Chạy Hay Chết - Mặc Y Bạch [Hoàn]
Chương 106
Cô hộ sĩ đứng một bên mở to hai mắt nhìn cảnh này, ngón tay không tự giác mà co lại như đang do dự gì đó.Tên mũi ưng nói: "Bây giờ mới biết đau phải không? Tên nhóc kiêu ngạo mấy ngày trước đâu rồi, nay lại không thể động được? Ồ, mặt trời hôm nay tốt thật." Tạ Trì An cuộn tròn trên mặt đất, hai tay chắp trước trán, đầu ngón tay khép kín, giống như một con bướm sắp chết vỗ đôi cánh gãy lần cuối.Có thứ gì đó trong túi hắn rơi ra một tiếng thịch.Là một chai nước hoa.
-
Hộ sĩ nhìn một màng này, hạ quyết tâm, hô: "Hắn ta bị dị ứng với nước hoa!" Vì hộ sĩ đã điền vào đơn thuốc của mũi ưng, biết hắn ta bị dị ứng và đặt biệt nhạy cảm với mùi hương.Cô cân nhắc thật lâu, loại đồng đội không đáng tin cậy như mũi ưng sẽ không bao giờ giúp cô vượt ải.Nhưng thiếu niên này rất mạnh, tính cách so với tên mũi ưng này tốt hơn nhiều....Nếu cô bán cho cậu một thông tin tốt, thì có lẽ cô sẽ nhận lại được gì đó.Mũi ưng nghe vậy trừng mắt nhìn cô: "Con khốn, cô đang giúp ai?" Nhưng đã chậm, hắn thấy thiếu niên với tay lấy chai nước hoa trên mặt đất một cách khó khăn, sau đó nhắm thẳng vào hắn mà ấn xuống.Mùi nước hoa kém chất lượng tràn ngập toàn bộ phòng tuyền dịch, khiến nhiều người nghẹt thở và ho khan."A a a a a!!!!" Tên mũi ưng che mắt kêu lên đau đớn, toàn thân nổi lên những đốm đỏ nhỏ biến thành mụn lớn, khiến hắn gãi không ngừng:"Ngứa, ngứa quá-------"Tên mũi ưng ốc còn không mang nổi mình ốc, Qúy Thanh Lâm thấy thế lập tức đóng cửa sổ kéo rèm khiến căn phòng quay lại vẻ nhập nhoạng.Vì là ban ngày nên không tối lắm.Vào ngày thứ tư, các triệu chứng bênh trạng rõ ràng là nghiêm trọng hơn nhiều so với ngày đầu tiên, mặc dù ánh mặt trời đã biến mất nhưng tình trạng của Tạ Trì An cũng không khá hơn. Sau khi giải quyết được mũi ưng, chai nước hoa trong tay Tạ Trì An rơi xuống đất, vết thương khắp người cũng không đỡ hơn.Hắn nằm trong bóng tối, trên da và mu bàn tay đều có nhưng vết bỏng lớn nhỏ, thậm chí còn đáng sợ hơn những vết sẹo trên người Thẩm Phù Bạch. Giang Khoát cùng Thẩm Phù Bạch vừa trở về liền nhìn thấy cảnh này. Phòng truyền dịch rộng lớn chật kín người, những người chật vật bất kham đó, không nhìn cũng biết được là ai xử lý, vaf có một thiếu niên gầy gò nằm co ro - trên mặt đất trước cửa sổ.Đồng tử Giang Khoát co lại.An An----Tạ Trì An phản phất nghe được có người gọi tên mình, giọng nói lo lắng, từng lời từng lời đều là lo lắng, còn mang theo sự tự trách. Âm thanh đó lặp đi lặp lại không rõ là hiện thực hay ký ức.
Cậu không thể mở mắt được, chỉ có thể cảm nhận được có người gắc gao ôm lấy mình. Tạ Trì An nghiêng đầu, một tay ôm mặt, tháo kính râm xuống.Giang Khoát nhìn cơ thể Tạ Trì An bị cháy nắng.anh cảm thấy đau lòng không thể diễn tả bằng lời. Anh chỉ đi một lát thôi, chỉ một lát thôi.............Đôi mắt của Tạ Trì An được kính râm che chắn, không bị mù nhưng trong nhất thời cũng không thể mở mắt được. Khuôn mặt đã có mũ và khăn quàng cổ che đậy vẫn còn nguyên vẹn, trông vẫn ổn.Cho dùng có hoàn toàn thay đổi thì ,Giang Khoát, người có mười bộ lọc vẫn thấy Tạ Trì An là đẹp nhất. Tạ Trì An dựa vào vòng tay của Giang Khoát nhẹ kêu một tiếng; "Anh ơi......"
