TruyenFull.Me

[Chiến Địa Fanfic | Tiêu Chiến x Địch Lệ Nhiệt Ba] Standing in the Time

III

zhandicpvnfp

Một năm 2020 này đối với Tiêu Chiến mà nói quả thực rất dài.

Dài bằng khoảng cách từ thế giới này qua thế giới khác.

Từ một thế giới khiến anh nóng lòng muốn chinh phục đến một địa ngục mà anh bị ép phải sinh tồn.

Ánh mắt của một đứa trẻ luôn phân rõ tốt xấu, nhưng thế giới của một người trưởng thành lại chẳng thể nhìn thấu trắng đen.

Chân thành hay giả dối, lương thiện hay tàn nhẫn, tin tưởng hay bội bạc, là bạn hay là thù... Những mối quan hệ lợi ích chồng chéo đan xen, khiến cho ranh giới của con người dễ dàng bị đạp đổ.

Có những mối quan hệ, vừa mới ngoảnh mặt liền không đáng giá một xu.

Vòng giải trí tàn khốc không phải một câu truyện vườn trường: bạn tốt với tôi, tôi tốt với bạn.

Không phải cứ cho đi là sẽ nhận lại.

Không phải cứ cố gắng là sẽ được đền đáp.

Cũng không phải cứ thoái nhượng là sẽ đổi được bình yên.

Có một khoảng thời gian, Tiêu Chiến không ngừng oán trách mọi thứ.

Anh luôn tự hỏi bản thân đã sai ở đâu?

Anh đã làm gì để đến mức phải chịu đựng những chuyện này?

Hoàn toàn không có nơi để phát tiết.

Cứ cố gắng nhìn về phía trước, lại chẳng thể thấy được ngày mai.

Quãng thời gian gần một năm chật vật bị toàn mạng chửi bới, mất đi người thân, mỗi ngày đều sống trong áp lực tột cùng, Tiêu Chiến không muốn nhớ lại, càng không muốn nghe người khác nhắc lại.

Anh bước qua giông bão, trong lồng ngực là một trái tim không còn vẹn nguyên, có rất nhiều thứ cảm xúc sau đó đều trở nên nguội lạnh. Chỉ có khát khao trở nên lớn mạnh trong sự nghiệp, bảo vệ người thân là dường như mỗi ngày một lớn hơn.

Bất kể thế nào, anh cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân ngã xuống thêm một lần nữa.

Trên cao đón gió lạnh, người leo lên tới đỉnh núi, thân thể ngang dọc đều là vết thương.

"Em đột nhiên nghĩ tới một chuyện..." Bàn Tử ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cố gắng nhồi nhét hai miếng sủi cảo cuối cùng vào miệng, liếc nhìn người đàn ông ở phía đối diện.

Tiêu Chiến hơi dừng động tác, dường đã sớm đoán được Bàn Tử muốn nói gì. Anh đưa cốc nước đến trước mặt cậu ta, lắc đầu cười nhạo "Ăn chậm thôi, cậu gấp cái gì?"

Bàn Tử đón lấy cốc nước từ tay Tiêu Chiến, ngửa cổ tu liền một hơi. Đôi mắt vốn đã nhỏ, hiện tại đang nheo lại dò xét, nhìn không khác gì hai sợi chỉ "Hồi ở Thường Châu..."

Tiêu Chiến ngả người tựa vào ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, mệt mỏi ngáp dài một cái.

Bàn Tử biết anh đang có ý muốn đánh bài chuồn, vội vàng chặn đầu lên tiếng trước "Em chỉ thắc mắc vì sao anh lại muốn giúp cô ấy? Lúc đó tình cảnh của anh..."

"Thân mình còn lo không xong đúng không?" Tiêu Chiến ngửa cổ ra sau, gối đầu lên thành ghế, khép mắt cười nhạt "Cậu nghĩ nhiều rồi. Không có dụng ý giúp đỡ, lúc ấy tôi không có lựa chọn."

"Boss, ban nãy anh và cô ấy đụng mặt, anh không biết trong đầu em con mẹ nó nghĩ ra 7749 cái kịch bản cẩu huyết như thế nào đâu." Bàn Tử tặc lưỡi, nhổm dậy kéo đĩa xíu mại trước mặt Tiêu Chiến về phía mình "Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng em luôn cảm thấy kiểu nữ thần như cô ấy khí thế quá cường đại, đàn ông bình thường không áp chế nổi."

"..."

"Anh Chiến, có điều này em không biết có nên nói không..."

