TruyenFull.Me

Cho Simp Otp Cua To

(Phainon dự tiệc với tư cách người đặc biệt của Mydei – và bị "ghim" sau lưng)

Buổi dạ yến của hoàng tộc Kremnoa năm nay có gì đó rất khác. Tin đồn lan khắp cung: "Có một khách mời đặc biệt — người được đưa đến bằng xe riêng, đi cùng thị vệ hoàng gia, và được xếp ngồi gần khu vực hoàng tộc."

Không ai biết danh tính người đó.

Chỉ biết người ấy mang mái tóc bạc như ánh trăng đầu đông, đôi mắt xanh sâu thẳm và dáng đứng kiêu ngạo không kém gì hoàng tử của họ.

Phainon.

"Không ai nói rõ lý do ta được mời," Phainon thì thầm khi bước xuống từ xe. Áo choàng xanh đen được thêu tỉ mỉ bằng chỉ bạc, trên cổ tay là một chiếc vòng nhỏ chạm khắc biểu tượng của hoàng thất Kremnoa. Một món đồ không ai dám đeo... trừ khi được trao.

"Vì ngươi là 'người đặc biệt' của ai đó." Một cung nữ đi bên cười mờ ám.

Phainon chẳng trả lời. Nhưng môi lại hơi cong.

Dĩ nhiên, người đó là Mydei.
...Nhưng cũng dĩ nhiên hơn nữa, Mydei không xuất hiện.

Khu vực danh dự. Phainon ngồi một mình tại bàn gần trung tâm, được rót rượu quý, phục vụ tận tình — mọi thứ hoàn hảo một cách đáng ngờ.

Mắt anh đảo qua đám đông. Những quý tộc quyền lực, thương nhân, học giả... ai cũng lịch sự, cũng cười xã giao.

Nhưng trong số họ, có một góc khuất trên ban công tầng hai, nơi ánh đèn mờ hơn.

Và có người đang ngồi ở đó.

Dù bị che nửa mặt bởi mặt nạ bạc, ánh mắt ấy — Phainon không thể không nhận ra.
Lạnh lùng. Lặng lẽ. Theo dõi từng người tiếp cận anh.

Mydei.

"Ngài Deliverer, vinh hạnh gặp được người."

Một người đàn ông lịch lãm, quý tộc vùng phía nam, tiến đến mời rượu. Không có gì đáng ngờ, cho đến khi hắn cúi xuống, thì thầm gần sát tai Phainon:

"Tiệc ở đây chán nhỉ? Tối nay ở khu phía Tây có... một buổi tiệc nhỏ hơn. Dành cho những người thích riêng tư hơn."

Ánh mắt hắn lướt qua cổ áo Phainon, chạm phải chiếc vòng hoàng tộc.

"Chắc... không ai quản ngươi đâu nhỉ?" Hắn cười.

Tại ban công tầng hai.

Mydei đặt ly rượu xuống.

Bốp. Cái ly nứt nhẹ.

Ánh mắt anh không còn âm trầm mà chuyển sang... cảnh báo.

Phainon mỉm cười lịch sự. "Tiệc riêng à? Có vẻ hay đấy."

Tên kia nghiêng đầu. "Ngươi sẽ đến?"

"Không."

"...Xin lỗi?"

"Vì 'quản' ta — như ngươi nói — đang ngồi ngay trên kia." Phainon nói xong thì xoay nhẹ đầu — nhìn thẳng lên ban công, như mời gọi.

Tên kia ngoái đầu theo.

Và Mydei bước ra khỏi bóng tối.

Không đội vương miện. Không mang kiếm. Chỉ là một bộ trang phục đen tuyền, cổ cao, khoác áo choàng lông mỏng của hoàng gia — không cần giới thiệu, không cần danh xưng.

Cả phòng tiệc lặng đi.

Mydei bước xuống từng bậc cầu thang, từng bước vững vàng như sói hoang vừa rời khỏi lãnh địa để bảo vệ con mồi của mình.

"...Phainon." Anh gọi tên, đơn giản.

Tên quý tộc kia lập tức tránh sang bên, sắc mặt tái nhợt. "Tôi... tôi không biết ngài—"

Mydei không thèm liếc. "Cút."

Khi hai người còn lại, Mydei tiến tới, đứng đối diện Phainon, mắt không rời khỏi anh.

"Ngươi không định cản ta sao?" Phainon hỏi, một nửa trêu chọc, một nửa... ấm ức.

"Ta không cần," Mydei đáp. "Ta chỉ cần xuất hiện đúng lúc, thế là đủ."

"Để làm gì?"

Mydei ghé sát tai anh.

"Để nhắc ngươi nhớ... ngươi là của ai."

Bên ngoài cung điện, sau khi rời khỏi buổi tiệc sớm hơn dự kiến, hai người sánh vai bước dọc hành lang phủ đầy sương.

"...Ngươi ghen nữa hả?" Phainon hỏi, mắt liếc qua.

Mydei cười khẽ. "Không."

"Thật không?"

"Không."

"...Là 'không ghen', hay 'không thật lòng'?"

Mydei ngừng lại, tay kéo Phainon sát về phía mình.

"Một lần nữa mà ngươi còn để kẻ khác ghé sát tai như thế," anh thì thầm, "ta sẽ không chỉ đập ly nữa đâu."

Phainon cười. "Được. Vậy lần sau... để ngươi là người làm vậy đi."

Mydei đỏ mặt. Rồi cúi xuống.

Hôn.

Lần này không gấp. Không vội. Chỉ là một nụ hôn đầy sở hữu... và dịu dàng hơn bất cứ lời xin lỗi hay cảm ơn nào trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me