[Choker] Nam chính sao còn chưa liệt dương?
Chapter 13.
Lee Sang Hyeok là một thanh niên vô cùng tự giác. Dù biết cuộc đời mình ngập tràn xui xẻo, cậu vẫn luôn cố gắng giữ thái độ lạc quan nhất có thể, như thể đó là cách duy nhất để sống sót qua chuỗi ngày nhọ không lối thoát.Chỉ là...Chỉ là rõ ràng cậu chính là tác giả, là cha đẻ, là đấng sáng tạo tối cao của cuốn tiểu thuyết này. Ấy vậy mà, trên hành trình tự mình lấp hố, lại tự ngã vào cái hố khổng lồ do chính mình đào ra.Đúng là trời đánh tránh bữa ăn, nhưng không tránh được Sang Hyeok.[Hệ thống! Tất cả là tại cô đấy!]Hệ thống chẳng mảy may tỏ vẻ hối lỗi, trái lại, âm thanh máy móc vang lên như thể còn đang cố tình chọc tức cậu.[Haha, để bù đắp, tặng cho kí chủ một món quà nhỏ đây. Vì ảnh hưởng của kỳ phát tình khiến phần mềm bị rối loạn, nên tôi đã cập nhật tính năng mới: mỗi lần hóa mèo sẽ chỉ duy trì được trong 3 tiếng. Sau đó, phải đợi 5 tiếng trong hình dạng người mới có thể biến hình lần nữa. Chúc vui vẻ!]Đồ chó, cô cố tình.Sau khi qua loa “giải quyết nhu cầu” với nam chính, Lee Sang Hyeok nhanh chóng chờ hắn ngủ say rồi hóa thành mèo. Ngay lập tức, cậu nhận ra một chân lý kỳ diệu, cảm giác ngứa ngáy khó chịu từ kỳ phát tình đã hoàn toàn biến mất, kỳ phát tình không ảnh hưởng đến động vật!Trời đất ơi, đây chính là trick đỉnh cao! Nhưng chưa kịp tận hưởng lâu, hệ thống đã nhanh tay sửa lỗi, tốc độ fix còn nhanh hơn nhiều studio game lớn.Chưa kể, vấn đề đau trứng hơn nữa là, bạch nguyệt quang vốn chẳng rõ tung tích từ đầu truyện, nay lại bất ngờ trở về, thậm chí còn ôm chặt lấy Uri trong lòng mà vuốt ve đầy vui vẻ.Sang Hyeok ngồi co lại trong hình dạng mèo, cục lông xù của cậu run rẩy. Nội tâm gào thét.Ủa, không phải cô đã chết rồi à?!Có thể nào đừng đến đúng lúc như vậy được không, làm tôi có cảm giác giống bị bắt gian ấy.Câu chuyện phải tua lại vào khoảng 6 rưỡi sáng. Tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài đã phá vỡ sự yên tĩnh, đánh thức Jeong JiHoon và mèo nhỏ Uri, chỉ vừa chợp mắt được một lúc. Giọng nói trầm ổn của quản gia vang lên ngay sau đó."Cậu Jeong, có khách đến tìm."Hắn hơi cau mày, đôi mắt đẹp chậm rãi hé mở. Dù giấc ngủ bị gián đoạn, trên khuôn mặt hoàn hảo ấy chẳng hề có chút vẻ ngái ngủ. Trái lại, mèo nhỏ bên cạnh lại chẳng buồn nhúc nhích.Kệ đi, dù sao cũng không phải tìm mình. Nằm thêm chút nữa, 8 giờ bắt đầu chuẩn bị rồi tới công ty cũng chưa muộn.Tuy nhiên, ngữ điệu của Jeong JiHoon khi trả lời lại có chút thiếu kiên nhẫn."Ai vậy? Nếu không quan trọng thì mời về."Phía bên ngoài, quản gia im lặng vài giây, như thể đang lưỡng lự. Cuối cùng, ông ta thấp giọng dè dặt đáp lại."Là tiểu thư Lee. Cô ấy vừa trở về từ du học hôm qua, thưa cậu."...Gì cơ?!Chỉ vài con chữ thoáng qua, nhưng trọn vẹn lọt vào thính giác nhạy bén của mèo nhỏ. Sang Hyeok bỗng chốc đông cứng. Cảm giác bất an vừa lóe lên, đã lập tức bị hệ thống giáng thêm một đòn chí mạng.[Hệ thống thông báo nhiệm vụ:
Gặp gỡ và bổ sung thông tin nhân vật Lee Sang Hee.
Nhiệm vụ thành công: +10 điểm.
