Choker Tieu Diem Vuong Muon Duoc Nghi Phep
Trời chưa sáng hẳn, chỉ có ánh sáng xám xịt len lén rọi qua tấm rèm mỏng sờn cũ, phủ lên gian phòng một lớp ánh sáng mờ đục như sương mù. Trong căn phòng nhỏ chật chội, tiếng thở đều đều của ba đứa nhóc hoà cùng mùi thơm ấm áp của chăn được phơi đủ nắng và một chút mùi... dâu tây của dầu gội mà Dâu xài tối qua.Dâu là người tỉnh dậy đầu tiên.Em chớp mắt vài lần, tay vô thức đưa lên dụi mắt rồi quay sang bên phải — nơi Bi vẫn đang ôm chặt mèo bông, tóc rũ rượi lòa xòa che trước mắt, miệng hé ra thở nhẹ. Một chút nước miếng còn đọng ở khoé miệng làm Dâu suýt bật cười nhưng cố nhịn lại. Còn bên trái, Nấm đang dụi dụi má lên tay em cười hì hì trong mơ. Dâu thấy Nấm đáng iu như vậy thì bỗng nhiên nghĩ tới hôm qua mình có hơi giận dỗi vô cớ một chút...Dâu nhìn hai người còn lại, ngồi dậy nhẹ nhàng, ngáp một cái rõ dài, rồi vươn vai.—...Sớm ghê. — Em lầm bầm, rồi ánh mắt sáng lên khi nhìn ra cửa sổ thấy có sương mù dày đặc bên ngoài. Cảnh vật mờ mờ ảo ảo như trong mấy bộ phim ma mà mấy người trần hay xem, có tiếng nước nhỏ tí tách từ hồ vong linh vọng vào.Và rồi...— Hm... Dâu... — Nấm trở mình, giọng còn ngái ngủ. — Ngồi chi vậy... lạnh á... ngủ típ i...— Suỵt! Nhỏ tiếng thui — Dâu cúi xuống thì thầm, mắt vẫn dán ra khung cảnh bên ngoài. — Nè Nấm, dậy đi chơi không?Nấm mở mắt chớp chớp, ban đầu còn ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu gì, nhưng khi nghe đến từ "đi chơi", đôi mắt lim dim buồn ngủ bỗng sáng như sao.— Chơi gì? Giờ này á?— Ừa! Ngoài kia đang có sương nè. Bùn ướt á, chắc thú vị lắm luôn. Cái hồ vong linh trước nhà có mấy cái chỗ đất nhão á. Nấm có muốn đi hong ?— Muốn muốn!! — Nấm thì thầm đầy phấn khích, rồi bỗng ngồi bật dậy. — Kêu Bi đi nữa đi!Hai đứa cùng quay sang Bi đang ngủ như chết bên cạnh, chẳng có dấu hiệu nào là sắp tỉnh cả....— Bi... Bi ơi... dậy... — Dâu khều khều vai Bi, còn Nấm thì cúi sát mặt thì thầm — Bi ơiiii tụi mình đi nghịch bùn hơmmm...Bi khịt mũi, ú ớ trong cổ họng rồi trở mình, tóc xù lên như ổ quạ. Mắt còn díu lại mơ màng, nhưng nghe tới từ "nghịch bùn", nó lập tức mở mắt.—...Bùn?— Ừa! Giờ ngoài kia chắc ướt dữ lắm á. Chơi cho đã rồi về tắm, khỏi ăn sáng luôn! — Nấm hí hửng gật đầu.— Hông sợ bị phát hiện hả? Bi sợ Hắc với Bạch nhắm — Bi thì thầm, giọng còn nghẹt mũi vì mới ngủ dậy.— Miễn đừng phát ra tiếng động thì chắc là không ai biết đâu! — Dâu khẽ cười chỉ tay ra cửa sổ — Nè, lát trèo cửa sổ sau nhà đi, mấy cục đá hôm bữa tụi mình kê còn đó á.— Ừa! Đi lẹ đi! — Nấm đã bắt đầu trèo xuống khỏi giường hí hửng chạy đến bên cửa sổ.Bi cũng trèo xuống theo rồi đi tìm đôi dép hình con vịt của mình mà xỏ vào. Không quên nhắc nhở Dâu và Nấm:— Nhớ mang dép nha chớ bữa Bi dẫm gai xong bị Hắc mắng ghê lắm.Dâu nhanh chóng đưa tay bịt miệng Bi lại:— Suỵt, nhỏ thôi!!! Coi chừng Bạch nghe được đó!!Cả ba đồng loạt liếc về phía cửa, im thin thít vài giây như chờ xác nhận. Thấy không có tiếng động, ba cục bông mới thở phào nhẹ nhõm.—...An toàn. — Nấm hạ giọng, gật đầu đầy nghiêm túc.Sau vài phút lục đục, ba đứa nhóc lén lút khoác áo khoác mỏng, đứa nhét bánh quy vụn vào túi áo, đứa lấy khăn giấy để xíu trốn về không bị phát hiện... Chuẩn bị xong xuôi, từng đứa cẩn thận trèo qua cửa sổ sau, cái chân ngắn tũn đạp lên những cục đá xếp sẵn từ mấy hôm trước, rồi lon ton nhảy xuống sân sau nơi đống bùn đang chờ đợi.Tiếng chân đạp trên đất sũng nước vang lên "chụp chụp", xen kẽ với tiếng cười khúc khích của ba cục bông nhỏ...Mặt đất ướt mềm, nước mưa đêm qua còn đọng lại thành từng vũng lầy nhỏ xíu rải rác quanh hồ. Trời vẫn còn âm u, sương mù dày đặc phủ khắp không gian, làm cho bãi bùn xám nâu hiện ra vừa mờ mờ ảo ảo, vừa... hấp dẫn một cách kỳ lạ đối với ba đứa nhóc vừa trốn ra từ nhà.— Ôi trời nó ướt mềm luôn á... — Nấm hét lên phấn khích khi bước chân lún sâu xuống bùn tới gần mắt cá. Nhóc con giật mình rút chân lại, nhưng thay vì hoảng sợ, nó cười khúc khích như phát hiện ra kho báu.— Ê coi nè! — Bi reo lên, hai tay bê nguyên một cục bùn to tướng rồi... phập! — ném trúng hông Dâu một cái ướt nhẹp.— Áaaaa! — Dâu hét lên, quay ngoắt lại trừng Bi. —Đồ con mèo béo!! Bi ch.ết với tui!!!Không cần thêm tín hiệu gì, Dâu cũng tóm một nắm bùn đáp trả, Bi né được nhưng phần bùn ấy lại trúng... đầu Nấm.Cả ba khựng lại một giây.—...Dâu hông cố ý đâu... — Dâu nói khẽ, toan giơ tay lên lau bùn cho Nấm.— Nhưng mà... — Nấm cúi mặt nhìn cái váy đã lấm lem bùn, rồi... ngước mặt lên cười tươi rói — Vui á!!!— AAAA BÙNNN ĐÂYYYYY!!! — Cả ba đồng thanh hét lên rồi nhảy bổ vô nhau, bắt đầu trận "đấu bùn" hỗn loạn nhất thế kỷ.Ba cục bông nhỏ bắt đầu chụp lấy tay chân nhau, hất bùn, lăn lê, la hét cười đùa vang cả một góc hồ. Bi là đứa bị nhắm nhiều nhất vì phản ứng chậm, cứ vừa cúi xuống là dính một cục ngay vai. Dâu thì vừa vui vừa sợ bị ném bùn vào người, cứ hô " đừng có ném tui nha!! " mà toàn là người ném trúng đầu người khác. Nấm thì khỏi nói, nhảy cà tưng như thỏ, dính bùn từ mặt tới chân mà vẫn cười tươi như hoa.— Ê đừng dụi mắt nha! Bùn vô mắt á! — Bi vừa cười vừa la, tay vẫn còn đang bốc nắm bùn chuẩn bị trả thù.— Đầu Nấm y như cái chậu đất luôn kìa!! — Dâu ôm bụng cười nắc nẻ, chỉ vào đầu nhỏ của Nấm bây giờ tròn vo như cục đất sét còn nguyên cây cỏ bám theo.