TruyenFull.Me

Cedric X Draco Tua Nhu Sao Roi

Hogwarts, mùa thu năm học 1991.

Không khí mát lạnh ùa vào từ những ô cửa sổ cao vút, mang theo hương đất ẩm và hơi thở của lá vàng đầu mùa. Cedric Diggory bước vào Đại Sảnh Đường, mái tóc nâu rối nhẹ vì cơn gió sớm, tay cầm tách trà bốc khói. Là học sinh năm ba nhà Hufflepuff, Cedric đã quen với những buổi lễ khai giảng. Cậu thường không quan tâm đến màn phân loại – lũ nhóc thì có gì đặc biệt – nhưng năm nay, không hiểu vì sao, cậu lại ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn lên bục chờ đợi.

Chiếc Nón Phân Loại được đặt lên chiếc ghế cũ kỹ. Giáo sư McGonagall đọc danh sách học sinh năm nhất, từng cái tên vang lên, từng học sinh rụt rè bước tới. Cedric chỉ lơ đãng theo dõi cho đến khi...

"Draco Malfoy."

Một cái tên mang theo âm sắc kiêu hãnh. Cedric hơi nghiêng người, đôi mắt vô thức tìm kiếm. Và rồi cậu thấy cậu bé ấy.

Một thân hình nhỏ nhắn nhưng dáng đi đầy tự tin. Tóc bạch kim rủ gọn sang hai bên, gương mặt trắng đến gần như phát sáng dưới ánh nến lơ lửng. Đôi mắt xám của cậu ta đảo quanh sảnh, lạnh lùng, xa cách – nhưng trong một khoảnh khắc thoáng qua, ánh mắt đó khẽ dừng lại ở Cedric.

Và mọi thứ xung quanh Cedric im lặng.

Không tiếng thì thầm. Không tiếng đũa dao. Không tiếng cười đùa. Chỉ còn cái nhìn ấy.

Cậu bé Malfoy ngồi xuống ghế. Chiếc Nón chưa kịp đặt hẳn lên đầu thì đã hét lớn:

"SLYTHERIN!"

Tiếng vỗ tay vang lên khắp bàn nhà rắn.

Cedric không vỗ tay. Cậu chỉ nhìn theo bóng Draco bước về phía cuối bàn Slytherin, nơi những gương mặt quý tộc đang chờ đợi. Nhưng ánh mắt Cedric thì không rời khỏi cậu ta. Không phải vì cái họ Malfoy, hay vì vẻ ngoài nổi bật. Mà vì ánh mắt ấy.

Có gì đó không thật sự kiêu ngạo. Có gì đó... cô độc.

---

Tối hôm đó, khi mọi người đổ ra sân để ngắm pháo hoa chào năm học mới, Cedric ngồi lại một mình trong tháp Hufflepuff. Cậu lật trang sổ tay da cũ kỹ, viết vài dòng bằng nét chữ trầm tĩnh:

> “Draco Malfoy. Mái tóc như sợi tơ ánh bạc. Mắt xám như sương mùa đông. Nhìn tôi, như thể cậu thấy điều gì đó... rồi lập tức che giấu nó.”

Cedric không hiểu mình đang làm gì. Cậu đâu phải người mơ mộng. Nhưng từ tối đó trở đi, đôi mắt xám lạnh ấy cứ ám ảnh tâm trí cậu trong mỗi buổi học, mỗi giờ nghỉ trưa, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ. Cậu không biết tại sao. Chỉ biết rằng... trong thế giới phù thủy đầy phép màu, Cedric Diggory vừa lần đầu tiên tin vào một thứ nguy hiểm hơn cả lời nguyền: tình cảm đơn phương.

---

Lần đầu viết có hơi sượng nha, nếu trùng ý tưởng thì vào nhận nha, mình đọc nhiều truyện trùng ko ít chi tiết của truyện khác á, thông cảm nha






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me