Cho Simp Otp Cua To
(Không, ta sẽ cắn cái má mềm này cho nhớ đời.)⸻Chiều hôm đó, cung điện náo loạn."Gì cơ? Phainon một mình xông vào rừng Ruenar?!"Caelus tái mặt, Dan Heng cũng cau mày:"Chỗ đó là nơi quái thể cư trú... cậu ta nghĩ mình là ai?!"Mydei thì đứng lặng, mắt tối lại như đá đen dưới vực sâu.Một phút sau, chỉ còn tiếng bước chân cực nhanh vang vọng khắp hành lang.⸻Tối hôm đó.Phainon bị băng bó sơ, ngồi yên trên giường trong phòng riêng.
Tay ôm gối, mắt cụp xuống.
Vừa mệt... vừa biết có người sắp nổi giận.Cốc cốc.
Cửa mở.Mydei bước vào, áo choàng chưa kịp thay, giáp còn dính vết máu nhỏ.
Mắt anh dán chặt vào người đang né tránh ánh nhìn."Ta chỉ hỏi một lần.""Ngươi nghĩ cái đầu ngu xuẩn nào đã khiến ngươi đi một mình?"Phainon lí nhí: "tôi tưởng... cậu bận họp. Tôi nghĩ tôi xử lý được..."Mydei: "Xử lý được? Ngươi suýt bị xé làm đôi."⸻"Lại đây."Giọng thấp, trầm, sắc lạnh.Phainon rụt rè bước tới.Ngay khi cậu vừa tới gần, Mydei nắm lấy cổ tay kéo ngồi xuống lòng.
Mặt hai người sát rạt.
Phainon chưa kịp phản ứng thì—CẮN!
Một cú cắn rõ đau vào má mềm mềm bên trái."Á Á Á—! MYDEI!!"Mydei vẫn giữ mặt cậu trong tay, cắn thêm lần nữa.
Rồi... bóp má. Kéo ra."Cái đồ dại dột.
Ngươi nghĩ ta không tìm thấy thì ai sẽ ôm xác ngươi về?"⸻Phainon cún cưng cụp tai, nước mắt rưng rưng."Xin lỗi... tôi... tôi không nghĩ là nghiêm trọng tới vậy...""Ngươi nghĩ cái gì? Từ nay mỗi lần ngươi đánh giá thấp tính mạng của mình là ta phải xử ngươi bằng cách này à?"Bóp má bên còn lại.
Phainon méo mặt."Tôi... tôi có thể bù đắp mà... đừng giận nữa..."
Phainon nắm tay áo Mydei, ngước lên, đôi mắt long lanh y như con cún con bị phạt.⸻Mydei rít qua kẽ răng:"Ngươi lúc nào cũng dùng bộ mặt này để khiến ta mềm lòng."
"Nhưng lần này ta sẽ nhớ kỹ sự ngu ngốc của ngươi."Anh cúi xuống... cắn vào môi dưới của Phainon một cái rõ đau.Phainon: "Ưgghh!!"Mydei vẫn giữ sát môi, gằn từng tiếng:"Lần sau mà ngươi làm ta tưởng đã mất ngươi...
Thì không phải cắn má nữa đâu.
Ta sẽ trói ngươi lại, không cho đi đâu suốt một tuần."⸻💘 Và... đêm đó.Phainon ngồi rúc vào lòng Mydei như cún nhỏ, hai má sưng đỏ.Mydei đặt cằm lên đầu cậu, siết nhẹ:"Ngươi là của ta. Là thứ quý giá nhất trong cái hoàng cung này.
Đừng ép ta phải chọn cách đau đớn để giữ ngươi lại."Phainon thì thào:"Tôi... em hiểu rồi.
Em hứa... sẽ không để người sợ như vậy nữa."⸻Sáng hôm sau.Caelus thấy Phainon đi cà nhắc, má còn hơi hồng.
