Choi Seunghyun Ngat Tho
Chuyến xe cứu thương chỉ là một vệt mờ nhạt trong ký ức.Jiyong không nhớ mình đã bấm số thế nào, không nhớ đã gào lên với nhân viên trực tổng đài ra sao, cũng chẳng nhớ làm sao mình có đủ sức để nửa đỡ, nửa kéo Seunghyun-cơ thể anh ấy mềm nhũn, gần như bất tỉnh-ra đến cửa trước, chỉ để nhân viên y tế có thể tiếp cận anh ấy nhanh hơn.Thứ duy nhất cậu nhớ rõ ràng là nỗi sợ.Một nỗi sợ ngột ngạt, tê liệt hoàn toàn.Đầu Seunghyun tựa vào vai cậu, hơi thở yếu ớt, chậm chạp, như thể cơ thể anh đã bắt đầu buông xuôi. Jiyong siết lấy cổ tay Seunghyun, ngón tay run rẩy ấn lên mạch đập của anh- cậu cần một sự bảo đảm, cậu cần biết rằng mạch đập ấy vẫn còn đó.Giờ đây, trong phòng chờ bệnh viện, tất cả những gì cậu có thể làm là chờ đợi.Kim đồng hồ trên tường di chuyển chậm một cách bất thường, thời gian dường như dài lê thê và tàn nhẫn. Ánh đèn huỳnh quang trên trần phát ra tiếng ù ù, tỏa xuống sắc trắng lạnh lẽo, quá sáng, quá chói, khiến mọi thứ trở nên giả tạo-như thể chuyện này không có thật, như thể cậu đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng tồi tệ không cách nào thoát ra.Bàn tay cậu vẫn chưa ngừng run. Các ngón tay bấu chặt lấy đầu gối, cố gắng bấu víu vào thực tại, bấu víu vào điều gì đó có thể giúp cậu chấp nhận tình huống này, nhưng chẳng có gì giúp được cậu lúc này. Không gì cả.Ai đó gọi tên cậu.Jiyong giật mình ngẩng lên, tim đập điên cuồng.Bác sĩ đứng trước mặt cậu, nét mặt giữ vẻ trung lập đến mức cẩn trọng. Quá mức cẩn trọng."Cậu ấy đã ổn định."Lồng ngực Jiyong như vừa vỡ tung, bật ra một tiếng thở dốc khó khăn, toàn thân cậu sụp xuống, như thể sợi dây căng thẳng siết chặt lấy cậu nãy giờ cuối cùng cũng đứt đoạn."Nhưng," bác sĩ tiếp tục, "cậu ấy không có phản ứng của sự sống nào khi được đưa đến. Chúng tôi đã phải tiến hành rửa ruột. Sự kết hợp giữa rượu và thuốc đã làm nhịp tim cậu ấy chậm lại đến mức nguy hiểm. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi sát sao trong 48 giờ tới."Jiyong gật đầu theo phản xạ, nhưng những từ ngữ ấy chẳng thể thực sự ngấm vào tâm trí cậu. Ổn định. Seunghyun đã ổn định.Nhưng rồi ánh mắt bác sĩ trở nên sắc bén."Cậu ấy đã từng có ý định như vậy trước đây chưa?"Jiyong giật mình.Câu hỏi ấy như một tảng đá nặng nề đang nghiền nát tâm trí cậu."Tôi-tôi không biết." Giọng cậu gần như nghẹn ngào. "Không phải là tôi không biết nhưng-" Cậu dừng lại, nuốt khan, lồng ngực nhói lên. "Tôi không biết."Bác sĩ quan sát cậu thật lâu."Khi cậu ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ cho bác sĩ tâm lý thăm khám . Nhưng tôi cần cậu hiểu-đây không phải là chuyện có thể tự nhiên mà biến mất trong ngày một ngày hai. Cậu ấy sẽ cần rất nhiều sự hỗ trợ. Hơn những gì cậu ấy đã có."Jiyong gật đầu, ngón tay siết chặt lấy lớp vải quần đến mức trắng bệch."Tôi sẽ không để anh ấy một mình."Bác sĩ khẽ gật đầu. "Cậu có thể vào gặp cậu ấy bây giờ."
