Chonut As The World Caves In
1.Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu tiết học cuối cùng đã kết thúc. Soohwan ngồi yên một lúc lâu trước khi đứng dậy, cặp sách đã sẵn trên vai từ trước, nhưng lòng cậu thì vẫn lưng lửng đâu đó giữa trang vở cuối cùng và cái tin kỳ quái mà cả lớp râm ran suốt buổi sáng nay. Người ta bảo ngày mai là tận thế. Cậu không rõ đó là "người ta" nào, chỉ biết ai cũng nghe từ đâu đó rồi truyền tai nhau với giọng điệu nửa tin nửa sợ, với một vài đứa khác là nỗi phấn khích khi không cần phải cặm cụi làm bài tập mỗi tối nữa. Vì ngày mai là tận thế rồi. Soohwan không biết có nên tin vào điều đó hay không, bởi người lớn chẳng nói gì rõ ràng, họ lắc đầu cười như thể chuyện tận thế chỉ là một trò đùa ác ý. Nhưng với một đứa nhóc tiểu học, thế giới qua lăng kính của nó chưa đủ rộng để phân biệt ranh giới giữa thật và đùa.Cậu bước ra khỏi cổng trường với cơn gió đầu mùa mơn man trên gò má, ngẩng mặt lên và trông thấy những hoa tuyết đầu tiên của mùa đông đang chầm chậm cập vào mặt đất, trắng xóa cả một vùng trời màu xám tro. Soohwan kéo khóa áo cao lên tận cằm, bước chân nhỏ đạp lên lớp tuyết vừa phủ mỏng mặt đường, trong đầu vẫn văng vẳng lời ông giáo già dạy khoa học hay nói rằng sự sống trên Trái Đất đã từng trải qua nhiều lần suýt tuyệt chủng, nhưng chưa lần nào con người thật sự biến mất. Ấy vậy mà ông giáo già ấy hôm nay lại xin nghỉ bệnh, và bản tin trưa nay thì toàn người lớn nói chuyện như chẳng còn ngày mai. Cậu thở ra làn khói mỏng, nhìn đám học sinh khác đang dắt tay nhau ra về, rồi lại nghĩ đến bố đang đợi ở nhà, đến đôi tay luôn để sẵn một bát canh nóng trên bàn và chiếc áo len xù lông mà Soohwan ghét mặc, nhưng bố cứ cậu bắt khoác vào mỗi khi trời đột ngột trở rét. Tối hôm trước, trong căn nhà thơm mùi gừng và gạo rang, bà nội đã lôi ra một chiếc hộp thiếc cũ kỹ, mở nắp là những tấm hình đã ngả màu, có cả ảnh bố Jihoon hồi còn nhỏ, đứng trước trường với gương mặt ngơ ngác không kém gì Soohwan bây giờ. Bà kể chuyện với chất giọng hí hửng rằng hồi đó bố Jihoon cũng lo sợ ngày tận thế. Vào năm 1999, người ta đồn máy tính sẽ sập, mọi thứ sẽ đảo lộn, nhưng rốt cuộc thì sáng mùng một Tết năm 2000 vẫn có nắng, và bố vẫn bị bà lôi dậy sớm để dán câu đối lên cửa. Giấy đỏ vẫn dính lại những dấu vết mờ nhạt trên mép cửa bằng hồ gạo, chỉ có con người là lớn lên, rồi già đi, rồi kể lại cho đứa nhỏ sau mình nghe về những lần Trái Đất "suýt" biến mất mà thật ra lại tiếp tục quay đều.Soohwan không vội về nhà ngay. Cậu vòng qua tiệm thuốc tây ở cuối phố, lấy một túi thuốc bổ và mấy gói băng nhiệt dán lưng theo lời chú Jaehyeok đã dặn dò vài hôm trước. Người bán thuốc đã quen với sự xuất hiện của cậu bé, còn nói đùa hôm nay đã gói kỹ thêm vì trời lạnh dễ nứt vỏ lọ. Sau khi cám ơn và cầm lấy túi thuốc, cậu lại đi bộ dọc theo con dốc trắng tuyết về phía ngôi nhà nhỏ của Kim Kwanghee.Cánh cửa của căn nhà ấy vẫn luôn đóng kín im lìm, bên trong chỉ le lói ánh đèn mờ nhòe như thoát ra từ trong bể cá. Chú Kwanghee ít khi ra khỏi nhà, càng ít khi nói chuyện với ai. Nhưng nếu Soohwan gõ cửa hai lần, chú sẽ trả lời sau đôi ba tiếng lọc cọc của bánh xe lăn đều đều trên sàn gỗ. Chú Jaehyeok vẫn nói là vì chú Kwanghee quý trẻ con lắm.Giọng chú vang lên trầm khàn đằng sau tấm kính chắn gió: "Là Soohwan hả? Để đồ ở ngoài, chú lấy được. Cảm ơn con."Hôm nay cũng vậy. Cậu lấy khăn giấy lau mấy giọt nước đọng ngoài túi nhựa, rồi nói vọng vào:"Có thuốc bổ và miếng dán lưng. Người ta bảo lạnh thế này lưng dễ bị co lắm ạ."Chú không mở cửa, chỉ đẩy khe cửa hở vừa đủ để bàn tay đưa ra. Tay chú trắng xanh và gầy, nhưng ngón tay vẫn sạch sẽ, móng cắt gọn gàng. Soohwan thấy cả vết mực xanh còn vương ở mép ngón cái. Chắc là hôm nay chú viết gì đó nhiều. Có hôm khi tuyết chưa rơi dày, chú còn dúi cho Soohwan một quả quýt tách sẵn. Hôm nay chú rút ra một chiếc nón len màu tím, mềm và dày."Đổi bằng cái này nhé. Chắc là hơi rộng, nhưng giữ ấm tốt lắm."Bản tin thời sự vẫn đang phát, chú Kwanghee vẫn thường nghe lại thời sự buổi trưa khi trời đã về chiều. Âm thanh đều đều của nữ phát thanh viên vọng ra từ cánh cửa gỗ chưa bao giờ mở hết, cậu nghe loáng thoáng được một nam diễn viên nổi tiếng vừa công khai rằng anh ta đã kết hôn với một người đàn ông. Điều làm dậy sóng cộng đồng mạng với hàng loạt phản ứng trái chiều là họ đã có với nhau một đứa trẻ. Soohwan không rõ tại sao bản tin ấy lại khiến tay chú Kwanghee khựng lại một nhịp. Cậu loáng thoáng nghe được âm giọng trầm thấp của người đàn ông:"Không phải ai cũng làm được như cậu diễn viên kia đâu."Phản ứng đầu tiên của Soohwan là nghệch mặt ra, có điều gì đó trong dáng chú hôm nay khiến cậu cảm thấy hơi kỳ lạ thì phải. "Chú Kwanghee ơi," Soohwan nhanh chóng chớp lấy cơ hội, "Nếu ngày mai là ngày tận thế, vậy thì chú có hối hận điều gì không?"Chú Kwanghee lại cười khẽ. "Nhiều chứ. Nhưng chú nghĩ tận thế đến thật thì cũng tiện. Đỡ phải trả lời những câu hỏi mà mình đã trốn tránh cả đời rồi."Nếu phải nói thật thì Soohwan chẳng hiểu gì về câu trả lời của chú cả, nhưng cậu cảm thấy trong lòng có gì đó co lại. Có lẽ giống như cảm giác khi nhìn thấy bố ngồi trong góc tối, chỉ nghe tivi một mình, tiếng màn ảnh vọng lại từ đó mà mắt thì cứ đăm đăm nhìn xuống lòng bàn tay."