TruyenFull.Me

Chay Hay Chet Mac Y Bach

"Đây chính là chênh lệch giữa học bá và học tra sao?" Thẩm Phù Bạch lẩm bẩm.

Hắn cho rằng hoàn thành nhiệm vụ ẩn sẽ là một quá trình dài dằng dặt và kết quả là nó đã...hoàn thành?

Với cùng một thông tin, những gì họ nhìn thấy và những gì đại thần nhìn thấy hoàn toàn là hai thế giới.

Quý Thanh Lâm nói: "Không, đây là khoảng cách giữa thần thánh và phàm nhân."

Đương nhiên, Quý Thanh Lâm là người tốt nghiệp đại học Hạ, cũng là một học bá không kém, nhưng anh ấy lại không có khả năng phân tích mạnh mẽ như vậy. Nếu cho anh ấy chút thời gian chậm rãi suy nghĩ, có lẽ anh ấy cũng có thể hiểu rõ tư duy logic trong đó, nhưng tuyệt đối không thể giống Tạ Trì An và Giang Khoát xem xong một lần liền đưa ra kết luận.

Hơn nữa bọn họ còn quá dám suy đoán, hoàn toàn là nghĩ đến những nơi người thường không dám nghĩ. Ví dụ như người tốt tài trợ cho J đi học là tiến sĩ K, một người nghiện khoa học, điều này hoàn toàn không có cơ sở. Họ thậm chí không tìm thấy giấy chứng nhận nhận con nuôi.

Giang Khoát nghe được âm báo hoàn thành nhiệm vụ, nhướng mày: "Cái này là hoàn thành nhiệm vụ? Tôi ít nhất cũng vớ vẩn 30%, và vẫn còn một số phân tích mà tôi chưa hoàn thành."

Quý Thanh Lâm, Thẩm Phù Bạch, Vương Tiểu Nhiễm dường như cảm thấy không khí của sự giả tạo đập vào mặt.

Không, người ta không phải là giả vờ, người ta thật trâu bò.

Bọn họ cũng muốn như vậy là có thể kéo ra chân tướng.

Thẩm Phù Bạch thầm vỗ tay: "Vừa đoán là trúng. Bội phục, bội phục."

"Cũng không phải vừa đoán liền trúng, tôi chỉ nghĩ đến ba loại khả năng, tôi nghĩ về hai cái khả năng kia cảm thấy nực cười mới nói loại này trước." Giang Khoát nói, "Nhiệm vụ ẩn hoàn thành không có nghĩa là phân tích vừa rồi của chúng tôi là hoàn toàn chính xác. Có lẽ chỉ có ba từ trong giấy chứng nhận hiến máu là câu trả lời chính xác, những suy đoán trước đó đều có thể sai."

Đây cũng là lý do vì sao Giang Khoát đã phân tích rất nhiều và lúc công bố đáp án cuối cùng lại im miệng để Tạ Trì An nói

Bởi vì anh ấy muốn đem phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ ẩn cho Tạ Trì An.

-

Nghe này, đây có phải là lời nói của con người không? Bọn họ một cái cũng không nghĩ ra mà người ta đã nghĩ ra mấy phiên bản.

Thẩm Phù Bạch tò mò hỏi: "Còn có khả năng gì nữa?"

"Tái tổ hợp gen."

"Nghịch lý thời gian và không gian."

Giang Khoát và Tạ Trì An đồng thời lên tiếng.

"......"

Cái gì vậy? Làm thế nào nó nghe còn bí ẩn hơn việc hoán đổi ký ức?

"Tái tổ hợp gen tương đối liên quan. Tôi đang tự hỏi liệu Z có phải là bản sao của J, không, không có bản sao hoàn toàn về cấu tạo miễn dịch của J mới nữa sống nữa chết." Giang Khoát đơn giản giải thích một chút, "Nhưng có quá ít manh mối cho phỏng đoán này, có thể bỏ qua."

