Cho Den Luan Hoi
Chương IX Mùa đông lạnh lẽo cuối cùng cũng chịu nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp. Cây cối mọc ra những chồi non xanh mướt, chim muôn ca hát, không khí ngày tết làm cho con người cũng bừng tỉnh. Tiểu Thất thích thú với cái gọi là năm mới, bởi vì không cần đi bán mì nữa. Nó nghe Lâm Kinh Vũ nói trong trấn có rất nhiều trò chơi, phi thường náo nhiệt, Tiểu Thất đương nhiên rất thích náo nhiệt. Lâm Kinh Vũ nói ngày mai mới sang năm mới, nếu Tiểu Thất hôm nay ngoan ngoãn giúp cậu thì ngày mai mới dẫn theo nó đi chơi. Tiểu Thất rất nghe lời, phụ Lâm Kinh Vũ quét mạng nhện, lau xà nhà, nói chung những việc thuộc về phần trên cao đều do Tiểu Thất đảm đương. Vì sao hả? Chính là do Tiểu Thất biết bay, ngoài biết bay một chút thì không còn phép lạ nào. Cho nên phần việc còn lại đều do Lâm Kinh Vũ gánh, hắn chạy đông chạy tây, quét nhà, dọn dẹp, xách nước, đốn củi, chăn đệm cũng đem ra giặt sạch. Lâm Kinh Vũ làm xong mọi việc, ngồi thở dốc trên ghế, tay mỏi nhừ, rót chén nước uống cũng run rẩy.Ể, cậu làm mệt như vậy, Tiểu Thất chắc sớm đã xong việc, nó đâu rồi. Lâm Kinh Vũ nhìn trái, nhìn phải cũng không thấy."Quái! Rõ ràng nghe mùi yêu quái đâu đây mà" :vBỗng một tiếng "toong" xóa tan sự im lặng, có gì đó vừa rơi vào chén nước của Lâm Kinh Vũ. Cậu ngước lên xà nhà, giật mình, thì ra là con hồ ly thối tha kia, bảo nó lau xà, đúng là có lau, nếu xà nhà không sạch nó sẽ không an yên ngủ ở đó, còn nhỏ một giọt nước miếng xuống chén nước của cậu. Lâm Kinh Vũ mặt đen như đít nồi, âm thầm mắng mỏ:
"Tiểu Thất thối tha, ta làm mệt như vậy, ngươi lại thảnh thơi ngủ trưa cũng không biết phụ ta. Còn dám nhỏ nước miếng của ngươi vào chén nước của lão tử" Lâm Kinh Vũ đứng lên ghế, tay cầm thước gỗ, khẽ giơ cao lên, toạch một phát đánh vào mông nhỏ của Tiểu Thất. Nó đang say ngủ bị đánh đau, giật mình tỉnh giất, xà nhà nhỏ quá không chứa nổi khiến Tiểu Thất loạng choạng, kết quả ngã xuống. Oạch một cái nằm chổng mông lên trời, cũng may có đệm thịt Lâm Kinh Vũ đỡ lấy nó. Tiểu Thất ngẩng đầu khỏi bờ ngực rắn chắc của Lâm Kinh Vũ, ngước mặt nhìn hắn cười lấy lòng, mặt hắn méo mó khó coi vô cùng. "Lưng ta..." Tiểu Thất leo xuống khỏi người Lâm Kinh Vũ, đỡ hắn ngồi dậy, xoa xoa lưng hắn, đấm đấm bóp bóp. "Còn đau không?"
"Đau quá, ngươi là heo sao, nặng như vậy"
"Ta vốn là đang ngủ trên xà nhà, đột nhiên mông đau quá làm ta giật mình mới..."
Tiểu Thất bé bỏng chưa kịp kể hết oan tình thì nhìn thấy thước nhỏ trong tay Lâm Kinh Vũ, liền giật lấy.
