TruyenFull.Me

Chanbaek Pha Binh Cai Gi A

"Dậy, dậy đi."

Byun BaekHyun được gọi dậy khi vẫn đang nằm trên chiếc ghế dài ở trụ sở cảnh sát. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh, sau đó không nhanh không chậm mà theo thói quen lao thẳng xuống dưới đất. Gãi gãi cái đầu rối của mình, Byun BaekHyun ngáp ngắn ngáp dài nhìn Park ChanYeol đang lù lù trước mắt.

"Cậu được ra bao giờ vậy?"

Park ChanYeol nhìn bộ dạng thê thảm này của cậu lại nhìn ra xung quanh, thấy ai ai cũng đang đưa mắt về phía Byun BaekHyun thì quyết định không trả lời, một mạch kéo cậu đứng dậy rồi vội vã rời đi.

"Ây, đau quá!? Kéo chậm thôi."

Byun BaekHyun vì đột ngột bị lôi đi nên không sao theo kịp, chỉ vừa bước chân ra đến ngoài đã mệt lả ngồi xuống, nhất quyết không chịu đứng dậy tiếp tục đi.

"Tự nhiên kéo cái gì, tớ mệt lắm, ngồi đây đi."

Thấy khuôn mặt Park ChanYeol vì hành động của cậu mà tự nhiên xám xịt, Byun BaekHyun lại theo phương thức cũ mà đanh đá hét lên. Hắn nhìn vào đôi mắt cún đã ủ rũ của cậu, cuối cùng cũng không biết nên đối phó thế nào mới chấp nhận ngồi xuống.

"Cậu mập như con heo ấy, mới đi tí đã kêu mệt."

Không tránh khỏi sự khó chịu đối với con heo đanh đá này, Park ChanYeol rốt cuộc cũng phải kêu ca, lên tiếng. Ngược lại, con heo kia vì được nghỉ ngơi nên năng lượng rất dồi dào, tinh thần chửi hắn cũng theo đó mà lên cao.

"Phải, tớ mập như con heo vậy. Con heo này ở đây trông cậu cả đêm đến mất hết cả điểm chuyên cần rồi đấy còn mất việc nữa a. Vậy Park đại thần, cậu tính sao?"

"Vậy xin hỏi bé heo xinh xinh đẹp đẹp trắng trẻo Byun BaekHyun, ai là người đã đưa đại thần Park đây tới trại tạm giam vậy?"

Byun BaekHyun cảm thấy bản thân cãi nhau với hắn chính là việc sai lầm nhất cuộc đời, tốn nước bọt lại không được lợi ích gì cả. Vậy nên, để giải quyết ổn thỏa chuyện rắc rối này Byun BaekHyun không ngại ngần khó nhọc về vẫn đề chiều cao mà nhảy lên tát cái bụp một phát vào trán hắn.

"Aaaaaaaaaa."

"Cái mồm nó hại cái thân."

Nhẹ nhàng chốt lại một câu như thế, Byun BaekHyun đắc thắng chạy lên trước. Mà hắn đi sau thì rất sợ cậu bị lạc, lại mếu máo tìm hắn, vậy nên dù là rất đau nhưng Park ChanYeol vẫn cố gắng mà đuổi kịp theo cậu.

"Lại đi lạc bây giờ."

"Tớ là người lớn rồi nhé!"

"..."

"À mà...ai là người bảo lãnh cho cậu vậy?"

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Byun BaekHyun chợt nhận ra câu hỏi sáng nay của cậu, hắn vẫn chưa trả lời. Mà người lớn trong nhà thì đã đều đi hết cả, chỉ có hắn và cậu. Rốt cuộc là ai chứ? Đối với mấy câu hỏi thế này của Byun BaekHyun, Park ChanYeol cũng chỉ đơn giản trả lời được mấy chữ.

"Là mẹ Do KyungSoo."

Sau đó, hắn lại tiếp tục công việc nhìn đường nhìn phố để tìm gái của mình.

...

Khi hai người họ tung ta tung tăng về được đến cửa nhà, Byun BaekHyun lại được một phen giật mình khi thấy bóng dáng của một nam nhân quen quen, cậu toan chuồn đi chỗ khác thế nhưng chưa kịp bước được ba bước thì đã bị người ta gọi giật lại

"BaekHyun...Baek..."

Không ai khác, đây chính là người tình cũ của cậu - Kim Jong In. Lúc này, rốt cuộc Byun BaekHyun cũng chỉ có thể đưa được ánh mắt cầu cứu của mình về phía Park ChanYeol. Thế nhưng tên vô tình kia vừa thấy khuôn mặt của Jong In thì đã vô cùng vui vẻ, thậm chí còn đứng từ phía sau ôm khóa chân cậu lại, nhất định không để cho cậu đi.

