Choran Alldoran Edit Abo Gio Lang
Ngồi trên xe về lại ký túc, Choi Hyeonjoon ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Không bao lâu Park Dohyeon cũng ra xe, nhanh chóng bước đến ngồi bên cạnh Choi Hyeonjoon. Choi Hyeonjoon nghe được tiếng động, quay sang nhìn hắn:"Dohyeon.""Ừa." Park Dohyeon nhẹ giọng đáp lại, không có biểu lộ gì. Choi Hyeonjoon lại nói:"Jihoon tức giận sao?" Park Dohyeon nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh:"Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?"Đúng vậy. Choi Hyeonjoon biết, Jung Jihoon chắc chắn vô cùng tức giận. Anh đúng là cố ý không trả lời tin nhắn của hắn, thậm chí còn cài chế độ miễn làm phiền cho hắn. Mặc cho hắn gửi đến bao nhiêu tin nhắn cũng không muốn mở ra xem. Bị đối xử như vậy, đừng nói là một Jung Jihoon được người người yêu mến, đến một người phản ứng chậm như mình cũng sẽ có chút giận, không muốn để ý đến người đó nữa.Lúc đầu Choi Hyeonjoon cứ nghĩ Jung Jihoon sẽ không lại để ý đến mình nữa đâu, nhưng mà hôm qua hắn vẫn gửi tin nhắn đến. Choi Hyeonjoon thậm chí đều có thể tưởng tượng đến bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Jung Jihoon lúc gõ phím gửi tin nhắn này cho anh."Ngày mai chắc chắn chúng ta phải gặp nhau. Choi Hyeonjoon! Để em bắt được anh thì anh chết chắc rồi!"...... Ừm may mắn cũng không chết thật.Vẫn lành lặn từ đầu đến chân bước ra ngoài. Nghĩ đến đây, Choi Hyeonjoon lại có chút biết ơn Park Dohyeon đã giải vây giúp mình. Anh mỉm cười với Park Dohyeon "Cám ơn Dohyeon vừa rồi đã giúp mình." Park Dohyeon có chút sững sờ. Hắn mới vừa rồi có giúp bạn ấy hả? Hắn chỉ là bởi vì chờ đến mức không kiên nhẫn được nữa. Kỳ thật toàn thế giới đều biết Jung Jihoon bắt Choi Hyeonjoon đi mất là muốn tính sổ chuyện gì đó. Quan hệ của hai người bọn họ người biết cũng không ít, mùi rượu Tequila diễu võ giương oai trên cơ thể Choi Hyeonjoon từ rất lâu rồi, coi như chỉ là một cái đánh dấu tạm thời cũng đủ để biểu thị công khai chủ quyền. Nhưng dù sao Choi Hyeonjoon là bởi vì bị hắn cắn một cái mới chọc giận Jung Jihoon, Park Dohyeon cũng không có hào phóng đến mức có thể chấp nhận chuyện Omega hắn vừa đánh dấu tạm thời không được mấy ngày đã bị Alpha khác cưỡng ép bao phủ mất.—— Xem hắn là cái gì chứ?Park Dohyeon vui vẻ tiếp nhận lời cám ơn:"Không cần cám ơn mình đâu."Hắn cố ý tẩy não Choi Hyeonjoon, "Bạn với Jihoon vốn dĩ cũng không có quan hệ gì mà, cậu ta muốn bạn đi cùng cậu ta, bạn không muốn thì không cần phải đi.""Nhưng mà em ấy giống như rất tức giận......"Choi Hyeonjoon lại rơi vào suy nghĩ của bản thân, "Mình không muốn em ấy tức giận."Park Dohyeon thuần thục châm ngòi ly gián "Alpha đều là như vậy mà. Cậu ta chỉ là bởi vì đánh dấu của mình bị những người khác bao phủ đi mất, nghe được mùi của Alpha khác nên cảm thấy bực bội mà thôi. Lòng tham chiếm hữu nhàm chán vớ vẩn ấy mà.""Thì ra là như vậy sao......"Có vẻ nói vậy cũng không sai. Alpha vốn chính là loại giới tính tràn đầy lòng tham chiếm hữu. Nghe