"Aaaaa... Thì ra là ngươi dùng thước này đánh ta. Đáng đời ngươi bị ta đè trúng, đây gọi là gieo hạt nào thì gặt quả nấy"
"Là gieo nhân nào gặp quả nấy, là quả trong quả báo. Ngu ngốc"
"Ta mặc kệ. Đáng đời ngươi, dám đánh ta"
"Hừ, ngươi càng ngày càng xem thường ta, không nghiêm khắc với ngươi ngươi liền không biết sợ ta. Mau đỡ ta đứng dậy"
Tiểu Thất bỉu môi, nếu không phải do ta đè trúng ngươi, còn lâu bổn bảo bảo mới đỡ ngươi đứng lên, nặng như heo. Tiểu Thất nắm lấy cổ tay Lâm Kinh Vũ, dùng sức lôi hắn dậy, không nghĩ hắn nặng như thế, chẳng những không kéo được Lâm Kinh Vũ, ngược lại còn bị hắn kéo xuống, ngã lên người hắn, đầu dựa vào ngực, quang cảnh phi thường ngại ngùng, phi thường ái muội. Lâm Kinh Vũ cong cong khoé miệng, tay trái giữ chặt đầu Tiểu Thất, thì thầm vào tai nó, đe doạ:
"Ngươi muốn ta cạo hết bộ lông của ngươi đem bán hay muốn ta trực tiếp bán ngươi cho quán thịt cầy làm hồ ly bảy món. Hả?"
Thành công doạ sợ Tiểu Thất, Lâm Kinh Vũ bật cười.
"Biết sợ rồi chứ gì, về sau ngươi tuyệt đối không được cãi ta, không được không nể mặt ta"
"Ngươi là đồ ác độc"
"Thì sao, ta chính là phúc hắc, coi ngươi còn dám không nể mặt ta nữa không. Mau đỡ ta dậy" Tiểu Thất đứng dậy, lần thứ hai cố gắng kéo Lâm Kinh Vũ lên, nghiến răng nghiến lợi, vã mồ hôi mới lôi được người kia dậy. "Lần sau ngươi phải nhấc cái mông của ngươi lên, dính chặt trên đất thế kia làm sao ta kéo nổi"
"Lần sau? Ngươi còn muốn có lần sau?"
"Không muốn" Lâm Kinh Vũ đỡ lấy eo, có vẻ vẫn còn đau, liền khoát lấy vai Tiểu Thất, kéo lại.
"Đỡ ta đi lấy đồ, đau lưng quá, tất cả là tại ngươi, nặng như vậy còn dám đè lên người ta hai lần"
"Còn không phải tại ngươi kéo ta"
"Hử?" - cái ngữ khí đặc biệt đe doạ, đặc biệt bức người.
"..."
Mấy ngày trước Lâm Kinh Vũ mua về một xấp giấy đỏ không biết là cái gì. Bây giờ hắn lấy ra, bắt Tiểu Thất dán lên cửa, nói là câu đối tết, dùng để trang trí.
Lâm Kinh Vũ ngồi trên ghế, rót một chén nước mới, vừa uống vừa chỉ đạo cho Tiểu Thất dán lên cửa. Tiểu Thất không biết chữ, suýt dán ngược câu đối, khiến cho Lâm Kinh Vũ tức đến sắp chết.
Lâm Kinh Vũ viện cớ đau lưng để Tiểu Thất phục vụ, vừa nấu cơm, vừa bưng bê, rót nước, chỉ thiếu việc đút cho hắn ăn thôi. Nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy vui, lần đầu tiên Lâm Kinh Vũ ngồi yên để cho nó nấu cơm, nó thích lắm.
Lưng của Lâm Kinh Vũ vốn không đau đến mức không làm được gì, chỉ là eo có hơi ê ẩm một chút. Hắn cũng muốn chỉnh Tiểu Thất để lấy lại khí thế và mặt mũi, nếu không về sau Tiểu Thất không nghe lời nữa, chiều chuộng quá sẽ sinh hư. Lâm Kinh Vũ nằm sấp úp trên giường, gọi Tiểu Thất đến bóp lưng cho mình. Về mặt này thì Tiểu Thất rất chuyên nghiệp, chính là lúc trước hay bóp lưng cho gia gia, người già rất thích được bóp lưng.
"Kinh Vũ, lưng của ngươi còn đau không?"
"Đau, rất đau, lưng của ta sắp bị ngươi làm gãy đôi rồi. Sau này ngươi phải nghe lời ta, nếu không lưng ta sẽ lại đau"
"Ta nhất định sẽ ngoan mà, ngươi đừng đau nữa"
Lâm Kinh Vũ cười khổ, dễ lừa như vậy, ngốc nghếch. Tuy rằng lừa gạt Tiểu Thất là không tốt, nhưng có thể khiến cho Tiểu Thất nghe lời không gây họa nữa thì cũng không sao. Mà kỳ thực lưng của cậu có chút đau, Tiểu Thất đúng là rất nặng, cả ngày chỉ có ăn bảo sao. Lâm Kinh Vũ vẫn đang nghĩ ngợi thì thấy lưng cực kỳ thoải mái, trên lưng có cái gì âm ấm lăn tới lăn lui. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Thất dùng vải bọc lấy cái gì đó đang nóng xoa lưng cho cậu. "Ngươi cởi áo ra đi, ta lăn cho ngươi. Đừng lo, ta bọc nhiều lớp vải lắm, không làm bỏng lưng ngươi đâu"
"Đây là cái gì?"