Ánh mắt Giang Khoát khẽ run, thấp giọng nói: "An An, em yên tâm, anh sẽ đưa em đi tìm anh trai của em."Tạ Trì An bắt lấy tay hắn, bướng bỉnh mà kêu một tiếng: "........Anh."Giang Khoát ngẩn người, rồi đột nhiên hốc mắt hơi cay."........Anh xin lỗi, anh không thể bảo vệ được em."Tạ Trì An nâng khóe môi, khẽ cười."Em biết anh sẽ luôn đến. Miễn là anh đến, đều không quá muộn."Tạ Quân không đến muộn, em vẫn là Tạ Trì An.
Anh trai, em Tạ Trì An, người đáng được cảm ơn chính là anh.-"Ai đánh em bị thương?" Giang Khoát nhẹ nhàng hôn hôn lên trán cậu, đặt kính râm trở lại khuôn mặt Tạ Trì An." Ở bên kia, hắn sợ nước hoa. Trước đó ở bệnh viện tôi cầm một cái." Tạ Trì An nói.Giang Khoát ôm Tạ Trì An, nhặt bình nước hoa trên mặt đất, chậm rãi đi đến mũi ưng trước mắt.Mũi ưng đang còn thấy ngứa trên người, thấy Giang Khoát tới gần, hoảng sợ mà lui ra phía sau: "Mày, mày muốn làm gì?"Giang Khoát quơ quơ bình nước hoa trong tay: "Tao chỉ đem này bình nước hoa này nhấn một cái. Nhấn xong, mày còn sống hay không cũng xem tính mạng của mày."Lợi dụng nhược điểm của chứng bệnh, là có thể giết chết người bệnh.Tạ Trì An vừa rồi thiếu chút nữa đã chết, bị thiêu chết trong ngọn lửa thống khổ."Không, không cần, không cần a!!!" Mũi ưng sợ hãi mà lắc đầu, ngăn không được mùi hương ập vào mặt phía trước .Phun hết một lọ nước hoa, mũi ưng dừng lại động tác gãi, thẳng tắp ngã trên mặt đất.Dị ứng đã chết.Giang Khoát bình tĩnh mà ném bình nước hoa xuống: "Xem ra vận khí của mày không tốt lắm."Trong đại sảnh những người khác nhìn một màn này, đều im như ve sầu mùa đông, cử động một chút cũng không dám.Bọn họ tận mắt nhìn thấy nam nhân kia giết người, không run tay dù chỉ một chútMà thiếu niên da trắng bị ngất từ đầu đến cuối, không nói một lời.Quá khinh khủng.Trong trò chơi trốn thoát, giết người là điều bình thường, nhưng bọn họ như thế nào có thể ở thời điểm giết người lại bình tĩnh như vậy?Tất cả những gì tôi có thể nói về điều này là nếu bạn bị ném vào cấp độ đầu tiên của Giang Khoát hoặc Tạ Trì An, nếu bạn không chết trong cấp độ đó, nếu bạn không trở thành một kẻ điên, thì xin chúc mừng, bạn cũng sẽ trở thành một kẻ điên như vậy. Người điềm tĩnh.Vì chuyện này mà Giang Quốc ôm Tạ Chian rời đi, còn lại ba người đi theo cũng không ai dám ngăn cản.Y tá không nhịn được nói: "Đợi đã! Xin lỗi, tôi có thể tham gia cùng được không?"Một số người dừng lại.Tạ Trì An nói: "Để cô ta đi theo."Vừa rồi y tá đã giúp đỡ họ, nếu bây giờ chỉ còn lại một mình, cô ấy chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của những người chơi trong sảnh.-Tạ Trì An và những người khác cũng không đồng ý, y tá đi theo họ không xa cũng không gần, cũng không dám đến quá gần.Cô vẫn còn sợ hãi trước cảnh Giang Khoát giết mũi ưng"Anh lấy được đơn thuốc sao?" Tạ Trì An hỏi."Ừ." Giang Quốc nói."Đừng lo lắng, hắn ra tay khó có thể thất bại." Thẩm Phục Bạch nói.Khi họ đi lấy đơn thuốc, không biết vì lý do gì mà Giang Khoát lại tăng tốc nhanh hơn, trông như đang vội quay về.Bây giờ có vẻ như đó là thần giao cách cảm? Giang Khoát nhận ra Tạ Trì An gặp nguy hiểm nên vội vàng chạy về?