"Đừng nói, không nên đâu." Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng phiền não.

"Thực ra em đi theo anh cũng lâu rồi, anh thích ai, không thích ai, em nhìn cũng đoán được sáu, bảy phần. Em chỉ thấy anh đối xử với cô ấy không giống những cô gái khác. Lúng túng như vậy thật chẳng giống anh chút nào. Trong lòng em ấy mà, anh chính là kiểu "giả heo ăn thịt hổ", đứng trước mặt người mình ghét vẫn có thể thản nhiên nói nói cười cười, còn giả dối khen ngợi đối phương mà mặt không biến sắc kìa... Anh khoan nóng giận nhé, ý em là EQ anh rất cao!"

"..."

"Anh với cô ấy yêu đương thực ra cũng không sao, em có thể chấp nhận. Dù sao anh cũng lớn tuổi rồi... Ấy, không phải chê anh già đâu, vừa trẻ vừa soái! Nhưng hôm nay anh cũng thấy rồi đó, fan của anh bọn họ rất yêu anh, còn chờ đợi anh lâu như vậy, sẽ không dễ gì chấp nhận việc anh có bạn gái... Anh rất vất vả mới có được ngày hôm nay, hiện tại anh vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, chờ mấy năm nữa..."

"..."

"Mấy năm nữa thực ra cũng không tính là quá già, ai cũng không cần lo lắng. Cả nhà đều vui...."

Bàn Tử cúi đầu nhìn đĩa xíu mại, vừa ăn vừa kể lể, thi thoảng lại nhấc mắt nhìn người đối diện, muốn bắt được một chút phản ứng khác thường của anh. Cậu ta cảm thấy mình nói tới thấu tình đạt lí như vậy, anh là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu thôi.

Nhưng Tiêu Chiến từ đầu tới cuối chỉ dửng dưng ngồi xem điện thoại, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới cậu ta.

Bàn Tử ăn xong thì nghiền ngẫm nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, thấy anh không có ý tiếp lời, cậu ta liền khoa trương thở dài thườn thượt, vừa đứng lên thu dọn bát đĩa trên bàn, vừa liên tục lải nhải trách cứ.

"Anh Chiến... Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám nhận, anh nói có đúng không? Anh yêu đương liền nói yêu đương, anh yêu đương không dám thừa nhận là vô trách nhiệm với con gái người ta... Là tra nam! Còn nữa, vô trách nhiệm với em, Tiểu Phàm, chị Tinh. Anh không thương em nửa đêm vất vả chạy đi mua đồ ăn cho anh thì cũng phải niệm tình bao lâu nay giữa chúng ta, yêu đương liền nói trước một tiếng để mọi người còn chuẩn bị phương án. Anh thực sự làm em quá thất vọng rồi."

Thương cậu nửa đêm chạy đi mua đồ ăn?

Còn không phải vào bụng cậu hết rồi à?

Lần này, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng bị chọc tức đến cười.

Anh hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không có biện pháp nào có thể thuận lợi đuổi được cậu ta đi.

"Cậu thực sự nghĩ đầu óc tôi không tỉnh táo, bất chấp giai đoạn khủng hoảng trong sự nghiệp để cùng một người phụ nữ chơi trò lén lút yêu đương? Cậu nghĩ chuyện ở chung khách sạn hôm nay là do tôi và cô ấy bàn bạc trước với nhau. Nên tôi nói muốn ở một mình đọc kịch bản cậu liền không tin, nhất quyết lôi kéo tôi ăn ăn uống uống, trời gần sáng vẫn ngồi đây tụng kinh không chịu về phòng, đúng không?"

Ngữ khí của Tiêu Chiến rất ôn hoà, nhưng Bàn Tử biết, anh thực sự nổi điên rồi.

Trương Tinh từng nói Bàn Tử là người duy nhất có khả năng bức Tiêu Chiến đến điên, về việc này, Bàn Tử cũng vô cùng có lòng tin.

"Cậu cố ý lân la bắt chuyện với trợ lý của cô ấy, biết được ngày mai bọn họ bay cùng một chuyến với chúng ta thì tức tốc báo cáo với chị Tinh... nửa đêm nửa hôm vội vàng muốn đổi chuyến khác. Chỉ bởi vì trước đó cô ấy tình cờ xuất hiện ở Thường Châu vào đúng ngày sinh nhật của tôi, nên dù tôi có nói gì các người cũng không tin tưởng. Tôi nói không sai chứ?"

Bàn Tử bặm môi, vẻ mặt mười phần vô tội.