"Chào...anh..."

Byun BaekHyun cứng ngắc đưa tay lên vẫy vẫy. Khuôn mặt Kim Jong In hiện tại đang dần dần phóng đại trước mặt cậu. Park ChanYeol thì hưng phấn vẽ đường cho hươu chạy, hắn đứng gọn sang một bên, chỉ chờ Kim Jong In theo thói quen cũ phóng tới ôm chặt cậu.

"BaekHyun, em có nhớ anh không?"

Đúng là không ngoài dự liệu của hắn, Kim Jong In thực sự như tên bay ôm chặt cậu vào lòng, thậm chí còn không ngại nói ra mấy câu ngôn tình sến sẩm trước mặt hắn. Ngược lại, BaekHyun cảm thấy như lồng ngực cậu sắp bị ép đến nghẹt rồi, cậu vỗ vỗ lưng người kia ý bảo anh xa xa ra một chút. Ai ngờ hành động của cậu lại bị Kim Jong In tưởng rằng cậu cũng đang ôm anh, mỗi lúc lại một ép chặt hơn.

Một cảnh này thực sự không thể khiến cho người ta ngừng cười...

Park ChanYeol đã biết Kim Jong In này từ thời cấp hai rồi, đây là đối thủ số một ở trường của hắn cũng là người theo đuổi Byun BaekHyun cuồng nhiệt. Hắn từng nhớ năm đó, Kim Jong In vì cậu mà mua biết bao nhiêu bánh kẹo, cuối cùng lại bị Byun BaekHyun cho hết vào thùng rác. Để làm anh khó chịu, cậu thậm chí còn nhờ Park ChanYeol giả vờ tặng quà bánh cho mình. Nhưng Kim Jong In này càng thử thách lòng kiên nhẫn của anh, anh lại càng cố gắng. Thế nên, như hiện tại đây, sau bốn năm đi du học nước ngoài về, Kim Jong In lại tiếp tục theo đuổi Byun BaekHyun.

Vậy nhưng có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi cả nếu Park ChanYeol không bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Ban đầu hắn thấy rất buồn cười khi Kim Jong In lại đến đây tìm cậu, thậm chí còn đứng giữ cậu lại. Thế mà bây giờ, khi hắn thấy anh lao vào ôm BaekHyun, hắn lại trào lên một cảm xúc rất lạ kì.

Giống như là sợ thực sự một ngày Byun BaekHyun sẽ phải lòng người ấy.

Hắn thấy cậu đã bị ôm đến khó thở, rốt cuộc cũng không nỡ mà gỡ bàn tay của Kim Jong In ra. Byun BaekHyun như thoát khỏi địa ngục, nhanh chóng chạy ra sau bám áo hắn, núp kín ở phía sau.

"Cậu đến tìm cậu ấy làm gì?"

Chỉ một buổi sáng thôi mà Park ChanYeol đã bị cảm xúc của mình quay vòng như chong chóng. Hắn đưa một tay ra nắm cổ tay của BaekHyun, sau đó chính bản thân cũng không biết mình đang dùng danh nghĩa gì để nói những câu này.

Tại sao anh lại tìm BaekHyun ư?

Bạn thân như hắn làm sao có thể có danh nghĩa để mà hỏi câu đó?

Thế nhưng cứ nghe thấy tiếng người phía sau vẫn còn đang thở gấp, cứ nhìn thấy khuôn mặt nóng bừng của cậu ấy là hắn lại khó chịu, lại muốn bảo vệ cậu thật chặt, thực sự không muốn buông cậu khỏi bàn tay.

"Cậu chỉ là bạn thân của BaekHyun thôi, nên làm ơn để tôi nói chuyện với BaekHyun chút đi."

Đây thực sự là phong thái của Kim Jong In, anh sẽ không bao giờ chịu nhường hắn một bước. Park ChanYeol gần như vì câu nói này của anh mà buông tay cậu ra, thế nhưng BaekHyun lại một mực giữ chặt tay hắn lại. Park ChanYeol đưa đôi mắt đầy lưỡng lự của mình về phía sau, lại gặp ánh mắt đầy thiết tha của cậu. Hắn quay mặt về phía trước, sau đó không tự chủ được mà giữ chặt tay cậu hơn.

"Chúng tôi đang hẹn hò, không phải bạn thân."

Lấy hết dũng khí của mình ra, Park ChanYeol cuối cùng cũng đáp trả. Hắn đưa ánh mắt cương quyết nhìn về phía Kim Jong In nhưng nhận lại, Kim Jong In chỉ cười đầy ngạo man. Anh đút hai tay vào túi quần, sau đó không nhanh không chậm mà bình thản lên tiếng:

"Vậy hai cậu chứng minh đi. Park ChanYeol, cậu có dám hôn cậu ấy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me