Cho Cua Ga Bl
Sau khi trở về nhà, Hồng Quang thấy hương khói trên bàn thờ đã cháy gần hết, chỉ cần đợi chút nữa là có thể hạ xuống dùng. Khi gã đi ngang qua phòng ngủ mà mình đã chuẩn bị cho bố mình, gã nghe thấy tiếng nói của ông ta, có vẻ như đang nói chuyện điện thoại với ai đó."Ừm, mối quan hệ giữa anh và thằng con vẫn tốt, em đừng lo." giọng nói của bố gã cũng chẳng khác bình thường là mấy nhưng Hồng Qunag nhận ra bên trong có chứa vài phần dịu dàng."Ngày mai là anh về với em rồi, anh đã nhờ dì Tám bên nhà chăm sóc em, có chuyện gì thì phải nói cho dì ấy biết nhé?" Ông Tâm dặn dò đủ điều với người vợ của mình, gã nhìn cách ông nói chuyện mà cổ họng bỗng cứng lại, dây thanh quảng chẳng biết thốt ra âm thanh gì để biểu thị cho sự ngỡ ngàng của mình, vì ông đã khác quá, khác so với ông của quá khứ rất nhiều.Khi ông ngắt máy và xoay người định ra khỏi phòng thì ông bị giật mình bởi Hồng Quang, ông hỏi: "Con đứng đây làm gì?"Hồng Quang quay mặt đi "Không có gì." Nếu là bình thường gã sẽ bắt đầu cảm thấy bứt rứt, khó chịu, ngọn lửa giận dữ và cơn bão nghi vấn sẽ bùng lên dữ dội trong lòng rằng: Tại sao? Tại sao ông lại trở nên như thế? Tại sao ông không thể đối xử với bọn tôi như thế... Nhưng không, gã đã nghe lời khuyên của Duy Anh rồi, tốt nhất là gã nên buông bỏ để lòng mình nhẹ nhàng hơn, vì suy cho cùng người sẽ đau khổ vì những lời trách móc đó chỉ có gã mà thôi.Lại một ngày im lặng trôi qua, nhưng ở đâu đó trong bầu không khí giữa gã và bố mình đã có chút hơi ấm len lỏi. Sáng hôm sau ông Tâm đã dậy từ rất sớm để bắt xe trở về ngôi nhà mới của ông, nơi có một người vợ mù đang chờ ông.Hồng Quang sáng hôm nay cũng dậy đặc biệt sớm, chẳng biết có phải vì để tiễn bố mình hay không. Ông Tâm thấy gã bước xuống lầu thì chỉ nói một câu xem như lời chào tạm biệt "Bố đi đây." "Đợi chút, để tôi chở bố đến bến xe" câu nói của gã làm ông Tâm phải giật mình quay đầu, vẻ mặt ông biểu lộ sự nghi hoặc với lời nói của gã. Nhưng cuối cùng ông cũng không rời đi mà đã thật sự đứng đợi gã.Hai bố con, người ngồi ghế lái, người ngồi ghế phụ mà vẫn im thin thít như tiếc rẻ với nhau một lời.Vậy mà thật không ai ngờ, kể cả ông Tâm cũng không ngờ đến Hồng Quang lại là người lên tiếng trước: "Tôi thắc mắc chuyện này lâu rồi, vì sao bố lại cưới mẹ vậy? Rõ ràng..." "Rõ ràng hai người không có hợp nhau, đúng không?" Không để gã nói hết câu, bố gã đã lên tiếng trước và hoàn toàn đoán đúng ý gã muốn nói. Ông Tâm dựa lưng vào ghế, ánh mắt đăm chiêu "Hôn nhân ấy mà, không có gì đảm bảo rằng nó sẽ giống được như lúc mới yêu đâu.""Con người ta rất dễ bị thu hút bởi những thứ khác biệt mình, hệt như nam châm trái dấu sẽ hút lấy nhau. Nhưng con biết không, khi sống chung thì những thứ khác biệt sẽ phá hủy lẫn nhau, kiểu như chúng