"Một khả năng khác, nghịch lý của thời gian và không gian, Z là J của tương lai hoặc J là Z của tương lai, nhưng họ lại xuất hiện trong cùng một không gian." Giang Khoát nói, "Diện mạo của Z bị hủy thành bộ dáng kia, làm sao mà các cậu biết được anh ta sau khi khôi phục ngoại hình, không phải là bộ dáng của J đâu?"

Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau bất giác rùng mình.

Quý Thanh Lâm: "Cơ sở là gì?"

"Quy tắc ẩn thứ 3, những người bệnh cực nặng sẽ không chết nếu tiếp xúc với bệnh nhân truyền nhiễm. Ngoài khả năng miễn dịch bên ngoài, J còn là mầm bệnh, còn có một khả năng bản thân anh ta là người bị bệnh. Mà toàn bộ bệnh viện bệnh nặng mà không chết chỉ có Z" Tạ Trì An kinh ngạc nói, "Trong tờ giấy được tìm thấy ở giường số 2, Z nghi ngờ mình đang ở trong một kịch bản, cũng viết một câu như vậy - Tôi đoán ở đây, khi tôi bệnh nặng tôi sẽ quên đi tất cả những gì hiện tại. Thế giới thực là năm 2020, vậy có khả năng Z sẽ quay lại 2017 và trở thành J sau một ngày chết vì bệnh.

"!!!"

Phắc, nói có lý.

"Z chỉ nghi ngờ mình đang ở trong một kịch bản, nhưng trong hồ sơ bệnh án của bác sĩ J, J đã xác địch mình đang ở trong kịch bản, mới có thể viết ra những lời 'trong kịch bản không viết'. Từ phán đoán này, dòng thời gian của J, sẽ ở phía sau Z." Giang Khoát để chuột ở câu 'Tại sao tôi phải nói lại', "Nhìn đây xem"

Hôm nay trong quá trình gửi máu, bởi vì tinh thần hoảng loạn lại làm tay mình bị thương, đang chảy máu.....

............Nhưng tại sao tôi phải nói điều đó?

"J không chỉ trải qua một vòng luân hồi, anh ta có thể đã trải qua nhiều kịch bản, chỉ là mỗi lần kịch bản đặt lại mà ký ức bị xóa sạch, còn tưởng rằng mình là lần đầu tiên trải qua một câu chuyện. Nhưng số lần đặt lại quá nhiều, nó vẫn để lại tiềm thức trong đầu, mới có thể bất giác viết ra những chữ này, rồi vô thức viết vào hồ sơ bệnh án. Khi tôi hỏi anh ta năm nay là năm nào, anh ta mới chần chờ một chút." Tạ Trì An.

-

Trong quá trình bác sĩ J điền vào đơn thuốc, Tạ Trì An hỏi anh ta: "Anh và Z quen nhau bao lâu rồi?"

"Đã lâu lắm rồi. Anh ấy đã đến sống ở đây từ tháng hai và bây giờ là mùa đông." Lúc đó bác sĩ J trả lời.

"Năm nay là năm nào?"

"Năm nay là..." Bác sĩ J nghĩ một lúc, "2017."

... Nhưng trong thế giới thực, năm nay là năm 2020.

-

Thế giới thực là tháng 11 năm 2020, tức là mùa đông

Ngài Z đã trãi qua ba năm trong bệnh viện một mình, sau đó trở lại vào tháng 2 năm 2017 và trở thành J, chờ đợi sự bắt đầu của một vòng chơi mới. Trong vòng tròn lập đi lập lại, anh ta có thể đã nhận ra điều gì đó. Cho nên J đã tìm ra chính xác Z chuẩn bị tự tử ở cầu vượt và khuyên anh ta trở lại, vì vậy J sẽ tiết lộ cho Z về thí nghiệm của tiến sĩ K, cho nên ngay cả mật khẫu máy tính của J cũng là số giường của Z. Bởi vì ở sâu trong đầu J hiểu được, trong một vòng trò chơi mới, anh ta đã là người của quá khứ, Z chính là chìa khóa để thoát khỏi vòng lập vô tận này.

