( Cedric X Draco) TỰA NHƯ SAO RƠI
Chương 7: Dư Âm Sau Trận Đấu
Chiến thắng thuộc về Slytherin. Draco là người hùng của trận đấu. Trong đại sảnh nhà Slytherin, mọi người nâng cốc ăn mừng, ca hát, cười nói ồn ào đến tận khuya. Nhưng Draco Malfoy thì im lặng.Cậu ngồi một mình ở góc phòng, bỏ lại sau lưng tiếng hò reo, để ánh sáng lửa lò sưởi nhảy múa trên gương mặt u uẩn.Cảm giác chiến thắng hôm nay… không giống những lần trước.Có lẽ vì ánh mắt Cedric khi lao đến gần cậu giữa không trung. Có lẽ vì cú vươn tay ấy. Có lẽ vì… cái cách Cedric dừng lại, để cậu bay đi một mình, như buông tay điều gì đó mà cậu còn chưa kịp nắm chắc.Draco rời khỏi phòng sinh hoạt chung lúc gần nửa đêm. Hogwarts về đêm tĩnh lặng và lạnh lẽo. Cậu lang thang qua hành lang đá lạnh, bước chân không mục đích – như thể tìm một điều gì đó đã rơi rớt giữa bầu trời Quidditch chiều nay.**Ở một bên khác của tòa lâu đài, Cedric ngồi lặng trong phòng sinh hoạt nhà Hufflepuff. Các thành viên trong đội đã rút về giường từ lâu. Ánh sáng lò sưởi hắt lên mái tóc nâu sẫm, phản chiếu nét mặt trầm ngâm.Cậu lật một trang sổ, nơi viết kín ghi chú về chiến thuật và đội hình. Nhưng tay cậu cứ siết chặt cây bút.Cậu nhớ ánh mắt của Draco.Không còn là cái nhìn ngạo mạn mà cậu từng thấy năm nhất. Mà là ánh nhìn đầy bối rối – như một chàng trai không biết phải đi tiếp hay quay đầu. Như thể giữa những đường ranh của chiến thắng và thất bại, cậu là người thua nặng nề nhất.Vì đã không giữ lấy cậu ấy. Vì đã để cậu ấy chọn phía đối diện.**Họ gặp lại – không hẹn mà gặp – ở cầu thang dẫn ra sân sau lâu đài. Trăng lên cao, ánh bạc trải khắp hành lang đá.Draco đi tới từ một hướng. Cedric từ một hướng khác.Ánh mắt chạm nhau. Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên.“Em nên ăn mừng chiến thắng đi,” Cedric nói, giọng trầm nhưng không trách móc.“Tôi không có hứng,” Draco đáp khẽ, mắt vẫn dõi về phía xa, nơi trăng bạc đổ ánh sáng lên hồ Đen.Một khoảng lặng nữa. Rồi Cedric nói, “Tại sao cậu lại né tay tôi?”Draco quay đầu lại, đôi mắt xám ánh lên một điều gì đó chông chênh.“Vì nếu anh chạm vào tôi lúc đó... tôi sợ mình sẽ không bay tiếp được.”Cedric nhắm mắt, cười nhẹ, nhưng tim như bị ai bóp nghẹt.“Em sợ điều gì?” – Cedric hỏi.“Sợ...” Draco lùi lại một bước, ánh mắt rối loạn – “…sợ tôi không còn là tôi nếu cứ để anh nhìn tôi như thế.”**Gió thổi qua hành lang, mang theo chút lạnh đêm. Cedric nhìn Draco thật lâu – như thể cố khắc ghi cậu vào một góc trái tim, để nếu mai này không còn có thể đứng bên nhau nữa… thì ít ra, cậu vẫn có một đêm để nhớ về.“Dù có ra sao… tôi vẫn sẽ nhìn em như thế,” Cedric nói, giọng trầm và thật, “Bởi vì ánh mắt ấy – đã khiến tôi tin, em không phải người mà họ ép em phải trở thành.”**Draco quay đi, bước chân vội vã biến mất vào bóng đêm.Nhưng Cedric không đuổi theo.Vì cậu hiểu – có những người cần đi vào bóng tối trước khi đủ can đảm bước ra ánh sáng.---Kết thúc Chương 7.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me