có sức hút mạnh mẽ rồi đập vào nhau, khiến cả hai vỡ vụn vì sức hút tạo ra" Ông đưa hai nắm tay lên trước mặt, tạo động tác chúng va vào nhau, sau đó bung các ngón tay ra tạo hiệu ứng phát nổ và tạo động tác chúng đẩy nhau đi.Hồng Quang: "Vậy nguyên nhân chính là sự khác biệt đúng không? Thế tại sao hai người lại không cố gắng thấu hiểu nhau chứ? Rõ ràng bố chỉ đang bao biện..." "Mọi chuyện không dễ như con nghĩ đâu. Con thử nghĩ xem, con hổ làm sao có thể hiểu con thỏ tại sao lại ăn cỏ, con thỏ làm sao có thể hiểu con hổ lại ăn thịt. Con hổ nhìn vào chỉ thấy con thỏ thật lố bịch, còn con thỏ thì thấy con hổ thật độc ác mà thôi. Nó đã nằm ở bản chất rồi." bố gã dừng lại đôi chút rồi nói tiếp "Nhưng mà trên đời này cũng có những gặp đôi khác biệt với nhau về bản chất mà vẫn có thể đến bên nhau đấy, và họ thực sự rất đáng ngưỡng mộ, chỉ tiếc là trong số những người đó không có bố và mẹ của con."Gã im lặng, không phản bác, không ầm ĩ. Có lẽ bố gã đã nói đúng. Nhưng điều đó không có nghĩa là hành động sai trái của ông được hợp lí hóa. Không gì có thể thay đổi việc gã vô cùng hận ông. "Trong 12 năm tù giam, bố đã suy nghĩ rất nhiều, bố thực sự rất hối lỗi về chuyện mình đã gây ra. Nhưng tiếc là con người thì làm sao có cơ hội làm lại chứ, chỉ có thể tiếp tục bước trên con đường một chiều này." Ông Tâm nói với âm giọng bình lặng, lại có chút nghẹn ngào khó tránh, ông quay mặt sang nhìn Hồng Quang, nhìn con trai ông "Bố cùng rất dằn vặt, bố sống để cấu xé chính mình bởi những quá khứ đó, bản án dành cho bố chưa bao giờ là dừng lại Nhất Minh à."Khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác của ông rúm ró và méo xệch "Bố xin lỗi vì đã để con phải chịu bản án này cùng bố. Bố chưa từng nghĩ nó sẽ ám ảnh con đến thế, hận bố đến thế..." Trong bao năm, đây là lần đầu tiên ông ấy xin lỗi gã vì chuyện đã xảy ra vào buổi đêm hôm đó.Khi nghe những lời kia, ở đâu đó trong tâm hồn gã bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn thay vì mãi canh cánh, day dứt hoặc là giận dữ. Bởi lẽ ông không quên mẹ, không quên em trai, và ông cũng đang sống với những kí ức đen tối đó giống gã.Trước khi ông Tâm lên xe khách để trở về, Hồng Quang có gọi giật ông lại, ông Tâm quay đầu nhìn gã với biểu cảm thắc mắc."Bố, đừng quay lại đây nữa,... Xin bố." vẻ mặt của gã đáng ra phải khổ sở giống như lời nói của gã, nhưng không, nó chỉ buồn mang mác, lại còn mang theo chút thanh thản trong đôi mắt. Đây quả là một biểu cảm phức tạp và khó diễn tả, hệt như cảm xúc trong lòng gã vậy.