Thất bại: -20 điểm. Trân trọng!]Hả? Bạch nguyệt quang của nam chính?Sang Hyeok chưa từng nghiêm túc nghĩ đến việc đặt tên cho nữ chính, vậy mà giờ đây cô gái có cái tên giống cậu đến tận chữ lót lại bất ngờ xuất hiện.Mặc dù không thể bật dậy, nhưng trong lòng như có sấm sét đánh ngang. Đôi con ngươi mèo đen lay láy giãn lớn, ánh mắt đen nhánh mở to trông đầy kích động. Trong khi đó, Jeong JiHoon chỉ hơi trầm tư, rồi miễn cưỡng nhấc mình khỏi giường với vẻ mặt chẳng mấy tình nguyện.Cảm giác bối rối của Sang Hyeok cũng chẳng mấy khá hơn. Là tác giả của cuốn tiểu thuyết "Bá tổng chỉ yêu mình em", cậu không thể phủ nhận bản thân có chút tò mò về nữ chính vừa quay lại. Dù vậy, tâm trạng lại phức tạp một cách khó tả...Có phải là vì cảm giác tội lỗi? Bởi lẽ cậu đã thay thế vị trí vốn dĩ thuộc về cô ấy, tận hưởng đủ mọi đặc quyền và sự cưng chiều trong suốt hơn một tháng qua?Nghĩ đến điều đó, Sang Hyeok lại thấy lòng thắt lại. Nữ chính tương lai đã trở về, với tư cách là cha đẻ của câu chuyện này, cậu sớm muộn gì cũng phải trả lại sân khấu cho cô ấy. Rồi tương lai sẽ ra sao đây? Nam chính và nữ chính hạnh phúc bên nhau, còn cậu—Uri, chú mèo nhỏ, chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ sống vui vẻ.Thậm chí, viễn cảnh đó còn tệ hơn khi mẹ Jeong JiHoon đã tuyên bố rằng hai người họ sẽ sớm kết hôn. Nghĩ tới ngày cậu bị "đá" ra rìa, phải nhường chỗ cho một đội bóng con cái vì khả năng giường chiếu miễn bàn của nam chính trong tương lai, lòng mèo nhỏ bỗng nhói lên.Mình cũng đâu thể mãi hóa người làm phiền không gian riêng của họ được...Sang Hyeok cứ mãi suy nghĩ miên man như vậy, cho đến khi tiếng bước chân từ phòng tắm vọng ra. Jeong JiHoon, với chiếc khăn vắt qua vai, nhẹ nhàng cúi xuống bế lấy mèo nhỏ trong tay, dịu dàng đến lạ thường.Ưm! Woa~ đẹp trai quá, có phải vì đi gặp người thương nên mới đặc biệt đẹp trai vậy không?Nghĩ xong, cậu lại tự mắng mình một tiếng ngốc.Hôm nào chẳng đẹp trai!Gương mặt ưa nhìn của Jeong JiHoon kề sát vào bụng lông mềm mại của Uri, nhẹ nhàng dụi vài cái, tựa như một hành động trấn an. Chỉ chốc lát, hắn đã thành công kéo sự chú ý của cậu ra khỏi dòng suy tư hỗn độn kia.Không rõ do kỳ phát tình làm cậu nhạy cảm hơn bình thường, hay vì cảm xúc loài mèo vốn dễ lung lay, mà Uri bỗng dưng cảm thấy tủi thân đến kỳ lạ. Không kìm được mà nũng nịu kêu ngao ngao đáp lại, rồi rúc đầu tròn vo vào lồng ngực ấm áp của hắn, tận hưởng mùi hương bách tùng thân thuộc trong vô thức.Jeong JiHoon chẳng nói lời nào, chỉ ôm lấy mèo nhỏ một cách tự nhiên, bế xuống tầng.Phía dưới, bóng lưng của một cô gái đã đợi sẵn từ lâu. Mái tóc dài thẳng mượt buông xõa đến tận thắt lưng, càng tôn lên dáng người mảnh mai đầy tao nhã. Quản gia đứng bên cạnh, cẩn thận chuẩn bị trà nóng, thi thoảng liếc nhìn cô gái, như muốn chắc chắn mọi thứ đều hoàn hảo.Uri chỉ dám liếc vậy thôi, thật sự không nỡ nhìn thêm, lại quay đầu cọ vào người nam chính tìm kiếm sự an ủi từ pheromone."Anh JiHoon."Giọng nói trong trẻo cất lên, khiến bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách như được phá vỡ.Khi chân hắn chỉ còn cách ghế sofa vài bước, cô gái bỗng khựng lại, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, quay đầu như vừa nhận ra có người đang tới gần. Dù khoác lên mình bộ váy lộng lẫy với những món phụ kiện tinh xảo, tỏa ra khí chất của một tiểu thư quyền quý, gương mặt vẫn phảng phất nét trẻ trung, tươi sáng, khiến người ta cảm thấy dễ gần.Nụ cười khẽ hiện trên đôi môi hồng hào, vừa duyên dáng vừa lém lỉnh, tựa như đang che giấu một bí mật nhỏ. Cử chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy sức sống tạo nên một sức hút khó cưỡng— sự kết hợp hài hòa giữa nét thanh lịch và sự tinh nghịch tự nhiên.Trong căn phòng này, chỉ có mình cô ấy là khách, nên Sang Hyeok gần như chắc chắn đây chính là Sang Hee theo lời của hệ thống. Hơn nữa, đường nét trên khuôn mặt cô có phần tương tự cậu—chiếc mũi cao thẳng, ánh mắt sáng long lanh, và làn da trắng mịn. Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi môi. Nếu môi cậu nhỏ xinh như môi mèo, thì môi cô ấy lại đầy đặn, quyến rũ theo dáng trái tim.Cảm giác như nhìn thấy phiên bản nữ tính hóa của chính mình, mèo nhỏ chỉ biết im lặng rúc vào lòng nam chính, đôi tai cụp xuống như muốn trốn tránh."Sao sang sớm vậy?"Giọng hắn không mấy nồng nhiệt, nhưng cũng chẳng hờ hững, mang theo sự điềm tĩnh thường thấy.Không rõ là ánh mắt lấp lánh kia đang nhìn hắn, hay đang nhìn vào Uri, nhưng nam chính dù sao cũng không nên phản ứng như vậy mới phải, nếu cậu còn sống sẽ trực tiếp đưa họ lăn giường thêm chục chương, người ta tìm anh sớm như vậy là muốn dành cả ngày với anh đó, dù sao JiHoon là kiểu đàn ông dùng đạn không cần hồi chiêu mà haha."Quen giờ Mĩ rồi, với lại nhớ anh nên qua đó."Chẳng biết mình bị hoa mắt hay gì, nhưng Sang Hyeok vừa thấy khoé miệng hắn vừa cứng đờ lại đã giật giật thêm mấy cái."Nói linh tinh gì vậy, năm nay em lớn hơn một tuổi rồi, cư xử trưởng thành hơn chút đi, còn không ngoan bằng Uri nữa.""Uri cũng là mèo em gửi về cho anh đấy!"Hắn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quá lười đôi co với trẻ con, đặt mèo trắng vào lòng cô gái, sau đó bước sang ghế phía đối diện ngồi xuống.Vốn định giãy dụa một chút, bởi cái thân mèo này không phải cứ muốn bế là bế, nhưng cậu vô tình lại cảm thấy mùi hương trên người phụ nữ này cũng rất dễ chịu, bàn tay vuốt ve lông mềm cũng vô cùng thoải mái.Sang Hyeok không phải người quá khó tính, ngoại trừ loại có phẩm chất kém như thư kí thì đều có thể chấp nhận, huống hồ nữ chính lại xứng đôi đến vậy. Vừa là bạn từ thuở bé, danh phận tiểu thư lớn không thể xem thường, du học sinh thì học vấn miễn phải bàn đến. Đặt cạnh Jeong JiHoon như sinh ra để dành cho nhau vậy.Chưa nói tới sự cố hôm qua, đơn giản vì hắn nhầm cậu với đối phương mới phát sinh sự cố ngoài ý muốn. Bọn họ mới tuốt tuốt cho nhau thôi mà, ít ra nam chính chưa đi lệch quỹ đạo, trở thành gay đâu nhỉ?Đàn ông với nhau cả, cái gì hắn có tôi cũng có, chỉ là giúp đỡ nhau giải toả thôi đúng không?
Hahaha..haha..ha.......Thật sự không cười nổi...Mang một bụng đầy áy náy, Sang Hyeok cảm giác mình giống như trà xanh phá hoại người khác, từng tấc lông được Sang Hee vuốt ve qua đều cảm thấy đang bị đe doạ."Em thấy bánh kem trên bàn ăn, là của em đúng không?""Không phải, nếu em thích sẽ bảo quản gia đặt cho chiếc khác."Ồ, có phải ý của Jeong JiHoon chính là, vì chiếc bánh đó đã cũ, không xứng với em nên hãy mua chiếc khác đi? Quả thật, hôm qua trên bàn lẩu có chuẩn bị sẵn một chiếc bánh, Sang Hyeok cũng thích ăn ngọt, nhưng đụng vào nó thì quá lộ liễu nên phải tiếc nuối bỏ qua. Cậu thầm khen nam chính là cao thủ tán gái, nhiều tiền như vậy chỉ cần nói một từ thôi cũng thấy ngọt ngào nữa."MinHyung đâu, hôm qua có đi đón em không?""Haiz..."Sang Hee chán nản thở dài, ánh mắt lướt qua Jeong JiHoon như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm trước khi tiếp lời."Gọi còn không nghe máy, anh đoán xem. Em là cô nhỏ của nó, mà nó chỉ biết đến tình nhân nhỏ của nó thôi."Hỏ??Sang Hyeok, đang rúc trong lòng nữ chính, lập tức giật mình. Đôi mắt mèo mở to, tròn xoe như hai viên ngọc đen, nhìn chăm chăm về phía Sang Hee.Là một noob player chân chính, đột nhiên xuyên không miệt mài làm nhiệm vụ, từ đầu đến cuối phải có Ttalgi bón cho mới mần ăn ra trò. Lần đầu tiên cậu cảm thấy có thành tựu của một người chơi game online, chính là tự suy luận.Lee MinHyung là cháu họ của Lee Sang Hee!! Waooo~ chẳng trách MinHyung và JiHoon lại thân thiết tới vậy, chẳng trách vụ đồng hồ hôm ấy lại khiến họ tẩn nhau!!! Wao wao, tôi cần nạp vip, tôi thấy mình sắp phá đảo game rồi!! Căn bản, chiếc đồng hồ kia, cũng chính là bản thiết kế riêng của L'Heure, trao cho nam chính làm vật định tình, vậy mà nam chính lại làm mất nên MinHyung mới tức giận như vậy.(Mặc dù là Sang Hyeok đã vô tình chọn trúng nó mà mang đi.)"Lần này về bao lâu?""Cả bố mẹ em cũng sẽ về, là về Hàn Quốc hẳn luôn."Gì đây gì đây, về để kết hôn hả? Nhưng mà "lần này" nghĩa là sao, nữ chính trong khoảng thời gian cư trú ở Mĩ cũng từng trở về đúng không. Sao qua lời nam chính và mẹ hắn, bạch nguyệt quang nghe có vẻ như đã hẻo rồi vậy?Sang Hyeok từ sau khi tự mình xâu chuỗi lại một chút tình tiết, lại càng thích thú đắm mình vào dòng suy luận mà không nhận ra thái độ của "nam nữ chính" có vẻ không đúng. Trong khi Jeong JiHoon phía đối diện kiểm tra lại chút giấy tờ trong lúc tán gẫu, thì Sang Hee cũng chỉ cưng chiều ôm ôm Uri, hoàn toàn chẳng để hắn vào mắt.Hoặc là, hai mươi năm trước, mang hàm ý đứa trẻ mà khi ngây ngô ấy nam chính đã phải lòng, còn trên thực tế họ vẫn có cơ hội gặp gỡ. Nam chính cầm nhầm kịch bản tsundere à, lên giường gọi vợ yêu ngọt xớt sao bây giờ ngồi cạnh cũng không dám ngồi vậy. ..."I have something to confirm."