"Ủa... bị thương nặng lắm hả?"Phainon cười méo:"Không... là vết thương của trái tim bị bóp má nát bấy."Dan Heng: "Ồ. Mydei xử rồi."Caelus: "Mà sao cậu vẫn cười vậy?"Phainon: "Thì... bị cắn đau thiệt.
Nhưng mà được ôm sau đó, thì đáng mà..."
Tay ôm gối, mắt cụp xuống.
Vừa mệt... vừa biết có người sắp nổi giận.Cốc cốc.
Cửa mở.Mydei bước vào, áo choàng chưa kịp thay, giáp còn dính vết máu nhỏ.
Mắt anh dán chặt vào người đang né tránh ánh nhìn."Ta chỉ hỏi một lần.""Ngươi nghĩ cái đầu ngu xuẩn nào đã khiến ngươi đi một mình?"Phainon lí nhí: "tôi tưởng... cậu bận họp. Tôi nghĩ tôi xử lý được..."Mydei: "Xử lý được? Ngươi suýt bị xé làm đôi."⸻"Lại đây."Giọng thấp, trầm, sắc lạnh.Phainon rụt rè bước tới.Ngay khi cậu vừa tới gần, Mydei nắm lấy cổ tay kéo ngồi xuống lòng.
Mặt hai người sát rạt.
Phainon chưa kịp phản ứng thì—CẮN!
Một cú cắn rõ đau vào má mềm mềm bên trái."Á Á Á—! MYDEI!!"Mydei vẫn giữ mặt cậu trong tay, cắn thêm lần nữa.
Rồi... bóp má. Kéo ra."Cái đồ dại dột.
Ngươi nghĩ ta không tìm thấy thì ai sẽ ôm xác ngươi về?"⸻Phainon cún cưng cụp tai, nước mắt rưng rưng."Xin lỗi... tôi... tôi không nghĩ là nghiêm trọng tới vậy...""Ngươi nghĩ cái gì? Từ nay mỗi lần ngươi đánh giá thấp tính mạng của mình là ta phải xử ngươi bằng cách này à?"Bóp má bên còn lại.
Phainon méo mặt."Tôi... tôi có thể bù đắp mà... đừng giận nữa..."
Phainon nắm tay áo Mydei, ngước lên, đôi mắt long lanh y như con cún con bị phạt.⸻Mydei rít qua kẽ răng:"Ngươi lúc nào cũng dùng bộ mặt này để khiến ta mềm lòng."
"Nhưng lần này ta sẽ nhớ kỹ sự ngu ngốc của ngươi."Anh cúi xuống... cắn vào môi dưới của Phainon một cái rõ đau.Phainon: "Ưgghh!!"Mydei vẫn giữ sát môi, gằn từng tiếng:"Lần sau mà ngươi làm ta tưởng đã mất ngươi...
Thì không phải cắn má nữa đâu.
Ta sẽ trói ngươi lại, không cho đi đâu suốt một tuần."⸻💘 Và... đêm đó.Phainon ngồi rúc vào lòng Mydei như cún nhỏ, hai má sưng đỏ.Mydei đặt cằm lên đầu cậu, siết nhẹ:"Ngươi là của ta. Là thứ quý giá nhất trong cái hoàng cung này.
Đừng ép ta phải chọn cách đau đớn để giữ ngươi lại."Phainon thì thào:"Tôi... em hiểu rồi.
Em hứa... sẽ không để người sợ như vậy nữa."⸻Sáng hôm sau.Caelus thấy Phainon đi cà nhắc, má còn hơi hồng.
"Ủa... bị thương nặng lắm hả?"Phainon cười méo:"Không... là vết thương của trái tim bị bóp má nát bấy."Dan Heng: "Ồ. Mydei xử rồi."Caelus: "Mà sao cậu vẫn cười vậy?"Phainon: "Thì... bị cắn đau thiệt.
Nhưng mà được ôm sau đó, thì đáng mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me