Chiec Long Va Hong Hac
Tàu nhỏ đáp đến hòn đảo mùa đông, Crocodile đặt bước chân đầu tiên lên hòn đảo đầy tuyết. Như tên nó, bản thân hòn đảo được bao phủ bởi lớp tuyết trắng, một màu trắng xoá tuyệt đẹp. -Đến rồi!-Gã nóiGã tiếp tục nhìn ngó xung quanh hòn đảo xinh đẹp này-Xinh đẹp nhưng cũng đầy lạnh lẽo!Bỗng nhiên lúc này có một ông già kì lạ chạy qua trước mặt gã-Ta không cố ý!!!!!!-ông ta nói vọng lạiTheo sau ông ta là một đám người dân đuổi theo hò hét muốn bắt lấy ông. Crocodile chẳng quan tâm, gã thở ra một tiếng. Có lẽ vì quá lạnh mà hơi thở đã hoá thành một làn khói lạnh lẽo. Gã quay về tàu ra lệnh:-Mau đem hắn ra đi, quấn kĩ vậy rồi không chết được đâu!Lúc này cấp dưới của gã mới mang theo Rosinante được quấn như gói bánh từ bên trong ra. -Mau lên, đi kiếm mụ ta nhanh-gã nóiTên thuộc hạ đằng sau cũng gật đầu rồi đi theo. Nghe nói rằng bác sĩ Kureha sống trong một lâu đài trên một ngọn núi tuyết cao, là một bà già tính tình kì quặc, gã cũng đang tò mò về người đó đây!.
.
.
.
Sau một hồi phải đối đầu với bọn thỏ khổng lồ bên dưới thì chỉ còn hắn vác theo anh đi về phía lâu đài rộng lớn đó.-Để ta coi là ai đến thăm ta vậy?Một giọng phụ nữ từ xa vang vọng lại. Crocodile ngước mặt lên nhìn xung quanh. Bỗng một người phụ nữ với mái tóc vàng nhạt, dài ngang lưng đi từ bên trong ra. Người phụ nữ tuổi xế chiều nhưng lại có một phong cách đối lập hoàn toàn. Bà nhấc cặp mắt kính lên nhìn về phía gã-Để ta coi, tên hải tặc nổi tiếng dạo gần đây, Crocodile. Ta tò mò là có chuyện gì có thể khiến "anh hùng" Crocodile đến tận đây để tìm mình nhỉ?Nói rồi bà trượt một đường hoàn hảo và đáp xuống bên cạnh gã. Kureha đi về phía mặt Rosinante-Vì kẻ này sao?-Bà hỏi-Ờ, cứ coi là vậy đi. Bà sẽ cứu hắn chứ?-Crocodile hỏi ngược lại-Ngươi nói gì vậy? Ta là bác sĩ mà, làm gì có bác sĩ nào bỏ mặt bệnh nhân của mình chứ? Ít nhất là đối với bản thân ta, đạo đức cũng như y đức không cho phép ta làm thế. Giờ thì mang hắn vào đây!Kureha vừa nói vừa bước vào trong. Đi được vài bước bà bỗng nhớ ra điều gì đó mà đột ngột quay lại nhìn. Đúng rồi, cái tư thế vác người bệnh như vác bao gạo này!-NGƯƠI ĐỪNG CÓ NÓI VỚI TA LÀ NGƯƠI VÁC HẮN NHƯ VẬY CẢ ĐƯỜNG ĐÓ CHỨ??!!!-Bà quát lên-Không, mới đoạn dưới chân núi lên tới đây thôi-Gã đáp-NGƯƠI CÓ BIẾT THƯƠNG YÊU NGƯỜI BỆNH KHÔNG HẢ!!!! NẾU LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG BỊ NGƯƠI VÁC KIỂU NÀY CÓ CHẾT TỪ 8 KIẾP RỒI!!! ĐƯA HẮN VÀO TRONG MAU LÊNCrocodile đi theo bà vào trong. Lúc này trong phòng bỗng xuất hiện một bóng người kì lạ! Là ông già bị dân làng truy đuổi gã gặp lúc mới lên đảo. Ông ta dường như đang lục lọi gì đó. -HILULUK!!!!!