TruyenFull.Me

Chan Tinh Giua Nang Va May

     Phòng tập lớn của ARIA vẫn vang nhịp chân, tiếng nhạc nhè nhẹ từ loa và tiếng thở dồn dập của những trainee còn lại. Đồng hồ chỉ hơn 10 giờ tối, phần lớn các cô gái đã về phòng, nhưng vẫn còn kha khá người đứng quanh, lau mồ hôi, sửa bài tập hoặc ngồi trò chuyện rì rầm. Không khí vẫn căng thẳng sau bảng xếp hạng mới.
     Minh Anh đứng gần mép sàn, khăn lau mồ hôi treo trên vai, mắt dán vào nốt nhạc trên sheet. Cô im lặng, như mọi khi. Tính cách hướng nội, lạnh lùng khiến cô ít khi chủ động giao tiếp, nhưng cũng vì vậy, ánh mắt của các trainee xung quanh không khỏi tò mò... và ganh ghét.
- "Nó đứng hạng 7, mà lúc nào cũng kiêu ngạo không phản ứng ai." một trainee vocal thì thầm với đồng đội gần đó.
- "Thật sự, không hiểu sao cô ta lại được xếp cao như vậy." một trainee performance cười khẩy, ánh mắt liếc về phía Minh Anh.
- "Nếu tao là huấn luyện viên, chắc tao đánh rớt nó khỏi top 12 rồi~"
     KhaLy nghe thấy, lông mày nhíu lại. Cô bước nhanh lại gần, giọng sắc:
- "Mày nói gì!"
     Những trainee đang rì rầm giật mình, một vài người lùi lại, không dám đáp.
- "Chỉ... chỉ bình luận thôi mà," một cô gái lí nhí.
- "Bình luận hay châm chọc? Nếu mày không tôn trọng cô ấy, thì đừng nghĩ đến chuyện bình luận nữa." KhaLy dằn giọng, bước tới gần, tay siết chặt chai nước. Ánh mắt cô nhắm thẳng về phía người vừa nói.
     Không khí lập tức nóng lên. Một vài trainee khác lặng lẽ rút ra điện thoại, nhìn biểu hiện của KhaLy, biết rằng sự việc sẽ không kết thúc nhanh.
- "Được rồi, được rồi, chỉ là cảm thấy... hơi khó chịu thôi mà," cô gái kia nói, giọng run run, nhưng KhaLy không nhịn nổi:
- "Khó chịu? Mày đùa sao? Mày dám nói xấu Minh Anh trước mặt tao?"
- "Khánh Ly, bình tĩnh đi! Chỉ là..."
- "Bình tĩnh? Mấy người tưởng cô ấy nên im lặng cho xỉa xói tùy tiện sao? Không!" Khánh Ly hét, giọng vang cả phòng.
     Một khoảng yên tĩnh, nhưng ai cũng cảm nhận được khí áp lực căng như dây đàn. Minh Anh đứng xa đó, lặng lẽ hít sâu. Cô đã dự đoán tình huống này sẽ xảy ra, nhưng chưa từng thấy KhaLy bộc lộ sự bức xúc thế này.
     KhaLy quay lại, nhìn Minh Anh, ánh mắt vừa trách vừa nghiêm:
- "Tại sao mấy ngày nay cậu im lặng? Cậu không nói gì, cũng không phản ứng... cậu nghĩ tớ sẽ chịu nổi sao?"
     Minh Anh hít sâu, đôi mắt lóe lên một tia quyết tâm:
- "Tớ... tớ im lặng vì... tớ không muốn tạo thêm xung đột. Nhưng bây giờ tớ phải nói. Nếu cậu nghĩ tớ chỉ đứng ngoài thì sai rồi. Tớ không đứng ngoài trận đấu này Ly. Và tớ... tớ không muốn mất cậu."
- "Mất tớ? Sao tớ phải quan tâm?" KhaLy cắt ngang, giọng run nhẹ nhưng vẫn căng thẳng. "Cậu cứ đứng đó, lạnh lùng, tự cho mình là thánh thiện... mà tớ phải chịu đựng sự hắt hủi đó sao?"
- "Tớ không làm vậy để tổn thương cậu. Tớ chỉ... không muốn bị cuốn theo mọi lời nói xung quanh. Nhưng tớ sẽ không im lặng nữa. Tớ muốn đứng cùng cậu, dù là cạnh tranh, dù là áp lực, dù là mọi người đang dòm ngó." Minh Anh bước gần, mắt chạm mắt KhaLy, quyết liệt.
     KhaLy trầm ngâm, ánh mắt mềm lại một nhúm. Cô biết Minh Anh nói thật. Những tiếng xì xào nhỏ dần im, trainee xung quanh cảm nhận trận đối đầu này không chỉ là tranh cãi đơn thuần mà là cuộc chiến giữa năng lực, áp lực và cảm xúc thật sự.
- "Được rồi," KhaLy thì thầm, giọng trầm mà rõ ràng.
- "Nếu cậu muốn đứng bên tớ... thì từ giờ, chúng ta đi cùng nhau. Nhưng trên sàn đấu, không ai được ưu tiên, hiểu không?"
- "Hiểu. Tớ sẽ không buông," Minh Anh đáp, đôi mắt sáng lên quyết tâm.
     Phòng tập trở lại âm thanh bình thường, nhưng đối với Minh Anh và KhaLy, trận chiến thực sự vừa bắt đầu. Không chỉ là thứ hạng, không chỉ là bảng xếp hạng, mà còn là áp lực, ganh đua và tình cảm nảy nở, nơi mà mỗi nốt nhạc, mỗi bước chân, mỗi ánh mắt là bài kiểm tra cho cả tài năng lẫn trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me