TruyenFull.Me

Chauyi La Thu 7 Nam

「 Lời hẹn ngây ngô 」
———

Mùa hè ở Giang Tây nóng đến nỗi đến quần áo cũng dính chặt vào từng tấc da tấc thịt. Trên sân thượng nhà Triết Dật, gió thổi qua những dãy quần áo đang phơi, hoà lẫn với mùi bột giặt và mùi của nắng. Khoảnh khắc ấy yên bình đến mức chỉ có thể nghe được tiếng lật sách của Triết Dật kèm theo tiếng gió thổi.

Thu Việt đi tới, ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài, cầm chai nước ép táo vẫn còn chút lạnh áp vào má Triết Dật. Anh vừa chạy đi mua nước ép táo cho em, mồ hôi vẫn còn rịn ở thái dương, tóc mái hơi ẩm dính vào trán. Bên cạnh, em vẫn đang chăm chú ngồi đọc cuốn sách tiểu thuyết dày cộp, vừa nhận lấy nước ép táo từ tay anh và cảm ơn, nhưng cái nhìn dành cho anh vẫn không có.

"Em thấy nóng không?" Thu Việt cất tiếng hỏi, giọng khàn khàn sau khi vừa chạy đi mua nước và chạy lên mấy bậc cầu thang.

Triết Dật hơi ngẩng lên, ánh mắt cười nhạt. "Nóng chứ. Nhưng em thích ngồi trên này cho yên tĩnh."

Triết Dật là người đặc biệt ưa thích những nơi yên tĩnh. Và sân thượng luôn là nơi mà em tìm đến mỗi khi muốn đọc sách hay chỉ đơn giản là nằm trên chiếc ghế gỗ và ngắm mây di chuyển qua lại. Mỗi lần Thu Việt sang nhà Triết Dật, nếu không tìm thấy em ở trong nhà thì chỉ có thể là ở trên sân thượng. Và gần như là lần nào sang, anh cũng đều tìm thấy bóng dáng của cậu nhóc má bánh bao này ở đây.

"Ngày mai là anh thi rồi, vậy là coi như hết cấp ba rồi." Thu Việt ngẩng mặt lên bầu trời trong xanh, chậm rãi nói.

"Công nhận nhanh thật. mới hôm nào em còn lớ ngớ vào trường, thế mà năm sau là tới lượt em lên thớt rồi." Triết Dật mỉm cười, giọng pha chút tinh nghịch. "Chúc anh ngày mai làm bài thật suôn sẻ nha."

Thu Việt mỉm cười, quay sang nhìn em. Cả hai im lặng một lúc sau đó, để mặc cho tiếng chim sẻ kêu ríu rít và tiếng cười nói của mấy đứa con nít ở dưới đường thay phiên nhau cất tiếng thay.

Bỗng Thu Việt bật cười khẽ, nhìn thẳng vào em: "Này, em có từng nghĩ tương lai của bọn mình sẽ như thế nào chưa?"

"Em á?" Triết Dật ngừng đọc sách lại và suy ngẫm. "Em muốn học đại học ở Thượng Hải nên có lẽ em sẽ cố gắng thi đỗ. Còn về tương lai xa hơn thì... em vẫn chưa dám nghĩ tới."

"Có lẽ sau này gia đình anh sẽ sống ở Hồng Kông." Thu Việt im lặng một chút, giọng anh khẽ trầm xuống. "Ba anh định chuyển hẳn văn phòng về đó."

Triết Dật bỗng khựng lại. Có một nỗi lo bất ngờ xẹt qua trong lòng em, nhưng em không dám để lộ ra. "Vậy là... anh sẽ sống ở đó luôn sao?"