-Kureha quát lớnHiluluk cũng giật mình nhìn về phía này. Ông cười nói:-Chào Kureha, tôi qua để mượn vài thứ về dùng, hôm khác tôi trả lại nha-Mượn hay trộm?-bà hỏi-Xin!Nói rồi ông cũng mau chóng chuồn mất với đống thuốc giá trị. Bà cũng chỉ đành thở dài cho qua.-Để lên giường đi!-Kureha nóiGã cũng thuận theo lời bà mà đặt anh nằm lên giường. Nhìn nhìn lại anh lần nữa rồi gã quay qua nói với vị bác sĩ:-Rồi giờ ta cần làm gì?-Giờ thì ngươi ra ngoài!Gã hơi bất ngờ với đề nghị này-Ngươi phải biết bác sĩ cần tập trung để cứu người mà giờ thì ra ngoài đi thằng nhóc!-Bà già chết tiệt!!-Ta mới có 128 tuổi thôi thằng nhóc!! Còn trẻ lắm, chưa chết được đâu!!!!-Kureha nói vọng raDù sao trong lúc chờ cũng chẳng có gì để làm, gã liền đi xung quanh lâu đài, nơi này công bằng mà nói thì rất rộng lớn nhưng cũng rất lạnh lẽo. Từ một ô cửa sổ gã nhìn thấy lão già kì lạ lúc nãy, lão ta tên gì nhỉ? Hình như là Hiluluk, lão ta dường như khá vui vẻ dù bị xua đuổi. Khoang đã hình như lão ta đang vác thứ gì đó trên vai! Một đứa trẻ? Không! Nhìn kỹ lại thì đó là một con tuần lộc, con tuần lộc với cái mũi màu xanh, nhưng sao tuần lộc lại biết nói chuyện?!Mãi nhìn theo hai người họ Crocodile không để ý rằng Kureha đã ngay sau lưng mình. Bà cất tiếng nói cắt ngang sự im lặng:-Một lão già bị xua đuổi và một con tuần lộc bị bầy đàn xua đuổi, một tổ hợp kì lạ mà!-"Con tuần lộc bị xua đuổi"?-Con tuần lộc đó bị chính bầy đàn của mình ghét bỏ vì cái mũi xanh khác biệt, sau này nó vô tình ăn được trái ác quỷ Hito Hito no mi và trở thành con người. Cứ nghĩ rằng xã hội loài người sẽ chào đón nó nhưng thực tế tàn nhẫn dẫm đạp lên đứa nhỏ đáng thương. Dù cho nó có trí tuệ như loài người thì sao? Dù cho nó có thể đi 2 chân thì sao? Nó vẫn không phải là con người, bọn họ truy đuổi đánh đập nó, mãi đến khi nó được ông ta tim thấy và cứu sống. Hai kẻ bị xua đuổi bên rìa xã hội lại trở thành chỗ dựa cho nhau, đúng là vừa buồn cười vừa đáng thương!-Bà kểHai người tiếp tục nhìn theo một người, một tuần lộc bên dưới đến khi họ đi khuất. Gã quay sang hỏi bà:-Xong rồi sao?-Ờ, nhưng vẫn chưa thể tỉnh được đâu. Bị thương như hắn đáng lẽ phải chết rồi nhưng nhờ cái đống tơ rối mù bên trong nên mới sống tới giờ. Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó vậy?Gã ngước mặt lên nhìn bầu trời tuyết-Một kẻ đáng thương bị chính anh trai mình ghét bỏ mà thôi!Kureha im lặng, bởi lẽ tình hình bên trong quá khó để hiểu-Sau vài ngày hắn sẽ tỉnh lại thôi, ta đi nghỉ ngơi đây! Nói rồi bà quay người đi vào trong.Lúc này Rosinante trong cơn bất tỉnh đang có một giấc mơ. Anh mơ thấy thời thơ ấu hạnh phúc trên thành địa, mơ thấy khoảng thời gian anh và Doffy cùng nhau chia nửa cái bánh trong thùng rác. Anh cũng mơ thấy thằng nhóc Law và khoảng thời gian cả hai ở cùng nhau.