Cho Simp Otp Cua To
Mô tuýp: ban ngày bảo vệ cả đội như một vị thần — ban đêm lẻn về gõ cửa phòng người yêu, chui vô lòng chịu mắng, chịu dạy, chịu phạt. Và có cả câu "ngươi đánh nữa đi..." 😭⸻Ban ngày, Phainon là ánh sáng.Hắn đứng giữa trảng cát nóng, gươm to bản đỡ một cú bổ nặng ngàn cân cho một tiểu đội người thường.
Bụi bốc mù. Gió rít.Hắn lùi một bước, vai trái rướm máu, nhưng vẫn cười:"Đừng sợ, phía sau có ta."Ai cũng trầm trồ.
Phainon như thể sinh ra để gánh cả thế giới.⸻Nhưng khi màn đêm buông xuống...Chẳng ai ngờ hắn...
Lặng lẽ bước vào điện riêng của vương tử Mydei, tay còn ôm một cái gối mềm, chân trần, mặt hơi xị.Gõ cửa ba tiếng. Không ai trả lời. Nhưng cửa mở.Mydei đang ngồi đọc công văn, không ngước nhìn:"Ngươi lại nghịch gì rồi?"Phainon rụt cổ, lùi lại:"Tôi đâu có làm gì..."Vòng cổ sáng lên nhẹ.Mydei đặt bút xuống.
Ngước mắt."Ngồi lên ghế."⸻Phainon run nhẹ. Nhưng vẫn làm theo.Ngồi lên chiếc ghế thấp cạnh giường, cúi đầu, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi.Mydei đứng dậy.
Bước đến sau lưng, tay cầm một roi nhỏ mềm bằng da sơn dương."Ngươi biết vì sao ta phải phạt không?"Phainon lí nhí:"Vì tôi... đánh kẻ đó nặng tay quá... khiến hắn gãy tay...""Đánh hắn thì không sai. Nhưng ngươi... không phòng thủ. Vai trái ngươi rách tận hai tấc.""Tôi không sao mà...""Câm miệng."Chát.
Một cái lên mông qua lớp vải mỏng. Rất nhẹ. Nhưng đủ khiến tim Phainon run lên.⸻Cún cưng rúc người lại. Nhưng không tránh.Mydei nắm cổ tay Phainon, kéo cậu ngồi lên đùi mình, vén lớp áo ngủ mỏng lên."Không được phép coi thường mạng sống của mình.""Càng không được bỏ mặc bản thân để làm người khác vừa lo vừa tức."Chát. Chát. Chát.
Ba cái. Đều mạnh, mỗi cái đánh trúng da non.. Phainon sướng rụt người lại.⸻Phainon mắt đỏ hoe, quay đầu lại thì thầm, nấc cụt:"Cậu đánh nữa đi...mạnh tay lên... tôi-ah... thấy nhẹ lòng hơn khi được cậu dạy như thế này."⸻🩵 Mydei ôm chặt lấy Phainon."Ngươi tưởng ta muốn phạt sao?"Cún cưng oà nhẹ trong lòng anh.Tay ôm chặt. Vòng cổ phát ra ánh sáng ấm.
Mydei hôn lên đỉnh đầu:"Lần sau... nếu bị thương. Nhất định phải nói.""Ừm...""Nếu không — ta sẽ không tét mông nữa, mà nhốt ngươi luôn trong lòng ta."⸻Đêm ấy, Phainon ngủ ngoan trong vòng tay chủ nhân.Gương mặt khi ngủ vẫn hồng nhẹ vì tét yêu, nhưng lại rất mãn nguyện.
Bên ngoài, ánh trăng rọi vào căn phòng... nơi một "anh hùng" đã lột bỏ mọi vỏ bọc...
Trở thành cún con nhỏ bé chỉ thuộc về riêng một người.
Bụi bốc mù. Gió rít.Hắn lùi một bước, vai trái rướm máu, nhưng vẫn cười:"Đừng sợ, phía sau có ta."Ai cũng trầm trồ.
Phainon như thể sinh ra để gánh cả thế giới.⸻Nhưng khi màn đêm buông xuống...Chẳng ai ngờ hắn...
Lặng lẽ bước vào điện riêng của vương tử Mydei, tay còn ôm một cái gối mềm, chân trần, mặt hơi xị.Gõ cửa ba tiếng. Không ai trả lời. Nhưng cửa mở.Mydei đang ngồi đọc công văn, không ngước nhìn:"Ngươi lại nghịch gì rồi?"Phainon rụt cổ, lùi lại:"Tôi đâu có làm gì..."Vòng cổ sáng lên nhẹ.Mydei đặt bút xuống.
Ngước mắt."Ngồi lên ghế."⸻Phainon run nhẹ. Nhưng vẫn làm theo.Ngồi lên chiếc ghế thấp cạnh giường, cúi đầu, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi.Mydei đứng dậy.
Bước đến sau lưng, tay cầm một roi nhỏ mềm bằng da sơn dương."Ngươi biết vì sao ta phải phạt không?"Phainon lí nhí:"Vì tôi... đánh kẻ đó nặng tay quá... khiến hắn gãy tay...""Đánh hắn thì không sai. Nhưng ngươi... không phòng thủ. Vai trái ngươi rách tận hai tấc.""Tôi không sao mà...""Câm miệng."Chát.
Một cái lên mông qua lớp vải mỏng. Rất nhẹ. Nhưng đủ khiến tim Phainon run lên.⸻Cún cưng rúc người lại. Nhưng không tránh.Mydei nắm cổ tay Phainon, kéo cậu ngồi lên đùi mình, vén lớp áo ngủ mỏng lên."Không được phép coi thường mạng sống của mình.""Càng không được bỏ mặc bản thân để làm người khác vừa lo vừa tức."Chát. Chát. Chát.
Ba cái. Đều mạnh, mỗi cái đánh trúng da non.. Phainon sướng rụt người lại.⸻Phainon mắt đỏ hoe, quay đầu lại thì thầm, nấc cụt:"Cậu đánh nữa đi...mạnh tay lên... tôi-ah... thấy nhẹ lòng hơn khi được cậu dạy như thế này."⸻🩵 Mydei ôm chặt lấy Phainon."Ngươi tưởng ta muốn phạt sao?"Cún cưng oà nhẹ trong lòng anh.Tay ôm chặt. Vòng cổ phát ra ánh sáng ấm.
Mydei hôn lên đỉnh đầu:"Lần sau... nếu bị thương. Nhất định phải nói.""Ừm...""Nếu không — ta sẽ không tét mông nữa, mà nhốt ngươi luôn trong lòng ta."⸻Đêm ấy, Phainon ngủ ngoan trong vòng tay chủ nhân.Gương mặt khi ngủ vẫn hồng nhẹ vì tét yêu, nhưng lại rất mãn nguyện.
Bên ngoài, ánh trăng rọi vào căn phòng... nơi một "anh hùng" đã lột bỏ mọi vỏ bọc...
Trở thành cún con nhỏ bé chỉ thuộc về riêng một người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me