"Ừm. Có lẽ là vậy." Thu Việt cười gượng, rồi như để xoá đi bầu không khí nặng nề ngay lúc này, anh nói thêm: "Nhưng mà... nếu trong vòng bảy năm sau kể từ ngày anh rời đi mà em vẫn còn ở Thượng Hải,"

Thu Việt bỗng ngừng lại, suy nghĩ kỹ lời nói của mình. "Khi đó... nếu cả hai gặp lại nhau... và nếu cả anh và em đều chưa có ai thì... mình thử hẹn hò được không?"

Triết Dật sững người. "Anh ấy... đang tỏ tình vi mình sao?"

Chỉ một câu nói bâng quơ, nhưng lại khiến trái tim Triết Dật đập mạnh. Em khẽ gập cuốn sách trên tay lại, quay sang nhìn Thu Việt. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, em vẫm không đoán được rằng câu nói ấy là đang nói đùa hay nói thật.

"...Anh nghĩ hẹn hò với em dễ đến thế sao?" Triết Dật chống chế bằng giọng điệu trêu chọc, nhưng vành tai đang dần đỏ lên đã phản bội em.

"Vì anh biết không dễ nên anh mới nói thế." Thu Việt đáp nhẹ tênh, như thể câu trả lời ấy đủ để khiến em hiểu.

Khoảnh khắc đó, gió hè bỗng mát rượi, tiếng chim ríu rít cũng im bặt. Trong tim Triết Dật bây giờ như có thứ gì đó đang nổ bung ra, hệt như pháo hoa giữa bầu trời trời đêm.

Cả hai lại ngồi lặng. em khẽ nghiêng đầu. Thu Việt nhìn em. Anh muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vặn nắp chai nước rồi đưa cho em.

Em nhận lấy, ngụm nước lạnh trôi xuống cổ họng, làm dịu đi cơn nắng nóng. Em không biết phải đáp lại sao, chỉ buông một câu ngắn gọn:

"Bảy năm... anh nhớ đấy."

Thu Việt cười, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời đang rọi xuống. "Tất nhiên là phải nhớ rồi."

💌

Đêm sau kỳ thi cuối cùng của thời cấp ba, đám bạn của Thu Việt rủ nhau tụ tập đi ăn lẩu cay nhưng anh đã từ chối.

Anh đang ngồi một mình ở bàn học, đèn bàn vàng hắt bóng xuống trang giấy trắng. Tay anh cầm bút, xong rồi lại đặt xuống. Cứ lặp đi lặp lại như đang đấu tranh với một điều gì đó.

Anh nhớ rõ gương mặt Triết Dật trên sân thượng hôm qua. Đôi mắt sáng ấy, vành tai dần đỏ lên khi nghe đến lời tỏ tình gián tiếp của mình. Rõ ràng là em cũng bối rối nhưng cũng chẳng dửng dưng. Nghĩ đến đấy thôi, tim anh đã nhói lên một nhịp.

Cuối cùng, anh vẫn phải cúi đầu, bắt đầu viết.

Triết Dật à, gửi em,

Anh không biết mở đầu như nào cho hợp lý. Nhưng chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Mọi thứ bắt đầu vào ngày đầu cấp ba, khi em đứng loay hoay ở giữa sân trưng, ấy thế mà anh vẫn có thể nhìn rõ sự nổi bật trong em giữa đám đông. Và em có biết không? Anh đã nghĩ, từ khoảnh khắc đó, anh đã bị hút vào cái hào quang do chính em tự toả ra rồi.

Hôm trưc kỳ thi cuối cùng của anh, em nghe anh nói về tương lai, về li hẹn bảy năm. Có thể lúc ấy em đã nghĩ rằng anh chỉ đùa thôi. Nhưng anh không đùa đâu. Anh nói thật. Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau, và em vẫn chưa thuộc về ai, anh muốn ngưi em thuộc về sẽ là anh.

Anh thích em, Phạm Triết Dật. Anh cũng chẳng rõ tình cảm này bắt đầu từ khi nào, nhưng anh thật sự thích em.

Và anh viết lá thư này là để nhỡ sau này, lỡ như anh không kịp nói, thì ít nhất em vẫn biết.