"Muối, ta đem rang cho nóng lên. Là gia gia dạy cho ta, hiệu quả lắm nha, ngươi mau cởi áo ra đi, lăn xong lưng của ngươi không đau nữa" Lâm Kinh Vũ nghe lời nó, cởi áo ra nằm sấp xuống cho nó lăn muối rang, cảm giác lưng dãn ra, thoải mái vô cùng. Tiểu Thất kỳ thực rất ngoan ngoãn, chỉ là bản tính vốn nghịch ngợm, Lâm Kinh Vũ lại chiều chuộng nó nên nó mới không sợ cậu. Kinh Vũ biết vai phản diện hôm nay diễn rất có ích, nhưng vẫn không đành lòng nghiêm khắc với Tiểu Thất, cố gắng nói thật nhẹ nhàng, hành động cũng nhẹ nhàng.#Rye
"Tiểu Thất thối tha, ta làm mệt như vậy, ngươi lại thảnh thơi ngủ trưa cũng không biết phụ ta. Còn dám nhỏ nước miếng của ngươi vào chén nước của lão tử" Lâm Kinh Vũ đứng lên ghế, tay cầm thước gỗ, khẽ giơ cao lên, toạch một phát đánh vào mông nhỏ của Tiểu Thất. Nó đang say ngủ bị đánh đau, giật mình tỉnh giất, xà nhà nhỏ quá không chứa nổi khiến Tiểu Thất loạng choạng, kết quả ngã xuống. Oạch một cái nằm chổng mông lên trời, cũng may có đệm thịt Lâm Kinh Vũ đỡ lấy nó. Tiểu Thất ngẩng đầu khỏi bờ ngực rắn chắc của Lâm Kinh Vũ, ngước mặt nhìn hắn cười lấy lòng, mặt hắn méo mó khó coi vô cùng. "Lưng ta..." Tiểu Thất leo xuống khỏi người Lâm Kinh Vũ, đỡ hắn ngồi dậy, xoa xoa lưng hắn, đấm đấm bóp bóp. "Còn đau không?"
"Đau quá, ngươi là heo sao, nặng như vậy"
"Ta vốn là đang ngủ trên xà nhà, đột nhiên mông đau quá làm ta giật mình mới..."
Tiểu Thất bé bỏng chưa kịp kể hết oan tình thì nhìn thấy thước nhỏ trong tay Lâm Kinh Vũ, liền giật lấy.
"Aaaaa... Thì ra là ngươi dùng thước này đánh ta. Đáng đời ngươi bị ta đè trúng, đây gọi là gieo hạt nào thì gặt quả nấy"
"Là gieo nhân nào gặp quả nấy, là quả trong quả báo. Ngu ngốc"
"Ta mặc kệ. Đáng đời ngươi, dám đánh ta"
"Hừ, ngươi càng ngày càng xem thường ta, không nghiêm khắc với ngươi ngươi liền không biết sợ ta. Mau đỡ ta đứng dậy"
Tiểu Thất bỉu môi, nếu không phải do ta đè trúng ngươi, còn lâu bổn bảo bảo mới đỡ ngươi đứng lên, nặng như heo. Tiểu Thất nắm lấy cổ tay Lâm Kinh Vũ, dùng sức lôi hắn dậy, không nghĩ hắn nặng như thế, chẳng những không kéo được Lâm Kinh Vũ, ngược lại còn bị hắn kéo xuống, ngã lên người hắn, đầu dựa vào ngực, quang cảnh phi thường ngại ngùng, phi thường ái muội. Lâm Kinh Vũ cong cong khoé miệng, tay trái giữ chặt đầu Tiểu Thất, thì thầm vào tai nó, đe doạ:
"Ngươi muốn ta cạo hết bộ lông của ngươi đem bán hay muốn ta trực tiếp bán ngươi cho quán thịt cầy làm hồ ly bảy món. Hả?"
Thành công doạ sợ Tiểu Thất, Lâm Kinh Vũ bật cười.
