Chi La Mot The Than
Rất nhanh đã tới bệnh viện. Từ Minh Hi được đưa vào phòng cấp cứu.Mạc Nhất Quân chờ ở ngoài cực kỳ sốt ruột, hai tay cứ vo lại với nhau, mồ hôi đổ ra ngày càng nhiều. Một lúc lâu sau, bác sỹ mới bước ra, hắn vội chạy lại hỏi thăm tình hình. Cũng may, bác sĩ nói rằng tình trạng của cậu không đáng lo ngại, chỉ là vết thương ngoài da, có lẽ phải khâu mất vài mũi, dạ dày của cậu đang bị tổn thương do uống rượu và bỏ bữa, hiện tại chưa thể tỉnh.Mạc Nhất Quân cảm ơn bác sĩ, rồi vội xin phép vào phòng cùng cậu. Hắn thấy đôi môi ngày thường vẫn hồng hào kia hôm nay đã tái nhợt, trên trán vết máu đã không còn, thay vào đó là một mảng băng bó trắng cuốn quanh. Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm tay cậu, thở dài. Cũng may là không có sao. Nếu không, hắn cũng không biết phải làm gì nữa. Chỉ mong cậu sớm tỉnh lại, sớm tươi cười với hắn. Mạc Nhất Quân ngồi bên cạnh cậu suốt cả đêm dài, chờ cậu tỉnh, rồi lại chẳng biết bản thân thiếp đi từ lúc nào. Sáng hôm sau, Từ Minh Hi vì bị tê tay nên động đậy. Hắn cũng vì thế mà tỉnh. Cậu nhíu chặt mày, có vẻ vẫn còn đau đớn đến choáng váng, mất một lúc sau mới từ từ mở mắt.Đập vào mắt là một mảng trắng xóa, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi. Từ Minh Hi còn đang mơ màng thì nhìn thấy Mạc Nhất Quân ở bên cạnh, ánh mắt hắn hiện lên rõ sự vui mừng, nói:- Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi. Có đau lắm không?Từ Minh Hi định ngồi dậy thì đầu đau như búa bổ, cậu đưa tay lên trán định sờ thì bị hắn chặn lại nói:- Đừng cử động, ngoan, cứ nằm đi. Trán bị thương đã được băng bó lại rồi.Từ Minh Hi ngắt lời hắn:- Sao tôi và cậu lại ở đây? Mắt cậu thâm hết vào rồi? Đêm qua cậu không ngủ sao?Mạc Nhất Quân lắc đầu, chậm rãi kể lại cho cậu mọi chuyện. Từ Minh Hi căn bản uống rượu vào là không nhớ gì, nghe xong liền im lặng, không biết phải giải thích làm sao. Hắn vẫn kiên nhẫn hỏi lại:- Rốt cuộc vì chuyện gì mà cậu lại trở nên như vậy?Từ Minh Hi trả lời:- Tôi nhớ chút chuyện xưa không vui, nên tìm rượu giải sầu.Mạc Nhất Quân tiếp tục truy hỏi:- Vì chuyện gì mà đến mức này. Trước giờ không phải cậu vẫn luôn vui vẻ sao?Từ Minh Hi lắc đầu nói:- Cậu không thể biết được đâu. Đừng hỏi nữa, tôi đau đầu.Mạc Nhất Quân không miễn cưỡng, không hỏi thêm gì nữa, liền xuống lầu mua đồ ăn sáng cho cậu. Từ Minh Hi ngồi một mình trên giường thẫn thờ, rõ ràng đau thương của ngày hôm qua vẫn còn, như một vết dao đâm thật sâu vào tim cậu. Cậu không muốn nói rằng bản thân đã biết được sự thật. Cậu sợ rằng khi nói rồi, ngay cả cơ hội được ở bên cạnh hắn như một thế thân của người hắn yêu cũng không còn. Đây chẳng phải là