Ông Tâm sững người trước lời nói của con trai mình, trong ông hiện đang là thủy triều của tội lỗi, ông cắn chặt răng và gật đầu đồng ý với Hồng Quang "Được."Sau khi chiếc xe chở bố gã khuất dạng thì cuối cùng lòng gã cũng đã hoàn toàn nhẹ nhõm. Bây giờ, bố gã đã thực sự 'chết' rồi.Hồng Quang trở về nhà, vừa bước vào cửa thì gã đã thấy Duy Anh khập khiễng từ cầu thang đi xuống.Nhìn thấy gã thì cậu liền reo lên "Anh về rồi!"Hồng Quang đứng ở ngưỡng cửa, Duy Anh đứng trên bậc cầu thang, khung cảnh này hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng của gã và ông Tâm vào ban sáng. Chỉ có điều khác biệt ở chỗ, đối với ông Tâm là gã đang đưa tiễn nỗi buồn, đối với Duy Anh là đang đón nhận hạnh phúc."Ừm" gã mỉm cười đáp lời Duy Anh, nhìn thấy cậu, tim gã như tiếng chuông trước gió, nó thanh mảnh mà lại dồn dồn dập, vang xa. "Sáng nay anh cũng phải đi làm sao?" Duy Anh xuống lầu, nhìn hành động như lại chuẩn bị đi đâu đó của gã mà thắc mắc."Không" Hồng Quang lắc đầu, "Tôi sẽ đến bệnh viện một chuyến."Duy Anh: "Em cũng đi cùng!" Thay vì đồng ý với cậu như mọi khi thì lần này gã lại từ chối "Không, em vẫn chưa làm xong bài tập tôi giao cho. Chỉ còn vài tháng nữa là đi học lại rồi đấy."Duy Anh phụng phịu ra mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn ở nhà như một chú chó đợi chủ. Đến bệnh viện, Bác sĩ tài thấy Hồng Quang ở trước mặt mình thì bất ngờ lắm "Ồ! Cuối cùng cậu cũng chịu đi tái khám rồi sao!" "Đúng vậy..."Hồng Quang kể lại chuyện mình gặp phải bức thư cho bác sĩ Tài, gã bối rối "Có lẽ tôi thực sự mất trí nhớ rồi.""Khi đọc được bức thư thì cậu có nhớ lại được chút gì không?" - Bác sĩ Tài hỏi."Không..." Chẳng phải bình thường trong phim, khi người ta bị mất trí nhớ thì chỉ cần một vật gì đó gợi nhắc thì trí nhớ sẽ chạy lại vào não như một cuộn băng ghi hình hay sao? Tại sao gã lại không nhớ được chút gì hết vậy?"Uầy, cái này đau đầu đây." Bác sĩ tài khoanh tay trước ngực và suy nghĩ "Theo như kết quả chụp CT thì vùng chấn thương lúc trước của anh đã lành hẳn rồi. Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là não anh bây giờ đã bình phục nhé. Có lẽ vì bị va đập mạnh nên một số kí ức đặc biệt đã bị quên đi.""Giống như kiểu khi gặp nguy hiểm thì con người ta sẽ thường mang theo những điều quý giá đi cất ấy. Anh chỉ cần hiểu như thế là được." Bác sĩ Tài sợ Hồng Quang không hiểu nên đã lấy một ví dụ dễ hiểu hơn. Hồng Quang gật đầu xem như đã hiểu. "Vậy... Cậu đã nói cho Duy Anh biết chuyện này chưa?" chẳng hiểu sao bác sĩ tài lại đột nhiên hạ giọng, xem như chuyện này có gì bí mật lắm.Hồng Quang lắc đầu, ý là chưa từng kể. Bác sĩ Tài bất ngờ, vì chỉ cần một bữa ăn hôm trước là bác sĩ đã nhìn ra được quan hệ giữa hai người rất khăn khít, chuyện giấu giếm này nọ thực sự không nghĩ đến "Tại sao lại không kể chứ? Chuyện này liên quan trực tiếp đến cậu nhóc mà!" "Anh biết đó, tôi cũng có mặt mũi mà, lỡ đâu không phải thì nhục chết mất" đôi lông mày của Hồng Quang nhíu lại với nhau nhưng mặt mũi lại đỏ ửng