— Bi thì như con nhím đất á!!! — Nấm cười khanh khách, chỉ vào tóc Bi giờ dựng lên vì dính bùn khô lổn nhổn.Tiếng cười vang vọng cả khoảng không, như thể bãi bùn ấy chính là thiên đường riêng của họ. Không ai nhớ đến Hắc, Bạch hay mấy quy tắc nghiêm khắc trong nhà nữa — chỉ có ba đứa nhỏ, một đống bùn, và niềm vui to bự đang dính từ đầu tới chân.Còn trong biệt phủ lúc đó thì...Tại phòng Hắc, chiếc đồng hồ cũ vừa gõ nhịp đầu tiên của buổi sáng. Hắc đã vươn vai ngáp dài một tiếng, lồm cồm ngồi dậy khỏi giường, vẫn còn ngái ngủ mà càu nhàu:— Dậy đi Bạch, đi gọi lũ nhóc dậy ăn sáng thôi...Bạch đang ngủ say bên cạnh cũng bị đánh thức, ngồi trên giường đờ đẫn một lúc. Xong cung tỉnh táo lại mà gật đầu:— Ừm, chắc giờ tụi nó còn đang say giấc trên giường. Mau qua gọi dậy ăn sáng thôi...Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hắc đi đến trước phòng bọn nhỏ, đẩy nhẹ cửa ra rồi bỗng khựng lại. Chiếc giường trống trơn. Chăn gối nhàu nhĩ, lạnh tanh, không còn hơi ấm. Bọn nhóc đâu mất tiêu rồi ????—...Hử?Bạch từ bên ngoài nghe thấy Hắc đứng khựng thì nghi ngờ chạy tới nhìn thử. Cả hai nhìn nhau một cái, đồng loạt tối sầm mặt.—...Mất tích rồi.— Đêm qua lại có ai đột nhập vào biệt phủ hử ?Ngay lập tức, cả hai tản ra tìm khắp nhà. Mở từng tủ, dòm từng góc bàn, vạch từng bụi cây sau vườn, nhưng không thấy tăm hơi ba đứa nhỏ đâu cả. Hai người lo lắng nhìn nhau, tìm đến mờ cả mắt vẫn không thấy dấu vết gì.... Chợt họ nhớ ra chưa tìm thứ ở hồ vong linh nhỉ ?.....Bi đang đùa giỡn, cười lăn quay thì bỗng nghe... tiếng bước chân rất quen thuộc, rất nặng nề phát ra từ sau lưng....Bịch... bịch... bịch...—...Ủa... nghe quen quen... — Nấm nghiêng đầu.—...Ê... ê ê... đừng nói là... — Dâu đứng hình.Cả ba đồng loạt quay đầu lại.... thì thấy hai bóng người cao lớn, một đen một trắng, đang đứng phía sau, mặt tối đen, mắt như muốn lòi ra khỏi hốc, cặp mày sắc sảo đang cau lại với nhau...LÀ HẮC VÀ BẠCH...—...BI XIN LỖIIIIIIIIIIIII— Bi hét lên đầu tiên, đứng dậy bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đi đâu xa, đã bị Hắc nắm cổ áo nhấc lên như gà con.— Vui vẻ ha? — Giọng Bạch cười như rít qua kẽ răng.
Hello mấy nàngTự nhiên biết viết gì tiếp ròi nên hong định drop nữa nha mấy nàng oiiiCute hong ? Mới nghĩ ra luôn á....Cmt dữ dội vô i tui mắc đọc lắm á...ngày nào cũng check hết trơnChúc mấy cục vàng đọc fic dui dẻ nha
Hello mấy nàngTự nhiên biết viết gì tiếp ròi nên hong định drop nữa nha mấy nàng oiiiCute hong ? Mới nghĩ ra luôn á....Cmt dữ dội vô i tui mắc đọc lắm á...ngày nào cũng check hết trơnChúc mấy cục vàng đọc fic dui dẻ nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me