Chi Can Co Anh Mat Troi Toi Se Ruc Ro Hoan
Tôi run rẩy đem quyển vở văn về nhà. Cả ngày hôm đó tôi cứ bồn chồn không yên, không biết làm cách nào mà Đỗ Dực lại có thể nhớ bài văn không bình thường này của tôi, lại càng không hiểu vì sao cậu ta lại theo đuổi một ước mơ tầm thường như vậy. Nghĩ đến việc mình đã làm lỡ sự ra đời của một nhà khoa học, hơn nữa còn có thể là một nhà khoa học thiên tài, biết đâu lại trở thành vĩ nhân khi "gia đình không hạnh phúc nhưng luôn vượt lên hoàn cảnh" là tôi cảm thấy tội lỗi đầy đầu.Tối đó, sau khi tắm xong, tôi vừa ra khỏi phòng tắm thì gặp ngay mẹ già vừa kỳ lạ vừa mập mờ, nói: "Vừa nãy có 'Đỗ Nhất' liên tục gọi vào di động của con. Chắc là có chuyện gì gấp nên con gọi lại thử xem.""Mẹ đừng giả vờ nữa, rõ ràng mẹ biết là ai." Kỹ năng diễn xuất của mẹ tệ quá, ra ngoài đừng nói là mẹ của con.Tôi về phòng, sau khi đóng cửa lại thì nhấn số của Đỗ Dực. Cậu ta nghe máy, giọng nói cũng vô cùng mập mờ. Hôm nay sao ai cũng giống như uống phải thuốc độc của ông chú mua phế liệu thế nhỉ?"Đang ở nhà à?""Ừ.""Mở cửa sổ ra đi."Tôi hít một hơi lạnh, trong đầu liền hiện ra cảnh Romeo leo lên cửa sổ nhà Juliet. Không lẽ Đỗ Dực cũng muốn bắt chước?"Đỗ Dực, cậu sẽ không hành động điên rồ như vậy chứ? Cửa chính nhà tôi luôn rộng mở chào đón khách khứa đến từ mọi nơi trên thế giới, hơn nữa còn đang là mùa hè nên sẽ có ưu đãi, mười người đầu tiên có thể được ba tôi tặng cho một bức chân dung...""Mở ra!" Đỗ Dực như bị trúng tà, hoàn toàn không để ý tới lời tôi nói. Chợt một luồng khí lạnh chạy từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, không phải là tôi bị ông chú mua phế liệu bắt vào một không gian lạ chứ, nếu không thì sao ai ai cũng kỳ dị hết vậy? Tôi nhảy lên bàn đọc sách, kéo cửa sổ ra thì liền bị một loạt ánh sáng đập vào mắt.Màu đỏ, màu lục, màu lam phóng vọt lên bầu trời rồi khuếch tán thành những đóa hoa vô cùng xinh đẹp, xen lẫn là những tiếng "Bùm bùm" vang lên trong không khí, và cả mì khói thoang thoảng...Tôi ngây người nhìn cảnh tượng đó, miệng mở to tạo điều kiện để muỗi bay vào, một lúc lâu mới nhớ tới điện thoại đang cầm trong tay."Đỗ Dực, chuyện này là sao?""Đẹp không?" Đỗ Dực bình tĩnh hỏi.Đỗ Dực, nếu nói ông chú mua phế liệu xem phim quá nhiều thì cậu chắc chắn là đã bị phim Hàn đầu độc, như vậy mới có thể giải thích được hành động vì tôi mà bắn pháo hoa vào tối nay này. Nhưng mà nam chính người ta là dẫn nữ chính ra bờ sông đốt pháo hoa, như vậy gọi là lãng mạn, còn cậu lại đến khu vực cấm bắn pháo hoa mà hành động, như vậy gọi là phạm pháp, là phạm pháp đấy, cậu có biết không hả? Cậu muốn bị phạt tiền thì cứ việc, nhưng tại sao lại lôi tôi vào, hả??? Tôi nước mắt lưng tròng, nói:"Đại ca Đỗ Dực này, pháo hoa rất đẹp, nhưng khi cảnh sát đến hỏi thăm tại sao anh lại phạm pháp thì ngàn lần vạn lần đại ca đừng nói tên em nhé.""Bùm bùm" Lại một đóa hoa khác xuất hiện trên bầu trời đêm. Tôi khóc không thành tiếng. Chu Du tôi có phẩm hạnh gì mà lại có thể khiến một trai đẹp sẵn lòng phạm pháp đốt pháo cho riêng mình cơ chứ? Đỗ Dực, cậu thế này thì làm sao tôi chịu nổi?!Nhiều gia đình gần đây cũng vội chạy ra ban công, không ngừng bàn tán hôm nay là ngày gì mà lại có người đốt pháo hoa. Một nhóc con còn vô cùng mừng rỡ, vừa nhảy lò cò vừa vỗ tay reo hò trên ban công.Tôi nhìn nơi pháo hoa được bắn ra, đó là mảnh đất trống bên cạnh đài phun nước của tiểu khu, là nơi dành cho người dân tập thể dục hoặc dắt chó mèo đi dạo."Này, sao cậu còn không mau chạy đi, kẻo lát nữa cảnh sát đến đây đó."