lên vì xấu hổ.Hồng Quang bất ngờ đổi sắc mặt, biểu cảm khó nói "Mà tôi cũng sợ...""Anh sợ cái gì?"Nhưng lần này Hồng Quang không nói tiếp mà chỉ lảng tránh đi.Thấy biểu hiện của gã thì bác sĩ cũng hiểu được. Vì trường hợp này đã xảy ra rất nhiều lần ở các bệnh nhân trước đây. Họ chẳng nhớ gì về khoảng kks ức đã mất đi, nên bỗng dưng một ngày phải tiếp nhận nó thì họ sẽ cảm thấy thật xa lạ và bất an. "Theo tôi thấy thì tốt nhất cậu hãy kể chuyện này cho Duy Anh biết, cậu nhóc có quyền được biết chuyện này." bác sĩ Tài cho Hồng Quang lời khuyên, "và nếu cậu muốn lấy lại kí ức thì phải cần thứ gì đó tác động mạnh mẽ hơn đến não bộ. Cậu có thể cùng Duy Anh đến viện mồ côi một chuyến xem?" "... Được rồi." Hồng Quang chưa nghĩ xa đến việc sẽ đi tìm lại kí ức, nhưng nghe bác sĩ Tài nói thế thì gã cũng nảy lên chút hứng thú.Trở về nhà, Duy Anh đã lật đật đến hỏi thăm về lần tái khám này của gã, thế là gã đã đưa sổ bệnh án của mình cho Duy Anh xem. "Anh bị mất trí nhớ?" Duy Anh khó tin kêu lên.Hồng Quang gật đầu, vẻ mặt của gã khá nghiêm trọng khiến Duy Anh bất an, gã nói: "Tôi có chuyện này muốn nói với em."
Thế là Duy Anh theo sau gã vào phòng đọc sách, Hồng Quang lục trong một chồng tài liệu ra một tờ giấy ố vàng, Duy Anh thấy tờ giấy đó rất quen mắt, đó chính là mẫu giấy mà Hồng Quang đã siết chặt trong lúc ngồi sững sờ dưới sàn nhà. Hồng Quang đưa cho Duy Anh, nó vốn đã cũ nay lại còn nhăn nheo, nhàu nhĩ, nhưng vết mực trên đó vẫn còn khá rõ, có thể đọc được rõ ràng từng câu từng chữ."Đây là gì ạ?" Duy Anh tò mò đón lấy, sau đó cậu đã đứng đọc nó. Đọc xong, Duy Anh hướng ánh mắt vừa nghi vấn, vừa hốt hoảng về phía Hồng Quang "Sao anh lại có thứ này?""Chỉ là vô tình tìm được trong lúc dọn dẹp thôi, tôi cũng mới biết nó có tồn tại trong nhà mình gần đây." Hồng Quang hít sâu một hơi, gã cảm thấy hơi ngại ngùng khi phải nói câu tiếp theo "Duy Anh, có khi nào đoạn kí ức tôi quên chính là em không?"Duy Anh sững sờ vì một lượng thông tin quá lớn bỗng dưng ập vào. Hồng Quang và người ấy chính là một ư? Cậu chưa bao giừ dám liên tưởng đến chuyện này, kể cả mơ cũng không dám. Vì mỗi người đều có một vị trí riêng trong lòng cậu, cậu chưa bao giờ xem cả hai là một cả. "Tôi vẫn chưa chắc chắn về chuyện này, đây chỉ là suy đoán phiến diện của tôi thôi" Hồng Quang cố cứu vớt câu nói đầy xấu hổ kia của mình."Đi chứng minh đi anh!" Duy Anh nắm lấy hai tay của Hồng Quang."Hả?" "Chứng minh rằng anh và anh ấy là một đi!" *Vậy đó là lí do cho việc cả hai đang đứng ở đây - Một thành phố khác."Đã lâu rồi em không về lại nơi này đấy." Duy Anh ngồi trên xe, cậu ngó đầu qua cửa sổ và ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nói vậy thôi chứ cậu chẳng hay được ra ngoài đường sá chơi, cậu chỉ có thể quẩn quanh trong cô nhi mà thôi."