Cham Tay Voi Bong Dem
Cẩm Y Sắc Thực Tối qua nằm mơ ta gả cho một người, tên Bạch (hay Bàn??) Thiên Thời, nhưng quan trọng là ta không yêu hắn, mà hắn cũng chả yêu ta luôn??? Cmn hắn yêu đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn!
Tại sao ta biết chuyện này? Bởi vì ta có thể đọc tâm người khác....
Đêm tân hôn, lúc tân lang dẫn tân nương về phòng, ta đi ngang qua đệ đệ của hắn, người kia băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp đến mức như một tai hoạ trời giáng. Hắn nhìn ta chằm chằm, giọt lệ trong mắt chất chứa ngàn lời muốn nói, dường như giây tiếp theo sẽ nắm lấy tay ta, xông qua đám người, bỏ lại sau lưng hoàng kim nạm ngọc. Ta nghiêng đầu nhìn lại, bầu trời đêm trở thành màn che, mọi người xung quanh là vật trang trí biết di động, hắn đứng trên sân khấu, bề ngoài hoa lệ, hào quang lấn át cả ánh trăng. Chỉ một ánh mắt, ta liền hiểu tại sao Bạch Thiên Thời nhớ nhung hắn mãi không thôi. Ta lạnh nhạt quay đầu, theo Bạch Thiên Thời vào phòng. Nhìn xem, tình yêu của hắn cũng chỉ đến thế, cuối cùng vẫn không dám vứt bỏ tất cả, cứu ta khỏi vũng lầy chính trị. ...
Đêm đó Bạch Thiên Thời cũng đã khóc, hắn ỷ vào ta mang khăn trùm đầu, nghĩ rằng ta nhìn không thấy. Thật ra ta cũng không biết tại sao ta có thể nhìn xuyên qua được. Người này lớn lên thanh lãnh, ngũ quan ta không thể nhìn rõ, hắn đứng trước mặt ta, khóc trong im lặng. Ta trầm tư đọc suy nghĩ của hắn, đọc được một hồi chỉ muốn nhảy lên tát cho hắn mấy bạt tai, hận không thể đè hắn nằm trên sàn, đ.á.nh hắn đến ch.ế.t. Cmn hắn biết đệ đệ hắn yêu ta, sợ đệ đệ hắn sẽ thành hôn với ta, sợ đệ đệ hắn hạnh phúc bên người khác mà không phải hắn! Vì thế!! Hắn thất đức, chia rẽ uyên ương, cầu Hoàng Đế tứ hôn!!! Cho nên mới có chuyện động phòng ngày hôm nay. A a a! Bạch Thiên Thời! Bạch Thiên Thời! Ta điên mất, ta muốn gi.ế.t hắn. ...
Nến đỏ tắt, căn phòng chìm trong ánh trăng vàng nhạt mập mờ, hắn kéo tay ta nằm trên giường, chúng ta nằm song song, chẳng ai chạm vào ai. Hắn đang ước người cởi áo tháo thắt lưng, người đầu ấp tay gối là đệ đệ của hắn, chứ không phải ta. Ta muốn ngồi bật dậy, mắng hắn tham lam còn tỏ ra thanh cao, nếu hắn yêu đệ đệ hắn đến vậy, sao không từ bỏ tư cách tranh đoạt ngôi vị, nhường cho đệ đệ hắn đi. Hắn thành hôn với ta cũng không phải chỉ do ghen tị, còn vì cha ta là Thừa Tướng, đây chính là cuộc liên hôn chính trị. Thứ tốt chiếm hết, còn tỏ ra bản thân bị thời thế ép buộc, vô tội, đáng thương. Có ghê t.ở.m hay không? Có buồn n.ô.n hay không? ...
Hắn yêu đệ đệ của hắn, nhưng không từ bỏ được hương vị quyền lực, không từ bỏ được ngôi cửu ngũ chí tôn, lại sợ hãi lời đàm tiếu thị phi, sợ người đời nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, rồi lại không đủ á.c đ.ộ.c để biến đệ đệ hắn thành chim hoàng yến, kim ốc tàng kiều. Giữa khát khao hoàng quyền và tình yêu trái nghịch l.u.â.n thường, hắn chọn tổn thương thêm một kẻ vô tội như ta, cuộc chiến này ai thắng ai thua, mối tình này kết ra quả ngọt hay quả đắng, ta đều chỉ là vật hi sinh, không hơn không kém. Người như hắn, chắc chắn chẳng thể trở thành Hoàng Đế, ta thề. ...