Thì ra anh đều biết.

"Bàn Tử, tôi không phải kẻ ngốc. Việc ở Thường Châu, xác thực là tình cờ. Mạo hiểm yêu đương để lộ ra điểm yếu chí mạng vào thời điểm nhạy cảm ấy, tôi không làm được. Tôi nói không yêu đương liền không yêu đương. Nếu tôi muốn yêu đương..."

Tiêu Chiến cười một tiếng, đôi mắt trong trẻo thường ngày bỗng chốc trở nên sắc bén.

"Các người quản không nổi đâu."

"Kỳ thực không phải không tin anh, chỉ là không muốn anh bị tổn hại..." Bàn Tử biết lời anh vừa nói hoàn toàn không phải nói chơi.

"Không cần phức tạp như vậy. Cậu có gì thì nói thẳng." Tiêu Chiến cảm thấy đầu mình sắp bốc hoả rồi "Sau đó thì làm ơn về phòng đi."

"Được vậy em hỏi đấy nhé... Anh tốt nhất đừng có né tránh vấn đề. Em và anh, chúng ta phải thẳng thắn đối mặt mới có thể giải quyết khúc mắc trong lòng người kia."

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng đến giới hạn, anh ngửa cổ nhìn lên trần nhà, cảm thấy vô cùng hoài nghi nhân sinh "Tôi đi ngủ đây."

Bàn Tử vội vàng nhào tới giữ anh ngồi trên ghế "Em hỏi, ngay bây giờ liền hỏi!"

"..."

"Anh và cô ấy..."

"Không có."

"Vậy anh có thích cô ấy không? Anh thích cô ấy đúng không?"

Tiêu Chiến hơi mất kiên nhẫn, thẳng tay gạt phăng móng vuốt của Bàn Tử qua một bên. Anh nghĩ ngợi một lát, sau đó buồn bực đáp.

"Không thích."

"Anh rõ ràng là thích. Anh không biết buổi tối hôm nay lúc anh nhìn thấy cô ấy hai mắt anh sáng rỡ như thế nào đâu!"

Sáng rỡ?

Anh ư?

Không thể nào.

Nhớ lại buổi tối, lúc tám người bọn họ ở dưới bục nâng chờ người chủ trì công bố dàn VIP. Nhiệt Ba theo sau bước đến vị trí đã được sắp xếp ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Chiến. Trong quá trình đó, chiếc váy xẻ tà gợi cảm của cô bất ngờ bán đứng, khiến bầu không khí trở nên cực kỳ lúng túng. Thấy anh nhíu mày quay sang nhìn mình, Nhiệt Ba nhanh chóng che chắn, vừa ngồi xuống đã mở miệng mắng anh "Nhìn em như vậy làm gì? Ngại chết mất."

Hơn hai tháng không gặp, câu đầu tiên cô nói với anh lại là mắng anh nhìn cô làm gì? Anh không đáp lời, nhưng lại không kìm được cười rộ lên.

Một lời này của cô so ra tốt hơn rất nhiều so với mấy lời hỏi han đại loại như "Anh ổn rồi chứ?" "Tình hình anh thế nào rồi?" "Thời gian qua anh làm gì?"

Tiêu Chiến không muốn bản thân quá chật vật trong mắt người khác.

Vậy nên giai đoạn kia anh không muốn nhớ đến, cô có lẽ cũng ngầm hiểu, nên chưa từng nhắc đến.

Anh luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ có một loại ăn ý vô hình, dù là vẻ ngoài hay sự tinh tế của cô cũng khiến cho anh vô cùng thưởng thức.

Ban nãy khi cô bước vào bục nâng, anh vốn nghĩ cô sẽ giống như trước đây, chỉ thiếu điều treo mấy chữ "người lạ chớ đến gần" lên mặt. Anh cũng không định chủ động chào hỏi. Thế nhưng khi nhìn thấy cô mang giày cao gót, một thân váy ánh kim lấp lánh khó khăn ngồi xuống trong thời tiết âm độ, đáy lòng anh lại bất giác hoài niệm, tay hơi nâng lên, muốn đỡ cô.

Mặc dù trong tiềm thức anh biết rất rõ, nữ minh tinh bọn họ đi giày cao gót còn vững hơn anh đi giày da, khó có chuyện cô vấp ngã. Nhưng trước khi anh kịp nhận ra thì bản thân đã vô thức đổi tay cầm mic, sau đó lại vô thức đưa tay về phía cô.