Điều này quá bí ẩn.Nhưng tình yêu là một điều gì đó thật bí ẩn.Tạ Trì An còn chưa thể động đậy, Giang Khoát ôm cậu cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau khi biết được mối quan hệ giữa hai người, đồng đội đều cảm thấy có điều gì đó không ổn.Thẩm Phù Bạch âm thầm quyết định lần sau sẽ trả thù người nhà, nôn ra gấp đôi lượng thức ăn cho chó mà hắn đã ăn trong khoảng thời gian này.Tạ Trì An và Giang Khoát đang trò chuyện.Tạ Trì An nói: "Anh không cần giết hắn."Cậu biết Giang Khoát thật ra không thích giết người.Giang Khoát: "Xin lỗi, là anh tức quá không nhịn được." Anh dừng một chút, "Anh cũng không hối hận."Tạ Trì An: "Xem ra chúng ta còn phải giết người ở trong ải này."Thẩm Phù Bạch: "..." Cậu đã giết bao nhiêu người rồi, sao cậu lại thuần thục như vậy!Anh vẫn không trả đũa, cặp đôi này quá tàn nhẫn.Nhưng xét theo lời cậu nói, Tạ Trì An có ý định dùng đơn thuốc này để phục hồi sức khỏe sao? Nếu không thì tại sao bạn lại nói "Chúng ta vẫn phải giết người". Tạ Trì An cho đến nay vẫn chưa có nhân mạng nào ở cấp độ này phải không?Thẩm Phù Bạch lâm vào trầm tư.Lúc này Tạ Trì An lại nói: "Không cần đơn thuốc cũng tốt, nếu không ngày mai trong đội không có bệnh nhân, sẽ không có ai có thể đến gần Z."Thần Phù Bạch linh quang lóe lên, trong mắt hắn hiện lên một tia kỳ dị màu sắc.Anh ta dường như biết Tạ Trì An đang định làm gì.-Lần này họ gặp bác sĩ J nhanh hơn bao giờ hết, gần như ngay khi họ rời khỏi toà nhà.Họ bước ra khỏi phòng truyền dịch ở tầng một, bác sĩ J đang nán lại trước cửa hiệu thuốc tầng một.So với ngày đầu cố gắng không tìm được chỗ, vòng tìm kiếm bác sĩ J này chỉ đơn giản là một bài kiểm tra tính điểm.Nhưng cả Giang Khoát và Tạ Trì An đều không quá ngạc nhiên.Ngoài phần thưởng may mắn của Thẩm Phù Bạch, còn có một khả năng khác.Kỷ Lăng Xuyên nhận ra nhóm của Tạ Trì An chính là những người chơi có khả năng giải cứu anh nên anh cố ý xuất hiện gần họ.NPC không thể khống chế hành động cụ thể của mình, ví dụ như bác sĩ J muốn chạy quanh bệnh viện, anh ta không thể ngủ trong văn phòng mãi, nhưng ít nhất anh ta có thể chọn nơi để đi lang thang.Lần này không phải Tạ Trì An đi tìm J.J đang đợi họ.-"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau." Bác sĩ J chủ động đi về phía họ, lấy bút ra và lấy đơn thuốc một cách thoải mái, "Các bạn muốn điền bệnh gì? Trong số các bạn hình như chỉ có một bệnh nhân thôi." Không tính y tá ở xa phía sau, Tạ Trì An hiện tại là bệnh nhân duy nhất trong nhóm của Tạ Trì An."Tốt! Nhanh chóng viết ra tên Tiểu Tà, đội của chúng ta sẽ khỏe mạnh." Bạch Bất Nhiễm nói.Giang Khoát không nói gì.Tạ Trì An nói: "Tên, Kỷ Lăng Xuyên."Giang Khoát trả lời: "Bệnh, bệnh tim."Những ngón tay của bác sĩ J run lên và ông gần như đánh rơi cây bút.Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, mím môi mấy lần, cuối cùng cười nhẹ: "...Các em làm anh ngạc nhiên thật đấy."Tạ Trì An: "Anh đứng canh cửa hiệu thuốc, không phải là muốn chúng ta nói lời này sao?""