(Anh có chuyện cần xác nhận.)Lại gì nữa đây?Đột nhiên, nam chính chợt dở chứng sử dụng ngoại ngữ để trò chuyện, khiến tai mèo đang phe phẩy của Sang Hyeok bỗng cứng đờ. Cả tay của Sang Hee cũng dừng lại, ánh mắt ngước lên nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu."What? Why are you speaking English all of a sudden?"
(Gì cơ? Sao tự nhiên nói tiếng Anh?)"Did you go to the hospital to visit my mom yesterday?"
(Hôm qua em đến bệnh viện thăm mẹ anh phải không?)"No? I was planning to visit her today."
(Không. Em định sẽ ghé thăm bác gái hôm nay.)Mọi người có hiểu cảm giác trong nhóm bạn ba người, đột nhiên hai đứa bạn của bạn nói những chuyện riêng mà bạn không hiểu không? Đó chính là cảm giác khó chịu của cậu lúc này đấy. Trình độ học vấn của Sang Hyeok chỉ dừng lại ở hết cấp 2, trong khi lớn lên ở vùng quê, điều kiện giảng dạy đều không được tốt. Chưa kể, bố mẹ vốn không quan tâm đến cậu, phần lớn thời gian đều vất vả làm việc nhà. Sách vở muốn dùng cũng do đứa trẻ tự nhặt vỏ chai, giấy vụn đổi lấy chút tiền mua. Sau này, khi cuộc sống đã tự do hơn chút, Sang Hyeok chỉ có cơ hội đọc thêm sách văn hoá và một số thứ khác, tuy nhiên để tự lấy gốc với người chẳng chút vốn liếng ngoại ngữ là việc tương đối khó khăn. Một vài từ trending học lỏm trên mạng là vốn từ vựng ít ỏi cậu sưu tập được, còn hiện tại trong cuộc trò chuyện kia chỉ hiểu được đôi chút, nhưng vẫn không là đủ.Thật đáng ghét!"What’s the problem?"
(Có chuyện gì sao?)"My mom said she met him yesterday."
(Mẹ anh nói hôm qua bà đã gặp em ấy.)"Maybe it’s the illness confusing her."
(Có lẽ căn bệnh đã khiến mẹ anh nhầm lẫn.)"I thought so too...but..."
(Anh cũng từng nghĩ vậy...nhưng...)"When I was at the hospital, I also met someone like him."
(Khi anh có mặt ở bệnh viện, anh cũng gặp một người giống em ấy.)"No way! My twin brother...he’s gone."
(Không thể nào! Anh trai sinh đôi của em...anh ấy đã không còn.)"Anh chưa từng từ bỏ hy vọng!""Gia đình em cũng vậy...nhưng có những việc chúng ta nên học cách chấp nhận. Bố mẹ em phải mất bao lâu thời gian để nguôi ngoai mới dám trở về Hàn Quốc, anh không biết sao?"Dù không hiểu nội dung câu chuyện, Sang Hyeok vẫn cảm nhận được bầu không khí đang dần căng thẳng. Tới nỗi Jeong JiHoon đột nhiên quay trở về dùng tiếng mẹ đẻ, nhưng Sang Hyeok vẫn chẳng thể bắt kịp tình tiết. Lúc hắn khẳng định mình "chưa từng từ bỏ" đi kèm ánh mắt nóng rực dán chặt vào Uri, khiến cậu bất giác cảm thấy như tâm can mình bị xuyên thấu.Sao đột nhiên lại cãi nhau thế này?"Anh nghĩ mình có chút manh mối rồi. Lần này, nếu thật sự tìm thấy, thì người đó phải là của anh!""Tùy anh... Em không thể nói chuyện với kẻ cứng đầu. Em về đây, anh lo đi làm đi."Trên gương mặt Sang Hee thấp thoáng một nỗi buồn khó giấu. Đôi mắt vốn sáng trong của cô giờ phủ một lớp sương mờ, khiến người nhìn không khỏi động lòng. Sang Hyeok cũng không kìm được mà muốn đưa tay ra vỗ về. Ngược lại, Jeong JiHoon chẳng thèm để tâm tới cảm xúc của cô gái, chỉ lạnh lùng đứng dậy, giọng trầm thấp thoảng chút mất kiên nhẫn."Anh gọi tài xế đưa em về.""Em tự làm được."Có vẻ mối quan hệ của bọn họ không tốt như cậu nghĩ nhỉ, mới chỉ nói vài ba câu đã giận dỗi bỏ đi luôn kìa. Trong lúc JiHoon và Sang Hee trao đổi bằng thứ ngôn ngữ riêng, cậu đã rảnh rỗi quan sát và phát hiện một điều thú vị. Trên tay Sang Hee cũng có một chiếc đồng hồ của L'Heure, kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng rõ ràng là thiết kế cùng bộ với chiếc mà cậu đang giữ.Theo suy nghĩ của mình, có lẽ hai chiếc đó là cùng một cặp, UriHyeok với đầu óc là một tác giả tiểu thuyết ngôn tình, lại tự mình overthinking rằng cặp đôi kia giận dỗi nhau do JiHoon làm mất chiếc còn lại.Cuối cùng, nam chính bỏ đi mà không ngoảnh lại thêm lần nào nữa, hắn cũng cứ vậy mà mặc Sang Hee ngây ngốc một chỗ, mãi cho tới khi quản gia quay trở về và thông báo đã có xe, cô gái mới lưu luyến đặt Uri trở lại, hôn nhẹ lên trán cậu rồi mới rời đi.[Hệ thống thông báo:
Nhiệm vụ hoàn thành, +10 điểm.