_______________Jiyong bước vào phòng bệnh.Tiếng bíp bíp của máy theo dõi nhịp tim vang lên quá lớn trong sự tĩnh lặng vô tận.Seunghyun nằm đó, bất động. Làn da tái nhợt nổi bật trên tấm ga giường trắng toát. Đường truyền tĩnh mạch được luồn vào cánh tay anh, như một lời nhắc nhở lặng lẽ về việc anh đã cận kề cái chết đến mức nào.Về việc Jiyong đã suýt mất đi người bạn thân nhất của mình, mất đi anh mãi mãi.Jiyong nuốt khan, đẩy ý nghĩ đó đi xa trước khi nó kịp nhấn chìm mình.Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên giường, hai bàn tay đan chặt trong lòng.Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, Seunghyun trông nhỏ bé đến vậy. Như thể gánh nặng trên vai anh bấy lâu nay cuối cùng cũng đè bẹp anh, biến anh thành một thứ gì đó thật mong manh dễ vỡ.Và Jiyong ghét điều đó."Anh làm em sợ chết khiếp," cậu khẽ nói, giọng khàn đặc.Seunghyun không động đậy.Jiyong nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, chăm chú dõi theo từng nhịp phập phồng yếu ớt nơi lồng ngực Seunghyun-chỉ để chắc chắn rằng anh vẫn đang thở."Anh có quan tâm không?" Những câu từ bật ra khỏi môi trước khi cậu kịp suy nghĩ.Cuống họng cậu bỏng rát. Những ngón tay siết chặt thành nắm đấm. "Anh có từng thực sự quan tâm không, rằng chuyện chết tiệt này-rằng anh-suýt nữa đã hủy hoại em?" Giọng cậu run lên, tràn đầy giận dữ và một thứ cảm xúc nguy hiểm cận kề nỗi đau đớn khôn xiết.Seunghyun khẽ cựa mình.Jiyong nín thở khi hàng mi nặng nề của anh khẽ rung động.Đôi mắt sẫm màu, mơ hồ và trĩu nặng, chậm rãi nhìn về phía cậu.Jiyong đã nghĩ rằng cậu sẽ thấy nhẹ nhõm. Rằng khi Seunghyun mở mắt, cậu sẽ cảm nhận được bất cứ một điều gì khác ngoài sự kiệt quệ đang bủa vây này.Nhưng khi ánh mắt ấy chạm vào cậu, khi bờ môi anh khẽ hé ra-Thứ duy nhất Jiyong cảm nhận được là cơn giận dữ cháy bỏng.Bởi vì Seunghyun nhìn cậu như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.Như thể Jiyong đã không vừa trải qua bốn tiếng đồng hồ dài đằng đẵng bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi sẽ mất anh mãi mãi.Như thể cậu chưa từng xé toạc chính trái tim mình để giữ anh ở lại."Ji..." Giọng Seunghyun khàn đặc, yếu ớt đến mức suýt bị nhấn chìm trong khoảng không giữa họ.Hơi thở của Jiyong khựng lại.Cậu đáng lẽ nên nói gì đó. Cậu nên-Nhưng thay vào đó, cậu đứng phắt dậy khỏi ghế, động tác của cậu quá nhanh, quá sắc nét, quá đột ngột-như một vết cứa mạnh bạo vào không khí im lặng giữa hai người.Seunghyun khẽ giật mình.Tốt. Jiyong cay đắng nghĩ. Anh hãy cảm nhận cảm giác của em đi. Bất cứ điều gì cũng được."Anh không có quyền làm thế này với em." Giọng cậu run rẩy, chỉ còn là một tiếng thều thào.Seunghyun chớp mắt, bối rối. "Ji-""Anh không có quyền được bỏ em lại, khốn kiếp!" Lời nói bật ra trước khi Jiyong kịp ngăn lại. Hơi thở cậu gấp gáp, tầm nhìn nhòe đi vì giận dữ và nỗi đau dồn nén trực trào. "Anh không thể cứ thế biến mất như thể điều đó sẽ chẳng khiến em suy sụp!"Seunghyun khựng lại, hơi thở đứt quãng.Jiyong đưa tay luồn qua mái tóc rối bù, bắt đầu đi tới đi lui trong căn phòng bệnh chật hẹp, cố gắng tìm lại chút lý trí.Nhưng cậu không thể. Vì cậu đã suýt mất anh.Và Seunghyun thậm chí chẳng hề tỏ ra bận tâm."Anh đã hứa." Giọng Jiyong nghẹn lại, tan vỡ. "Đm. Anh đã hứa là sẽ ở lại."