Cedric X Draco Tua Nhu Sao Roi
Cơn mưa bắt đầu từ giữa chiều, rả rích rồi ào ạt như trút cạn mọi cảm xúc u uất mà tôi dồn nén bấy lâu.Draco biến mất ba ngày. Không một lời nhắn, không một cái liếc nhìn. Giống như em chưa từng thuộc về tôi, như tất cả những tháng ngày ấm áp kia chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi.Tôi biết em không thể rời Hogwarts. Tôi biết em vẫn còn ở đâu đó — và trái tim tôi mách bảo rằng nếu không tìm thấy em hôm nay, có thể tôi sẽ mất em mãi mãi.Cuối cùng tôi thấy em. Giữa khu vườn sau tòa lâu đài, nơi từng có chúng tôi ngồi cạnh nhau, tay trong tay vào những buổi chiều vàng óng.Draco đứng dưới cơn mưa, áo chùng đen sũng nước, lưng quay về phía tôi. Em gầy đi, lặng im như thể không còn chút sức sống nào.“Draco!” Tôi gọi, giọng nghẹn lại trong cổ họng.Em quay lại.Cặp mắt bạc ấy… không còn ánh sáng nữa. Chỉ là những vệt xám mờ đục như sương.“Về đi,” em nói, khẽ như tiếng gió. “Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”Trái tim tôi co thắt.“Tại sao? Vì cha em? Vì dòng máu? Vì lời nguyền truyền kiếp ngu xuẩn đó ư?”Draco siết chặt tay, ánh mắt vẫn không nhìn thẳng tôi. “Vì tôi không yêu anh nữa.”Tôi cười. Một nụ cười đau đớn đến tê dại. “Em nói dối tệ lắm, Draco.”“Tôi không đùa,” em gằn giọng, từng chữ như cắt vào da thịt tôi. “Anh chỉ là một trò chơi. Là chút cảm giác tạm bợ tôi lỡ để bản thân sa vào. Giờ tôi đã tỉnh lại.”Tôi tiến đến, nắm lấy vai em. “Em có thể lừa mọi người. Nhưng không thể lừa được chính em. Nhìn tôi đi! Nói những lời đó, mà mắt em còn run rẩy kìa!”Em đẩy tôi ra. “Đừng làm tôi yếu lòng hơn nữa. Anh không hiểu được đâu. Không ai hiểu được cảm giác là con trai của Lucius Malfoy.”“Vậy hãy để tôi hiểu. Hãy để tôi ở cạnh em.”“Không!” em bật khóc, lần đầu tiên nước mắt chảy hòa vào mưa. “Nếu tôi ở cạnh anh, tôi sẽ bị xóa khỏi gia tộc. Tôi sẽ mất tất cả… và anh cũng sẽ bị hủy hoại.”Tôi siết lấy em. Không chờ nữa. Không kìm nén nữa.Tôi hôn em — một nụ hôn nghẹn ngào, đau đớn, như muốn giữ lại linh hồn em trong chính môi mình. Lần này không phải nụ hôn dịu dàng trong căn phòng tối. Không phải nụ hôn lén lút nơi hành lang vắng. Đây là nụ hôn giữa cơn giông—mạnh mẽ, dằn vặt, tuyệt vọng.Em chống cự trong vài giây. Rồi buông xuôi. Cánh tay em vòng qua cổ tôi, kéo tôi lại gần hơn như sợ tôi sẽ biến mất giữa mưa gió.Chúng tôi hôn nhau dưới trời sấm chớp, khi Hogwarts phía xa chỉ còn là bóng mờ sau màn nước.“Draco…” Tôi thì thầm bên tai em, “Chúng ta có thể trốn đi. Bất cứ đâu. Chỉ cần em nói 'đi cùng tôi'.”Em run lên trong tay tôi.Một giây. Hai giây. Tôi gần như nghe được tiếng hy vọng bật nảy trong lồng ngực.Nhưng rồi, em lùi lại. Một bước. Hai bước. Đôi mắt đầy nước nhìn tôi như thể khắc sâu hình ảnh này cho lần cuối.“Em yêu anh,” em nói.Và quay đi.Tôi hét lên gọi tên em, lao theo — nhưng em đã biến mất vào màn mưa trắng xóa, như chưa từng tồn tại.Chỉ còn tôi, đứng đó, với vị mặn nơi môi, và tiếng gió hú xuyên tim.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me