Đúng, tôi rất hy vọng." Bác sĩ J lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng, "Nhưng đã nhiều năm như vậy, chưa có ai có thể nói được điều đó."Trong những năm qua, có rất nhiều đợt người chơi, có người đã khỏi bệnh, có người chết trong bệnh viện. Nhưng từ trước đến nay chưa có ai sẵn sàng dùng đơn thuốc để chữa trị cho NPC trong bệnh viện.Sẽ không có ai chữa khỏi bệnh nan y cho ông Z.Không ai nghĩ rằng bác sĩ J cũng bị bệnh."Vậy hiện tại ngươi đã đạt được nguyện vọng của mình." Giang Khoát nói.Bác sĩ J gần như run rẩy khi điền vào đơn thuốc, pha thuốc một cách vô ích, khi đưa thuốc cho anh ta còn nói: "Chúc sức khỏe thật tốt."Bác sĩ J uống thuốc và mắt ông sáng hơn rất nhiều.Anh chân thành nói: "Cảm ơn em. Nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc, anh phải rời đi. Anh tin em sẽ có thể hoàn toàn kết thúc trò chơi này."-Bác sĩ J đã đi rồi.Bạch Bất Nhiễm từ đầu đến cuối vẻ mặt nghi hoặc: "Tiểu Tạ, ta không đãi ngươi sao?"Vương Tiểu Nhiễm thắc mắc: "Tại sao bác sĩ J lại bị bệnh tim? Trong báo cáo có ghi rõ ràng là Trịnh Dương Phàm..."Mặc dù ban đầu người ta suy đoán rằng bác sĩ J là Trịnh Dương Phàm thật nhưng sau đó đã được chứng minh là sai. Bác sĩ J trông hoàn toàn khác với Trịnh Dương Phàm trên báo, dù nhìn thế nào thì khả năng cao hơn là anh Z, người không còn nhận ra được diện mạo thật của mình, chính là Trịnh Dương Phàm. Thẩm Phù Bạch nói: "Tiểu Nhiễm, chuyện này ngươi hẳn là biết rất rõ.""Bạn biết đấy, có một thứ gọi là phẫu thuật ghép tim."
CÓ LỖI CHÍNH TẢ NÀO MN NOTE LẠI GIÚP TUI, TUI SỬA NHE🫂
-
Hộ sĩ nhìn một màng này, hạ quyết tâm, hô: "Hắn ta bị dị ứng với nước hoa!" Vì hộ sĩ đã điền vào đơn thuốc của mũi ưng, biết hắn ta bị dị ứng và đặt biệt nhạy cảm với mùi hương.Cô cân nhắc thật lâu, loại đồng đội không đáng tin cậy như mũi ưng sẽ không bao giờ giúp cô vượt ải.Nhưng thiếu niên này rất mạnh, tính cách so với tên mũi ưng này tốt hơn nhiều....Nếu cô bán cho cậu một thông tin tốt, thì có lẽ cô sẽ nhận lại được gì đó.Mũi ưng nghe vậy trừng mắt nhìn cô: "Con khốn, cô đang giúp ai?" Nhưng đã chậm, hắn thấy thiếu niên với tay lấy chai nước hoa trên mặt đất một cách khó khăn, sau đó nhắm thẳng vào hắn mà ấn xuống.Mùi nước hoa kém chất lượng tràn ngập toàn bộ phòng tuyền dịch, khiến nhiều người nghẹt thở và ho khan."A a a a a!!!!" Tên mũi ưng che mắt kêu lên đau đớn, toàn thân nổi lên những đốm đỏ nhỏ biến thành mụn lớn, khiến hắn gãi không ngừng:"Ngứa, ngứa quá-------"Tên mũi ưng ốc còn không mang nổi mình ốc, Qúy Thanh Lâm thấy thế lập tức đóng cửa sổ kéo rèm khiến căn phòng quay lại vẻ nhập nhoạng.Vì là ban ngày nên không tối lắm.Vào ngày thứ tư, các triệu chứng bênh trạng rõ ràng là nghiêm trọng hơn nhiều so với ngày đầu tiên, mặc dù ánh mặt trời đã biến mất nhưng tình trạng của Tạ Trì An cũng không khá hơn. Sau khi giải quyết được mũi ưng, chai nước hoa trong tay Tạ Trì An rơi xuống đất, vết thương khắp người cũng không đỡ hơn.Hắn nằm trong bóng tối, trên da và mu bàn tay đều có nhưng vết bỏng lớn nhỏ, thậm chí còn đáng sợ hơn những vết sẹo trên người Thẩm Phù Bạch. Giang Khoát cùng Thẩm Phù Bạch vừa trở về liền nhìn thấy cảnh này. Phòng truyền dịch rộng lớn chật kín người, những người chật vật bất kham đó, không nhìn cũng biết được là ai xử lý, vaf có một thiếu niên gầy gò nằm co ro - trên mặt đất trước cửa sổ.Đồng tử Giang Khoát co lại.An An----Tạ Trì An phản phất nghe được có người gọi tên mình, giọng nói lo lắng, từng lời từng lời đều là lo lắng, còn mang theo sự tự trách. Âm thanh đó lặp đi lặp lại không rõ là hiện thực hay ký ức.