Đối diện với tiểu khu này có một đồn cảnh sát, từ đó đến đây chỉ khoảng năm phút. Tôi không còn tâm trạng ngắm pháo hoa nữa, liên tục giục Đỗ Dực chạy trốn. Thời buổi này không phải cảnh sát nào cũng tốt, còn Đỗ Dực lại sở hữu ngoại hình già trẻ gái trai đều thích, nếu cậu ta thật sự bị bắt vào đồn cảnh sát thì không biết sẽ chịu những "đãi ngộ" khác thường như thế nào đây."Họ tới rồi." Đỗ Dực buồn bã nói: "Làm sao bây giờ? Anh còn chưa đốt hết pháo hoa.""Cậu cứ chạy đi, tôi sẽ trả tiền cho số pháo còn lại."Bên kia im lặng không tiếng động, tôi còn đang nghi hoặc thì nghe Đỗ Dực nói: "Còn một cái" rồi lại nghe tiếng "bùm bùm", hiển nhiên là cậu ta vẫn còn tiếp tục bắn. Tên nhóc này thật là keo kiệt quá mà, đã nói tôi sẽ trả tiền mà không chịu."Anh trai à... Này, này, Đỗ Dực!" Tôi còn chưa kịp nói gì thì Đỗ Dực đã cúp máy. Tôi cảm thấy mình rất giống với nữ chính ngu ngốc trong phim truyền hình, đã biết đối phương cúp máy mà còn lãng phí tình cảm, lãng phí sức lực kêu to với cái điện thoại.Khoan đã! Không phải là cậu ta bị cảnh sát bắt đấy chứ? Nhớ lúc trước tổ trưởng tổ dân phố nói nếu đốt pháo ở những khu vực cấm thì không những sẽ bị phạt tiền mà còn bị giam giữ. Nghĩ tới đó thì tôi không còn tâm trạng đâu mà ngắm pháo hoa nữa, vội vàng xỏ dép lao ra khỏi nhà, chạy một mạch đến đài phun nước. Khi đến nơi thì quả nhiên thấy có hai chú cảnh sát. Tôi lén lén lút lút núp sau một thân cây, rồi lại lén lén lút lút thò đầu ra xem Đỗ Dực thế nào rồi thì không thấy bóng dáng của Đỗ Dực..."Rốt cuộc là ai mà lại điên rồ đi đốt pháo hoa vào lúc hơn mười giờ cơ chứ! Đâu phải ngày lễ cũng chẳng phải Đài Loan sáp nhập vào lục địa! Người nào làm thì mau tự động bước ra nhận tội!" Chú cảnh sát tức giận thở phì phò, giọng nói to quá mức cần thiết.Khi bông pháo cuối cùng được bắn xong, xung quanh lập tức trở nên tối thui và tĩnh lặng, làm cho tôi mặc dù ở sau thân cây cũng nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt của chú cảnh sát.Bọn họ lật tung đống tàn dư Đỗ Dực để lại, chú cảnh sát A bực tức nói: "Toàn là đồ công nghệ cao, có cả thiết bị bắn pháo tự động."Mấy giây sau, chú cảnh sát A lại nói tiếp: "Cẩn thận. Thứ này rất có thể do một tổ chức tội phạm để lại. Có thể bọn chúng là phần tử khủng bố đang luyện tập cài bom hẹn giờ."Haiz, phim hành động Mỹ thật là hại người, khiến cho người ta liên tưởng giữa đốt pháo hoa lên thành khủng bố. Chú cảnh sát à, chú yên tâm đi, phần tử khủng bố sẽ không thèm để mắt tới mảnh đất trống bé xíu này đâu.Tôi lặng lẽ lùi ra sau một chút, muốn chuồn êm thì không ngờ đằng sau có bước chân nặng nề vội vàng chạy tới, một tay bịt miệng tôi, tay kia bắt chéo tay tôi giữ chặt ở đằng sau, nói to: "Không được động đậy, cảnh sát đây!"Tôi tái mặt, thầm nghĩ lần này Đỗ Dực chết bầm thật sự hại chết tôi rồi. Mà ở đâu lòi ra thêm chú cảnh sát này vậy? Tự nhiên nửa đêm tôi chạy xuống cứu cậu ta làm chi để bây giờ bị cảnh sát bắt!"Cô có quyền giữ im lặng, nhưng những gì cô nói sẽ là bằng chứng trước tòa."