*Bằng*Một tiếng súng vang lên, không gian xung quanh vỡ nát. Mọi thứ trở về ngày hôm đó, tại hòn đảo đó, gương mặt giận dữ của Doflamingo một lần nữa xuất hiện. Như cũ, Doflamingo lạnh lùng bóp còi súng, đau đớn từ vết thương nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. "Vĩnh biệt Doffy!"Khung cảnh xung quanh bỗng loé sáng, Rosinante chầm chậm mở mắt ra nhìn"Nơi nào đây? Thế giới sau khi chết là chỗ này đó hả?"-Anh thầm nghĩBỗng một khuôn mặt xuất hiện trước mặt khiến anh giật bắn cả mình-Tỉnh rồi đó hả?-Kureha hỏi-Thấy sao rồi? Còn đau không?-Tôi chưa chết hả?-Anh hỏi-Qua tay ta thì ngươi còn có thể sống thêm được 80 năm nữa đó nhóc!Gượng ngồi dậy, Rosinante nhìn ngó xung quanh, anh đề phòng hỏi:-Đây là đâu?Kureha đang bận pha chế gì đó, bà không quay đầu lại đáp:-Đây là Drum-Drum?!Anh nghi ngờ hỏi lại, anh nhớ rõ lúc đó là ở Minion mà sao giờ lại ở nơi cách xa cả một đại dương như vậy?-Sao tôi lại ở đây?-Ngươi nên hỏi kẻ đưa ngươi đến đây ấy, ta là bác sĩ, nhiệm vụ của ta chỉ là cứu người. Uống cái này đi!Bà đưa ly thuốc về phía Rosinante. Nhìn ly thuốc trước mặt anh chỉ đành nhắm mắt mà nuốt xuống thôi.-Để ta đi kêu tên đó vào!Nói rồi bà đi ra ngoài để lại mình anh trong phòng. Anh nhìn về phía cửa sổ, trùng hợp sao nơi này cũng là nơi phủ đầy một màu tuyết trắng. Anh cũng khá là tò mò người cứu mình là ai mà sẵn sàng đem mình vượt cả đại dương đến đây.-Ô, chịu tỉnh rồi nè.Giọng Crocodile cất lên làm cho Rosinante như muốn đóng băng tại chỗ, anh vội vàng quay đầu lại nhìn gã một cách cảnh giác.-Crocodile?!! Ngươi làm gì ở đây?!-Ngươi đang tỏ thái độ với chính người cứu mình sao?"Người đã cứu mình? Là ân nhân đó hả? Mà ai? Crocodile hả? CROCODILE CỨU MÌNH HẢ?!!???"Anh nhìn gã với ánh mắt không thể tin được. Gã chậc lưỡi một tiếng, nói:-Đừng có mà trưng cái bộ mặt ngu ngốc đó ra ở đây! Cứu ngươi vì ngươi có giá trị cả thôi! Nhưng mà ngươi ngốn nhiều tiền của ta hơn ta nghĩ đó!Nói rồi gã giơ tấm giấy nợ lên, Rosinante nhanh chóng cầm lấy tấm giấy-Bên A: Cựu Corazon, bên B: Crocodile. Vì bên A đã làm tiêu tốn rất nhiều tiền của bên B trong quá trình trị thương nên ngay sau khi tỉnh dậy bên B có quyền ra lệnh cho bên A. Hoặc là đòi lại khoảng tiền đã tiêu tốn trị giá 231.015.070 berry hoặc là bên A phải làm việc cho bên B đến khi trả hết hoàn toàn số nợ. Lại còn đóng dấu!!!Rosinante cảm thấy choáng váng sau khi đọc hết văn bản ở trên. Anh nhìn về phía Crocodile nói:-Ta không hề đồng ý cái hợp đồng này!