(Sau đó ta vì quá tức giận nên tỉnh dậy 😇)
Tại sao ta biết chuyện này? Bởi vì ta có thể đọc tâm người khác....
Đêm tân hôn, lúc tân lang dẫn tân nương về phòng, ta đi ngang qua đệ đệ của hắn, người kia băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp đến mức như một tai hoạ trời giáng. Hắn nhìn ta chằm chằm, giọt lệ trong mắt chất chứa ngàn lời muốn nói, dường như giây tiếp theo sẽ nắm lấy tay ta, xông qua đám người, bỏ lại sau lưng hoàng kim nạm ngọc. Ta nghiêng đầu nhìn lại, bầu trời đêm trở thành màn che, mọi người xung quanh là vật trang trí biết di động, hắn đứng trên sân khấu, bề ngoài hoa lệ, hào quang lấn át cả ánh trăng. Chỉ một ánh mắt, ta liền hiểu tại sao Bạch Thiên Thời nhớ nhung hắn mãi không thôi. Ta lạnh nhạt quay đầu, theo Bạch Thiên Thời vào phòng. Nhìn xem, tình yêu của hắn cũng chỉ đến thế, cuối cùng vẫn không dám vứt bỏ tất cả, cứu ta khỏi vũng lầy chính trị. ...
Đêm đó Bạch Thiên Thời cũng đã khóc, hắn ỷ vào ta mang khăn trùm đầu, nghĩ rằng ta nhìn không thấy. Thật ra ta cũng không biết tại sao ta có thể nhìn xuyên qua được. Người này lớn lên thanh lãnh, ngũ quan ta không thể nhìn rõ, hắn đứng trước mặt ta, khóc trong im lặng. Ta trầm tư đọc suy nghĩ của hắn, đọc được một hồi chỉ muốn nhảy lên tát cho hắn mấy bạt tai, hận không thể đè hắn nằm trên sàn, đ.á.nh hắn đến ch.ế.t. Cmn hắn biết đệ đệ hắn yêu ta, sợ đệ đệ hắn sẽ thành hôn với ta, sợ đệ đệ hắn hạnh phúc bên người khác mà không phải hắn! Vì thế!! Hắn thất đức, chia rẽ uyên ương, cầu Hoàng Đế tứ hôn!!! Cho nên mới có chuyện động phòng ngày hôm nay. A a a! Bạch Thiên Thời! Bạch Thiên Thời! Ta điên mất, ta muốn gi.ế.t hắn. ...
Nến đỏ tắt, căn phòng chìm trong ánh trăng vàng nhạt mập mờ, hắn kéo tay ta nằm trên giường, chúng ta nằm song song, chẳng ai chạm vào ai. Hắn đang ước người cởi áo tháo thắt lưng, người đầu ấp tay gối là đệ đệ của hắn, chứ không phải ta. Ta muốn ngồi bật dậy, mắng hắn tham lam còn tỏ ra thanh cao, nếu hắn yêu đệ đệ hắn đến vậy, sao không từ bỏ tư cách tranh đoạt ngôi vị, nhường cho đệ đệ hắn đi. Hắn thành hôn với ta cũng không phải chỉ do ghen tị, còn vì cha ta là Thừa Tướng, đây chính là cuộc liên hôn chính trị. Thứ tốt chiếm hết, còn tỏ ra bản thân bị thời thế ép buộc, vô tội, đáng thương. Có ghê t.ở.m hay không? Có buồn n.ô.n hay không? ...
Hắn yêu đệ đệ của hắn, nhưng không từ bỏ được hương vị quyền lực, không từ bỏ được ngôi cửu ngũ chí tôn, lại sợ hãi lời đàm tiếu thị phi, sợ người đời nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, rồi lại không đủ á.c đ.ộ.c để biến đệ đệ hắn thành chim hoàng yến, kim ốc tàng kiều. Giữa khát khao hoàng quyền và tình yêu trái nghịch l.u.â.n thường, hắn chọn tổn thương thêm một kẻ vô tội như ta, cuộc chiến này ai thắng ai thua, mối tình này kết ra quả ngọt hay quả đắng, ta đều chỉ là vật hi sinh, không hơn không kém. Người như hắn, chắc chắn chẳng thể trở thành Hoàng Đế, ta thề. ...
(Sau đó ta vì quá tức giận nên tỉnh dậy 😇)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me