ω<) - Hồi 24: "Tưởng anh không dám phạt em nữa?"" />

TruyenFull.Me

Chỗ simp otp của tớ (>ω<)

Hồi 24: "Tưởng anh không dám phạt em nữa?"

maii_gotp

Mô tuýp: Phainon giở chiêu "cố tình chọc tức để được phạt", nhưng lần này trúng chỗ đau thật sự của Mydei. Vương tử giận thiệt, phạt thiệt, đánh 10 cái liên tiếp, vừa mắng vừa... yêu.

🧨 Phainon ngày hôm đó... thật sự táo tợn.

Đã nhiều ngày không được "vỗ mông âu yếm", nên cún cưng nghĩ ra một kế nhỏ:

Chọc tức chủ nhân một chút, ổng sẽ không nỡ giận, sẽ lôi ra dạy dỗ thôi... chắc chắn vậy...

Phainon cố tình ăn mặc thiếu vải, rồi đi tới thư viện hoàng gia, ngồi lả lơi bên cạnh một trí thức trẻ đang dạy binh pháp.

Cười, cúi đầu, tỏ ra rất lắng nghe.

Không biết... người kia là em họ xa của Mydei.

🌪️ Tin đến tai vương tử rất nhanh.

Ban đầu anh không tin.

Cho đến khi chính mắt thấy Phainon cười rạng rỡ, nghiêng đầu sát tai kẻ khác...
Và vẫy tay về phía người vừa tới — chính là Mydei.

Mặt Mydei lúc đó? Không một cảm xúc.

🧊 Căn phòng khóa kín.

Phainon vừa bước vào, chưa kịp giả ngây:

"Ơ, cậu về rồi à—"

Cạch.
Cửa bị khóa. Cánh tay bị kéo mạnh.

"Ngươi nghĩ ta là ai?"

Giọng Mydei... lạnh như đêm tuyết.
Phainon lập tức run nhẹ.

"Tôi... tôi chỉ định—"

"Cố tình chọc giận ta."

"..."

"Nhưng chọc đúng người khác, ta không sao. Còn em chọn đúng người — là em họ ta."

Phainon tái mặt.

💥 "Nằm xuống."

"My—Mydei, tôi không cố—"

"Ta nói. Nằm. Xuống."

Bịch.
Phainon bị đẩy xuống giường, nằm sấp, quần bị kéo xuống đến đùi.

Mydei cởi bao tay, rút cây thước dẹt chỉ dùng khi thật sự nghiêm khắc.
Phainon toát mồ hôi.

"Mười cái. Không rên. Không né. Nếu không ta đánh lại từ đầu."

🔥 TÉT. MỘT. CÁI.

Phainon siết chặt chăn, cắn gối, mông run nhẹ.

TÉT. HAI. BA. BỐN.
Lực đánh không giảm. Không thương xót.
Đều đều, mạnh, chính xác vào vùng mềm mại nhất.

"Ngươi tưởng cái gì cũng có thể dùng thân mình ra đùa?"

"Ngươi tưởng... ta sẽ mãi nhân nhượng?"
"Ngươi tưởng... ta không biết ghen???"

NĂM. SÁU. BẢY.

Phainon khóc. Nước mắt rơi mà không dám kêu.

💔 "NGƯƠI LÀ CỦA AI?"

TÁM. CHÍN.

"Của... của Mydei...!"

"LỚN TIẾNG LÊN."
MƯỜI.

BỐP.
Phainon bật khóc nức nở.

"Của ngài... tôi là của ngài..."

🫂 Mydei ném thước xuống. Ngồi xuống giường.

Kéo Phainon vào lòng, dù mông cậu còn đỏ bừng và tê dại.

"Tôi biết tôi sai... tôi chỉ..."

"Chỉ muốn bị ta để ý, đúng không?"

"Ừm..."

Mydei thở dài, hôn lên tóc cún cưng.

"Lần sau... chỉ cần nói. Không cần mượn người khác."

"Vâng... nhưng lần này cậu đánh đau lắm..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me