-Nhưng trên đó có dấu tay của ngươi-gã đápIm lặng một lúc, bỗng Rosinante thẳng tay xé tan nát bảng hợp đồng tiền nợ. Anh phủi phủi tay nhìn gã cười nói:-Vậy là không còn nợ ha?Crocodile nhướng lông mày nhìn anh nói:-Muốn xé thêm cái nữa cho đã tay không? Không sao ta còn nhiều lắm!Nói rồi gã lôi ra một xấp giấy y hệt như tờ vừa nãy, tất cả chúng đều có đóng dấu tay anh trong đó. Rosinante ôm đầu nghĩ:"Đúng rồi mình bất tỉnh trong từng đó thời gian mà hắn muốn làm gì mà chẳng được!"-Ngươi muốn gì ở ta?-Anh hỏi gãCrocodile cười nói:-Ban đầu định lợi dụng ngươi để gây khó dễ cho Doflamingo nhưng xem ra giờ không được rồi. Theo đúng hợp đồng đi, trở thành cấp dưới của ta! Ngươi nghĩ sao hả "Mr. Secret"?Anh nhìn ra trời thầm nghĩ gì đó"Tuyết, lại là tuyết sao? Là kết thúc nhưng cũng là khởi đầu?"Anh do dự một lúc rồi đáp lời:-Được, ta đồng ý với ngươi!Crocodile giang tay ra như đang chào mừng, gã nói:-Vậy chào mừng ngươi đến với tổ chức, Mr. Secret!"Không còn một Corazon hay trung tá nữa, giờ đây mình chỉ là bản thân mình mà thôi!"~~~~~~~~~~~~~Cách đó một đại dương Doflamingo đang bộc phát cơn giận như điên, hắn gạt phăng tất cả mọi thứ trên bàn-Chết tiệt!! Sao lại biến mất chứ?! Sao lại tự nhiên biến mất cho được!!!Trước đó không lâu Doflamingo lên kế hoạch lén đi đến nơi thân xác Corazon đang được cất giữ vì hắn biết bọn hải quân phải trải qua văn bản giấy tờ rườm rà nên chưa thể chôn cất thân xác nhanh chóng mà phải chờ một thời gian mới có thể chôn cất. Trước lúc đó xác sẽ được cất giữ ở phòng lạnh. Vì an ninh chỗ này rất lỏng lẻo nên đối với hắn đây không phải là điều khó khăn gì cho lắm. Chỉ là thứ hắn nhận lại là thông tin "Thân xác: mất tích" của anh. Hắn chống tay lên mặt nói:-Cái đéo gì vậy nè! Mọi chuyện đáng lẽ ra không nên như thế này! Ta nói đúng chứ Rosinante?Doflamingo cười, một nụ cười đáng sợ~~~~~~~~~~~~~~
Đừng có lo bây ơi, bỏ thì k có bỏ nma ra không đều thôi 🥲. Nước Nhật làm tôi phát điênnnnnn. Viết 1 đằng nma lúc nói ra thì nói 1 nẻo, troi oi la troiiii
.
.
.
Sau một hồi phải đối đầu với bọn thỏ khổng lồ bên dưới thì chỉ còn hắn vác theo anh đi về phía lâu đài rộng lớn đó.-Để ta coi là ai đến thăm ta vậy?Một giọng phụ nữ từ xa vang vọng lại. Crocodile ngước mặt lên nhìn xung quanh. Bỗng một người phụ nữ với mái tóc vàng nhạt, dài ngang lưng đi từ bên trong ra. Người phụ nữ tuổi xế chiều nhưng lại có một phong cách đối lập hoàn toàn. Bà nhấc cặp mắt kính lên nhìn về phía gã-Để ta coi, tên hải tặc nổi tiếng dạo gần đây, Crocodile. Ta tò mò là có chuyện gì có thể khiến "anh hùng" Crocodile đến tận đây để tìm mình nhỉ?Nói rồi bà trượt một đường hoàn hảo và đáp xuống bên cạnh gã. Kureha đi về phía mặt Rosinante-Vì kẻ này sao?-Bà hỏi-Ờ, cứ coi là vậy đi. Bà sẽ cứu hắn chứ?