Tiến trình hiện tại: 80%, +10 điểm thưởng.
Điểm tích lũy hiện có: 80.
Trân trọng!][Hệ thống ơi, cô với tôi lại đốt nhà người ta nữa rồi.][Không phải lo, sớm muộn gì cũng xảy ra thôi.][Sau khi đạt 100 điểm, tức là tôi sẽ hoàn thành game này đúng không?][Có thể coi là như vậy, sau đó sẽ thưởng cho cậu món quà lớn, tùy cậu chọn. Cậu thử nghĩ đến điều gì chưa?][...tôi muốn có một thân phận, hoặc ít ra không phải gắn liền với Uri nữa, sống một cuộc đời mới của tôi thôi.][Được, đến lúc đó sẽ hỏi lại cậu lần nữa.]Căn phòng rộng lớn, từng góc đều vắng lặng, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của Sang Hyeok. Cậu cảm thấy một nỗi mất mát mơ hồ dâng lên trong lòng, như thể có thứ gì đó vừa vuột khỏi tay mà không thể kịp níu lại. Kiếp trước, cuộc sống của cậu gắn liền với cô đơn, và dẫu cho đã sống lại, quanh mình bây giờ là vô vàn con người, nhưng mỗi lần một mình, lại cảm thấy như mất đi điểm tựa, không thể chịu đựng nổi cái khoảng trống ấy.Được rồi, đi hết cũng tốt, không ai cản trở mình tới công ty.––––––––————[Hệ thống có chút tâm sự: Kí chủ của tôi, trước chuyện tình cảm có vẻ không được minh mẫn lắm? Ai đó đến nói luôn với cậu ấy rằng cậu ấy chính là bạch nguyệt quang của họ Jeong được không, tôi muốn nghỉ hưu rồi. ¯\_ಠ_ಠ_/¯]Jeong JiHoon: Tôi cảm thấy vợ yêu của mình có chút hơi ngốc, có đúng không? Muốn dùng tiếng Anh trò chuyện với Sang Hee để thử che giấu, sợ em ấy nghe được lại chạy tiếp lần nữa, hoá ra em ấy không biết thật.Tác giả cũng có tâm sự: lần này lại lặn hơi sâu, up liền 2 chap cho chị em.
Gặp gỡ và bổ sung thông tin nhân vật Lee Sang Hee.
Nhiệm vụ thành công: +10 điểm.
Thất bại: -20 điểm. Trân trọng!]Hả? Bạch nguyệt quang của nam chính?Sang Hyeok chưa từng nghiêm túc nghĩ đến việc đặt tên cho nữ chính, vậy mà giờ đây cô gái có cái tên giống cậu đến tận chữ lót lại bất ngờ xuất hiện.Mặc dù không thể bật dậy, nhưng trong lòng như có sấm sét đánh ngang. Đôi con ngươi mèo đen lay láy giãn lớn, ánh mắt đen nhánh mở to trông đầy kích động. Trong khi đó, Jeong JiHoon chỉ hơi trầm tư, rồi miễn cưỡng nhấc mình khỏi giường với vẻ mặt chẳng mấy tình nguyện.Cảm giác bối rối của Sang Hyeok cũng chẳng mấy khá hơn. Là tác giả của cuốn tiểu thuyết "Bá tổng chỉ yêu mình em", cậu không thể phủ nhận bản thân có chút tò mò về nữ chính vừa quay lại. Dù vậy, tâm trạng lại phức tạp một cách khó tả...Có phải là vì cảm giác tội lỗi? Bởi lẽ cậu đã thay thế vị trí vốn dĩ thuộc về cô ấy, tận hưởng đủ mọi đặc quyền và sự cưng chiều trong suốt hơn một tháng qua?Nghĩ đến điều đó, Sang Hyeok lại thấy lòng thắt lại. Nữ chính tương lai đã trở về, với tư cách là cha đẻ của câu chuyện này, cậu sớm muộn gì cũng phải trả lại sân khấu cho cô ấy. Rồi tương lai sẽ ra sao đây? Nam chính và nữ chính hạnh phúc bên nhau, còn cậu—Uri, chú mèo nhỏ, chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ sống vui vẻ.Thậm chí, viễn cảnh đó còn tệ hơn khi mẹ Jeong JiHoon đã tuyên bố rằng hai người họ sẽ sớm kết hôn. Nghĩ tới ngày cậu bị "đá" ra rìa, phải nhường chỗ cho một đội bóng con cái vì khả năng giường chiếu miễn bàn của nam chính trong tương lai, lòng mèo nhỏ bỗng nhói lên.Mình cũng đâu thể mãi hóa người làm phiền không gian riêng của họ được...Sang Hyeok cứ mãi suy nghĩ miên man như vậy, cho đến khi tiếng bước chân từ phòng tắm vọng ra. Jeong JiHoon, với chiếc khăn vắt qua vai, nhẹ nhàng cúi xuống bế lấy mèo nhỏ trong tay, dịu dàng đến lạ thường.