TruyenFull.Me

Chanbaek Pha Binh Cai Gi A

Kể từ khi sự kiện "huy hoàng" đó xảy ra, Park ChanYeol càng ngày càng trở nên lúng túng với Byun BaekHyun, giống như thể đang chạm đúng điểm ngứa của hắn vậy. Mỗi lúc cậu mang cơm sang cho Park ChanYeol ăn, hắn không còn gọi cậu vào ăn cơm chung nữa, cũng hạn chế sang nhà cậu hơn xưa. Hầu như Byun BaekHyun chỉ gặp hắn qua vài lần hắn phụ đạo cho KyungSoo, mà cơ bản vẫn là nói chuyện ít hơn so với mọi ngày.

"Đây là trái tim thiếu nữ sao?"

Byun BaekHyun vừa ngồi trên bệ cửa sổ tầng hai vừa nhìn sang nhà đối diện ngắm hắn học bài. Cậu xoa xoa cái cằm mình rồi nhíu mày suy nghĩ. Trái ngược lại với Park ChanYeol, Byun BaekHyun cảm thấy mấy câu nói kia của Oh SeHun rất đỗi là bình thường. Nếu đã không có gì với nhau thì tại sao phải ngại chứ? Kể cả là đúng rằng cậu thích hắn đi chăng nữa nhưng Park ChanYeol đâu có thích cậu đâu mà xấu hổ tới như vậy? Thậm chí còn tránh mặt cậu nữa, đây là trái tim thiếu nữ sao?

"Cái đầu cậu không dùng để suy nghĩ đâu."

Oh SeHun không biết từ bao giờ đã ở phía sau cậu, cũng đang say sưa ngắm nhìn Park ChanYeol. Ngán ngẩm nhìn hắn rồi nhìn cậu, cuối cùng Oh SeHun cũng không chịu được mà phải buột miệng nói ra một tiếng.

Oh SeHun là bạn của cậu từ những năm cấp 2 cho đến tận bây giờ. Trong những năm Byun BaekHyun còn bị gắn cái mác "kẻ bám đuôi đại thần" kia thì SeHun đã là người duy nhất chịu làm quen với cậu. Tính cậu ta rất cởi mở lại phóng khoáng vậy nên thân thiết với cậu cũng rất nhanh. Thậm chí những việc như cậu thích Park ChanYeol, Oh SeHun cũng biết, cậu ta còn giúp cậu phá bĩnh rất nhiều lần.

Byun BaekHyun nhớ không nhầm, có lần vì cậu thân với Oh SeHun hơn mà Park ChanYeol với cậu ta còn đánh nhau chỉ vì tranh cãi cỏn con ấy.

Hiện tại, thấy cậu một hồi cứ ngốc lăng như vậy, đương nhiên Oh SeHun có thể đoán được tâm tư của Byun BaekHyun. Nhưng mà, cậu ta cũng chỉ đơn giản nghĩ , Park ChanYeol ngại thì có sao chứ, cứ kệ hắn đi thôi. Chỉ là Oh SeHun thực sự không biết rằng : tâm tư người đang yêu quả thực rất rắc rối.

Vậy nên cả buổi chiều hôm đó, dù cậu ta có rủ rê thế nào, Byun BaekHyun cũng không chịu nhấc mông ra khỏi bệ cửa sổ kia, cứ trơ mắt ra nhìn hắn rồi nghĩ ngợi đủ kiểu.

...

Vì hiện tại đang là mùa xuân nên các khu du lịch thường thu hút rất nhiều người, hầu như gia đình nào cũng đăng kí đi tour. Chính vì thế nên gia đình bà Park và gia đình bà Byun đang tính đi Busan một tuần, để ba đứa trẻ ở nhà tự chăm sóc cho nhau.

Thậm chí, Park ChanYeol còn bị đẩy sang nhà cậu ở với những lí do hết sức vô lí rằng tiện dạy cho KyungSoo học và nấu cơm hầu hạ công tử nhà Byun. Với những thứ được gọi là lẽ thường tình như thế, hắn bây giờ cư nhiên đang ngồi trong nhà cậu chờ nước sôi nấu mì trong khi cậu thì đang vừa chơi game vừa nghe nhạc mức to nhất.

"Park đầu gỗ, nhớ cho trứng vào."

Sao chơi mà mũi cũng thính thế?