-Crocodile hỏi ngược lại-Ngươi nói gì vậy? Ta là bác sĩ mà, làm gì có bác sĩ nào bỏ mặt bệnh nhân của mình chứ? Ít nhất là đối với bản thân ta, đạo đức cũng như y đức không cho phép ta làm thế. Giờ thì mang hắn vào đây!Kureha vừa nói vừa bước vào trong. Đi được vài bước bà bỗng nhớ ra điều gì đó mà đột ngột quay lại nhìn. Đúng rồi, cái tư thế vác người bệnh như vác bao gạo này!-NGƯƠI ĐỪNG CÓ NÓI VỚI TA LÀ NGƯƠI VÁC HẮN NHƯ VẬY CẢ ĐƯỜNG ĐÓ CHỨ??!!!-Bà quát lên-Không, mới đoạn dưới chân núi lên tới đây thôi-Gã đáp-NGƯƠI CÓ BIẾT THƯƠNG YÊU NGƯỜI BỆNH KHÔNG HẢ!!!! NẾU LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG BỊ NGƯƠI VÁC KIỂU NÀY CÓ CHẾT TỪ 8 KIẾP RỒI!!! ĐƯA HẮN VÀO TRONG MAU LÊNCrocodile đi theo bà vào trong. Lúc này trong phòng bỗng xuất hiện một bóng người kì lạ! Là ông già bị dân làng truy đuổi gã gặp lúc mới lên đảo. Ông ta dường như đang lục lọi gì đó. -HILULUK!!!!!-Kureha quát lớnHiluluk cũng giật mình nhìn về phía này. Ông cười nói:-Chào Kureha, tôi qua để mượn vài thứ về dùng, hôm khác tôi trả lại nha-Mượn hay trộm?-bà hỏi-Xin!Nói rồi ông cũng mau chóng chuồn mất với đống thuốc giá trị. Bà cũng chỉ đành thở dài cho qua.-Để lên giường đi!-Kureha nóiGã cũng thuận theo lời bà mà đặt anh nằm lên giường. Nhìn nhìn lại anh lần nữa rồi gã quay qua nói với vị bác sĩ:-Rồi giờ ta cần làm gì?-Giờ thì ngươi ra ngoài!Gã hơi bất ngờ với đề nghị này-Ngươi phải biết bác sĩ cần tập trung để cứu người mà giờ thì ra ngoài đi thằng nhóc!-Bà già chết tiệt!!-Ta mới có 128 tuổi thôi thằng nhóc!! Còn trẻ lắm, chưa chết được đâu!!!!-Kureha nói vọng raDù sao trong lúc chờ cũng chẳng có gì để làm, gã liền đi xung quanh lâu đài, nơi này công bằng mà nói thì rất rộng lớn nhưng cũng rất lạnh lẽo. Từ một ô cửa sổ gã nhìn thấy lão già kì lạ lúc nãy, lão ta tên gì nhỉ? Hình như là Hiluluk, lão ta dường như khá vui vẻ dù bị xua đuổi. Khoang đã hình như lão ta đang vác thứ gì đó trên vai! Một đứa trẻ? Không! Nhìn kỹ lại thì đó là một con tuần lộc, con tuần lộc với cái mũi màu xanh, nhưng sao tuần lộc lại biết nói chuyện?!Mãi nhìn theo hai người họ Crocodile không để ý rằng Kureha đã ngay sau lưng mình. Bà cất tiếng nói cắt ngang sự im lặng:-Một lão già bị xua đuổi và một con tuần lộc bị bầy đàn xua đuổi, một tổ hợp kì lạ mà!-"Con tuần lộc bị xua đuổi"?-Con tuần lộc đó bị chính bầy đàn của mình ghét bỏ vì cái mũi xanh khác biệt, sau này nó vô tình ăn được trái ác quỷ Hito Hito no mi và trở thành con người. Cứ nghĩ rằng xã hội loài người sẽ chào đón nó nhưng thực tế tàn nhẫn dẫm đạp lên đứa nhỏ đáng thương. Dù cho nó có trí tuệ như loài người thì sao? Dù cho nó có thể đi 2 chân thì sao? Nó vẫn không phải là con người, bọn họ truy đuổi đánh đập nó, mãi đến khi nó được ông ta tim thấy và cứu sống. Hai kẻ bị xua đuổi bên rìa xã hội lại trở thành chỗ dựa cho nhau, đúng là vừa buồn cười vừa đáng thương!