Chodeft No Longer Heatmate
Jihoon cảm thấy Hyukkyu giống như người mẫu độc quyền cho tủ đồ của cậu. Những tháng cuối thai kỳ, bụng của Hyukkyu đã lớn đến mức không còn chiếc áo nào vừa với anh nữa. Thế là như một thói quen, người lớn tuổi lại lẳng lặng lôi áo của Jihoon ra mặc. Trời chuyển đông, những chiếc áo thun, áo cổ lọ và áo len dài tay của Jihoon đều lần lượt được anh omega tận dụng. Nhìn Hyukkyu lạch bạch đi qua đi lại trong chiếc hoodie màu xanh đậm và quần nỉ màu mun quen thuộc của mình, Jihoon chỉ biết lắc đầu cười khổ."Em tính mua thêm cho anh một một cái mũ len đỏ nữa, như vậy mình sẽ khỏi tốn tiền sắm cây thông Noel." Jihoon trêu, khóe miệng cong lên tinh nghịch.Hyukkyu lườm cậu một cái, chẳng buồn đáp, chỉ tập trung đỡ lưng và tiếp tục đi vòng quanh. Anh đang cố gắng hoàn thành chỉ tiêu đi bộ theo lời bác sĩ. Bình thường, Jihoon sẽ cùng anh đi dạo ở công viên gần tòa chung cư của họ sau bữa tối, nhưng gần đây trời lạnh và tuyết rơi dày nên Hyukkyu đành tự đi trong nhà. "Em đặt máy rồi nhé." Jihoon nói khi nhìn Hyukkyu chống tay lên tường nghỉ. "Đằng nào em cũng muốn tập chạy."
༄
Jihoon và Hyukkyu chọn một ngày trời khô ráo để đi sắm đồ cho em bé. Nghe tin, Minseok, người tự nhận bản thân có gu thẩm mỹ đỉnh cao, nhất quyết đòi đi cùng."Để thằng Jihoon chọn đồ cho cháu em thì chắc bé nó lớn lên chỉ biết mặc đồ xấu." Minseok tuyên bố, giọng điệu như thể đang cứu cả nhân loại.Jihoon chỉ hừ một tiếng còn Hyukkyu thì cười bất lực. "Được rồi, đi cùng đi, nhưng đừng có cãi nhau ở cửa hàng đấy."Nhưng tất nhiên với hai đứa này, hòa bình là điều xa xỉ. Chỉ mới tại kệ đồ đầu tiên, cuộc tranh cãi nảy lửa như dự đoán đã bắt đầu nổ ra.Minseok cầm một bộ onesie màu vàng rực rỡ lên tí tởn nói với Hyukkyu. "Chọn bộ Pompompurin này đi anh, trẻ con diện đồ tươi sáng trông mới đáng yêu ạ."Jihoon hiển nhiên không chịu thua kém, nhờ lợi thế chiều cao mà giơ bộ màu tím qua đầu Minseok, vừa đốp chát vừa mỉa mai. "Chọn Kuromi nhé anh, màu vàng quá phèn."Hai người cứ thế giằng co, hết chê bai mắt nhìn của nhau lại đến lôi cả chuyện cũ ra bới móc. Hyukkyu đứng bên cạnh, một tay xoa bụng, một tay đỡ trán, ngao ngán trước cảnh hai đứa em còn trẻ con hơn cả đứa bé sắp chào đời. Cuối cùng, Minseok tung chiêu: "Tao trả tiền mua quà tặng cháu tao, tao có quyền chọn!" Jihoon lập tức phản pháo: "Mày trả tiền thì đã sao? Tao là bố bé cơ mà!"Đến lúc cả hai gần như sắp lôi nhau ra ngoài phân thắng bại, Hyukkyu mới lên tiếng, giọng ôn tồn như dỗ trẻ: "Thôi nào, bé mặc được tất cả các màu mà. Mua cả hai đi, vàng tím gì cũng xinh." Minseok và Jihoon quay sang nhìn Hyukkyu rồi liếc nhau, gật đầu gượng ép, không quên ném cho đối phương một ánh mắt xéo xắt. Hyukkyu lắc đầu, kéo cả hai sang quầy khác, thầm nghĩ nếu không nhanh thì họ sẽ phải ra về với cái giỏ trống rỗng.Trở về nhà, Jihoon định xách túi đồ vào phòng thì Hyukkyu đã giành lấy."