... Con thì không thích tận thế đâu. Con còn chưa kịp hỏi bố là tại sao đông chí năm nào cũng làm món canh rong biển."Chú Kwanghee bật cười. "Thế thì về nhà rồi hỏi đi. Tận thế đến rồi mà vẫn không biết lý do thì chắc là tiếc lắm."Soohwan đội lại chiếc nón len, hai tay vỗ nhẹ lên vành nón như muốn chắc chắn nó thật sự ôm trọn lấy đầu mình, rồi quay người chuẩn bị bước xuống bậc thềm. Chú Kwanghee gọi với theo vào lúc đó."Vừa nãy con có nghe thấy tên diễn viên trên bản tin không?"Câu hỏi ấy khiến Soohwan khựng lại một chút. Ban đầu cậu không để ý tới. Người lớn nổi tiếng yêu nhau, cưới nhau, rồi có con, gây bão mạng, những chuyện như vậy trên thế gian này có rất nhiều, ai cũng bàn tán. Nhưng với Soohwan, chúng chỉ giống như những tiếng động nền quen thuộc trong buổi tối khi ăn cơm cùng bố và ông bà nội, rất ít khi gợi lên trong cậu bất kỳ cảm xúc nào."Dạ con không để ý lắm... người lớn nói nhiều rồi lại cãi nhau ầm ĩ. Con thấy mấy chuyện đó không liên quan đến mình."Chú Kwanghee không đáp ngay, nhưng ánh mắt chú khiến Soohwan cảm thấy có gì đó không được bình thường. Một sự tĩnh lặng trôi qua đủ lâu để gợi lên trong đầu cậu nhóc đôi ba tò mò cậu chưa từng nghĩ tới. Có lẽ vì chú vốn chẳng hay hỏi gì ngoài chuyện thuốc thang, vậy mà hôm nay chủ động đề cập đến tin tức, lại còn với cách nhấn nhá ẩn ý khác thường.Cậu nhích lại gần nửa bước. "Nhưng chú nói là ai cơ ạ?""Han Wangho." Chú Kwanghee nói, và âm thanh ấy chạm vào tai Soohwan như thể ai đó vừa gõ khẽ lên mặt bàn phủ bụi. "Cảm ơn con vì túi thuốc."Cánh cửa sau đó khép lại rất chậm.Trên đường về, tuyết đã rơi dày thêm một lớp, lấp đầy lối nhỏ dẫn ra con phố chính. Bông tuyết rơi xuống vai Soohwan, sau đó tan thành những vệt nước lạnh ngắt. Soohwan không hiểu hết câu chuyện của người lớn, nhưng cậu biết chú Jaehyeok là người duy nhất hỏi thăm chú Kwanghee đều đặn dù hai người chẳng bao giờ gặp nhau. Nhà chú Jaehyeok chỉ cách đó hai ngõ, lần nào gửi đồ chú cũng dặn cậu kỹ: "Đừng nói là chú gửi, cứ bảo là có người nhờ thôi. Chú ấy biết." Soohwan chẳng bao giờ hỏi vì sao, chỉ đều đặn ghé qua vào những chiều tan học theo những gì được bảo. Và những thanh socola hấp dẫn mà chú hay dấm dúi vào tay cậu ở nơi bà nội không phát giác ra.Soohwan bước đi chậm hơn bình thường, hai tay nhét sâu vào túi áo, đầu cúi thấp để hơi thở loãng mờ trong lớp khói trắng bốc ra từ miệng. Cậu nhận ra hình như người lớn có rất nhiều điều để giấu giếm. Như cái cách chú Kwanghee nói tên nam diễn viên cho cậu với giọng điệu ẩn ý. Như cái cách chú Jaehyeok gửi đồ nhưng không bao giờ tới tận nơi. Rồi cả cái cách bố cậu từng nhìn chằm chặp vào màn hình tivi khi một người đàn ông xuất hiện trong buổi lễ trao giải - gương mặt sáng, giọng nói êm, nụ cười hơi quá tĩnh lặng - sau đó bất giác mỉm cười như thể đang giấu một nỗi buồn rất đẹp trong mắt.Lúc ấy Soohwan chỉ nghĩ bố buồn ngủ thôi.Nhưng bây giờ thì cậu không chắc.Cậu không nhớ rõ tên người đó, chỉ nhớ bố đã lập tức chuyển kênh khi nhác thấy cậu thức giấc vào buổi khuya, xoa đầu cậu và bảo "xem cái gì, đi ngủ tiếp đi". Nhưng khi bố nghĩ cậu đã trở về phòng ngủ, cậu lại thấy bố mở lại chương trình ấy, thấy đôi mắt bố đỏ hoe trong bóng tối, và chiếc điều khiển rơi xuống đất mà bố đã không cúi xuống nhặt lên. Giờ thì cậu lờ mờ nhớ được cái tên mà người dẫn chương trình đã xướng lên nhận giải khi ấy. Han Wangho. Cậu đã từng nghe cái tên ấy ở đâu đó rồi. Không phải chỉ trên tivi. Không phải chỉ một lần.Hình như cậu đã từng nghe bà nội nói bâng quơ rằng Wangho diễn giỏi, ánh mắt có tình. Hình như ông nội đã hắng giọng ngay lúc đó. Hình như trong những cuộc điện thoại buổi khuya, bố đã nghèn nghẹn nói với âm giọng thấp hơn bình thường. Han Wangho. Han Wangho. Han Wangho. Hình như bố chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ tờ tạp chí nào có người diễn viên ấy trên trang bìa. Mỗi lần như vậy, bố sẽ ghé qua hiệu sách đầu ngõ sớm trước cả ông nội, chỉ để đảm bảo mình là người đầu tiên trong trấn mua được tạp chí, sau đó nhét ngay vào cặp tài liệu như cậu bé Soohwan giấu truyện tranh trong vở Toán. Và điều kỳ lạ là những cuốn tạp chí ấy không bao giờ được để lộ trong nhà. Cậu chưa từng thấy bố đọc nó giữa phòng khách, cũng chưa từng thấy cuốn nào nằm lăn lóc trên bàn như những tờ báo về thể thao.Tuyết rơi thêm một lớp mỏng nữa khi Soohwan về gần tới ngõ nhà. Trong đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ cứ trở đi trở lại như tiếng gót giày đạp trên mặt tuyết.Soohwan từng nghĩ tận thế sẽ là một tiếng nổ khổng lồ hay một đám lửa nuốt trọn thành phố, chứ tuyệt không phải những bông tuyết rơi im lìm thế này, không phải những bản tin rì rầm và một người diễn viên nào đó chậm rãi nói rằng