Ôi trời ơi, không cần phải đến mức đó chứ? Từ khi nào mà cảnh sát đại lục cũng bắt chước lời thoại của cảnh sát Hồng Kông vậy? Tôi âm thầm giãy giụa, lệ rơi đầy mặt, không hé một lời. Không phải là tôi nghe lời không mở miệng, mà là miệng đã bị chú cảnh sát bịt kín rồi.Hai chú cảnh sát đến trước kia hùng hùng hổ hổ rời khỏi hiện trường, tay còn xách theo mấy thứ do Đỗ Dực để lại, chắc là đem về làm chứng. Còn tôi thì cũng bị ông chú này xách về đồn cảnh sát luôn, nói nhất định sẽ tra hỏi, rồi phạt tiền, cả giam giữ nữa. Nhưng mà tôi chỉ là khách qua đường thôi mà!!!Bỗng dưng chú cảnh sát buông một tay tôi ra, hỏi: "Họ tên, giới tính, tuổi tác."Hả? Mới đó mà "hỏi cung" rồi sao? Chẳng phải trên ti vi đều chiếu sau khi về đồn mới thẩm tra đó sao?"Chu Du, nữ." Tôi ngừng lại một chút mới nhỏ giọng, "Mười sáu tuổi."Hình như trẻ vị thành niên sẽ được giảm án phạt."Thẳng thắn được khoan hồng, giả dối sẽ bị nghiêm trị." Chú cảnh sát nói nghiêm nghị làm tôi không dám quay đầu lại nhìn. Thật đáng sợ! Mà đáng sợ hơn nữa là mắt ông chú này còn lợi hại hơn cả Hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, mới liếc qua đã biết tôi nói dối."Rốt cuộc bao nhiêu tuổi?""Hai mươi mốt tuổi.""Tại sao lại đốt pháo?"Nghe chú cảnh sát nói vậy, tôi lập tức giải thích: "Chú cảnh sát minh giám! Đống pháo này không phải do tôi đốt, thật đấy. Thành thật khai với chú, người đốt pháo là Đỗ Dực, là nam, có lẽ bây giờ cậu ta đang ở đâu đó gần đây."Làm sao cô biết?""Vừa rồi cậu ta có gọi điện cho tôi, nói cậu ta đứng dưới lầu đốt pháo, còn hỏi tôi có nhìn thấy không. Chú cảnh sát, chú hãy đi bắt cậu ta đi, tôi có thể cung cấp số điện thoại của cậu ta. Tôi tuyệt đối không phải là đồng bọn của cậu ta, người phạm tội chỉ có một mình cậu ta, tôi chỉ là khách qua đường thôi, thật đấy."Tôi thao thao bất tuyệt bán đứng Đỗ Dực, nói một lúc thì lại thấy hơi ngượng, vì vậy bắt đầu cầu xin: "Đồng chí cảnh sát, thật ra cậu ta chỉ là một phút nông nổi, hồ đồ thôi. Tôi dám đảm bảo đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Vì vậy, nếu chú bắt cậu ấy thì đừng dụng hình nha chú, có được không?""Tại sao Đỗ Dực lại đốt pháo?" Có vẻ như chú cảnh sát đã tin tôi phần nào, thái độ mềm mỏng đi rất nhiều, giọng nói cũng ôn hòa hơn hẳn."Bởi vì..."Tôi đảo mắt, đang cố gắng nghĩ ra một câu chuyện tình lâm li bi đát, rung động lòng người thì chú cảnh sát đã tăng lực đè chặt tay tôi hơn, nghiêm nghị nói: "Thành thật khai báo!""Tôi khai, tôi khai!" Ây da, ông chú này thật lợi hại, cũng may là làm cảnh sát bình thường, chứ chú này mà là FBI thì chắc tôi đã thăng thiên rồi."Hồi bé tôi rất thích xem pháo hoa, cậu ấy thích tôi nên mới...""Cô biết cậu ta thích cô mà còn bán đứng cậu ta? Vậy nhất định là cô không thích cậu ta. Có phải cậu ta đã làm việc phạm pháp gì với cô không? Cô cứ mạnh dạn nói ra cho tôi biết, nhất định tôi sẽ cho mấy tên lưu manh ấy vào tù bóc lịch!""Không phải! Tôi cũng thích cậu ấy, chẳng qua là..."Tôi còn chưa dứt lời thì đằng sau vang lên giọng nói rất giống với Đỗ Dực: "Thừa nhận là tốt rồi.""Hả?" Tôi quay đầu lại, ánh đèn mờ mờ chiếu lên gương mặt Đỗ Dực đang nhìn tôi khiêu khích, hóa ra từ nãy đến giờ là cậu ấy giả làm cảnh sát, ngay cả giọng nói cũng giả rất giống, xem ra tôi không đủ hiểu cậu ấy rồi.Tôi như bị sét đánh trùng, cháy