Ừm, tôi cũng vậy." Hồng Quang gật đầu đồng tình. "Vậy tối đến chúng ta sẽ ngủ ở đâu?" - Duy Anh hỏi."Tôi có một căn nhà ở thành phố này. Chúng ta sẽ đến đó ở." Thế là gã và Duy Anh đã đến căn nhà được nhắc đến. Có lẽ vì đã lâu chẳng có người nên nó vô cùng cũ kĩ và bụi bặm. Nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận được việc nó là một ngôi nhà đẹp.Hồng Quang mở cửa vào trong, bụi bặm và mạng nhện mịt mù khiến gã phải nhăn mặt "Chúng ta chỉ cần dọn phòng ngủ thôi, mấy phòng khác không cần dọn đâu." "Đây là căn nhà mà anh đã từng ở lúc chuyển đi sao?" Duy Anh ngó nghiêng xung quanh, vì quá tò mò nên đã buộc miệng hỏi."Ừ, đã tính bán lâu rồi mà chưa có thời gian làm giấy tờ, cuối cùng lại quên mất" đồ đạc đã bị mang đi hết rồi nên cả căn nhà trống ngoác, chỉ có mấy đồ nội thất to và nặng thì bị bỏ lại. Vì cái chân đau của Duy Anh nên Hồng Quang đã chọn phòng ngủ cho khách bên dưới lầu làm chỗ ngủ về đêm cho cả hai. Phòng dù không lớn nhưng vì quá bẩn nên nó đã ngốn hết biết bao nhiêu thời gian của cả hai người. Sau khi dọn xong, Hồng Quang nằm dài lên giường để nghỉ mệt, nhưng vì cả ngày lái xe cộng thêm phải dọn dẹp nhà cửa nên gã đã vô tình ngủ quên mất.Duy Anh thì không ngủ, cậu xách chổi lên để tiếp tục dọn dẹp phòng bếp và quét qua phòng khách cho đỡ bụi. Tốc độ của cậu rất chậm, phải liên tục ngồi nghỉ mệt nhưng nhờ thế mà khoảng lau chùi lại rất kĩ càng, vì cậu chỉ cần ngồi một chỗ và lau đi lau lại một vị trí nhiều lần.Đến khi xong xuôi, nhìn lại đồng hồ cũng là 11 giờ đêm. Duy Anh lọ mọ với lấy cây nạng và khập khiễng đi ra ngoài. Ban sáng lúc đi ngang qua con đường này cậu thấy đầu đường có một tiệm tạp hóa nhỏ, vì sợ Hồng Quang nửa đêm dậy sẽ đói nên cậu quyết định mua một ít mì gói về trữ.Trong lúc cậu rời đi, Hồng Quang đã mơ màng tỉnh dậy, không thấy Duy Anh bên cạnh nên gã liền ậm ừ gọi tên cậu "Duy Anh?"Không có âm thanh trả lời, lúc này gã mới bắt đầu ngồi dậy, giọng nói đã tỉnh táo hơn đôi phần "Duy Anh?"Vẫn là sự im lặng đáng sợ đó. Bỗng dưng gã cảm thấy lạnh người, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh khiến gã như trở về thời niên thiếu ngột ngạt, không có bóng dáng cậu tạo nên điểm khác biệt càng khiến gã hoảng hốt.Đến lúc này Hồng Quang mới bật dậy thật nhanh khỏi giường, gã chạy đi tìm cậu, từ trên xuống dưới nhà đều đã tìm một lượt nhưng đều không thấy cậu đâu. Gã gọi điện cho cậu thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong phòng ngủ của hai người. Hồng Quang không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, gã lập tức lao ra ngoài cửa để tìm Duy Anh. Nhưng khi vừa bước ra thì gã đã bị giật mình, bởi cậu đã xuất hiện ngay trước mắt gã một cách đột ngột."Em đi đâu vậy!? Tôi không tìm thấy em..." Mặt