Ưm! Woa~ đẹp trai quá, có phải vì đi gặp người thương nên mới đặc biệt đẹp trai vậy không?Nghĩ xong, cậu lại tự mắng mình một tiếng ngốc.Hôm nào chẳng đẹp trai!Gương mặt ưa nhìn của Jeong JiHoon kề sát vào bụng lông mềm mại của Uri, nhẹ nhàng dụi vài cái, tựa như một hành động trấn an. Chỉ chốc lát, hắn đã thành công kéo sự chú ý của cậu ra khỏi dòng suy tư hỗn độn kia.Không rõ do kỳ phát tình làm cậu nhạy cảm hơn bình thường, hay vì cảm xúc loài mèo vốn dễ lung lay, mà Uri bỗng dưng cảm thấy tủi thân đến kỳ lạ. Không kìm được mà nũng nịu kêu ngao ngao đáp lại, rồi rúc đầu tròn vo vào lồng ngực ấm áp của hắn, tận hưởng mùi hương bách tùng thân thuộc trong vô thức.Jeong JiHoon chẳng nói lời nào, chỉ ôm lấy mèo nhỏ một cách tự nhiên, bế xuống tầng.Phía dưới, bóng lưng của một cô gái đã đợi sẵn từ lâu. Mái tóc dài thẳng mượt buông xõa đến tận thắt lưng, càng tôn lên dáng người mảnh mai đầy tao nhã. Quản gia đứng bên cạnh, cẩn thận chuẩn bị trà nóng, thi thoảng liếc nhìn cô gái, như muốn chắc chắn mọi thứ đều hoàn hảo.Uri chỉ dám liếc vậy thôi, thật sự không nỡ nhìn thêm, lại quay đầu cọ vào người nam chính tìm kiếm sự an ủi từ pheromone."Anh JiHoon."Giọng nói trong trẻo cất lên, khiến bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách như được phá vỡ.Khi chân hắn chỉ còn cách ghế sofa vài bước, cô gái bỗng khựng lại, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, quay đầu như vừa nhận ra có người đang tới gần. Dù khoác lên mình bộ váy lộng lẫy với những món phụ kiện tinh xảo, tỏa ra khí chất của một tiểu thư quyền quý, gương mặt vẫn phảng phất nét trẻ trung, tươi sáng, khiến người ta cảm thấy dễ gần.Nụ cười khẽ hiện trên đôi môi hồng hào, vừa duyên dáng vừa lém lỉnh, tựa như đang che giấu một bí mật nhỏ. Cử chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy sức sống tạo nên một sức hút khó cưỡng— sự kết hợp hài hòa giữa nét thanh lịch và sự tinh nghịch tự nhiên.Trong căn phòng này, chỉ có mình cô ấy là khách, nên Sang Hyeok gần như chắc chắn đây chính là Sang Hee theo lời của hệ thống. Hơn nữa, đường nét trên khuôn mặt cô có phần tương tự cậu—chiếc mũi cao thẳng, ánh mắt sáng long lanh, và làn da trắng mịn. Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi môi. Nếu môi cậu nhỏ xinh như môi mèo, thì môi cô ấy lại đầy đặn, quyến rũ theo dáng trái tim.Cảm giác như nhìn thấy phiên bản nữ tính hóa của chính mình, mèo nhỏ chỉ biết im lặng rúc vào lòng nam chính, đôi tai cụp xuống như muốn trốn tránh."Sao sang sớm vậy?"Giọng hắn không mấy nồng nhiệt, nhưng cũng chẳng hờ hững, mang theo sự điềm tĩnh thường thấy.Không rõ là ánh mắt lấp lánh kia đang nhìn hắn, hay đang nhìn vào Uri, nhưng nam chính dù sao cũng không nên phản ứng như vậy mới phải, nếu cậu còn sống sẽ trực tiếp đưa họ lăn giường thêm chục chương, người ta tìm anh sớm như vậy là muốn dành cả ngày với anh đó, dù sao JiHoon là kiểu đàn ông dùng đạn không cần hồi chiêu mà haha."Quen giờ Mĩ rồi, với lại nhớ anh nên qua đó."Chẳng biết mình bị hoa mắt hay gì, nhưng Sang Hyeok vừa thấy khoé miệng hắn vừa cứng đờ lại đã giật giật thêm mấy cái."Nói linh tinh gì vậy, năm nay em lớn hơn một tuổi rồi, cư xử trưởng thành hơn chút đi, còn không ngoan bằng Uri nữa.""Uri cũng là mèo em gửi về cho anh đấy!"Hắn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quá lười đôi co với trẻ con, đặt mèo trắng vào lòng cô gái, sau đó bước sang ghế phía đối diện ngồi xuống.Vốn định giãy dụa một chút, bởi cái thân mèo này không phải cứ muốn bế là bế, nhưng cậu vô tình lại cảm thấy mùi hương trên người phụ nữ này cũng rất dễ chịu, bàn tay vuốt ve lông mềm cũng vô cùng thoải mái.Sang Hyeok không phải người quá khó tính, ngoại trừ loại có phẩm chất kém như thư kí thì đều có thể chấp nhận, huống hồ nữ chính lại xứng đôi đến vậy. Vừa là bạn từ thuở bé, danh phận tiểu thư lớn không thể xem thường, du học sinh thì học vấn miễn phải bàn đến. Đặt cạnh Jeong JiHoon như sinh ra để dành cho nhau vậy.Chưa nói tới sự cố hôm qua, đơn giản vì hắn nhầm cậu với đối phương mới phát sinh sự cố ngoài ý muốn. Bọn họ mới tuốt tuốt cho nhau thôi mà, ít ra nam chính chưa đi lệch quỹ đạo, trở thành gay đâu nhỉ?Đàn ông với nhau cả, cái gì hắn có tôi cũng có, chỉ là giúp đỡ nhau giải toả thôi đúng không?