Park ChanYeol vừa cho gia vị vào nồi nước vừa thì thầm một câu. Byun BaekHyun đang nằm phỉnh mỡ trên ghế sofa bỗng nhiên lăn thằng xuống dưới đất.

"Này, Park đầu gỗ, có phải dạo này cậu tới thời thiếu nữ không? Hay đang giấu tớ cái gì? Sao lúc nào cũng ngại ngại ngùng ngùng, mồm thì khóa vào thế?"

Trước câu hỏi này của cậu, Park ChanYeol đang thử nước mì cũng phải sặc ra, ho khan một tiếng.

"Thiếu nữ? Cậu nói nhảm đã chán chưa?"

Hắn vừa quay ra nhìn cậu lại cứng ngắc đảo mắt đi chỗ khác, hai bên tai bỗng chốc nóng rực lên.

"Thế sao tai đỏ thế?"

Byun BaekHyun từ dưới đất nhìn lên thấy vành tai Park ChanYeol nóng rực thì đứng bật dậy, cái chân ngắn cố gắng kiễng lên sờ sờ vào tai hắn, miệng còn không ngừng cảm thán.

"Park ChanYeol, lần đầu thấy đỏ tai nha. Lần duy nhất tớ thấy chỉ là lần cậu bị tớ bắt đang hôn gái thôi mà. Sao tớ mới chỉ nói cậu trái tim thiếu nữ mà đã thành ra như vậy rồi? "

Hí ha hí hửng trêu đùa Park ChanYeol, Byun BaekHyun không ngờ rằng bản thân đang vô tình chọc giận hắn, một khắc liền bị Park ChanYeol bức cung đẩy vào tường. Đôi mắt chỉ có thể hoảng sợ đảo quanh vùng ngực săn chắc đang phập phồng trước mặt kia.

"Cậu...cậu làm cái gì vậy?"

Byun BaekHyun giật mình nhìn tên đầu gỗ này làm mấy trò thân mật, cả người đều chỉ muốn co lại thành con kiến chạy thật nhanh. Park ChanYeol lúc nãy bị cậu trêu đùa bây giờ cảm thấy rất hứng thú muốn trêu lại. Dù sao người lớn cũng không có ở nhà, phô mấy trò hắn hay làm với người yêu ra cũng đâu có ai biết. Còn cậu thì mặt mày sắp đen lại thành than rồi a. Byun BaekHyun cũng phải tự nhận mình là tên ngốc, thấy hắn ở nhà giả vờ làm con ngoan trò giỏi, đối tốt với cậu liền quên rằng Park ChanYeol cũng là một cao thủ tình trường, luôn làm trò lưu manh.

"Tớ làm gì cậu hỏi làm gì?"

Park ChanYeol dí sát miệng vào vành tai Byun BaekHyun thì thầm khiến tai cậu cũng bất giác đỏ lên. Tên tiểu yêu này, dám nói hắn trái tim thiếu nữ, ngại ngại ngùng ngùng. Nếu cậu không phải bạn đã lâu năm với hắn thì hắn sẽ ngại như thế sao? Có khi còn tán đổ từ lâu rồi ấy chứ. Vậy mà cũng hỏi rồi trêu hắn cho được, bây giờ hắn sẽ giở trò lưu manh xem ai phải ngại ai?

Park ChanYeol cố tình đặt tay lên cái bụng tròn vo trắng bóc của cậu mơn trớn, khuôn mặt gian tà gần như dán sát vào mặt cậu, cố tình phả hơi xuống cần cổ nhạy cảm của Byun BaekHyun khiến cậu chỉ có thể rụt cổ nhìn xuống đất.

Park ChanYeol biết mình thích hắn sao?

Đối với những trò này của Park ChanYeol, Byun BaekHyun cuối cùng cũng chỉ nghĩ được như vậy, còn lại mắt mũi đều nhắm tịt, đến thở cũng không dám. Thấy cậu đã nhịn đến đỏ mặt, Park ChanYeol cũng lượng thứ bỏ ra, quay sang nấu mì.

Byun BaekHyun không còn thấy hắn ở bên nữa, mắt nhắm mắt mở kiểm tra xung quanh thì đã thấy Park ChanYeol ở trong bếp. Cậu xấu hổ hộc tốc chạy vào phòng chỉ là không ngờ rằng một cảnh khi nãy của hắn và cậu đều bị Do KyungSoo để vào mắt.

Park ChanYeol, tên hai mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me