gã méo xệch đi."Em sợ anh đói nên đã đi mua mì gói về" Cậu đưa chiếc túi bóng chứa đầy những gói mì lên để làm bằng chứng."Em chỉ đi có mười phút, sao trông anh sợ thế?" nhìn thấy Hồng Quang đầm đìa mồ hôi, mặt thì cắt trắng không còn giọt máu khiến cậu lo lắng, vẻ mặt này của gã hệt như lúc gã lỡ tay làm cậu bị thương vậy. Hồng Quang im lặng một lúc sau đó gã quay mặt đi, gã cảm thấy hành động cuống cuồng kia của mình thật lố bịch nên ngượng ngùng, đành kiếm một lí do lố bịch không kém để bao che "Tôi sợ em đi lạc."31/3/2025
Thế là Duy Anh theo sau gã vào phòng đọc sách, Hồng Quang lục trong một chồng tài liệu ra một tờ giấy ố vàng, Duy Anh thấy tờ giấy đó rất quen mắt, đó chính là mẫu giấy mà Hồng Quang đã siết chặt trong lúc ngồi sững sờ dưới sàn nhà. Hồng Quang đưa cho Duy Anh, nó vốn đã cũ nay lại còn nhăn nheo, nhàu nhĩ, nhưng vết mực trên đó vẫn còn khá rõ, có thể đọc được rõ ràng từng câu từng chữ."Đây là gì ạ?" Duy Anh tò mò đón lấy, sau đó cậu đã đứng đọc nó. Đọc xong, Duy Anh hướng ánh mắt vừa nghi vấn, vừa hốt hoảng về phía Hồng Quang "Sao anh lại có thứ này?""Chỉ là vô tình tìm được trong lúc dọn dẹp thôi, tôi cũng mới biết nó có tồn tại trong nhà mình gần đây." Hồng Quang hít sâu một hơi, gã cảm thấy hơi ngại ngùng khi phải nói câu tiếp theo "Duy Anh, có khi nào đoạn kí ức tôi quên chính là em không?"Duy Anh sững sờ vì một lượng thông tin quá lớn bỗng dưng ập vào. Hồng Quang và người ấy chính là một ư? Cậu chưa bao giừ dám liên tưởng đến chuyện này, kể cả mơ cũng không dám. Vì mỗi người đều có một vị trí riêng trong lòng cậu, cậu chưa bao giờ xem cả hai là một cả. "Tôi vẫn chưa chắc chắn về chuyện này, đây chỉ là suy đoán phiến diện của tôi thôi" Hồng Quang cố cứu vớt câu nói đầy xấu hổ kia của mình."Đi chứng minh đi anh!" Duy Anh nắm lấy hai tay của Hồng Quang."Hả?" "Chứng minh rằng anh và anh ấy là một đi!" *Vậy đó là lí do cho việc cả hai đang đứng ở đây - Một thành phố khác."Đã lâu rồi em không về lại nơi này đấy." Duy Anh ngồi trên xe, cậu ngó đầu qua cửa sổ và ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nói vậy thôi chứ cậu chẳng hay được ra ngoài đường sá chơi, cậu chỉ có thể quẩn quanh trong cô nhi mà thôi."Ừm, tôi cũng vậy." Hồng Quang gật đầu đồng tình. "Vậy tối đến chúng ta sẽ ngủ ở đâu?" - Duy Anh hỏi."Tôi có một căn nhà ở thành phố này. Chúng ta sẽ đến đó ở." Thế là gã và Duy Anh đã đến căn nhà được nhắc đến. Có lẽ vì đã lâu chẳng có người nên nó vô cùng cũ kĩ và bụi bặm. Nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận được việc nó là một ngôi nhà đẹp.Hồng Quang mở cửa vào trong, bụi bặm và mạng nhện mịt mù khiến gã phải nhăn mặt "Chúng ta chỉ cần dọn phòng ngủ thôi, mấy phòng khác không cần dọn đâu." "Đây là căn nhà mà anh đã từng ở lúc chuyển đi sao?" Duy Anh ngó nghiêng xung quanh, vì quá tò mò nên đã buộc miệng hỏi."