(Trong nguyên tác là từ chửi thề "Fucking" nên mình dịch như vậy để không bị lặp lại và sát nghĩa nhất.)Một khoảng lặng nặng nề kéo dài.Rồi-một tiếng thì thầm nhỏ đến mức Jiyong suýt không nghe thấy."Anh xin lỗi."Những lời của anh trống rỗng. Vô hồn.Và chính điều đó khiến Jiyong bùng nổ."Chết tiệt, xin lỗi không bao giờ là đủ!"Seunghyun lại giật mình, và Jiyong thở mạnh ra, buộc mình phải bình tĩnh. Đôi tay cậu run rẩy khi đưa lên che đi khuôn mặt đỏ bừng vì xúc động, tưởng chừng như làm vậy có thể che đậy được cơn đau đang bóp nghẹt trong lồng ngực.Cậu buông người xuống ghế, kiệt sức.Lần này, giọng cậu nhỏ hơn, chỉ còn là một tiếng thở dài nghẹn ngào."Anh làm em sợ lắm, hyung."Một nhịp im lặng.Rồi-"Anh biết."Jiyong ngước lên.Ánh mắt Seunghyun xa xăm, như thể anh đang cố gắng níu giữ một thứ gì đó đang dần trôi xa, như thể anh đang chật vật để giữ mình ở lại thực tại.Nhưng rồi-cuối cùng-anh thở dài. Và khi cất lời, có điều gì đó trong giọng anh đã thay đổi."Anh không định để em tìm thấy anh."Ngực Jiyong thắt lại. "Chết tiệt, đó không phải là trọng điểm ở đây!."Seunghyun mím môi. Anh quay đi, ánh mắt lơ đãng dừng trên ống truyền dịch cắm trên cánh tay, biểu cảm mơ hồ đến mức Jiyong không thể nào hiểu được.Cậu nhìn anh hồi lâu. Rồi, giọng nói cậu trầm xuống, gần như thì thầm-"Anh vẫn muốn chết sao?"Seunghyun cứng người.Jiyong nín thở, chờ đợi.Cuối cùng, sau một khoảng lặng tưởng như kéo dài đến vô tận-"Anh... không biết."Jiyong chậm rãi thở ra, những ngón tay siết chặt lấy mép ghế.Đó không phải là câu trả lời cậu mong muốn.Nhưng ít nhất... nó không phải là "có".Ít nhất... nó vẫn là một điều gì đó khác.
_______________Jiyong bước vào phòng bệnh.Tiếng bíp bíp của máy theo dõi nhịp tim vang lên quá lớn trong sự tĩnh lặng vô tận.Seunghyun nằm đó, bất động. Làn da tái nhợt nổi bật trên tấm ga giường trắng toát. Đường truyền tĩnh mạch được luồn vào cánh tay anh, như một lời nhắc nhở lặng lẽ về việc anh đã cận kề cái chết đến mức nào.Về việc Jiyong đã suýt mất đi người bạn thân nhất của mình, mất đi anh mãi mãi.Jiyong nuốt khan, đẩy ý nghĩ đó đi xa trước khi nó kịp nhấn chìm mình.Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên giường, hai bàn tay đan chặt trong lòng.Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, Seunghyun trông nhỏ bé đến vậy. Như thể gánh nặng trên vai anh bấy lâu nay cuối cùng cũng đè bẹp anh, biến anh thành một thứ gì đó thật mong manh dễ vỡ.Và Jiyong ghét điều đó."Anh làm em sợ chết khiếp," cậu khẽ nói, giọng khàn đặc.Seunghyun không động đậy.Jiyong nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, chăm chú dõi theo từng nhịp phập phồng yếu ớt nơi lồng ngực Seunghyun-chỉ để chắc chắn rằng anh vẫn đang thở."Anh có quan tâm không?" Những câu từ bật ra khỏi môi trước khi cậu kịp suy nghĩ.Cuống họng cậu bỏng rát. Những ngón tay siết chặt thành nắm đấm. "Anh có từng thực sự quan tâm không, rằng chuyện chết tiệt này-rằng anh-suýt nữa đã hủy hoại em?" Giọng cậu run lên, tràn đầy giận dữ và một thứ cảm xúc nguy hiểm cận kề nỗi đau đớn khôn xiết.Seunghyun khẽ cựa mình.Jiyong nín thở khi hàng mi nặng nề của anh khẽ rung động.