"Biết sợ rồi chứ gì, về sau ngươi tuyệt đối không được cãi ta, không được không nể mặt ta"
"Ngươi là đồ ác độc"
"Thì sao, ta chính là phúc hắc, coi ngươi còn dám không nể mặt ta nữa không. Mau đỡ ta dậy" Tiểu Thất đứng dậy, lần thứ hai cố gắng kéo Lâm Kinh Vũ lên, nghiến răng nghiến lợi, vã mồ hôi mới lôi được người kia dậy. "Lần sau ngươi phải nhấc cái mông của ngươi lên, dính chặt trên đất thế kia làm sao ta kéo nổi"
"Lần sau? Ngươi còn muốn có lần sau?"
"Không muốn" Lâm Kinh Vũ đỡ lấy eo, có vẻ vẫn còn đau, liền khoát lấy vai Tiểu Thất, kéo lại.
"Đỡ ta đi lấy đồ, đau lưng quá, tất cả là tại ngươi, nặng như vậy còn dám đè lên người ta hai lần"
"Còn không phải tại ngươi kéo ta"
"Hử?" - cái ngữ khí đặc biệt đe doạ, đặc biệt bức người.
"..."
Mấy ngày trước Lâm Kinh Vũ mua về một xấp giấy đỏ không biết là cái gì. Bây giờ hắn lấy ra, bắt Tiểu Thất dán lên cửa, nói là câu đối tết, dùng để trang trí.
Lâm Kinh Vũ ngồi trên ghế, rót một chén nước mới, vừa uống vừa chỉ đạo cho Tiểu Thất dán lên cửa. Tiểu Thất không biết chữ, suýt dán ngược câu đối, khiến cho Lâm Kinh Vũ tức đến sắp chết.
Lâm Kinh Vũ viện cớ đau lưng để Tiểu Thất phục vụ, vừa nấu cơm, vừa bưng bê, rót nước, chỉ thiếu việc đút cho hắn ăn thôi. Nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy vui, lần đầu tiên Lâm Kinh Vũ ngồi yên để cho nó nấu cơm, nó thích lắm.
Lưng của Lâm Kinh Vũ vốn không đau đến mức không làm được gì, chỉ là eo có hơi ê ẩm một chút. Hắn cũng muốn chỉnh Tiểu Thất để lấy lại khí thế và mặt mũi, nếu không về sau Tiểu Thất không nghe lời nữa, chiều chuộng quá sẽ sinh hư. Lâm Kinh Vũ nằm sấp úp trên giường, gọi Tiểu Thất đến bóp lưng cho mình. Về mặt này thì Tiểu Thất rất chuyên nghiệp, chính là lúc trước hay bóp lưng cho gia gia, người già rất thích được bóp lưng.
"Kinh Vũ, lưng của ngươi còn đau không?"
"Đau, rất đau, lưng của ta sắp bị ngươi làm gãy đôi rồi. Sau này ngươi phải nghe lời ta, nếu không lưng ta sẽ lại đau"
"Ta nhất định sẽ ngoan mà, ngươi đừng đau nữa"
Lâm Kinh Vũ cười khổ, dễ lừa như vậy, ngốc nghếch. Tuy rằng lừa gạt Tiểu Thất là không tốt, nhưng có thể khiến cho Tiểu Thất nghe lời không gây họa nữa thì cũng không sao. Mà kỳ thực lưng của cậu có chút đau, Tiểu Thất đúng là rất nặng, cả ngày chỉ có ăn bảo sao. Lâm Kinh Vũ vẫn đang nghĩ ngợi thì thấy lưng cực kỳ thoải mái, trên lưng có cái gì âm ấm lăn tới lăn lui. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Thất dùng vải bọc lấy cái gì đó đang nóng xoa lưng cho cậu. "Ngươi cởi áo ra đi, ta lăn cho ngươi. Đừng lo, ta bọc nhiều lớp vải lắm, không làm bỏng lưng ngươi đâu"
"Đây là cái gì?"
"Muối, ta đem rang cho nóng lên. Là gia gia dạy cho ta, hiệu quả lắm nha, ngươi mau cởi áo ra đi, lăn xong lưng của ngươi không đau nữa" Lâm Kinh Vũ nghe lời nó, cởi áo ra nằm sấp xuống cho nó lăn muối rang, cảm giác lưng dãn ra, thoải mái vô cùng. Tiểu Thất kỳ thực rất ngoan ngoãn, chỉ là bản tính vốn nghịch ngợm, Lâm Kinh Vũ lại chiều chuộng nó nên nó mới không sợ cậu. Kinh Vũ biết vai phản diện hôm nay diễn rất có ích, nhưng vẫn không đành lòng nghiêm khắc với Tiểu Thất, cố gắng nói thật nhẹ nhàng, hành động cũng nhẹ nhàng.#Rye
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me