Để anh làm." Hyukkyu nói, dường như quên mất chiếc bụng bầu nặng nề mà bước chân thoăn thoắt hướng về phòng con."Anh cẩn thận chút đừng để ngã đấy." Jihoon nhắc. "Bé con trước tiên cần anh khỏe mạnh hơn là mấy thứ này."Jihoon đứng dựa vào khung cửa, lặng ngắm Hyukkyu sắp xếp mọi thứ. Anh tỉ mỉ gấp từng bộ quần áo mềm mại của con rồi xếp núm vú giả và bình sữa vào hộp với nụ cười mỉm trên môi."Mũ, tất và yếm cất ở đây. Tã với khăn ướt để ngoài cho dễ lấy..." Hyukkyu tự lẩm bẩm, đôi bàn tay bận rộn không ngừng.Nhìn anh omega tất bật, lòng Jihoon trào dâng một cảm giác ấm áp. Có khoảnh khắc cậu đã muốn bước tới ôm lấy Hyukkyu nhưng cuối cùng cậu chỉ đứng yên, âm thầm quan sát. Jihoon từng tự hỏi liệu Hyukkyu có thật sự muốn giữ bé con. Cậu biết anh yêu bé, nhưng đôi khi Jihoon vẫn băn khoăn liệu quyết định giữ đứa bé có phải chỉ vì anh mềm lòng. Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều."Hôm nào em rảnh?" Hyukkyu vừa cất chăn gối vào tủ vừa lên tiếng. "Mình còn chưa mua mấy sản phẩm vệ sinh cho con. Dầu tắm, dầu gội, kem nẻ, kem chống hăm... đủ thứ. Có khi cần cả máy hút mũi nữa, sinh mùa này dễ ốm lắm." "Thứ tư tuần sau nhé. Và chỉ hai chúng ta thôi."༄
Không khí se lạnh mang theo hơi thở trong trẻo của buổi sớm mùa đông sau một đêm tuyết tan. Jihoon và Hyukkyu bước ra khỏi tòa thị chính, tiếng giày gõ trên nền đá hoa cương lẫn trong tiếng xì xào của những người xung quanh.Họ vừa hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn. Lựa chọn này không xuất phát từ lý do gì lớn lao mà đơn giản chỉ để thuận tiện hóa việc khai sinh và đăng ký cư trú cho bé. Dù là một quyết định thực tế đã tính toán từ trước, không khí giữa hai người vẫn thoáng chút lạ lùng."Vậy là từ giờ... hình như mọi thứ lại hơi khác thêm rồi nhỉ?" Hyukkyu dè dặt lên tiếng.Jihoon gật đầu. Cậu ngước nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, khác xa vẻ xám xịt uể oải của những ngày tuyết phủ trước đó. Ánh nắng đầu đông yếu ớt xuyên qua lớp sương mỏng còn đọng lại, vẽ lên vỉa hè những mảng sáng loang lổ. Hyukkyu đứng bên, lặng lẽ đan tay mình vào tay cậu, những ngón tay thon dài của anh siết nhẹ như tìm một điểm tựa. Bàn tay anh lành lạnh, nhưng cái nắm tay đem lại một hơi ấm vừa thân thuộc vừa xa lạ.Bóng hai người kéo dài trên mặt đất, lồng vào nhau dưới ánh sáng nhạt nhòa. Jihoon khẽ thở ra, hơi thở hóa thành một làn khói trắng tan vào trong không khí. Cậu quay sang Hyukkyu, siết chặt bàn tay anh đáp lại. Hai người đi dọc vỉa hè, nhịp bước đồng điệu và chậm rãi.Mối quan hệ của họ, giờ đây đã thắt chặt thêm một chút.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me