Cũng may rằng anh không thất thố quá lâu, cánh tay vừa mới đưa tới lưng chừng liền lập tức buông thõng xuống.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp Nhiệt Ba trong buổi ghi hình chương trình tạp kỹ nọ, cô khi ấy cũng là dáng vẻ này.

Mái tóc dài gợn sóng buông xoã. Giày cao gót. Đồ nhảy latin lấp lánh. Điều hoà trong trường quay rất lạnh, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn biết cách tươi cười thật hút hồn. Không hề tỏ ra yếu thế.

Đàn ông vốn là sinh vật yêu bằng mắt.

Người con gái xinh đẹp, quyến rũ khiến anh ta trầm trồ.

Cô ấy khổ sở, quật cường lại càng khiến anh ta tiếc thương.

Bởi vì cô đẹp đến vậy, nên cô mới chịu lạnh một chút, liền cảm thấy không nỡ.

Tiêu Chiến còn nhớ khi đó có một người đồng đội của anh được MC mời nhận xét về màn trình diễn của Nhiệt Ba. Cậu ta còn chưa khỏi choáng ngợp, không có sự chuẩn bị, gần như cứ thế lắp bắp bày tỏ "Nhiệt Ba khi nãy đứng ở chỗ lạnh như vậy... mặc đồ nhảy ngắn như thế... khiến em rất muốn đem áo khoác của mình đưa cho cô ấy. Thực sự quá đẹp... quá đẹp rồi."

Mặc dù cậu ta diễn đạt có phần lúng túng, nhưng thời điểm ba năm trước, Tiêu Chiến cho rằng, có lẽ gần như toàn bộ đàn ông tại trường quay ngày hôm đó đều có một suy nghĩ đồng dạng.

Bản thân anh cũng không phải là ngoại lệ.

Thời gian qua đi, trải qua nhiều biến cố, có rất nhiều chuyện trong quá khứ Tiêu Chiến kỳ thực đã sớm quên rồi.

Chỉ là vào một ngày mùa đông lạnh giá giống như hôm nay, nhìn thấy Nhiệt Ba mặc chiếc váy lấp lánh mỏng manh ngồi xuống bên cạnh anh, hồi ức năm ấy giống như câu chuyện từ đời trước, bỗng chốc ùa về.

Đối với một kẻ tay ngang đến với giới giải trí muộn như Tiêu Chiến, Nhiệt Ba khi ấy có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, là kiểu vẻ đẹp rực rỡ công kích đánh thẳng vào trực quan, ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Dường như mỗi giai đoạn mà anh bước qua trong giới giải trí khốc liệt này, đều thấp thoáng có bóng dáng của cô. Một cô gái nhắc anh nhớ tới thế giới trước đây, tươi cười với anh khi anh trở lại thế giới hiện tại, và xuất hiện trước mặt anh, khi anh đang chông chênh giữa hai thế giới.

Có thích cô ấy không ư?

"Dù sao cũng không phải kiểu thích như cậu nghĩ."

Tiêu Chiến vừa dứt lời đã không kiên nhẫn lôi Bàn Tử ra ngoài sau đó đóng sầm cửa lại.

"Tôi muốn ngủ, mau về phòng đi."

Kết quả là năm phút sau, kẻ vừa mới thẳng thừng xua đuổi lại tỉnh rụi đứng trước cửa phòng người vừa mới bị đuổi đi.

"Thuốc cảm, miếng dán giữ nhiệt, miếng dán khớp, đưa cho tôi."

Bàn Tử nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến "Anh cần mấy thứ đó làm gì?"

"Cần dùng."

Tiêu Chiến cầm theo túi đồ, lần theo lối thoát hiểm lên tới tầng 12, Nhiệt Ba mới đăng Weixin năm phút trước, hẳn là cô còn chưa ngủ. Xem tình hình ban nãy trong tháng máy, có lẽ là bị cảm rồi.

Anh thở dài, tự nhủ mình chỉ đang đơn thuần quan tâm tới đồng nghiệp nữ mà thôi.

Sau khi lên xuống một vòng để xác định chắc chắn rằng lối thoát hiểm không có ai khác, Tiêu Chiến mới rút điện thoại ra nhắn tin cho Nhiệt Ba. Anh vốn đinh ninh rằng cô sẽ từ chối, cũng đã tính tới việc treo túi thuốc ở cửa thoát hiểm rồi tự mình trở về phòng.

Ấy thế mà, cô lại đồng ý.

Mọi việc nằm ngoài dự liệu khiến Tiêu Chiến có chút không biết phải làm sao, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Chưa đầy năm phút sau, Nhiệt Ba xuất hiện.