Cậu không thể mở mắt được, chỉ có thể cảm nhận được có người gắc gao ôm lấy mình. Tạ Trì An nghiêng đầu, một tay ôm mặt, tháo kính râm xuống.Giang Khoát nhìn cơ thể Tạ Trì An bị cháy nắng.anh cảm thấy đau lòng không thể diễn tả bằng lời. Anh chỉ đi một lát thôi, chỉ một lát thôi.............Đôi mắt của Tạ Trì An được kính râm che chắn, không bị mù nhưng trong nhất thời cũng không thể mở mắt được. Khuôn mặt đã có mũ và khăn quàng cổ che đậy vẫn còn nguyên vẹn, trông vẫn ổn.Cho dùng có hoàn toàn thay đổi thì ,Giang Khoát, người có mười bộ lọc vẫn thấy Tạ Trì An là đẹp nhất. Tạ Trì An dựa vào vòng tay của Giang Khoát nhẹ kêu một tiếng; "Anh ơi......"
Ánh mắt Giang Khoát khẽ run, thấp giọng nói: "An An, em yên tâm, anh sẽ đưa em đi tìm anh trai của em."Tạ Trì An bắt lấy tay hắn, bướng bỉnh mà kêu một tiếng: "........Anh."Giang Khoát ngẩn người, rồi đột nhiên hốc mắt hơi cay."........Anh xin lỗi, anh không thể bảo vệ được em."Tạ Trì An nâng khóe môi, khẽ cười."Em biết anh sẽ luôn đến. Miễn là anh đến, đều không quá muộn."Tạ Quân không đến muộn, em vẫn là Tạ Trì An.
Anh trai, em Tạ Trì An, người đáng được cảm ơn chính là anh.-"Ai đánh em bị thương?" Giang Khoát nhẹ nhàng hôn hôn lên trán cậu, đặt kính râm trở lại khuôn mặt Tạ Trì An." Ở bên kia, hắn sợ nước hoa. Trước đó ở bệnh viện tôi cầm một cái." Tạ Trì An nói.Giang Khoát ôm Tạ Trì An, nhặt bình nước hoa trên mặt đất, chậm rãi đi đến mũi ưng trước mắt.Mũi ưng đang còn thấy ngứa trên người, thấy Giang Khoát tới gần, hoảng sợ mà lui ra phía sau: "Mày, mày muốn làm gì?"Giang Khoát quơ quơ bình nước hoa trong tay: "Tao chỉ đem này bình nước hoa này nhấn một cái. Nhấn xong, mày còn sống hay không cũng xem tính mạng của mày."Lợi dụng nhược điểm của chứng bệnh, là có thể giết chết người bệnh.Tạ Trì An vừa rồi thiếu chút nữa đã chết, bị thiêu chết trong ngọn lửa thống khổ."Không, không cần, không cần a!!!" Mũi ưng sợ hãi mà lắc đầu, ngăn không được mùi hương ập vào mặt phía trước .Phun hết một lọ nước hoa, mũi ưng dừng lại động tác gãi, thẳng tắp ngã trên mặt đất.Dị ứng đã chết.Giang Khoát bình tĩnh mà ném bình nước hoa xuống: "Xem ra vận khí của mày không tốt lắm."Trong đại sảnh những người khác nhìn một màn này, đều im như ve sầu mùa đông, cử động một chút cũng không dám.Bọn họ tận mắt nhìn thấy nam nhân kia giết người, không run tay dù chỉ một chútMà thiếu niên da trắng bị ngất từ đầu đến cuối, không nói một lời.Quá khinh khủng.Trong trò chơi trốn thoát, giết người là điều bình thường, nhưng bọn họ như thế nào có thể ở thời điểm giết người lại bình tĩnh như vậy?Tất cả những gì tôi có thể nói về điều này là nếu bạn bị ném vào cấp độ đầu tiên của Giang Khoát hoặc Tạ Trì An, nếu bạn không chết trong cấp độ đó, nếu bạn không trở thành một kẻ điên, thì xin chúc mừng, bạn cũng sẽ trở thành một kẻ điên như vậy. Người điềm tĩnh.Vì chuyện này mà Giang Quốc ôm Tạ Chian rời đi, còn lại ba người đi theo cũng không ai dám ngăn cản.Y tá không nhịn được nói: "Đợi đã! Xin lỗi, tôi có thể tham gia cùng được không?"Một số người dừng lại.Tạ Trì An nói: "Để cô ta đi theo."Vừa rồi y tá đã giúp đỡ họ, nếu bây giờ chỉ còn lại một mình, cô ấy chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của những người chơi trong sảnh.-Tạ Trì An và những người khác cũng không đồng ý, y tá đi theo họ không xa cũng không gần, cũng không dám đến quá gần.Cô vẫn còn sợ hãi trước cảnh Giang Khoát giết mũi ưng"Anh lấy được đơn thuốc sao?" Tạ Trì An hỏi."Ừ." Giang Quốc nói."Đừng lo lắng, hắn ra tay khó có thể thất bại." Thẩm Phục Bạch nói.Khi họ đi lấy đơn thuốc, không biết vì lý do gì mà Giang Khoát lại tăng tốc nhanh hơn, trông như đang vội quay về.Bây giờ có vẻ như đó là thần giao cách cảm? Giang Khoát nhận ra Tạ Trì An gặp nguy hiểm nên vội vàng chạy về?Điều này quá bí ẩn.Nhưng tình yêu là một điều gì đó thật bí ẩn.Tạ Trì An còn chưa thể động đậy, Giang Khoát ôm cậu cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau khi biết được mối quan hệ giữa hai người, đồng đội đều cảm thấy có điều gì đó không ổn.Thẩm Phù Bạch âm thầm quyết định lần sau sẽ trả thù người nhà, nôn ra gấp đôi lượng thức ăn cho chó mà hắn đã ăn trong khoảng thời gian này.Tạ Trì An và Giang Khoát đang trò chuyện.Tạ Trì An nói: "Anh không cần giết hắn."Cậu biết Giang Khoát thật ra không thích giết người.Giang Khoát: "Xin lỗi, là anh tức quá không nhịn được." Anh dừng một chút, "Anh cũng không hối hận."Tạ Trì An: "Xem ra chúng ta còn phải giết người ở trong ải này."Thẩm Phù Bạch: "..." Cậu đã giết bao nhiêu người rồi, sao cậu lại thuần thục như vậy!Anh vẫn không trả đũa, cặp đôi này quá tàn nhẫn.Nhưng xét theo lời cậu nói, Tạ Trì An có ý định dùng đơn thuốc này để phục hồi sức khỏe sao? Nếu không thì tại sao bạn lại nói "Chúng ta vẫn phải giết người". Tạ Trì An cho đến nay vẫn chưa có nhân mạng nào ở cấp độ này phải không?Thẩm Phù Bạch lâm vào trầm tư.Lúc này Tạ Trì An lại nói: "Không cần đơn thuốc cũng tốt, nếu không ngày mai trong đội không có bệnh nhân, sẽ không có ai có thể đến gần Z."Thần Phù Bạch linh quang lóe lên, trong mắt hắn hiện lên một tia kỳ dị màu sắc.Anh ta dường như biết Tạ Trì An đang định làm gì.-Lần này họ gặp bác sĩ J nhanh hơn bao giờ hết, gần như ngay khi họ rời khỏi toà nhà.Họ bước ra khỏi phòng truyền dịch ở tầng một, bác sĩ J đang nán lại trước cửa hiệu thuốc tầng một.So với ngày đầu cố gắng không tìm được chỗ, vòng tìm kiếm bác sĩ J này chỉ đơn giản là một bài kiểm tra tính điểm.Nhưng cả Giang Khoát và Tạ Trì An đều không quá ngạc nhiên.Ngoài phần thưởng may mắn của Thẩm Phù Bạch, còn có một khả năng khác.Kỷ Lăng Xuyên nhận ra nhóm của Tạ Trì An chính là những người chơi có khả năng giải cứu anh nên anh cố ý xuất hiện gần họ.NPC không thể khống chế hành động cụ thể của mình, ví dụ như bác sĩ J muốn chạy quanh bệnh viện, anh ta không thể ngủ trong văn phòng mãi, nhưng ít nhất anh ta có thể chọn nơi để đi lang thang.Lần này không phải Tạ Trì An đi tìm J.J đang đợi họ.