Nhan Thu Việt.

Thu Việt viết xong, gập tờ giấy lại và bỏ vào một phong bì trắng. Tuổi 17 của anh, tất cả đều gói ghém vào những cảm xúc đầu đời này, đều thô ráp mà chân thành.

Anh tựa người vào ghế, chăm chăm nhìn vào lá thư trên bàn vừa mới hạ bút, anh nhớ về những ngày không có nhiều nỗi lo âu như hiện tại, mà chỉ đơn thuần có hình ảnh của hai con người luôn kè kè bên nhau, đến nỗi chỉ cần nhắc đến tên một người là sẽ biết đến người còn lại.

Thu Việt và Triết Dật quen nhau từ khi em mới bước chân vào phổ thông. Hôm đó là một ngày khai giảng mát rượi, gió len vào từng kẽ tóc của những cô cậu học sinh mới được ghi danh vào trường.

Ngày hôm đó, anh vô tình bắt gặp một cậu nhóc đứng loay hoay giữa sân trường, không biết nên chặn ai lại để hỏi xem bảng danh sách lớp ở đâu. Và vì đã đứng nhìn cậu ấy tận ba phút nhưng vẫn thấy cậu ấy chưa dám mở lời với ai nên anh đành đi tới, vỗ nhẹ vào vai cậu nhóc kia và hỏi:

"Em có cần anh giúp gì không? Hậu bối (?)"

Từ ngày hôm đó, Thu Việt và Triết Dật thân hơn. Cả hai thân đến nỗi có một lần em lỡ đụng chuyện với đám đàn anh cá biệt và bị đổ lỗi bắt nạt, anh sẵn sàng đứng ra nhận tội thay em và bị đình chỉ học một tuần sau đó.

Mấy đứa bạn của anh cứ hay nói rằng anh đang chiều em quá thể. Bọn nó còn hù doạ rằng bộ anh không sợ em sau này sẽ được nước làm cái, và cho đến khi không được gì nữa thì sẽ quay lưng lại với anh.

Và cái câu mà mấy đứa bạn của anh thường hay hỏi chính là: "Thằng nhóc má bánh bao đó có gì mà mày mê dữ vậy?"

Vào những lúc như thế, Thu Việt chỉ biết cười xoà và đáp: "Em ấy chẳng có gì cả. Chỉ có được tấm chân tình của tao."

Có lẽ anh thích em từ cái ngày bắt gặp em ở sân trường. Mặc lúc đó chỉ là vô tình bắt gặp, thế mà ánh mắt lại dừng phải cậu nhóc đang e dè bắt chuyện với mọi người.

Sau này, khi thân với em hơn, anh cũng chẳng nhận thức được rằng từ khi nào anh luôn là người chở em đi học và chở em về trên chiếc xe đạp vốn chỉ có một mình mình ngồi, từ khi nào mà mỗi giờ nghỉ giải lao, anh luôn chạy xuống căng-tin và mua cho em hộp nước ép táo, và từ khi nào anh sang nhà em nhiều đến nỗi gia đình của em xem anh như là người trong nhà.

Và đó cũng là lúc anh dần nhận ra anh thích ở bên em trong từng khoảnh khắc vụn vặt trong ngày, và đó cũng là lúc anh biết mình thích em.

Nhưng hiện tại, em chỉ là một cậu học sinh 16 tuổi với ánh mắt ngây thơ. Và anh cũng chỉ là một vị tiền bối hơn em đúng một tuổi với đôi mắt chất chứa nhiều nỗi niềm khó bày tỏ.

Nên anh đành cất những nỗi niềm đó trong lòng, kể cả việc thích em.

Quay lại với thực tại, anh nghĩ đã đến lúc tình cảm này nên được bày tỏ trước khi quá muộn.

Ngày mai, anh nhất định sẽ đưa lá thư này cho Triết Dật.

Nhưng anh nào đâu biết, định mệnh vốn thích trêu ngươi trên tình cảm của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me