Ban đầu, cô lén lút hé cửa ra một khoảng nhỏ, sau khi nheo mắt lại nhìn qua khe cửa, mượn ánh sáng hắt vào từ phía sau lưng xác định được bóng dáng quen thuộc của Tiêu Chiến, cô mới dứt khoát nghiêng người qua, dùng lưng đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng.

Trên người cô khoác vội chiếc áo bông khi nãy, vài lọn tóc bị vướng bên trong cổ áo, chân mang vớ trắng, đi đôi dép chống thấm nước của khách sạn.

Cô đứng dựa vào ván cửa. Trong bóng tối lờ mờ, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn anh, ánh mắt còn có điểm oán trách.

Tiêu Chiến lần đầu thấy dáng vẻ này của cô, từ ngẩn ngơ chuyển thành cúi đầu cười khẽ, nhưng anh cũng không muốn làm cô khó xử, vì vậy chỉ đành hắng giọng một tiếng, sau đó tiến lên hai bậc thang, vươn tay đưa túi thuốc về phía cô.

Nhiệt Ba nhíu mày nhìn đồ vật trong tay anh "Đây là...?"

"Buổi tối lạnh như thế mấy người các em phải mặc lễ phục, khi nãy thấy em ho, lo em bị cảm nên đưa thuốc tới cho em." Tiêu Chiến thấp giọng giải thích ngắn gọn.

Đêm muộn, cả hai người đều cố gắng hạ thấp thanh âm nói chuyện thật khẽ, nghe ra giống như đang thì thầm, vô hình chung khiến cho bầu không khí lại thêm phần mờ ám.

Mấy người các em ư?

Hình như cô lại bắt sai trọng điểm rồi thì phải.

Nhiệt Ba cúi đầu đăm chiêu nhìn đồ vật trong tay anh, góc độ này khiến Tiêu Chiến nhìn không rõ biểu tình trong mắt cô.

Liệu có phải cô đang trách anh làm việc dư thừa hay mượn cớ để gọi cô ra ngoài không nhỉ? "Thực sự không có ý gì đâu, em nghỉ ngơi sớm đi, anh về phòng đây..."

Anh vừa nói vừa bình thản hướng cô nâng tay lên một lần nữa.

Nhiệt Ba cũng phối hợp lấy đi túi đồ, sau đó không hề báo trước lướt qua cánh tay đang vươn ra của Tiêu Chiến, tiến sát lại mép cầu thang, đứng ở phía trên anh một bậc, vừa vặn đối mặt với anh.

Cô không trang điểm, so với dáng vẻ đại minh tinh thường ngày thì trẻ hơn rất nhiều, ngũ quan càng trở nên nhu hoà. Da cô rất trắng, sắc mặt lúc này có chút nhợt nhạt. Cô mím môi, hàng mi khẽ rung nhẹ, không hề né tránh nhìn thẳng vào anh.

"Mấy người các em là ai vậy?"

Triệu Lệ Dĩnh, chị Đại Mịch hay Là Dương Tử?

Hoặc giả còn có người nào nữa?

Anh có phải đều lo lắng cho "mấy người" đó hay không?

Lời vừa nói ra, cô đã ngay lập tức cảm thấy hối hận.

Tiêu Chiến cũng nhìn cô, mắt cô đen láy, trong mắt còn le lói một thứ cảm xúc đè nén không thể gọi tên.

Xung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng tim đập không rõ là của ai.

Một loại cảm xúc kích động chưa từng có cứ thế dâng lên trong lồng ngực anh.

Anh nghe thấy thanh âm của chính mình đang trả lời cô.

"Là em, và phần còn lại."

Thời tiết bên ngoài rất lạnh, nhưng nhiệt lượng đang bủa vây hai người bọn họ lúc này lại rất nóng. Khi nghe được câu trả lời của anh, khoé môi cô cong lên thành một nụ cười rất đẹp.

Đôi mắt anh cố định trên gương mặt cô, rạng rỡ, yêu kiều.

Cô đang cười, trong mắt ngập tràn hình bóng của anh.

Sự xuất hiện của cô giống như một biến số, khiến anh không thể ngó lơ. Khoảnh khắc ấy, trái tim của anh cũng vì cô mà lỡ mất một nhịp.

Câu hỏi của Bàn Tử lúc này cứ không ngừng luẩn quẩn trong đầu anh.

Có thích cô không ư?

Anh rõ ràng không nên thích cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me