anh ấy đã có chồng và một đứa con.2.Khi Soohwan đẩy cổng vào nhà, tuyết đã phủ lên mái nhà một lớp mỏng như vôi vẽ. Mùi canh rong biển và củ cải hầm tỏa ra từ khe cửa, người đầu tiên Soohwan trông thấy không phải bố hay ông bà, mà là chú Jaehyeok đang ngồi giữa phòng khách, lưng hơi cong, tay chân thì lóng ngóng với mấy que đan và cuộn len màu xanh ngọc. Bà nội ngồi khoanh chân trên nệm, tay đan thị phạm thoăn thoắt như cỗ máy, miệng thì không ngừng chỉ dẫn, thỉnh thoảng lại "chậc" một tiếng đầy vẻ không hài lòng. Chú Jaehyeok hôm nay mặc một chiếc áo khoác dày sụ màu be, không phải kiểu áo phao căng phồng như của bố hay ông nội, mà là loại vải gì đó trông mịn như nhung nhưng lại cứng cáp. Cổ áo còn có một lớp lông mềm mại mà Soohwan chỉ thấy trên mấy con gấu bông ở hàng đồ chơi. Trông chú khác hẳn với mọi người trong xóm. "Không phải vậy! Phải đâm lên, vòng qua, kéo xuống, không phải vòng ngược!" Giọng bà nội cao vút lên, ánh mắt thì có vẻ chẳng kiên nhẫn lắm. Soohwan nhịn cười, thấy chú Jaehyeok chỉ dám gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nhưng ngón tay thì cứ mắc hoài vào chỉ. Mùi nước hoa nhẹ trên áo chú lan ra theo hơi ấm, là thứ mùi gì đó giống gỗ và quýt. Phát hiện Soohwan đã về tới nhà, chú Jaehyeok ngẩng đầu reo lên."A, Soohwan về rồi đấy hả?"Đúng lúc đó, bố Jihoon từ ngoài ngõ tất tả chạy vào, một tay cầm chiếc ô gập đang ướt nước, tay kia thì đang kéo phăng khăn choàng cổ. Thấy Soohwan đứng đó, bố thở phào một cái rõ to rồi mới cau mày nhìn chú Jaehyeok: "Mới hôm qua còn nói bận họp hành bù đầu trên công ty, giờ đã về đây ngồi học may vá. Anh làm như Seoul với ở đây cách nhau có mấy bước chân không bằng."Bà nội đặt que đan xuống, vỗ nhẹ vào đầu gối rồi từ từ đứng lên, nói để bà múc bát canh cho hai bố con uống đỡ lạnh. Vừa nói bà vừa đi vào bếp, tiếng lạch cạch của bát đĩa vọng ra xen lẫn mùi canh rong biển càng lúc càng rõ. Soohwan thấy bụng cậu hình như cũng hơi đói rồi."Thật là... Tuyết rơi thế này, đường lên nhà anh Kwanghee lại dốc, lỡ Soohwan nó trượt chân thì sao?" Vừa nói bố vừa phủi mấy đốm tuyết chưa kịp tan trên vai áo Soohwan, cởi chiếc nón len trên đầu cậu xuống xem xét, rồi lại sờ trán cậu xem có lạnh hay không."Người ta xin lỗi mà~." Chú Jaehyeok đặt que đan xuống, cố tình kéo dài âm cuối như trẻ con, thành công chọc cho bố Jihoon một cơn ớn lạnh. "Soohwan ơi, chú đền cho con nhé." Nói rồi chú rút từ trong túi ra một gói kẹo to đùng, bên trong toàn những viên hình thù lạ mắt với vỏ giấy tiếng nước ngoài mà ở tiệm tạp hóa ở đây chẳng bao giờ bán. Chú nhướng mày ra hiệu cho Soohwan với vẻ mặt có hơi ma mãnh, lại còn ngoái người ra sau ngó nghiêng ngó dọc, ra chiều rất sợ bị bà nội bắt tận tay màn vụng trộm này.Bố Jihoon lườm chú Jaehyeok một cái rõ dài. "Anh cứ mua đồ ngọt cho nó. Ăn lắm sâu răng!""Nói được như thế thì đừng có mà trộm kẹo của con nha? Tao phải đặt mua online đấy. Soohwan thích vị xoài mà ít hàng, tìm mãi mới có."Chú Jaehyeok khịt mũi, quay sang Soohwan nheo mắt cười. Cậu nhóc đang mân mê túi kẹo thì chú bỗng khựng lại, mắt dán vào chiếc nón len màu tím mà bố Jihoon vừa đặt lên bàn. "Soohwan, nón này... chú Kwanghee cho con hả?""Dạ. Chú ấy bảo đổi lấy túi thuốc con mang qua."Chú Jaehyeok bước tới bàn, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nón. Ngón tay chú miết lên lớp len dày dặn, ánh mắt chợt trở nên xa xăm. Soohwan biết là mình chưa từng thấy những khẩn khoản như vậy trước đây trong mắt chú. "Soohwan này, con cho chú xin lại cái nón này được không? Chú sẽ mua cho con một cái khác đẹp hơn, ấm hơn nhiều, nhé?"Soohwan không hiểu lắm, nhưng nhìn vẻ mặt tha thiết của chú, cậu bất giác gật đầu. "Dạ... cũng được ạ."Bố Jihoon đứng bên cạnh, nhìn chú Jaehyeok bỏ nón len vào túi, khẽ lắc đầu. Ông nội được gọi dậy giọng còn khàn khàn, mắt vẫn díp lại vì giấc ngủ chưa tan. Nghe nói có chú Jaehyeok, ông khẽ "ừm" một tiếng rồi loạng choạng ra ngoài. Bữa cơm được dọn ra nhanh chóng, chú Jaehyeok ngồi ngay ngắn bên cạnh ông nội, không còn vẻ lóng ngóng như lúc học đan len nữa mà rất tự nhiên xới cơm cho mọi người. Chú vừa ăn vừa tíu tít khen ngợi nào là tay nghề của bà nội đúng là không thể chê vào đâu được, nào là cứ được nấu cho ăn thế này thì chắc khỏi cần về Seoul luôn. Được mấy câu lại chuyển chủ đề sang dự án công ty sẽ khởi động sau Tết, bố và chú lại phải lên Seoul cắm chốt một thời gian dài. Điều đó làm bà nội đanh giọng lại, nói hai người không được bàn chuyện công việc khi đang ăn cơm.Soohwan tủm tỉm cười, gắp miếng thịt mà bố Jihoon vừa gắp cho vào miệng. Cậu không lấy làm lạ về những chuyến đi Seoul mỗi tháng một lần của bố, ít ra thì số lần bố đi đi về về vẫn chưa bằng phân nửa chú Jaehyeok đang ngồi cạnh ông nội kia. Có khi hôm nay vừa thấy chú ở đây, hôm sau chú đã trở lại Seoul để bận chuyện giấy tờ gì đó.Máy tính trong phòng bố lúc nào cũng chạy mấy cửa sổ đen sì chi chít ký tự, tivi chỉ mở vào buổi tối khi mọi việc đã xong. Soohwan từng nghe bố càu nhàu tin tức bây