Hahaha..haha..ha.......Thật sự không cười nổi...Mang một bụng đầy áy náy, Sang Hyeok cảm giác mình giống như trà xanh phá hoại người khác, từng tấc lông được Sang Hee vuốt ve qua đều cảm thấy đang bị đe doạ."Em thấy bánh kem trên bàn ăn, là của em đúng không?""Không phải, nếu em thích sẽ bảo quản gia đặt cho chiếc khác."Ồ, có phải ý của Jeong JiHoon chính là, vì chiếc bánh đó đã cũ, không xứng với em nên hãy mua chiếc khác đi? Quả thật, hôm qua trên bàn lẩu có chuẩn bị sẵn một chiếc bánh, Sang Hyeok cũng thích ăn ngọt, nhưng đụng vào nó thì quá lộ liễu nên phải tiếc nuối bỏ qua. Cậu thầm khen nam chính là cao thủ tán gái, nhiều tiền như vậy chỉ cần nói một từ thôi cũng thấy ngọt ngào nữa."MinHyung đâu, hôm qua có đi đón em không?""Haiz..."Sang Hee chán nản thở dài, ánh mắt lướt qua Jeong JiHoon như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm trước khi tiếp lời."Gọi còn không nghe máy, anh đoán xem. Em là cô nhỏ của nó, mà nó chỉ biết đến tình nhân nhỏ của nó thôi."Hỏ??Sang Hyeok, đang rúc trong lòng nữ chính, lập tức giật mình. Đôi mắt mèo mở to, tròn xoe như hai viên ngọc đen, nhìn chăm chăm về phía Sang Hee.Là một noob player chân chính, đột nhiên xuyên không miệt mài làm nhiệm vụ, từ đầu đến cuối phải có Ttalgi bón cho mới mần ăn ra trò. Lần đầu tiên cậu cảm thấy có thành tựu của một người chơi game online, chính là tự suy luận.Lee MinHyung là cháu họ của Lee Sang Hee!! Waooo~ chẳng trách MinHyung và JiHoon lại thân thiết tới vậy, chẳng trách vụ đồng hồ hôm ấy lại khiến họ tẩn nhau!!! Wao wao, tôi cần nạp vip, tôi thấy mình sắp phá đảo game rồi!! Căn bản, chiếc đồng hồ kia, cũng chính là bản thiết kế riêng của L'Heure, trao cho nam chính làm vật định tình, vậy mà nam chính lại làm mất nên MinHyung mới tức giận như vậy.(Mặc dù là Sang Hyeok đã vô tình chọn trúng nó mà mang đi.)"Lần này về bao lâu?""Cả bố mẹ em cũng sẽ về, là về Hàn Quốc hẳn luôn."Gì đây gì đây, về để kết hôn hả? Nhưng mà "lần này" nghĩa là sao, nữ chính trong khoảng thời gian cư trú ở Mĩ cũng từng trở về đúng không. Sao qua lời nam chính và mẹ hắn, bạch nguyệt quang nghe có vẻ như đã hẻo rồi vậy?Sang Hyeok từ sau khi tự mình xâu chuỗi lại một chút tình tiết, lại càng thích thú đắm mình vào dòng suy luận mà không nhận ra thái độ của "nam nữ chính" có vẻ không đúng. Trong khi Jeong JiHoon phía đối diện kiểm tra lại chút giấy tờ trong lúc tán gẫu, thì Sang Hee cũng chỉ cưng chiều ôm ôm Uri, hoàn toàn chẳng để hắn vào mắt.Hoặc là, hai mươi năm trước, mang hàm ý đứa trẻ mà khi ngây ngô ấy nam chính đã phải lòng, còn trên thực tế họ vẫn có cơ hội gặp gỡ. Nam chính cầm nhầm kịch bản tsundere à, lên giường gọi vợ yêu ngọt xớt sao bây giờ ngồi cạnh cũng không dám ngồi vậy. ..."I have something to confirm."
(Anh có chuyện cần xác nhận.)Lại gì nữa đây?Đột nhiên, nam chính chợt dở chứng sử dụng ngoại ngữ để trò chuyện, khiến tai mèo đang phe phẩy của Sang Hyeok bỗng cứng đờ. Cả tay của Sang Hee cũng dừng lại, ánh mắt ngước lên nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu."What? Why are you speaking English all of a sudden?"
(Gì cơ? Sao tự nhiên nói tiếng Anh?)"Did you go to the hospital to visit my mom yesterday?"
(Hôm qua em đến bệnh viện thăm mẹ anh phải không?)"No? I was planning to visit her today."
(Không. Em định sẽ ghé thăm bác gái hôm nay.)Mọi người có hiểu cảm giác trong nhóm bạn ba người, đột nhiên hai đứa bạn của bạn nói những chuyện riêng mà bạn không hiểu không? Đó chính là cảm giác khó chịu của cậu lúc này đấy. Trình độ học vấn của Sang Hyeok chỉ dừng lại ở hết cấp 2, trong khi lớn lên ở vùng quê, điều kiện giảng dạy đều không được tốt. Chưa kể, bố mẹ vốn không quan tâm đến cậu, phần lớn thời gian đều vất vả làm việc nhà. Sách vở muốn dùng cũng do đứa trẻ tự nhặt vỏ chai, giấy vụn đổi lấy chút tiền mua. Sau này, khi cuộc sống đã tự do hơn chút, Sang Hyeok chỉ có cơ hội đọc thêm sách văn hoá và một số thứ khác, tuy nhiên để tự lấy gốc với người chẳng chút vốn liếng ngoại ngữ là việc tương đối khó khăn. Một vài từ trending học lỏm trên mạng là vốn từ vựng ít ỏi cậu sưu tập được, còn hiện tại trong cuộc trò chuyện kia chỉ hiểu được đôi chút, nhưng vẫn không là đủ.Thật đáng ghét!"What’s the problem?"
(Có chuyện gì sao?)"My mom said she met him yesterday."
(Mẹ anh nói hôm qua bà đã gặp em ấy.)"Maybe it’s the illness confusing her."
