Cedric X Draco Tua Nhu Sao Roi
Ban đêm ở lâu đài Malfoy im lặng đến rợn người. Tiếng tích tắc đồng hồ vang như dao cứa vào thời gian, như thể chính thời khắc cũng đang đếm ngược cho sự tha hóa của tôi.Tôi không ngủ. Làm sao ngủ nổi khi bàn tay trái vẫn còn đau, vết Dấu ấn Hắc Ám như ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt từng góc lương tri còn sót lại. Tôi ngồi trên giường, lưng tựa đầu giường, ánh nến lập lòe trên gương mặt gầy rộc trong gương đối diện. Một Draco Malfoy lạ lẫm đến mức chính tôi cũng không muốn nhìn vào mắt hắn.Tôi nghe tiếng cửa mở khẽ. Không cần quay lại, tôi cũng biết ai đang bước vào.“Giờ này mà còn thức?” Giọng nói trầm thấp, mệt mỏi, nhưng không phán xét. Là giáo sư Snape.Tôi không trả lời. Ông bước đến, đặt một lọ thuốc nhỏ lên bàn, rồi đứng yên, như đang chờ tôi tự bắt đầu.“Có đau không?” ông hỏi.Tôi bật cười, chua chát. “Chưa từng đau đến thế.”Ông không ngạc nhiên. “Cậu biết mình đang làm gì chứ?”“Tôi biết,” tôi thì thầm. “Tôi đã chọn.”Giáo sư Snape ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm nhìn thẳng vào tôi — không xét đoán, chỉ lặng lẽ như đang soi thấu.“Cậu không giống một Tử Thần Thực Tử, Draco.”“Tôi có dấu ấn rồi.”“Dấu ấn không phải là trái tim,” ông nói, giọng dịu đi. “Cậu vẫn còn thứ đó, dù đang cố bóp chết nó.”Tôi siết tay thành nắm đấm, móng tay in vào lòng bàn tay. “Không ai hiểu đâu. Tôi không có lựa chọn. Mẹ tôi… Cedric…”Tôi ngưng lại, cảm giác tên cậu rơi khỏi môi mình như một vết cắt.“Cedric Diggory,” Snape lặp lại. Không phải câu hỏi, mà là sự xác nhận. “Cậu yêu cậu ta.”Tôi quay mặt đi. “Yêu là thứ xa xỉ.”“Không phải khi nó là thứ duy nhất giữ cậu lại khỏi vực thẳm.”Im lặng bao trùm giữa chúng tôi một lúc. Snape nhìn tôi, như thể đang thấy hình ảnh chính mình năm xưa – một người từng vì tình yêu mà đánh đổi linh hồn, để rồi sống cả đời giằng xé giữa ánh sáng và bóng tối.“Giáo sư,” tôi nói, giọng khàn khàn, “làm sao để không cảm thấy như mình đang chết dần mỗi ngày?”Snape đứng dậy, bước đến cửa. Trước khi đi, ông quay lại, ánh mắt đột ngột mềm xuống.“Cậu không thể tránh khỏi đau đớn, Draco. Nhưng hãy nhớ… cậu vẫn có quyền lựa chọn khi thời điểm đến. Dù là trong phút cuối.”Rồi ông rời đi, để lại tôi một mình với bóng tối — và một tia hy vọng nhỏ nhoi như sợi tơ nhện vắt ngang hố sâu.Tôi nhìn lên trần nhà, hình dung ra khuôn mặt Cedric. Tôi thấy cậu giận dữ, thấy cậu đau đớn, thấy cậu vẫn bước đến gần tôi, dù bị xô đẩy.Tôi không đáng để cậu tha thứ. Nhưng tôi không thể thôi yêu cậu.Trong lòng kẻ phản bội vẫn có một trái tim đang rướm máu vì chính điều mình đánh mất.---Mọi người ơi, mình đang viết một bộ truyện á, nhưng nó flop quá mọi người ơi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me