Ừ, đã tính bán lâu rồi mà chưa có thời gian làm giấy tờ, cuối cùng lại quên mất" đồ đạc đã bị mang đi hết rồi nên cả căn nhà trống ngoác, chỉ có mấy đồ nội thất to và nặng thì bị bỏ lại. Vì cái chân đau của Duy Anh nên Hồng Quang đã chọn phòng ngủ cho khách bên dưới lầu làm chỗ ngủ về đêm cho cả hai. Phòng dù không lớn nhưng vì quá bẩn nên nó đã ngốn hết biết bao nhiêu thời gian của cả hai người. Sau khi dọn xong, Hồng Quang nằm dài lên giường để nghỉ mệt, nhưng vì cả ngày lái xe cộng thêm phải dọn dẹp nhà cửa nên gã đã vô tình ngủ quên mất.Duy Anh thì không ngủ, cậu xách chổi lên để tiếp tục dọn dẹp phòng bếp và quét qua phòng khách cho đỡ bụi. Tốc độ của cậu rất chậm, phải liên tục ngồi nghỉ mệt nhưng nhờ thế mà khoảng lau chùi lại rất kĩ càng, vì cậu chỉ cần ngồi một chỗ và lau đi lau lại một vị trí nhiều lần.Đến khi xong xuôi, nhìn lại đồng hồ cũng là 11 giờ đêm. Duy Anh lọ mọ với lấy cây nạng và khập khiễng đi ra ngoài. Ban sáng lúc đi ngang qua con đường này cậu thấy đầu đường có một tiệm tạp hóa nhỏ, vì sợ Hồng Quang nửa đêm dậy sẽ đói nên cậu quyết định mua một ít mì gói về trữ.Trong lúc cậu rời đi, Hồng Quang đã mơ màng tỉnh dậy, không thấy Duy Anh bên cạnh nên gã liền ậm ừ gọi tên cậu "Duy Anh?"Không có âm thanh trả lời, lúc này gã mới bắt đầu ngồi dậy, giọng nói đã tỉnh táo hơn đôi phần "Duy Anh?"Vẫn là sự im lặng đáng sợ đó. Bỗng dưng gã cảm thấy lạnh người, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh khiến gã như trở về thời niên thiếu ngột ngạt, không có bóng dáng cậu tạo nên điểm khác biệt càng khiến gã hoảng hốt.Đến lúc này Hồng Quang mới bật dậy thật nhanh khỏi giường, gã chạy đi tìm cậu, từ trên xuống dưới nhà đều đã tìm một lượt nhưng đều không thấy cậu đâu. Gã gọi điện cho cậu thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong phòng ngủ của hai người. Hồng Quang không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, gã lập tức lao ra ngoài cửa để tìm Duy Anh. Nhưng khi vừa bước ra thì gã đã bị giật mình, bởi cậu đã xuất hiện ngay trước mắt gã một cách đột ngột."Em đi đâu vậy!? Tôi không tìm thấy em..." Mặt gã méo xệch đi."Em sợ anh đói nên đã đi mua mì gói về" Cậu đưa chiếc túi bóng chứa đầy những gói mì lên để làm bằng chứng."Em chỉ đi có mười phút, sao trông anh sợ thế?" nhìn thấy Hồng Quang đầm đìa mồ hôi, mặt thì cắt trắng không còn giọt máu khiến cậu lo lắng, vẻ mặt này của gã hệt như lúc gã lỡ tay làm cậu bị thương vậy. Hồng Quang im lặng một lúc sau đó gã quay mặt đi, gã cảm thấy hành động cuống cuồng kia của mình thật lố bịch nên ngượng ngùng, đành kiếm một lí do lố bịch không kém để bao che "Tôi sợ em đi lạc."31/3/2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me