được mùi của những người khác đều sẽ đánh nhau, thật sự là một quần thể không có tính ổn định. Nhưng Choi Hyeonjoon nghĩ nghĩ, vẫn là nói."Tóm lại mình vẫn phải cám ơn Dohyeon..."Anh sờ lên tuyến thể vẫn còn đang nóng lên vì Jung Jihoon, ngữ khí nghiêm túc, "Việc đánh dấu cũng vậy...... Nếu không có bạn, mình cũng không biết phải làm sao."Chuyện đánh dấu giữa Park Dohyeon và Choi Hyeonjoon, thực sự chỉ là cắn một cái, cái gì cũng không làm. Đương nhiên chuyện này nếu như nói cho Jung Jihoon, hắn nửa phần cũng sẽ không tin.Dù sao con người rất khó tin tưởng những người khác có thể làm được chuyện mình làm không được. Chuyện đánh dấu mới phát sinh ba ngày trước. Choi Hyeonjoon lại một lần vào kỳ phát tình. Choi Hyeonjoon đã không dùng thuốc ức chế quá lâu. Bởi vì thua trận đấu, kỳ thật một đoạn thời gian rất dài anh đều ngơ ngơ ngác ngác, không muốn mạng xem tin tức, cũng không muốn cày rank, không muốn cùng tất cả những người có thể làm cho anh nhớ đến chuyện mình đã thất bại nói chuyện. Cũng chính vì vậy, anh không muốn trả lời Jung Jihoon. Đây chỉ là một loại tùy hứng lại ngây thơ giận chó đánh mèo. Chỉ cần không nghĩ gì, không nhớ đến bất cứ thứ gì là được, không phải nhớ đến chuyện nhà chính của đội nổ trước mắt mình như thế nào, không phải nhớ đến việc mình đã đi khỏi sân đấu ra sao, không muốn nghĩ đến việc bên tai đều là tiếng reo hò ăn mừng của đội khác. Cũng không muốn nghĩ đến...giây phút mắt mình ngập nước mông lung nhìn về Jihoon, em ấy đã quay mặt đi mất...Thì ra đến cả Jung Jihoon cũng cảm thấy biểu hiện của mình rất kém cỏi. Đến chính mình cũng cảm thấy mình tệ hại cơ mà. Là đồng đội thân thiết từng giành lấy hai thậm chí là ba lần vô địch, cùng ôm nhau mà mắt đỏ rực rưng rưng vì hạnh phúc, cùng nhau nâng ly ăn mừng vô địch, cùng nhau hưởng thụ qua tiếng cổ vũ tung hô vang trời. Nhưng đây là thể thao điện tử, khi bạn thất bại, những âm thanh huyên náo giống một loại vật cực tất phản biến thành lưỡi dao sắt bén đâm ngược lại, thế nên anh không muốn nhớ lại bất kỳ thứ gì. Tin nhắn từ Jung Jihoon từ an ủi biến thành hẹn cơm, lại từ hẹn cơm biến thành hỏi tội, từ hỏi tội biến thành uy hiếp đáng sợ, lại từ uy hiếp rơi vào trầm mặc.Choi Hyeonjoon liền bắt đầu nhớ tới những lời bình luận ác ý trên mạng. Có vài ID mình đã từng gặp qua, đã từng giống như rất thích mình, đăng rất nhiều lời tán dương, mang theo thành tích mà cổ vũ. Sau khi thất bại liền chuyển biến thành mũi dao, nhanh chóng đâm trở về. Không thích mình sao? Muốn rời bỏ mình sao? ....Từ nay không còn ai tin tưởng mình có thể giành được chiến thắng nữa nhỉ? Cũng giống như Jung Jihoon. Bởi vì chính mình lạnh lùng phớt lờ em ấy, thế là em ấy cũng không cần mình nữa. Những điều người khác có thể dành cho mình đều là những thứ có điều kiện và có kỳ hạn, mà mình giống như không có nhiều thứ tương đương như vậy để có thể lấy ra trao đổi.Trong khoảng thời gian mông lung ròng rã trôi qua vô định, kỳ phát tình của Choi Hyeonjoon lại đến.Không