Nhưng sau khi trò chơi khởi động lại hết lần này đến lần khác, họ vẫn không thoát khỏi trò chơi và thoát khỏi số phận không ngừng làm mới của NPC.

Z nói, cứu tôi.

-

Thẩm Phù Bạch phản phất như trãi qua một hồi động não, mà Giang Khoát và Tạ Trì An tiếp tục xây dưng giả thuyết của mình khiến cho anh lại phải đảo ngược. Anh ấy lý giải rõ suy nghĩ của mình, hỏi: "Trịnh Dương Phàm và Kỷ Lăng Xuyên là hai người, Theo nghịch lý thời gian và không gian, J và Z là cùng một người, vậy tại sao lại xuất hiện hai cái tên?"

Giang Khoát tắt máy tính: "Cậu cũng biết đó là một phỏng đoán. Nói miệng không bằng chứng, chúng ta cũng nói bằng chứng. Bây giờ không đủ manh mối để lý luận."

Khóe miệng Quý Thanh Lâm giật giật, thật không nhìn ra chứng cứ hai người này, đại não xuyên thủng bầu trời.

-

Màn hình máy tính tối sầm lại, Tạ Trì An xoa xoa đôi mắt đau rát của mình.

Đôi mắt của bệnh nhân bạch tạng phải đối mặt với ánh sáng màn hình trong bóng tối còn muốn nhìn kỹ vào những dòng chữ dày đặc, thực sự là quá đau.

Mười phút trôi qua, địa điểm đặt đơn thuốc lại báo một lần nữa, nhưng không ai có tâm trạng để ý tới. Tin tức mà họ biết được quan trọng hơn nhiều so với đơn thuốc.

.......Cũng không thể nói như vậy, đơn thuốc vẫn rất quan trong, dù sao cũng liên quan tới tính mạng.

Quý Thanh Lâm ngáp một cái, có phần chán nản.

Có một hạn chế như vậy sau khi hồi phục. Vương Tiểu Nhiễm uống dịch dinh dưỡng, Giang Khoát ban ngày đã ngủ một giấc, chỉ có Quý Thanh Lâm cảm thấy mệt mỏi nhất trong số ba người khỏe mạnh.

Tạ Trì An nói với Quý Thanh Lâm: "Anh đi ngủ đi." Lại Nhìn Thẩm Phù Bạch, "Thay phiên nhau canh gác đêm."

Cả bệnh bạch tạng và rối loạn chuyển hóa porphyrin đều sợ nắng, thích hợp cho ngày ngủ đêm ra. Người bệnh không cần ngủ, nhưng điều đó không có nghĩa họ có thể trong 24h không nghỉ ngơi.

Những bệnh nhân này sẽ không buồn ngủ, nhưng họ sẽ thấy mệt mỏi sau một ngày hoạt động, cần nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Bạch Bất Nhiễm điếc này trực tiếp được Tạ Trì An loại. Để anh ta gác đêm? Tôi thậm chí không biết đầu mình có bị người vặn ra lúc ngủ hay không.

Vương Tiểu Nhiễm và Thẩm Phù Bạch tính là một, Tạ Trì An bảo Thẩm Phù Bạch làm người đại diện thay phiên nhau canh gác cùng cậu, cũng để theo dõi tin tức và xác định tình trạng còn lại của đơn thuốc.

Cũng không thể thật sự ngủ đến hừng đông sau đó phát hiện đơn thuốc đã bị quét xong.

Mặc dù đã biết rằng giết người khỏe mạnh cũng có thể hồi phục sức khỏe... Nhưng không đến vạn bất đắt dĩ, Tạ Trì An sẽ không dùng phương thức thấy máu.

Quý Thanh Lâm quả thật mệt mỏi, hiện tại chống đỡ thì ngày mai cũng sẽ kéo chân sau, nghe xong cũng không nói nhiều, ngồi trên ghế nằm sấp xuống bàn làm việc liền ngủ.