(Có lẽ căn bệnh đã khiến mẹ anh nhầm lẫn.)"I thought so too...but..."
(Anh cũng từng nghĩ vậy...nhưng...)"When I was at the hospital, I also met someone like him."
(Khi anh có mặt ở bệnh viện, anh cũng gặp một người giống em ấy.)"No way! My twin brother...he’s gone."
(Không thể nào! Anh trai sinh đôi của em...anh ấy đã không còn.)"Anh chưa từng từ bỏ hy vọng!""Gia đình em cũng vậy...nhưng có những việc chúng ta nên học cách chấp nhận. Bố mẹ em phải mất bao lâu thời gian để nguôi ngoai mới dám trở về Hàn Quốc, anh không biết sao?"Dù không hiểu nội dung câu chuyện, Sang Hyeok vẫn cảm nhận được bầu không khí đang dần căng thẳng. Tới nỗi Jeong JiHoon đột nhiên quay trở về dùng tiếng mẹ đẻ, nhưng Sang Hyeok vẫn chẳng thể bắt kịp tình tiết. Lúc hắn khẳng định mình "chưa từng từ bỏ" đi kèm ánh mắt nóng rực dán chặt vào Uri, khiến cậu bất giác cảm thấy như tâm can mình bị xuyên thấu.Sao đột nhiên lại cãi nhau thế này?"Anh nghĩ mình có chút manh mối rồi. Lần này, nếu thật sự tìm thấy, thì người đó phải là của anh!""Tùy anh... Em không thể nói chuyện với kẻ cứng đầu. Em về đây, anh lo đi làm đi."Trên gương mặt Sang Hee thấp thoáng một nỗi buồn khó giấu. Đôi mắt vốn sáng trong của cô giờ phủ một lớp sương mờ, khiến người nhìn không khỏi động lòng. Sang Hyeok cũng không kìm được mà muốn đưa tay ra vỗ về. Ngược lại, Jeong JiHoon chẳng thèm để tâm tới cảm xúc của cô gái, chỉ lạnh lùng đứng dậy, giọng trầm thấp thoảng chút mất kiên nhẫn."Anh gọi tài xế đưa em về.""Em tự làm được."Có vẻ mối quan hệ của bọn họ không tốt như cậu nghĩ nhỉ, mới chỉ nói vài ba câu đã giận dỗi bỏ đi luôn kìa. Trong lúc JiHoon và Sang Hee trao đổi bằng thứ ngôn ngữ riêng, cậu đã rảnh rỗi quan sát và phát hiện một điều thú vị. Trên tay Sang Hee cũng có một chiếc đồng hồ của L'Heure, kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng rõ ràng là thiết kế cùng bộ với chiếc mà cậu đang giữ.Theo suy nghĩ của mình, có lẽ hai chiếc đó là cùng một cặp, UriHyeok với đầu óc là một tác giả tiểu thuyết ngôn tình, lại tự mình overthinking rằng cặp đôi kia giận dỗi nhau do JiHoon làm mất chiếc còn lại.Cuối cùng, nam chính bỏ đi mà không ngoảnh lại thêm lần nào nữa, hắn cũng cứ vậy mà mặc Sang Hee ngây ngốc một chỗ, mãi cho tới khi quản gia quay trở về và thông báo đã có xe, cô gái mới lưu luyến đặt Uri trở lại, hôn nhẹ lên trán cậu rồi mới rời đi.[Hệ thống thông báo:
Nhiệm vụ hoàn thành, +10 điểm.
Tiến trình hiện tại: 80%, +10 điểm thưởng.
Điểm tích lũy hiện có: 80.
Trân trọng!][Hệ thống ơi, cô với tôi lại đốt nhà người ta nữa rồi.][Không phải lo, sớm muộn gì cũng xảy ra thôi.][Sau khi đạt 100 điểm, tức là tôi sẽ hoàn thành game này đúng không?][Có thể coi là như vậy, sau đó sẽ thưởng cho cậu món quà lớn, tùy cậu chọn. Cậu thử nghĩ đến điều gì chưa?][...tôi muốn có một thân phận, hoặc ít ra không phải gắn liền với Uri nữa, sống một cuộc đời mới của tôi thôi.][Được, đến lúc đó sẽ hỏi lại cậu lần nữa.]Căn phòng rộng lớn, từng góc đều vắng lặng, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của Sang Hyeok. Cậu cảm thấy một nỗi mất mát mơ hồ dâng lên trong lòng, như thể có thứ gì đó vừa vuột khỏi tay mà không thể kịp níu lại. Kiếp trước, cuộc sống của cậu gắn liền với cô đơn, và dẫu cho đã sống lại, quanh mình bây giờ là vô vàn con người, nhưng mỗi lần một mình, lại cảm thấy như mất đi điểm tựa, không thể chịu đựng nổi cái khoảng trống ấy.Được rồi, đi hết cũng tốt, không ai cản trở mình tới công ty.––––––––————[Hệ thống có chút tâm sự: Kí chủ của tôi, trước chuyện tình cảm có vẻ không được minh mẫn lắm? Ai đó đến nói luôn với cậu ấy rằng cậu ấy chính là bạch nguyệt quang của họ Jeong được không, tôi muốn nghỉ hưu rồi. ¯\_ಠ_ಠ_/¯]Jeong JiHoon: Tôi cảm thấy vợ yêu của mình có chút hơi ngốc, có đúng không? Muốn dùng tiếng Anh trò chuyện với Sang Hee để thử che giấu, sợ em ấy nghe được lại chạy tiếp lần nữa, hoá ra em ấy không biết thật.Tác giả cũng có tâm sự: lần này lại lặn hơi sâu, up liền 2 chap cho chị em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me