Đôi mắt sẫm màu, mơ hồ và trĩu nặng, chậm rãi nhìn về phía cậu.Jiyong đã nghĩ rằng cậu sẽ thấy nhẹ nhõm. Rằng khi Seunghyun mở mắt, cậu sẽ cảm nhận được bất cứ một điều gì khác ngoài sự kiệt quệ đang bủa vây này.Nhưng khi ánh mắt ấy chạm vào cậu, khi bờ môi anh khẽ hé ra-Thứ duy nhất Jiyong cảm nhận được là cơn giận dữ cháy bỏng.Bởi vì Seunghyun nhìn cậu như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.Như thể Jiyong đã không vừa trải qua bốn tiếng đồng hồ dài đằng đẵng bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi sẽ mất anh mãi mãi.Như thể cậu chưa từng xé toạc chính trái tim mình để giữ anh ở lại."Ji..." Giọng Seunghyun khàn đặc, yếu ớt đến mức suýt bị nhấn chìm trong khoảng không giữa họ.Hơi thở của Jiyong khựng lại.Cậu đáng lẽ nên nói gì đó. Cậu nên-Nhưng thay vào đó, cậu đứng phắt dậy khỏi ghế, động tác của cậu quá nhanh, quá sắc nét, quá đột ngột-như một vết cứa mạnh bạo vào không khí im lặng giữa hai người.Seunghyun khẽ giật mình.Tốt. Jiyong cay đắng nghĩ. Anh hãy cảm nhận cảm giác của em đi. Bất cứ điều gì cũng được."Anh không có quyền làm thế này với em." Giọng cậu run rẩy, chỉ còn là một tiếng thều thào.Seunghyun chớp mắt, bối rối. "Ji-""Anh không có quyền được bỏ em lại, khốn kiếp!" Lời nói bật ra trước khi Jiyong kịp ngăn lại. Hơi thở cậu gấp gáp, tầm nhìn nhòe đi vì giận dữ và nỗi đau dồn nén trực trào. "Anh không thể cứ thế biến mất như thể điều đó sẽ chẳng khiến em suy sụp!"Seunghyun khựng lại, hơi thở đứt quãng.Jiyong đưa tay luồn qua mái tóc rối bù, bắt đầu đi tới đi lui trong căn phòng bệnh chật hẹp, cố gắng tìm lại chút lý trí.Nhưng cậu không thể. Vì cậu đã suýt mất anh.Và Seunghyun thậm chí chẳng hề tỏ ra bận tâm."Anh đã hứa." Giọng Jiyong nghẹn lại, tan vỡ. "Đm. Anh đã hứa là sẽ ở lại."(Trong nguyên tác là từ chửi thề "Fucking" nên mình dịch như vậy để không bị lặp lại và sát nghĩa nhất.)Một khoảng lặng nặng nề kéo dài.Rồi-một tiếng thì thầm nhỏ đến mức Jiyong suýt không nghe thấy."Anh xin lỗi."Những lời của anh trống rỗng. Vô hồn.Và chính điều đó khiến Jiyong bùng nổ."Chết tiệt, xin lỗi không bao giờ là đủ!"Seunghyun lại giật mình, và Jiyong thở mạnh ra, buộc mình phải bình tĩnh. Đôi tay cậu run rẩy khi đưa lên che đi khuôn mặt đỏ bừng vì xúc động, tưởng chừng như làm vậy có thể che đậy được cơn đau đang bóp nghẹt trong lồng ngực.Cậu buông người xuống ghế, kiệt sức.Lần này, giọng cậu nhỏ hơn, chỉ còn là một tiếng thở dài nghẹn ngào."Anh làm em sợ lắm, hyung."Một nhịp im lặng.Rồi-"Anh biết."Jiyong ngước lên.Ánh mắt Seunghyun xa xăm, như thể anh đang cố gắng níu giữ một thứ gì đó đang dần trôi xa, như thể anh đang chật vật để giữ mình ở lại thực tại.Nhưng rồi-cuối cùng-anh thở dài. Và khi cất lời, có điều gì đó trong giọng anh đã thay đổi."Anh không định để em tìm thấy anh."Ngực Jiyong thắt lại. "Chết tiệt, đó không phải là trọng điểm ở đây!."Seunghyun mím môi. Anh quay đi, ánh mắt lơ đãng dừng trên ống truyền dịch cắm trên cánh tay, biểu cảm mơ hồ đến mức Jiyong không thể nào hiểu được.Cậu nhìn anh hồi lâu. Rồi, giọng nói cậu trầm xuống, gần như thì thầm-"Anh vẫn muốn chết sao?"Seunghyun cứng người.Jiyong nín thở, chờ đợi.Cuối cùng, sau một khoảng lặng tưởng như kéo dài đến vô tận-"Anh... không biết."Jiyong chậm rãi thở ra, những ngón tay siết chặt lấy mép ghế.Đó không phải là câu trả lời cậu mong muốn.Nhưng ít nhất... nó không phải là "có".Ít nhất... nó vẫn là một điều gì đó khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me