòng ngủ của mình hồi bé. Từ lúc lên đại học, cô dọn ra riêng để ở gần trường hơn, một phần là vì muốn sống tự lập nên cả năm nay căn phòng này rất ít ai vào, chủ yếu là mẹ của cô hay vô đây dọn dẹp mà thôi. Nhìn từ cửa sổ ra ngoài ngắm xe cộ qua lại, cô chống cằm rồi thở một hơi dài buồn rười rượi.Biết là cuộc sống hôn nhân nhiều lúc giận hờn, cãi vã nhưng cô cảm thấy không quen chút nào.Con Samoyed khờ chết tiệt! Tại sao lại kém tinh tế đến vậy chứ? Người ta nấu ăn dở thì đã làm sao? Biết vậy lúc đó úp luôn cái tô lên đầu nhỏ cún khờ đó cho bõ ghét!Đang nghĩ ngợi lung tung thì Yến nghe thấy tiếng gọi của bố ở dưới nhà nhắc cô xuống ăn cơm. Hôm nay con gái về bất ngờ nên bố mẹ nấu ăn nhiều hơn mọi ngày, đồ ăn cũng đều là món cô thích."Hôm nay bố mẹ thương con gái thế?""Ngày nào mà chẳng thương! Lâu rồi con không ăn cơm nhà nên bố mẹ nấu một bữa thịnh soạn hơn tí đấy mà." -Bố cô bật cười- "Mà sao về đây thế con gái?""Nhớ thì con về thôi mà bố."Hỏi đến đây, Hoàng Yến liền đánh mắt sang chỗ khác. Định đánh trống lảng nhưng cô biết thừa bản thân sẽ không làm được điều đó. Dù có giấu thì bố mẹ cũng sẽ hỏi cho ra mà thôi. Mẹ cô nhìn đứa con gái duy nhất của mình, dường như đã hiểu ra một điều gì đó."Con với Trâm có chuyện phải không? Lúc nào về cũng bạn Trâm thế này bạn Trâm thế kia, nay lại chẳng nói lấy một lời."Hoàng Yến thoáng giật mình, rồi cắn môi, mắt nhìn chăm chăm vào chén cơm như thể có thể núp trốn sau đó. Cô im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu:"Dạ... tụi con cãi nhau."Bà gắp miếng cá kho để vào chén con gái, giọng nhẹ nhàng:"Không có gì lớn mà về tận nhà, ngồi thở dài nhìn ra đường cả buổi chiều à?""Yến mình giận con gái nhà người ta rồi chứ gì?" -Bố cô ghẹo Hoàng Yến đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu. Cô mím chặt môi như cố kìm nén điều gì đó trong lồng ngực. Đôi mắt tròn thường ngày hay nheo lại vì cười, lúc này lại ươn ướt."Con đâu có muốn giận! Tại nhỏ đó đáng ghét quá trời, tự nhiên nói kiểu như chê con. Mấy bữa nay Trâm đụng một chút là lại cáu lên, gắt gỏng, nặng lời. Con hết nhịn được rồi."Cô cúi đầu, hai tay đặt trong lòng siết chặt lại. Bên ngoài thì đang tỏ ra lý trí, nhưng thực chất trong lòng rối như tơ vò. Giận thì giận, mà thương thì vẫn thương.Không biết giờ con cún khờ nó đang làm gì nhỉ? Chắc lại ngồi đánh game hay đi tám chuyện với hội đồng quản trị nữa rồi.Ngồi trò chuyện với ba mẹ một hồi cũng ăn hết cơm, cô đặt đũa xuống, bưng chén của mình vô rửa rồi lên phòng trước.Nằm trên chiếc giường êm ái nhìn xung quanh căn phòng màu hồng tới mức trẻ con của mình. Có lẽ hồi xưa bố mẹ chỉ nghĩ con gái mình còn con nít nên mới xây kiểu vậy. Ngày còn học cấp 3, Trâm mỗi khi tới nhà đều trêu cô vì điều này. Dương Hoàng Yến trở mình, đưa tay với lấy ly nước trên bàn đầu giường thì vô tình ánh mắt lướt qua ngăn kéo nhỏ bên cạnh. Nó hơi hé ra, như thể ai đó quên đóng kỹ. Cô chống tay ngồi dậy, tò mò mở hẳn ra xem. Bên trong là một vài món lặt vặt cũ như hộp bút chì màu, tấm thiệp chúc mừng sinh nhật năm lớp 8, một bức tranh vẽ chú chim én nhỏ bên cạnh chùm vải thiều(?).Và đặc biệt hơn cả chính là quyển sổ nhật ký cũ - nơi lưu giữ kỉ niệm giữa cô và Thiều Bảo Trâm. Cô nhẹ tay cầm nó lên, bụi phủ mỏng bám vào lòng bàn tay. Lật vài trang đầu, chữ viết tay quen thuộc hiện ra.27/1/20XXKhông hiểu sao nhìn Trâm tim mình lại đập mạnh tới vậy. Cái con nhỏ đó! Ngày nào cũng cười hề hề, người thì yếu như con sên mà mỗi khi mình bị bắt nạt cũng đứng ra bảo vệ bằng cả tính mạng, dù cho bản thân có bị thương, bị mắng hay viết kiểm điểm cũng chẳng bận tâm.Loại người gì mà cứ réo tên người khác tối