-Bà kểHai người tiếp tục nhìn theo một người, một tuần lộc bên dưới đến khi họ đi khuất. Gã quay sang hỏi bà:-Xong rồi sao?-Ờ, nhưng vẫn chưa thể tỉnh được đâu. Bị thương như hắn đáng lẽ phải chết rồi nhưng nhờ cái đống tơ rối mù bên trong nên mới sống tới giờ. Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó vậy?Gã ngước mặt lên nhìn bầu trời tuyết-Một kẻ đáng thương bị chính anh trai mình ghét bỏ mà thôi!Kureha im lặng, bởi lẽ tình hình bên trong quá khó để hiểu-Sau vài ngày hắn sẽ tỉnh lại thôi, ta đi nghỉ ngơi đây! Nói rồi bà quay người đi vào trong.Lúc này Rosinante trong cơn bất tỉnh đang có một giấc mơ. Anh mơ thấy thời thơ ấu hạnh phúc trên thành địa, mơ thấy khoảng thời gian anh và Doffy cùng nhau chia nửa cái bánh trong thùng rác. Anh cũng mơ thấy thằng nhóc Law và khoảng thời gian cả hai ở cùng nhau.*Bằng*Một tiếng súng vang lên, không gian xung quanh vỡ nát. Mọi thứ trở về ngày hôm đó, tại hòn đảo đó, gương mặt giận dữ của Doflamingo một lần nữa xuất hiện. Như cũ, Doflamingo lạnh lùng bóp còi súng, đau đớn từ vết thương nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. "Vĩnh biệt Doffy!"Khung cảnh xung quanh bỗng loé sáng, Rosinante chầm chậm mở mắt ra nhìn"Nơi nào đây? Thế giới sau khi chết là chỗ này đó hả?"-Anh thầm nghĩBỗng một khuôn mặt xuất hiện trước mặt khiến anh giật bắn cả mình-Tỉnh rồi đó hả?-Kureha hỏi-Thấy sao rồi? Còn đau không?-Tôi chưa chết hả?-Anh hỏi-Qua tay ta thì ngươi còn có thể sống thêm được 80 năm nữa đó nhóc!Gượng ngồi dậy, Rosinante nhìn ngó xung quanh, anh đề phòng hỏi:-Đây là đâu?Kureha đang bận pha chế gì đó, bà không quay đầu lại đáp:-Đây là Drum-Drum?!Anh nghi ngờ hỏi lại, anh nhớ rõ lúc đó là ở Minion mà sao giờ lại ở nơi cách xa cả một đại dương như vậy?-Sao tôi lại ở đây?-Ngươi nên hỏi kẻ đưa ngươi đến đây ấy, ta là bác sĩ, nhiệm vụ của ta chỉ là cứu người. Uống cái này đi!Bà đưa ly thuốc về phía Rosinante. Nhìn ly thuốc trước mặt anh chỉ đành nhắm mắt mà nuốt xuống thôi.-Để ta đi kêu tên đó vào!Nói rồi bà đi ra ngoài để lại mình anh trong phòng. Anh nhìn về phía cửa sổ, trùng hợp sao nơi này cũng là nơi phủ đầy một màu tuyết trắng. Anh cũng khá là tò mò người cứu mình là ai mà sẵn sàng đem mình vượt cả đại dương đến đây.-Ô, chịu tỉnh rồi nè.Giọng Crocodile cất lên làm cho Rosinante như muốn đóng băng tại chỗ, anh vội vàng quay đầu lại nhìn gã một cách cảnh giác.-Crocodile?!! Ngươi làm gì ở đây?!