từ ngoài vào trong không thể nhúc nhích, chỉ biết nhìn người đối diện đang nở nụ cười bỉ ổi. Trên thế giới này có không ít đàn ông phúc hắc, không biết trình độ phúc hắc của Đỗ Dực đã tới mức nào, nhưng với trí thông minh của tôi cũng không đối phó được với cậu ta thì tôi nghĩ cậu ta không cần phải tăng "tu vi" nữa."Tôi không nghĩ cậu lại như vậy." Tôi vẫn còn ngây ngốc.Không biết đám mây đen từ đâu bay tới, che khuất ánh trăng, bốn bề yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng dế kêu trong bụi cỏ.Giờ này trăng cao gió lạnh, là thời điểm thích hợp nhất để giết người!!!Tay tôi nắm thành quyền hướng về phía Đỗ Dực, định bụng sẽ đánh cậu ta đến khi ba cậu ta nhận không ra mới thôi. Ai dè tôi mới vung tay, thằng nhãi kia đã nhanh nhẹn né được. Tôi hét lớn một tiếng, nhào tới cậu ta, chuẩn bị "xuất chiêu" trảo nãi long trảo thủ, nếu cậu ta vẫn tránh được thì tôi sẽ đổi qua chiêu hầu tử thâu đào, để xem đến lúc ấy cậu ta kêu la thảm thiết như thế nào.(Trảo nãi long trảo thủ: dùng tay bóp ngựcHầu tử thâu đào (khỉ con hái đào): ờ, thì là bóp vào chỗ đó đó của đàn ông).Bên này tôi đang cố gắng "xuất chiêu" theo miêu tả của mấy quyển tiểu thuyết, khi mà tiểu thuyết ngôn tình sắp biến thành tiểu thuyết võ hiệp thì bên kia nam chính Đỗ Dực đã cố gắng xoay chuyển tình thế. Lúc tôi xông tới, cậu ta không những không tránh mà còn ôm chặt tôi. Trời đất xoay chuyển. Đến khi biết xảy ra chuyện gì thì tôi giật mình, tôi đang nằm đè lên người Đỗ Dực.Tôi cắn môi dưới, đáy lòng rạo rực. Ha ha, tôi thật là lợi hại, đến cả Đỗ Dực cũng bị tôi áp đảo. Bởi vì hưng phấn quá mức nên tôi đã áp dụng những gì thế giới ngôn tình đã dạy, áp môi lên môi người đang nằm phía dưới.Đây là một bộ môn về nghệ thuật đánh trận, địch tiến ta lui, địch lùi ta đuổi, địch đuổi ta chặn, địch phòng ta đánh, địch công ta thủ.Mà tên Đỗ Dực này hoàn toàn không phải là một công tử đàng hoàng. Tay cậu ta vốn dĩ ở trên hông tôi thì giờ lại lần mò lên phía trên. Tôi trợn mắt, dùng sức gạt bàn tay đang giở trò lưu manh ra khỏi người.Bỗng dưng lúc ấy, tiếng dế vang lên dồn dập, giống như đang cổ vũ Đỗ Dực vậy.Qua một hồi lâu, Đỗ Dực mới hài lòng buông tôi ra.Tôi nằm trên cỏ thở hổn hển, quần áo xốc xếch, đùi liên tục bị muỗi cắn ngứa ngáy không chịu được. Đỗ Dực mặc một cây đen làm muỗi không thấy cậu ta đâu mới nhảy qua ức hiếp tôi, bực mình thật. Tôi từ từ ngồi dậy, sửa sang lại áo quần nhưng đầu óc lại trống rỗng, không biết nên nói gì, làm gì.Thấy Đỗ Dực ngồi bên cạnh đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tôi cũng tò mò bắt chước cậu ta ngẩng đầu nhưng chẳng thấy gì ngoài nửa vầng trăng đang lộ ra từ đám mây đen. Chẳng lẽ cậu ta lại muốn tôi thốt "Wow, trăng đêm nay sáng quá"? Không được! Tôi không thể nói vậy được, không thể vì mấy bông pháo mà bị mua chuộc dễ dàng để nói lời trái lương tâm như vậy được.Tôi hăm hở rướn cổ hôn mạnh lên môi Đỗ Dực một cái, tự nói với bản thân đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tôi đứng lên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhìn Đỗ Dực rồi quyết tâm rời khỏi nơi này, rời khỏi cậu ấy. Vừa quay người nhấc chân thì phía sau vang lên giọng nói trầm ấm của Đỗ Dực."Tiểu Du, phía dưới cậu bị ướt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me