cách duy nhất để cậu ở bên cạnh hắn hay sao?Mạc Nhất Quân sau khi rời khỏi phòng liền tới tiệm cháo mua một tô cháo thịt bò, vừa ấm dạ dày lại bổ sung sắt cho máu. Hắn trên đường suy nghĩ tới chuyện của mình và Trạch Lam. Hắn tự nhủ, cậu đang bị thương nên sẽ không cho cậu biết vội.Nhưng sâu trong tâm, hắn thực sự không muốn nói. Vì nói ra, hắn sợ cậu sẽ tổn thương mà rời khỏi hắn. Mạc Nhất Quân không hề biết rằng, trong suy nghĩ của hắn bây giờ, dành hết cho Từ Minh Hi, Trạch Lam căn bản đã không còn quá quan trọng nữa rồi. Quay trở lại phòng bệnh, Từ Minh Hi vẫn đang thẫn thờ ngồi trên giường. Mạc Nhất Quân trong lòng chua xót, đổ cháo ra tô,dùng muỗng thổi cho bớt nóng rồi mới đưa lên miệng cậu, định bón cho cậu ăn.Nhưng Từ Minh Hi vội ngoảnh mặt đi, với tay muốn cầm lấy tô cháo thì vướng dây truyền nước. Mạc Nhất Quân rụt lại, không cho cậu lấy được, nói:- Ngoan, để tôi đút cho cậu ăn được không?Từ Minh Hi rõ ràng rất không muốn, giọng có chút dỗi hờn nói:- Đưa cho tôi, tôi có tay, tôi tự ăn được.Mạc Nhất Quân không đồng ý nói:- Không được, tay còn đang truyền nước. Bây giờ cậu muốn tôi dùng tay hay dùng miệng để đút cháo cho cậu?Từ Minh Hi đối với mấy lời này vốn vô cùng dễ đỏ mặt, liền ngoan ngoãn há miệng để hắn đút. Mạc Nhất Quân thấy thế liền nở nụ cười nói:- Ngoan lắm, Tiểu Hi, ăn nhanh xong chúng ta cùng về nhà nhé.Cậu gật đầu, trong lòng tự hỏi: " Liệu còn được như này bao lâu nữa? Mặc kệ, được ngày nào hay ngày đó"Bón xong cháo, Mạc Nhất Quân lau miệng cho cậu, thu dọn chén đĩa. Vừa xong thì điện thoại cũng vang lên. Là Trạch Lam gọi.Hắn chần chừ, thoáng nhìn Từ Minh Hi một cái rồi nói:- Nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.Từ Minh Hi gật đầu. Cậu biết người gọi đến là ai. Cậu quay lưng về phía hắn mà phủ kín chăn lên đầu, cố giữ bình tĩnh nhưng thân thể vẫn hơi run lên.Mạc Nhất Quân thở dài. Ra khỏi phòng nghe điện thoại. Trạch Lam hỏi tại sao giờ này hắn vẫn chưa đến trường. Hắn kể lại sơ qua cho y nghe, đoạn nào cần cắt tuyệt đối sẽ không kể. Đại khái là Từ Minh Hi đi uống rượu rồi bị thương, hắn đưa cậu vào bệnh viện nên không thể đến lớp. Trạch Lam muốn đến thăm cậu, nhưng Mạc Nhất Quân từ chối, nói rằng một hai ngày nữa cậu ra viện rồi, không cần đến. Y rõ ràng cảm thấy không vui, nhưng vẫn đáp ứng Mạc Nhất Quân. Mạc Nhất Quân đi vào, thấy cậu đang nằm co quắp trong chăn, liền mở chăn ra giúp cậu lưu thông không khí. Hắn nói: - Ngoan ngoãn dưỡng bệnh một hai ngày, chúng ta có thể xuất viện rồi. Cậu còn phải trở về nấu cơm cho tôi ăn.Từ Minh Hi ánh mắt có chút buồn phiền :- Chuyện đó, còn có thể sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me