-Ngươi đang tỏ thái độ với chính người cứu mình sao?"Người đã cứu mình? Là ân nhân đó hả? Mà ai? Crocodile hả? CROCODILE CỨU MÌNH HẢ?!!???"Anh nhìn gã với ánh mắt không thể tin được. Gã chậc lưỡi một tiếng, nói:-Đừng có mà trưng cái bộ mặt ngu ngốc đó ra ở đây! Cứu ngươi vì ngươi có giá trị cả thôi! Nhưng mà ngươi ngốn nhiều tiền của ta hơn ta nghĩ đó!Nói rồi gã giơ tấm giấy nợ lên, Rosinante nhanh chóng cầm lấy tấm giấy-Bên A: Cựu Corazon, bên B: Crocodile. Vì bên A đã làm tiêu tốn rất nhiều tiền của bên B trong quá trình trị thương nên ngay sau khi tỉnh dậy bên B có quyền ra lệnh cho bên A. Hoặc là đòi lại khoảng tiền đã tiêu tốn trị giá 231.015.070 berry hoặc là bên A phải làm việc cho bên B đến khi trả hết hoàn toàn số nợ. Lại còn đóng dấu!!!Rosinante cảm thấy choáng váng sau khi đọc hết văn bản ở trên. Anh nhìn về phía Crocodile nói:-Ta không hề đồng ý cái hợp đồng này!-Nhưng trên đó có dấu tay của ngươi-gã đápIm lặng một lúc, bỗng Rosinante thẳng tay xé tan nát bảng hợp đồng tiền nợ. Anh phủi phủi tay nhìn gã cười nói:-Vậy là không còn nợ ha?Crocodile nhướng lông mày nhìn anh nói:-Muốn xé thêm cái nữa cho đã tay không? Không sao ta còn nhiều lắm!Nói rồi gã lôi ra một xấp giấy y hệt như tờ vừa nãy, tất cả chúng đều có đóng dấu tay anh trong đó. Rosinante ôm đầu nghĩ:"Đúng rồi mình bất tỉnh trong từng đó thời gian mà hắn muốn làm gì mà chẳng được!"-Ngươi muốn gì ở ta?-Anh hỏi gãCrocodile cười nói:-Ban đầu định lợi dụng ngươi để gây khó dễ cho Doflamingo nhưng xem ra giờ không được rồi. Theo đúng hợp đồng đi, trở thành cấp dưới của ta! Ngươi nghĩ sao hả "Mr. Secret"?Anh nhìn ra trời thầm nghĩ gì đó"Tuyết, lại là tuyết sao? Là kết thúc nhưng cũng là khởi đầu?"Anh do dự một lúc rồi đáp lời:-Được, ta đồng ý với ngươi!Crocodile giang tay ra như đang chào mừng, gã nói:-Vậy chào mừng ngươi đến với tổ chức, Mr. Secret!"Không còn một Corazon hay trung tá nữa, giờ đây mình chỉ là bản thân mình mà thôi!"~~~~~~~~~~~~~Cách đó một đại dương Doflamingo đang bộc phát cơn giận như điên, hắn gạt phăng tất cả mọi thứ trên bàn-Chết tiệt!! Sao lại biến mất chứ?! Sao lại tự nhiên biến mất cho được!!!Trước đó không lâu Doflamingo lên kế hoạch lén đi đến nơi thân xác Corazon đang được cất giữ vì hắn biết bọn hải quân phải trải qua văn bản giấy tờ rườm rà nên chưa thể chôn cất thân xác nhanh chóng mà phải chờ một thời gian mới có thể chôn cất. Trước lúc đó xác sẽ được cất giữ ở phòng lạnh. Vì an ninh chỗ này rất lỏng lẻo nên đối với hắn đây không phải là điều khó khăn gì cho lắm. Chỉ là thứ hắn nhận lại là thông tin "Thân xác: mất tích" của anh. Hắn chống tay lên mặt nói:-Cái đéo gì vậy nè! Mọi chuyện đáng lẽ ra không nên như thế này! Ta nói đúng chứ Rosinante?Doflamingo cười, một nụ cười đáng sợ~~~~~~~~~~~~~~
Đừng có lo bây ơi, bỏ thì k có bỏ nma ra không đều thôi 🥲. Nước Nhật làm tôi phát điênnnnnn. Viết 1 đằng nma lúc nói ra thì nói 1 nẻo, troi oi la troiiii
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me