giờ toàn mấy tin đồn nhảm nhí, có lẽ vì thế mà bố chưa biết chuyện Han Wangho xuất hiện trên bản tin hôm nay. Đã có một giây Soohwan suýt nói trong bữa ăn về nam diễn viên ấy. Nhưng cậu nghĩ, nếu bố đã thích người ấy đến vậy, từng giấu kỹ nỗi buồn đến vậy, thì giờ mà nghe tin đó... chắc bố sẽ buồn lắm. Cậu sợ nếu lỡ lời nhắc đến cái tên đó, thì tất cả những gì bố cố giấu sẽ vỡ ra như chén sứ rạn đáy. Và nỗi buồn mà bố đã dày công cất giấu, biết đâu sẽ không còn gói gọn trong một cái điều khiển tivi rơi trên sàn. Có thể bố sẽ buồn đến mức không gắp nổi miếng đậu phụ nóng nào trên bàn nữa đâu.Chú Jaehyeok không ở lại lâu sau bữa tối. Chú nói còn chút việc phải giải quyết rồi khoác vội chiếc áo màu be, hứa hẹn với bà nội rằng ngày mai sẽ ghé qua học tiếp khóa học đan len cấp tốc. Cánh cổng lạch cạch khép lại, ánh đèn vàng ngoài sân hắt xuống mặt tuyết thành vệt dài, in bóng chú Jaehyeok khuất dần sau con dốc.Sau khi Soohwan phụ bố tráng bát đĩa, hai bố con lau tay, treo khăn lên rồi ra phòng khách. Ông bà nội đã ngồi sẵn trên nệm, chăm chú xem một bộ phim truyền hình được chiếu trên tivi, âm thanh to vừa đủ. Vì hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông nên không còn bài tập nào để làm nữa. Soohwan ngồi xích lại gần bà, theo dõi nhân vật đang gào khóc giữa công viên. Cậu không hiểu tình tiết cho lắm, nhưng thi thoảng vẫn sẽ chậc lưỡi hoặc tấm tắc "cái cô này khổ ghê" để chọc cho bà nội bật cười. Có người ngồi xem cùng, bộ phim tự nhiên cũng đỡ buồn hơn hẳn.Tới chín giờ rưỡi, bà đuổi cậu về phòng với lý do trẻ con đi phải ngủ sớm. Soohwan lững thững đi thay đồ rồi chui vào giường nằm bên cạnh bố. Ánh đèn ngủ hình con hươu trong phòng tỏa ra màu vàng nhạt, bờ tường lờ mờ in bóng cành cây. "Bố ơi, nếu ngày mai là tận thế thì sao hở bố?" Soohwan kéo chăn lên ngang cổ.Bố nằm im một chút, rồi đáp bằng nhịp điệu đều đều: "Thì hôm nay mình cứ ngủ một giấc cho đã rồi tính tiếp.""Bố trả lời chẳng thú vị tí gì."Soohwan bĩu cái môi nhỏ nhắn trong chăn. Những bông tuyết ngoài trời vẫn rơi rất dai dẳng, cây hồng trước nhà đã phủ trắng một lớp dày, gió khẽ lay cành như muốn giấu đi tiếng lạnh. Thốt nhiên Soohwan nghe thấy bố mình lẩm bẩm."Đông chí mà có tuyết rơi, người ta bảo năm sau sẽ được mùa."Soohwan im lặng không đáp, để lời bố trôi lững lờ trong đầu như hơi thở đọng trên cửa kính. Được mùa chắc có nghĩa là khi đó, khoai sẽ nhiều hơn, cà chua sẽ đỏ hơn, dưa leo không bị sâu đục, và mấy con gà cũng béo tốt hơn. Ông bà nội sẽ bận hơn, nhưng cũng sẽ vui hơn. Cậu tự hỏi không biết có phải người lớn vẫn cứ quen sống bằng những lời tiên đoán đầy hy vọng như thế hay không, nhưng nếu ngày mai thật sự là tận thế thì lấy đâu ra năm sau để mùa màng xanh tốt, lấy đâu ra thời gian để đợi đất đai kết trái đơm hoa. Rõ ràng là chuyện hệ trọng đến nhường ấy, vậy mà tất cả người lớn quanh cậu chẳng tỏ ra chút gì là sợ hãi, còn có tâm trạng nằm trong chăn ấm, thủ thỉ với cậu về một năm sau.Soohwan quay người, dụi dụi đầu vào cánh tay bố. Mùi xà phòng thoang thoảng còn vương trên áo ngủ, tiếng tim đập thình thịch và hơi thở đều đều khiến cậu thấy mi mắt mình trĩu nặng đi. Gương mặt bố dưới ánh đèn vàng khiến Soohwan gạt phăng mọi ý tưởng về ngày tận thế. Hôm nay căn nhà yên tĩnh hơn bình thường, cậu không còn nghe thấy tiếng bố nói chuyện điện thoại khe khẽ với ai đó vào lúc đêm khuya. Khắp gian phòng chỉ còn lại tiếng thở ổn định của hai bố con đã trôi vào giấc ngủ. Ngoài sân, cây hồng phủ tuyết đang im lặng lắng nghe lời hứa của mùa màng.3.Trong những câu chuyện của Soohwan, sẽ luôn thiếu vắng hình bóng người "mẹ".Cậu biết từ ấy, dĩ nhiên. Những đứa trẻ trong lớp vẫn nhắc đến nó hằng ngày với đủ những âm sắc thân thuộc và tự nhiên nhất. "Mẹ mình bảo không được ăn bim bim." "Mẹ vừa mua cho mình hộp bút mới." "Mẹ cứ bắt mình học thêm suốt!" Chữ "mẹ" hiện diện như một thứ mặc định trong đời sống lũ trẻ. Chỉ là suốt những năm tháng qua, chưa từng có ai kể với Soohwan một câu chuyện cụ thể nào về mẹ.Hồi lớp Ba, Soohwan viết bài văn đầu tiên tả người thân. Cậu chọn bố. Lúc ấy cậu không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản vì bố hay dắt cậu đi học, thỉnh thoảng nấu cơm cho cậu ăn, và buổi tối còn kể chuyện cho cậu trước khi ngủ. Những đứa bạn khác được cô giáo khen vì bài văn tả mẹ rất cảm động. Cậu không thấy chạnh lòng, chỉ thấy hơi tò mò một chút.Lên lớp Bốn, đề văn đổi thành "Người thân em yêu quý nhất trong gia đình." Soohwan viết về bà nội. Vẫn là những câu chữ nguệch ngoạc kể bà làm kim chi giỏi ra sao, sáng nào cũng gọi cậu dậy sớm, và thích xem phim có người khóc trên tivi. Cô giáo gạch chân cụm "yêu quý nhất" và ghi bên cạnh "Không phải là mẹ à?", kèm với đó là hình vẽ mặt cười thân thiện. Soohwan nhớ mình đã ngồi trơ ra trước tờ bài làm đã được trả, sau đó quên luôn điểm số của bài văn.Hết lớp Bốn rồi lại lớp Năm, học kỳ nào cũng có những đề văn kiểu đó. Cậu thay phiên viết về ông nội, lúc là bà, nhiều nhất vẫn là bố. Cậu không nhớ nổi đã bao nhiêu lần viết về bàn tay bố, mùi áo bố, cách bố pha cà phê hay sửa lại cổ áo cho cậu mỗi sáng. Lâu dần thành thói quen, Soohwan không còn thấy lạ kỳ khi những dòng văn của mình luôn thiếu đi một nhân vật.Chưa ai trong nhà nói cho cậu biết "mẹ" là ai, hay "mẹ" đã đi đâu. Bố không nhắc đến, ông nội không đề cập, bà nội thì chỉ một lần duy nhất nhắc đến vào "cái hồi bố con mới quyết định về quê". Bà không nói quá nhiều về lý do cho quyết định ấy, chỉ nói bố đã thay đổi không ít kể từ khi có Soohwan. Bố đã từng là một người có thể dành hàng giờ liền sau giờ làm, thậm chí thức đến khuya chỉ để chơi mấy trò bắn giết gì đó, có khi bố mải mê với những đoạn mã trên máy tính đến quên cả bữa ăn, hoặc dành dụm tiền chỉ để mua một món đồ công nghệ mới nhất."Rồi có con." Bà quay lại nhìn Soohwan, giọng điệu bỗng chùng xuống. "Từ ngày có con, bố bỏ hết. Thức đêm không còn để chơi game mà là để canh con ho sốt. Chạy đi chạy lại giữa hai thành phố để có thể vừa đi làm, vừa giữ lại cho con những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ. Tất nhiên cũng nhờ có chú Jaehyeok nữa." Bà khẽ cười, tiếng cười nhỏ như bụi rơi trên nền gạch."Bố nói ở Seoul, thứ gần nhất với thiên nhiên chỉ là mấy chậu cây cảnh trong hành lang. Nhưng ở đây, con biết mùa nào trồng đậu, mùa nào cấy lúa. Chỉ riêng việc đi lại thôi cũng đã là vất vả nhiều rồi. Soohwan phải ngoan với bố, phải biết yêu thương bố, có biết chưa?"Cậu nhớ rất rõ câu "phải ngoan với bố" của bà nội, và trong thế giới nhỏ bé của Soohwan, điều đó đồng nghĩa với việc nếu điều gì có thể khiến bố không vui, cậu nhất định sẽ không bao giờ làm. 4.Bố ít khi nói về quá khứ, nhưng ánh mắt bố thì không giấu được. Mỗi lần bố nhìn cậu, ánh mắt bố lại như thể đang cố gắng giữ cho điều gì đó không vỡ ra. Soohwan không biết gì về mẹ, không có giọng nói để nhớ, không có ảnh để hình dung. Nhưng rồi bà nội nói "mắt con giống mẹ y như đúc", và cậu ngỡ ra rằng trong những lần chạm mắt ấy của bố là cả phần thương nhớ chưa bao giờ bố gọi thành tên.5.Sáng hôm sau, bà nội lay vai Soohwan, tiếng gọi vẫn từ đầu giường vang lên như mọi ngày.Cậu mở mắt, căn phòng vẫn giăng một màu tối, nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ đã xuyên qua lớp vải rèm và len vào bên trong. Tuyết vẫn rơi nhưng đã thưa hơn hôm qua, duy chỉ có cái lạnh còn nguyên vẹn. Nó luồn qua khe cửa, ngấm vào vạt áo ngủ của Soohwan. Cậu không vội ngồi dậy ngay mà nằm yên một lúc, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong khối óc còn mơ màng của đứa trẻ là hóa ra tận thế vẫn chưa đến. Vậy tận thế sẽ đến lúc mấy giờ? Soohwan cố vắt óc nhớ lại mấy đứa trong lớp đã nghe ngóng được khung giờ cụ thể nào chưa. Mấy bộ phim cũng không thống nhất. Có nơi tận thế bắt đầu từ bình minh, có nơi là đúng chính ngọ, còn có chỗ để dành đến khi mặt trời lặn mới tung ra đoạn cao trào. Nếu được chọn thì Soohwan muốn nó đến chậm hơn một tí.Thế nên cậu hơi ngạc nhiên khi thấy mình vẫn bị lôi khỏi chăn như mọi ngày, vẫn phải đánh răng, rửa mặt, thay đồ rồi ngồi ngay ngắn vào bàn ăn trong gian bếp. Mùa đông làm mọi thứ chậm lại, ánh sáng rọi vào cửa kính cũng có vẻ ấm hơn bình thường. Soohwan bưng bát cơm ngồi đối diện bà nội, đoạn nghiêng đầu nhìn ra phòng khách.Bố đang ngồi ở đó, trước màn hình tivi đang bật.Lạ thật.Bình thường, bố sẽ không ngồi yên như vậy vào buổi sáng. Những giờ đầu ngày luôn là khoảng thời gian bố bận rộn nhất, bố sẽ ngồi vào bàn làm việc, lại mở mấy cửa sổ đen sì, lật qua một cuốn sổ tay đầy những chữ nguệch ngoạc. Vậy mà hôm nay, bố đang ngồi thừ người ra, mắt không rời khỏi màn hình.Cậu nhón một thìa cơm, ăn chậm. Trong đầu tua lại ý nghĩ về ngày tận thế, chắc mẩm trong đầu bố cũng tin sái cổ hôm nay là ngày cuối cùng rồi nên chẳng thèm động tay động chân. Cậu khẽ mím môi giấu tiếng cười trong cổ họng. Người lớn hay làm ra vẻ biết hết mọi chuyện, nhưng hóa ra cũng hoang mang chẳng kém gì trẻ con.Thế rồi giữa lúc Soohwan đang định quay lại ăn tiếp, cậu nhận ra điều gì đó khác thường.Bố không đang hề thoải mái. Dáng bố không buông thả như đang tận hưởng kỳ nghỉ hay chờ đợi ngày tận thế đến gần. Trái lại, bố hơi cúi người, vai hơi rụt lại, bàn tay co thành nắm, ngón trỏ thi thoảng lại đưa lên gần miệng rồi gặm vào phần móng đã sứt, tuồng như đang suy nghĩ rất lung. Đôi mắt bố đỏ lên, Soohwan không rõ vì thiếu ngủ hay vì thứ gì đó khác. Chỉ biết không có lấy một tiếng thở dài, nhưng sự nén chặt trong tư thế và ánh mắt bố khiến bát cơm trong tay Soohwan cũng trở nên nặng nề hơn gấp bội."Bố coi gì vậy ạ?" Không có câu trả lời.Cứ như thể cậu không tồn tại trong gian bếp buổi sáng ấy. Ngồi từ chỗ này khuất đi tivi, Soohwan đã cố nghển cổ sang nhưng tất cả những gì cậu thấy được là bố vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình nơi hình ảnh luân phiên nhau thay đổi. Có thể là một bộ phim, cũng có thể đó là tin tức. Nhưng Soohwan có thể chắc chắn, đó không phải thứ giải trí nhẹ nhàng.Bà nội múc thêm một vá canh vào bát cậu, giọng nói chậm rãi vang lên phía bên kia bàn ăn. "Bố con như vậy từ sáng tới giờ rồi."Soohwan quay sang: "Bố bị sao vậy bà?"Bà không trả lời ngay. Đôi mắt già nua nhìn ra khoảng giữa gian bếp và phòng khách, hơi nheo lại. "Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày rất đặc biệt. Biết đâu chừng con sẽ rất vui."Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhận được một câu trả lời kiểu như thế.Thật ra, hầu hết mọi lần cậu hỏi những chuyện quan trọng tỉ như mẹ là ai, vì sao nhà mình chuyển về quê, hay vì sao bố chỉ xem tivi khi cậu đã ngủ, thì người lớn đều chỉ ậm ừ, hoặc nói một điều gì đó nghe tưởng như có ý nghĩa, nhưng cuối cùng lại chẳng giúp gì cho việc giúp Soohwan hiểu hơn. Ngay cả chuyện tận thế, người ta cũng không chịu nói là nó sẽ xảy ra vào buổi trưa hay buổi chiều. Họ chỉ bảo đó là ngày mai, nhưng chẳng ai đính kèm cho cậu một cái đồng hồ báo thức. Dường như người lớn chỉ thích để mọi thứ trôi qua mà không cần đặt một cái tên rõ ràng cho nó. Họ cứ nói về "một ngày đặc biệt", rồi cho rằng như thế là đủ. Mọi thứ quan trọng đều được bao bọc bởi một lớp sương mù. Có lẽ thế giới của người lớn là một chuỗi những điều "chắc là" và "có thể" như vậy.Cho đến khi Soohwan gặp người đó đứng trước cổng nhà. Không phải trong giấc mơ, cũng không phải trên màn hình tivi nào đó. Han Wangho đã đứng dưới tán cây hồng đang phủ tuyết, cả người lọt thỏm trong chiếc áo lông trắng có vẻ hơi rộng ở vai. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống trán che đi một phần cặp kính nửa gọng đọng sương mờ, và khi người ấy cúi đầu nhìn Soohwan, sống mũi cao cao đã tạo một đường nghiêng rất rõ dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm. Khi người ấy cười, nụ cười ấy gần như không nhúc nhích gì ngoài khóe môi. Hình như Soohwan đã từng kể trước đây rằng nụ cười đó trông rất tĩnh lặng. Và điều đầu tiên Soohwan nghe được từ người ấy, một cách trực tiếp, là,"Mắt chọn đồ của mẹ hình như rất khá."Theo ánh mắt của người ấy, Soohwan nhìn xuống chiếc áo màu đen có hình con hổ dọc theo ống tay. Cậu nhớ loáng thoáng là bố đã mang nó về từ một chuyến đi công tác ở Seoul vài tháng trước.Soohwan còn đang ngơ ngác chưa biết phải đáp lại thế nào, chưa kịp tiêu hóa hết chữ "mẹ" trong câu nói kia thì bố đã từ trong lao ra ngoài. Cậu chưa bao giờ thấy bố di chuyển nhanh như vậy, cũng chưa bao giờ thấy nụ cười trên môi bố lại rạng rỡ và nhẹ nhõm đến thế. Hình như mọi căng thẳng, mọi lo âu đều đã tan biến hết trong khoảnh khắc bố nhìn thấy người đàn ông đứng trước cổng. Đôi mắt đỏ hoe ban nãy giờ đây còn ngập thêm một thứ ánh sáng lấp lánh mà Soohwan chưa từng thấy trước đây. Bố gọi tên người đàn ông như gọi một điều thân thuộc tưởng đã chôn vùi dưới mấy tầng mùa cũ."Han Wangho!"Bố ôm chầm lấy Han Wangho và siết chặt đến độ cả hai người hơi lảo đảo về sau một chút. Đầu bố gục lên vai người nọ, vai run từng nhịp nhỏ như tiếng thở nghẹn ngào, trong đôi mắt mèo ầng ậng hơi nước. Chỉ có âm thanh đứt quãng cố ghìm lại nhưng vẫn dồn dập tràn ra, giống như những cơn sóng nhỏ dồn mãi vào bờ làm ướt một góc áo lông trắng. Anh mệt không, anh lạnh không, sao không nói trước cho em, để em pha trà gừng cho ấm nhé. Những câu hỏi như thế cứ lặp đi lặp lại như thể nếu không nói ra bằng hết, không trút ra bằng hết tất cả những năm tháng đã nuốt ngược vào trong lòng, thì bố sẽ nghẹt thở mà chết mất.Chú Jaehyeok xuất hiện ngay sau lưng người đàn ông, tay chú xách một chiếc vali khá lỉnh kỉnh, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt rồi nháy mắt với Soohwan. Cậu vẫn đứng nguyên ở ngạch cửa, gió lạnh thổi xuyên qua ống tay áo. Cậu cảm thấy như cảnh tượng trước mắt đây không phải dành cho mình. Một phần nào đó trong cậu gợn lên cảm giác xa lạ giống như cảm giác khi người mà mình biết rõ nhất trên đời bỗng hóa thành một ai đó hoàn toàn khác, dịu dàng hơn, yếu đuối hơn, và cũng dễ tổn thương hơn. Cậu vẫn tưởng bố là người mạnh mẽ nhất, ít nhất thì bố chưa từng khóc trước mặt Soohwan. Vậy tại sao bố lại phải khóc vì một người xa lạ? Cho dù người ấy có nổi tiếng và bố hâm mộ người ấy đến đâu.Và rồi bố quay đầu lại, nói, "Soohwan à, chào mẹ con đi."Một câu nói ngắn dội vào đầu cậu như tiếng sét. Chào... ai?Suốt quãng đời mình, Soohwan luôn mặc định rằng chữ "mẹ" là thứ không tồn tại. Cậu đã tập sống mà không hỏi tới nó. Cậu đã viết những bài văn không có mẹ. Đã tự dặn lòng rằng sẽ không bao giờ làm những điều có thể khiến bố không vui. Cậu đã sống như thế. Để ngoan. Để không đặt thêm gánh nặng nào lên đôi vai bố. Vậy mà bây giờ, bố của cậu lại dễ dàng gọi một người từng đi rất xa, rất khuất, từng để bố nuốt nước mắt vào trong, chỉ dám ngồi trước tivi vào những tối muộn, là "mẹ".Và còn nói chào đi nữa chứ.Người được gọi là "mẹ" kia dường như đã nhận ra sự bất thường. Ông khẽ tách khỏi vòng tay của bố, ánh mắt có chút hốt hoảng và dè dặt nhìn về phía Soohwan. Trước tiên là bước một bước nhỏ, bàn tay gầy từ từ đưa ra định chạm vào vai cậu."Soohwan à..."Nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay ấy sắp chạm vào mình, Soohwan giật lùi lại như thể phải bỏng. Cậu hét lên, giọng lạc đi vì hoảng loạn và tức giận, và vì những thứ cảm xúc ngổn ngang không tên mà chính cậu cũng không hiểu nổi tại sao nó lại mạnh mẽ đến thế."