-"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau." Bác sĩ J chủ động đi về phía họ, lấy bút ra và lấy đơn thuốc một cách thoải mái, "Các bạn muốn điền bệnh gì? Trong số các bạn hình như chỉ có một bệnh nhân thôi." Không tính y tá ở xa phía sau, Tạ Trì An hiện tại là bệnh nhân duy nhất trong nhóm của Tạ Trì An."Tốt! Nhanh chóng viết ra tên Tiểu Tà, đội của chúng ta sẽ khỏe mạnh." Bạch Bất Nhiễm nói.Giang Khoát không nói gì.Tạ Trì An nói: "Tên, Kỷ Lăng Xuyên."Giang Khoát trả lời: "Bệnh, bệnh tim."Những ngón tay của bác sĩ J run lên và ông gần như đánh rơi cây bút.Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, mím môi mấy lần, cuối cùng cười nhẹ: "...Các em làm anh ngạc nhiên thật đấy."Tạ Trì An: "Anh đứng canh cửa hiệu thuốc, không phải là muốn chúng ta nói lời này sao?""Đúng, tôi rất hy vọng." Bác sĩ J lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng, "Nhưng đã nhiều năm như vậy, chưa có ai có thể nói được điều đó."Trong những năm qua, có rất nhiều đợt người chơi, có người đã khỏi bệnh, có người chết trong bệnh viện. Nhưng từ trước đến nay chưa có ai sẵn sàng dùng đơn thuốc để chữa trị cho NPC trong bệnh viện.Sẽ không có ai chữa khỏi bệnh nan y cho ông Z.Không ai nghĩ rằng bác sĩ J cũng bị bệnh."Vậy hiện tại ngươi đã đạt được nguyện vọng của mình." Giang Khoát nói.Bác sĩ J gần như run rẩy khi điền vào đơn thuốc, pha thuốc một cách vô ích, khi đưa thuốc cho anh ta còn nói: "Chúc sức khỏe thật tốt."Bác sĩ J uống thuốc và mắt ông sáng hơn rất nhiều.Anh chân thành nói: "Cảm ơn em. Nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc, anh phải rời đi. Anh tin em sẽ có thể hoàn toàn kết thúc trò chơi này."-Bác sĩ J đã đi rồi.Bạch Bất Nhiễm từ đầu đến cuối vẻ mặt nghi hoặc: "Tiểu Tạ, ta không đãi ngươi sao?"Vương Tiểu Nhiễm thắc mắc: "Tại sao bác sĩ J lại bị bệnh tim? Trong báo cáo có ghi rõ ràng là Trịnh Dương Phàm..."Mặc dù ban đầu người ta suy đoán rằng bác sĩ J là Trịnh Dương Phàm thật nhưng sau đó đã được chứng minh là sai. Bác sĩ J trông hoàn toàn khác với Trịnh Dương Phàm trên báo, dù nhìn thế nào thì khả năng cao hơn là anh Z, người không còn nhận ra được diện mạo thật của mình, chính là Trịnh Dương Phàm. Thẩm Phù Bạch nói: "Tiểu Nhiễm, chuyện này ngươi hẳn là biết rất rõ.""Bạn biết đấy, có một thứ gọi là phẫu thuật ghép tim."
CÓ LỖI CHÍNH TẢ NÀO MN NOTE LẠI GIÚP TUI, TUI SỬA NHE🫂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me