ngày như thể đó là câu cửa miệng. Vậy mà đến một cái nắm tay cũng đỏ bừng mặt lên. Đáng ghét!Liệu đến khi nào mình mới hiểu được cảm xúc bản thân đây?Yến ơi, dù có thế nào thì mày luôn ở cạnh Trâm nhé. Nó khờ lắm, có lẽ sau này vẫn vậy. Ở bên nó để còn bảo vệ nó nữa, thiếu mày có khi nó không chịu được đâu.Yến khép sách lại, ôm nó vào ngực, mắt ngước lên trần nhà. Vậy ra, cô đã thương Trâm lâu đến vậy. Trước cả khi hai đứa nhận ra, trước cả những lời tỏ tình, cưới xin, cãi vã và giận hờn. Thế ra, tình cảm của cả hai chưa từng thay đổi. Chỉ là đôi khi Trâm và Yến đã quên mất cách nhẹ nhàng với nhau mà thôi.Cô khẽ thở dài, xoay người nhìn ra cửa sổ. Tấm rèm mỏng lất phất theo làn gió nhẹ đầu chiều, mang theo mùi nắng và chút bụi cây ngoài vườn. Mắt cô lơ đãng dõi theo những chiếc xe vội vã lướt qua. Và một dáng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt.Là Thiều Bảo Trâm, trên tay đang cầm một cái túi nho nhỏ, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm mà Yến tặng từ lâu. Cô không gọi cửa, cũng chẳng bấm chuông, chỉ lóng ngóng đứng nhìn xung quanh. Yến giật mình ngồi bật dậy, tay luống cuống kéo rèm lại một nửa, nép nhẹ sau tấm kính như thể trái tim cô vừa đập mạnh một nhịp.Cô nhìn Trâm một hồi lâu rồi quyết định xuống lầu để mở cửa. Bởi lẽ cô biết rằng, nếu cô không làm vậy, Bảo Trâm sẽ đứng đó mãi. Hoặc không thì bố mẹ cô cũng mở cửa rồi gọi nhỏ đó vào. Khi đấy thì chuyện của cả hai sẽ bị để ý, cô càng không muốn vậy. Cách duy nhất để giải quyết chỉ còn mỗi cách tự đối diện với nó.Cửa mở ra. Trâm khẽ giật mình, mặt hơi đỏ ửng lên, môi mím chặt. Hoàng Yến nhướn mày, hỏi:"Đến đây làm gì?""Dỗ Yến.""Tôi không phải con nít mà muốn dỗ là dỗ. Đi về đi."Cô hít một hơi, rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào Yến, giọng chậm rãi mà đầy chân thành:"Không phải vì Yến là con nít. Mà vì Yến là vợ của tớ. Nếu tớ làm lỗi mà không chủ động làm hòa thì lại chẳng ra gì. Thật không đáng mặt bạn đời của Dương Hoàng Yến một chút nào."Yến vẫn chưa nói gì, nhưng ánh mắt đã dịu đi một chút. Cô khoanh tay trước ngực, đứng yên trên bậc thềm, không tiến lên nhưng cũng không quay vào. Cả hai trả lại bầu không gian tĩnh lặng cho nhau, không ai nói thêm lời nào nữa, chỉ có mặt đối mặt, lòng đối lòng. Thiều Bảo Trâm khẽ hít một hơi thật sâu, đưa túi quà ra trước mặt cô, lấy hết can đảm nói:"Quà dỗ Yến đó. Yến nhận cho Trâm vui nhé, rồi chúng ta cùng về nhà." Hoàng Yến nhìn chiếc túi được đưa ra trước mặt mình, mắt khẽ chớp một cái. Bỗng cô nghe thấy có tiếng động ở phía trong.Meo meo Là một chú mèo cam nhỏ! Cô nhìn xuống món quà đặc biệt này rồi lại đưa mắt sang nhìn Trâm. Mặt con cún khờ đó đã đỏ ửng lên vì ngại. Cô khẽ gãi đầu, ấp úng:"Tớ biết cậu thích mèo. Với cả... tớ vẫn chưa có can đảm nghĩ về việc sinh con hay gì hết. Vậy thì cùng nhau nuôi một chú mèo nhỏ cũng không tồi Yến nhỉ?"Yến nhìn con mèo nhỏ đang ngó nghiêng từ trong túi, đôi mắt tròn xoe và mũi hồng ươn ướt. Cô bồng nó ra khỏi túi. Cũng may ngay lần đầu nó không lạ người nên khi được Yến ẵm vào lòng rồi xoa đầu, nó nheo mắt lại rồi kêu gừ gừ thoải mái lắm. Hoàng Yến nhướn mày, nhưng môi khẽ cong lên thành một nụ cười. "Biết chọn quà ghê ha?""Không dám mong Yến hết giận liền... nên đem theo người hòa giải."Và rồi Yến nắm lấy tay Trâm làm cô giật mình. Cô thoáng ngớ người khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của Yến nắm lấy tay mình. Cái siết nhẹ ấy không quá chặt, không vội vàng, nhưng đủ để hiểu rằng bạn đã tha thứ cho cô rồi."Đi!" -Dương Hoàng Yến nhìn cô"Đi đâu cơ?""Về nhà của chúng mình!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me