Thẩm Phù Bạch khiến Vương Tiểu Nhiễm cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Cô bé rất ngoan ngoãn, nói nhắm mắt liền nhắm.

Bạch Bất Nhiễm không hiểu lắm: "Tiểu Tạ, buổi tối chúng ta không hành động sao?"

Là một người điếc, việc không bao giờ ở trong tình huống này không phải lỗi của anh ta.

Giang Khoát trực tiếp đi tới ấn đầu anh ta lên bàn làm việc: "Câm miệng ngủ."

Bạch Bất Nhiễm: "..." Được rồi, anh ta hiểu ý của Giang Khoát.

Cái biểu hiện này cũng quá đơn giản và thô bạo.

Trong bóng tối, Giang Khoát ngồi xuống bên cạnh Tạ Trì An: "An An..." Anh muốn hỏi mắt cậu có đau không.

Anh nhận thấy Tạ Trì An chớp mắt nhiều lần trong quá trình phân tích, so với bình thường thì nhanh hơn một chút, cho nên vừa phân tích xong liền lập tức tắt máy tính.

Tạ Trì An phản ứng nhanh hơn anh: "Anh cũng ngủ đi."

Giang Khoát: "Ban ngày ngủ lâu, bây giờ cũng không quá buồn ngủ."

Tạ Trì An không kiên trì nữa, chỉ nằm sấp xuống nói: "Ngày mai đừng chậm chân là được."

Giang Khoát cười khẽ: "Rõ ràng chính là quan tâm, sao nhất định phải nói không được tự nhiên như vậy?"

Thẩm Phù Bạch còn tỉnh táo lặng lẽ co người lại, hạ thấp công suất của bóng đèn.

Tạ Trì An nhắm mắt lại: "Vậy thì đêm nay anh sẽ canh giữ cho tôi."

Giang Khoát nói: "Được rồi."

Thẩm Phù Bạch: "..."

Anh là ngôi sao nào? Anh ấy hận không thể hòa vào bóng đêm nặng nề này.

-

"Này." Sau một hồi im lặng, Thẩm Phù Bạch đột nhiên nói, " Tôi nhớ ra một chuyện."

Giang Khoát: "Nói."

"Đội chúng tôi không phải cũng nhận được nhiệm vụ ẩn sao, nhờ phúc của mấy người cũng đã hoàn thành, chỉ là phần thưởng cuối cùng nhận được không nhiều bằng các người."

Tạ Trì An ngẩn đầu: "Nói trọng điểm."

Thẩm Phù Bạch dừng một chút, nói ra trọng điểm: "Khi chúng ta nhận được nhiệm vụ ẩn, quy tắt ẩn cũng in rõ trong đầu chúng ta."

"Quy tắc ẩn này là cả đội đều có thể tiếp nhận."

"Đội của chúng tôi ngoại trừ tôi và Tiểu Nhiễm, còn có một người bị nhiễm bệnh chết. Có vẻ như vẫn còn một người còn sống?"

Giang Khoát và Tạ Trì An hiểu ra.

Bây giờ ngoài sáu người họ còn có một người biết được các quy tắc 'giết người khỏe mạnh có thể thành người khỏe mạnh.'

Hơn nữa đồng đội của Thẩm Phù Bạch cũng không phải là người tốt lành gì, đã xấu xa lại không có đầu óc.

Ồ, rắc rối lớn rồi.

Một kẻ độc ác và liều lĩnh biết được những quy tắc ẩn, vậy tất cả mọi người đều phải biết.

-------

Tác giả có lời muốn nói:
Chương trên suy đoán không hoàn toàn chính xác, tôi thích đảo ngược nó.

Anh trai tôi, người cung cấp nghịch lý thời gian và không gian, đừng khen tôi, hãy khen anh ấy.

Nếu bạn đọc không hiểu chương này cũng không sao, bí mật sẽ được tiết lộ ở phần sau, vì vậy bạn sẽ sớm hiểu được nó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me