Đây không phải là mẹ của con!"Nói rồi không đợi ai kịp phản ứng, Soohwan chọn cách chạy ra khỏi nhà, bỏ lại sau lưng tiếng gọi hoang mang của bố, tiếng thở dài của chú Jaehyeok, cả ánh mắt sững sờ, đau đớn của người đàn ông mà bố vừa gọi là "mẹ".Đây là lần đầu tiên Soohwan cảm thấy mình là một đứa trẻ hư. Lần đầu tiên cậu làm ngược lại ý muốn của bố, lần đầu tiên làm một điều mà cậu biết chắc sẽ khiến bố không vui. Nhưng cậu không thể làm khác được. Có một bức tường vô hình trong lòng vừa sụp đổ và cậu không biết phải đối mặt với những mảnh vỡ đó như thế nào.6.Soohwan co mình trên ghế sô pha, đầu gối gần chạm cằm, mắt dán xuống những thớ gỗ đã ngả màu thời gian trên sàn nhà. Đây là lần đầu tiên cậu bước qua ngưỡng cửa nhà chú Kwanghee.Căn phòng không lớn, đồ đạc cũng không nhiều, nên mọi thứ đều được sắp xếp rất ngăn nắp, rất sạch sẽ. Một chiếc kệ sách cao kịch trần chứa đầy những cuốn sách dày cộp, gáy đã sờn cũ. Trên bàn trà nhỏ là một ấm trà còn nghi ngút khói và một đĩa bánh quy gừng. Ngôi nhà của chú có mùi đặc trưng của người bệnh, không hẳn là mùi thuốc, mà là mùi của chăn ủ lâu ngày, mùi quế khô, mùi của người phải sống chậm lại vì cơ thể đã mòn đi một phần nhịp sống. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn phía góc nhà đổ xuống không quá chói, hoàn hảo để thấy rõ khuôn mặt chú Kwanghee. Vẫn là vẻ xinh đẹp với xương hàm thanh tú, nhưng nước da tái đi, có vẻ mệt mỏi, đôi mắt tĩnh lặng như có nỗi buồn khoét sâu vào tròng. Chú Kwanghee ngồi trên chiếc xe lăn đối diện cậu, gương mặt vẫn xinh đẹp như lần đầu Soohwan thoáng thấy qua khe cửa. Hiện tại đối diện ở cự ly gần, cậu mới nhận ra chú gầy hơn mình tưởng.Cậu nhớ mình đã chạy thục mạng, nước mắt cứ thế thi nhau trào ra làm nhòe đi màn tuyết trắng trước mắt. Đến khi dừng lại vì lạnh quá, cậu đã đứng trước cổng nhà chú Kwanghee. Có lẽ chính bộ dạng lem nhem nước mắt, hơi thở gấp gáp và chiếc áo xộc xệch của Soohwan lúc chạy đến đây đã khiến chú Kwanghee mở ra cánh cửa chưa bao giờ mở hết. Mẹ của chú Kwanghee với dáng người nhỏ thó vừa thấy cậu đã nhận ra cháu của nhà họ Jeong, bà không hỏi nhiều lời, chỉ lấy cho cậu một cốc trà rồi lẳng lặng vào buồng trong gọi điện thoại. Ý nghĩ phải đối diện với mọi người dâng lên trong lòng Soohwan một cơn hoảng hốt, cậu lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng nghĩ tới viễn cảnh bố hay ông bà sẽ chạy ra ngoài tìm mình trong trời đông giá rét nhường này, cậu lại lí nhí nói bà gọi cũng được ạ.Chú Kwanghee khẽ đặt tách trà xuống bàn, tiếng sứ chạm vào mặt kính vang lên nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng. "Hình như Soohwan cho rằng mỗi lần bố khóc đều là vì bố buồn?"Soohwan ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ nhìn chú, lại gật đầu. Chú Kwanghee nghiêng đầu một chút, nói bằng chất giọng vừa đều đều vừa đượm một tầng sâu khác biệt:"Nhưng người ta cũng có thể khóc vì hạnh phúc, Soohwan à. Có những giọt nước mắt chỉ rơi khi người ta yêu thương nhận được vinh quang xứng đáng, lại có người khóc vì một cuộc hội ngộ mà họ đã mong chờ từ lâu, vì nỗi nhớ mong cuối cùng cũng được xoa dịu."Soohwan im lặng, cố gắng tiêu hóa những lời chú Kwanghee vừa nói. Cậu chưa từng nghĩ nước mắt lại có nhiều ý nghĩa đến vậy. Đôi mắt ban đầu còn dè chừng, rồi cũng dần trượt theo nhịp kể của chú Kwanghee như bị hút vào vầng bụi mỏng đang lơ lửng, cứ thế xoay chậm trong thứ im lặng thẳm sâu tưởng như có thể kéo dài đến vô tận. Chú Kwanghee không nhìn cậu, ánh mắt chú dừng ở đâu đó phía sau lưng Soohwan. Chú kể về một Seoul bức bối như lò nung vào ngày nào đó giữa tháng Bảy, Han Wangho đứng dưới nắng, bóng đổ dài trên nền xi măng nóng đến rát tay. Rồi không lâu sau, người ấy ngồi bệt xuống bậc thềm, gập người lại, ôm lấy đầu, để mặc nước mắt trộn lẫn mồ hôi chảy xuống quai hàm, xuống cổ áo. Chú Jaehyeok và chú Kwanghee đều đã đứng đó, đều đã chứng kiến mẹ cậu khóc như thể nước mắt là thứ duy nhất còn sót lại để giữ mình không vỡ ra giữa cơn đau. Đó là khi Han Wangho phải rời xa cậu. Cả bố và mẹ của Soohwan đều đã đứng ở một góc khác nhau của quyết định ấy, ai cũng mang một phần lỗi. Nhưng suy cho cùng thì người lớn đôi khi cũng có cái khó của người lớn, có những lựa chọn mà dù đau đớn đến mấy cũng phải đưa ra, bởi vì họ tin rằng đó là điều tốt nhất, dù cho hiện tại có vẻ không phải như vậy. Vẫn có thể chắc chắn một điều rằng trong suốt những năm tháng không được ở bên cạnh Soohwan, Han Wangho cũng đã phải trải qua rất nhiều khổ sở, rất nhiều dằn vặt."Tình yêu là một điều kỳ diệu, Soohwan à. Có khi vì yêu thương quá nhiều mà người ta chấp nhận rời xa một ai đó. Cũng có khi vì nhớ nhung quay quắt mà không thể gặp mặt, người ta cũng chỉ biết khóc một mình. Nhưng mà dù có thế nào đi nữa, tình yêu vẫn sẽ chẳng bao giờ mất đi, nó thậm chí còn tồn tại mạnh mẽ và dai dẳng lắm nữa kìa."Soohwan vẫn ngồi yên, hai tay đã rời khỏi đầu gối từ lúc nào không hay, giờ buông xuôi hai bên đùi, ngón tay khẽ co lại như thể còn đang lưỡng lự không biết nên siết lại hay buông ra. Chú Kwanghee dừng lại một lúc, tay với lấy chiếc gối nhỏ sau lưng, điều chỉnh nhẹ thân mình trên xe lăn như để tìm một tư thế ít mỏi hơn, rồi quay vào phía buồng trong nói mẹ lấy ra giúp chú chiếc máy tính. Chú thành thục gõ một dãy chữ gì đó rồi xoay màn hình lại phía cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên mép bàn. Trên màn hình là buổi phóng vấn mà Soohwan đã nghe loáng thoáng thấy vào chiều hôm qua. Tiếng micro lẫn vào tạp âm của rất nhiều con người, giữa ánh đèn flash chớp nháy liên hồi và những tiếng gọi tên mẹ cậu vang vọng từ cánh truyền thông, Han Wangho xuất hiện và thốt ra từng câu từng chữ như cơn gió phóng khoáng xé toạc không khí vốn đã quá ngột ngạt bên trong căn phòng. Người ta không không chen vào, không cắt ngang như cảnh tượng thường thấy trong những buổi họp báo hỗn loạn khác. Có lẽ là vì cái cách Han Wangho ngồi yên, tay đặt lên bàn, đôi mắt ánh lên thứ ánh sáng lặng thinh của người đã đi qua giới hạn chịu đựng và chọn lựa thành thật như một hình thức cuối cùng của lòng can đảm. Ngay cả khi kết thúc, Soohwan còn thấy người ấy thở phào như đang được trút xuống gánh nặng lần đầu tiên sau nhiều năm nhịn thở.Cậu vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình dù đoạn video đã kết thúc, đôi mắt vẫn cố lần theo âm vang cuối cùng còn sót lại từ giọng nói của mẹ, cái cách người ấy nhìn thẳng vào ống kính không né tránh, từ hơi thở dài như chạm vào tận cùng đáy phổi. Trái tim cậu, từ chỗ căng như dây cung, đang dần giãn ra trong nhịp điệu nhẫn nại. Đó là lần đầu tiên Soohwan hình dung được rằng tình yêu có thể khiến một người ôm đầu trong bất lực, có thể bóp nghẹt cổ họng đến không thốt nên lời, có thể biến nước mắt thành vết cắt không ai thấy được, và cũng là lần đầu tiên cậu nhận ra bố mẹ mình đã yêu nhau theo một cách đẹp đẽ và khốc liệt hơn bất cứ câu chuyện nào cậu từng được nghe."Vậy... có phải chú Kwanghee cũng yêu chú Jaehyeok không?"Câu hỏi rơi vào không gian như một hòn sỏi nhỏ chạm mặt nước phẳng lặng, lan ra những vòng sóng. Chú Kwanghee hơi giật mình, sau đó nghiêng đầu, đôi mắt dừng nơi gương mặt cậu nhóc không còn bé như ngày đầu tiên gặp gỡ, sau đó cụp xuống: "Chú không nghĩ mình còn giấu được nữa, nhỉ.""Nhưng chú không đi được, Soohwan à. Chú ngồi một chỗ thế này, có những nơi muốn đến cũng không đến được, có những chuyện muốn làm cũng chẳng làm nổi. Còn Jaehyeok thì khác. Chú ấy có thể xây dựng cả một cơ nghiệp, có thể đi xa, có thể chạm đến những điều mà chú chưa bao giờ dám mơ tới. Làm sao chú có thể vì mình mà kéo người ta ngồi yên một chỗ như thế này được?"Soohwan cảm thấy có một điều gì đó vừa mềm vừa rát chạy qua lồng ngực."Chú Jaehyeok đâu có cần những điều đó. Chú ấy chỉ cần ở cạnh chú thôi mà."Bố nói vì đi lại giữa hai thành phố mà chú Jaehyeok thường phải ngồi xe xuyên đêm, mạch máu chân bị giãn đến mức đi cầu thang thôi cũng phải vịn, khớp cổ tay cổ chân có lúc đau không nhấc nổi. Ấy vậy mà chú Jaehyeok vẫn đi. Đi rồi về, về rồi lại đi, chỉ để chạm mắt với cánh cửa chưa bao giờ mở ra vì mình.Đoạn đường mà chú Jaehyeok đã đi giữa hai thành phố có khi còn dài hơn cả nỗi buồn của chú. Nhưng tình yêu vẫn sẽ chẳng bao giờ mất đi, nó thậm chí còn tồn tại mạnh mẽ và dai dẳng lắm nữa kìa.Một khoảng lặng vừa đủ trôi qua để những lời ấy lắng xuống tận đáy tim, tất cả những gì Soohwan thấy là những ngón tay gầy của chú Kwanghee siết chặt lấy thành xe lăn, khớp xương nhô lên rõ rệt dưới nước da bợt màu. Rồi chú bật cười, một tiếng cười nhẹ như không, có chút gì đó tự giễu, lại có chút gì đó chua xót. "Đúng là ngốc thật." Chú lẩm bẩm, nhưng Soohwan biết chú không nói mình.Cánh cửa vang lên ba tiếng gõ ngắn, được gạn qua một lớp thinh không dày cồm cộp. Bà cụ nhỏ thó đi ra, cánh cửa mở ra không hề có tiếng gió nhưng một luồng khí mới như vừa ùa vào trong gian nhà. Người đầu tiên bước vào là chú Jaehyeok, tay vẫn còn đang lóng ngóng cài lại khuy áo khoác ngoài, và theo ngay phía sau chú là Han Wangho. Người ấy trông gầy hơn trên video một chút, nhưng ánh mắt thì vẫn sắc và sáng như lần cuối cùng Soohwan nhớ được.Sau khi lễ phép chào hỏi bà cụ, không ai nói gì trong khoảnh khắc đầu tiên. Ánh mắt Soohwan không rời khỏi họ, ngực căng đầy đến mức tưởng như nếu ai thở mạnh, mọi xúc cảm sẽ vỡ tràn ra sàn nhà, thấm vào vạt áo, bám vào cổ tay, rồi len vào từng mạch máu như thứ mực ấm loang dưới lớp da.Và trong cái tĩnh lặng mà trái tim ai cũng đang đập nhanh hơn thường ngày, chú Kwanghee cúi đầu, cười nhẹ.7.Vào những giờ cuối cùng trước khi thế giới sụp đổ, dáng hình của mẹ trong lòng cậu đã thôi là một lớp sương.END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me