Cho Simp Otp Cua To
Tối đó, cung điện tổ chức buổi tiệc chiêu đãi tân khách quý.
Phainon – như thường lệ – được Mydei đưa đến nhưng... không được phép đứng cạnh. Không được ngồi chung bàn."Cậu ở lại phía sau. Không phải ai cũng hiểu rõ thân phận của cậu.""Tôi là gì? Cún cảnh của cậu à?"Mydei không trả lời.Phainon đứng đó, một mình, cười gượng."Không sao, mình quen rồi..."Nhưng ánh mắt mọi người — chỉ trỏ, bàn tán, thì thầm:"Nghe nói đó là người mà vương tử mang theo suốt...""Cũng đẹp thật... nhưng nhìn cái kiểu đứng nép nép đó, cứ như... bị bỏ rơi."⸻【 GIỌT NƯỚC TRÀN LY 】Sau tiệc, Phainon bước vào phòng Mydei, định trêu nhẹ như mọi ngày.
Nhưng Mydei vẫn mặt lạnh, vừa đọc tài liệu vừa buông một câu:"Lần sau đừng tự ý cười đùa với khách như vậy. Cậu khiến người ta hiểu lầm."Phainon sững người."Hiểu lầm? Tôi chỉ... muốn làm không khí dễ chịu hơn...""Cậu không có quyền quyết định chuyện đó.""...""Ngươi là người của ta. Không cần tự tung tự tác."Phainon nắm tay siết chặt. Ánh mắt đỏ hoe."Ngài chưa từng gọi tôi là người yêu. Là người quan trọng.
Toàn là 'người của ta', 'không được làm thế', 'không được làm kia'.
Tui là gì của ngài thật vậy!?"Mydei im lặng."Tôi là người... hay là thứ đồ cậu xài xong thì cất?""Ngươi đang làm quá lên."Phainon cười khẽ, ứa nước mắt."Tôi biết... cậu vốn lạnh lùng. Nhưng không ngờ... trái tim cậu cũng lạnh như thế.""...""Nếu cậu không cần tôi nữa..."Chát!
Một tiếng tát vang lên trong căn phòng im lặng như tờ.
Mydei không né. Má trái hằn đỏ rõ rệt.Phainon vừa tát vừa run, vừa khóc:"Thì tôi cũng không cần ở đây nữa.""Tôi làm cún vì yêu cậu. Nhưng tôi không phải chó hoang.
Bị đuổi một câu là cụp đuôi bỏ chạy. Tôi có lòng tự trọng.""Tạm biệt, vương tử."Phainon quay người. Không đợi Mydei nói gì.Cánh cửa đóng lại.Lần đầu tiên... Mydei thở ra như vừa bị mất thứ gì đó không thể lấy lại.⸻【 TẠM CÁCH XA 】Cảnh cuối:Phainon trong bộ đồ đơn giản, cưỡi ngựa rời cung.
Cắt tóc ngắn hơn. Không còn tai đuôi, không còn cười rạng rỡ."Chỉ khi tôi có thể tự đứng trên đôi chân mình...
Tôi mới dám trở lại và hỏi: cậu còn muốn yêu một Phainon không làm ...cún nữa không?"Còn Mydei?
Ngồi một mình trong phòng... chạm lên má trái vẫn còn dấu đau."Ngươi đau tay chưa?""Ta... đau tim rồi."
Phainon – như thường lệ – được Mydei đưa đến nhưng... không được phép đứng cạnh. Không được ngồi chung bàn."Cậu ở lại phía sau. Không phải ai cũng hiểu rõ thân phận của cậu.""Tôi là gì? Cún cảnh của cậu à?"Mydei không trả lời.Phainon đứng đó, một mình, cười gượng."Không sao, mình quen rồi..."Nhưng ánh mắt mọi người — chỉ trỏ, bàn tán, thì thầm:"Nghe nói đó là người mà vương tử mang theo suốt...""Cũng đẹp thật... nhưng nhìn cái kiểu đứng nép nép đó, cứ như... bị bỏ rơi."⸻【 GIỌT NƯỚC TRÀN LY 】Sau tiệc, Phainon bước vào phòng Mydei, định trêu nhẹ như mọi ngày.
Nhưng Mydei vẫn mặt lạnh, vừa đọc tài liệu vừa buông một câu:"Lần sau đừng tự ý cười đùa với khách như vậy. Cậu khiến người ta hiểu lầm."Phainon sững người."Hiểu lầm? Tôi chỉ... muốn làm không khí dễ chịu hơn...""Cậu không có quyền quyết định chuyện đó.""...""Ngươi là người của ta. Không cần tự tung tự tác."Phainon nắm tay siết chặt. Ánh mắt đỏ hoe."Ngài chưa từng gọi tôi là người yêu. Là người quan trọng.
Toàn là 'người của ta', 'không được làm thế', 'không được làm kia'.
Tui là gì của ngài thật vậy!?"Mydei im lặng."Tôi là người... hay là thứ đồ cậu xài xong thì cất?""Ngươi đang làm quá lên."Phainon cười khẽ, ứa nước mắt."Tôi biết... cậu vốn lạnh lùng. Nhưng không ngờ... trái tim cậu cũng lạnh như thế.""...""Nếu cậu không cần tôi nữa..."Chát!
Một tiếng tát vang lên trong căn phòng im lặng như tờ.
Mydei không né. Má trái hằn đỏ rõ rệt.Phainon vừa tát vừa run, vừa khóc:"Thì tôi cũng không cần ở đây nữa.""Tôi làm cún vì yêu cậu. Nhưng tôi không phải chó hoang.
Bị đuổi một câu là cụp đuôi bỏ chạy. Tôi có lòng tự trọng.""Tạm biệt, vương tử."Phainon quay người. Không đợi Mydei nói gì.Cánh cửa đóng lại.Lần đầu tiên... Mydei thở ra như vừa bị mất thứ gì đó không thể lấy lại.⸻【 TẠM CÁCH XA 】Cảnh cuối:Phainon trong bộ đồ đơn giản, cưỡi ngựa rời cung.
Cắt tóc ngắn hơn. Không còn tai đuôi, không còn cười rạng rỡ."Chỉ khi tôi có thể tự đứng trên đôi chân mình...
Tôi mới dám trở lại và hỏi: cậu còn muốn yêu một Phainon không làm ...cún nữa không?"Còn Mydei?
Ngồi một mình trong phòng... chạm lên má trái vẫn còn dấu đau."Ngươi đau tay chưa?""Ta... đau tim rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me