có thuốc ức chế, không có Alpha, không có người hỗ trợ cũng không có người làm bạn, Choi Hyeonjoon chỉ có thể buồn bực vùi mình trong chăn, lần lượt những thứ quần áo còn vương mùi Tequila cũng dần phai nhạt, không thể chạm đến.Trong lúc tuyến thể như đang bị thiêu đốt, Choi Hyeonjoon vì lời hứa với người kia mà cố chấp quật cường chịu đựng bắt đầu phát sốt. Anh nhớ đến Jung Jihoon đã nói muốn mình nhẫn nại, nên anh cố gắng nhẫn nại. Thân thể của anh giống như đã quen thuộc với việc mỗi lần phát tình đều sẽ có Jung Jihoon bên cạnh, tự tiện bắt đầu say rượu, nương theo lấy tuyến thể mà lan ra toàn thân. Đau đớn...Choi Hyeonjoon toàn thân đau đến mức ra mồ hôi lạnh, mơ mơ màng màng đặt giao thức ăn ngoài, miễn cưỡng không để cho bản thân chết đói. Cuối cùng anh cũng hiểu được, Jung Jihoon sẽ không đến nữa. Tựa như năm 2023 anh đã từng chiến thắng rực rỡ sau lại cháy thành tro bụi. Không còn gì cả.Có lẽ chịu đựng.... thì sẽ vượt qua chăng? Choi Hyeonjoon nghĩ như vậy.Thật giống như mỗi lần thua trận, chỉ cần chịu đựng nỗi đau đó, sau lại không ngừng nghỉ huấn luyện, liền có thể chờ đến lần tiếp theo sẽ giành được chiến thắng, nhỉ?
Nhưng đột nhiên lại có mùi thanh trúc, tươi mát trong trẻo như xoa dịu người nghe được thuận khe cửa chui vào. Thanh trúc thẳng tắp gõ cửa một cái, nhẹ giọng hỏi thăm "Hyeonjoon? Bạn còn ổn chứ?"—— Là Dohyeon.Choi Hyeonjoon đã khó chịu đến mức nói không nên lời, chỉ là từ trong cổ họng cố gắng cất giọng yếu ớt đáp lại.Park Dohyeon cơ hồ phải cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe được người này đáp lại mình, nghe trạng thái thực sự kém đến mức sắp phải chết đến nơi. Thế là Park Dohyeon vội vã đẩy cửa phòng ra.Park Dohyeon đứng bên giường Choi Hyeonjoon, từ trên cao ngắm nhìn người trên giường, tựa hồ là trầm mặc nửa ngày, cũng có thể là là rất nhanh đã mở miệng. Tóm lại đối với Choi Hyeonjoon mà nói thì hoàn toàn hỗn loạn. Park Dohyeon nói: "Jung Jihoon đâu?"Choi Hyeonjoon khó khăn ló đầu ra từ trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, mê mẩn không chớp mắt nhìn Park Dohyeon. Tóc mái trên trán đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, giống như vừa tắm xong. Park Dohyeon cau mày, nhịn không được xoay người, giúp anh vuốt tóc trên trán, lại lặp lại: "Jung Jihoon đâu?"Hắn biết chuyện của hai người họ, cũng tận mắt thấy Jung Jihoon lừa gạt Choi Hyeonjoon năm 19 tuổi. Lúc này trông thấy Choi Hyeonjoon phát tình, phản ứng đầu tiên chính là Jung Jihoon làm sao lại không đến.Choi Hyeonjoon đã thần trí không rõ, khó nhọc nói:" ...... Ở Gen.G.""......" Park Dohyeon tay sờ trán người trước mắt, nóng hổi. Hắn cau mày nói "Mình nói là, thằng đó mặc kệ bạn sao?"Choi Hyeonjoon tựa hồ tỉnh táo một chút chớp mắt, sau đó nghĩ trong lòng 'Em ấy không để ý đến mình nữa đâu.'Choi Hyeonjoon liền lắc đầu.Park Dohyeon thở dài "Vậy thuốc ức chế đâu?"Choi Hyeonjoon chớp chớp mắt, lông mi sũng nước rung động, lại lắc đầu, gian nan đáp lại: "Đã sớm...... Đã sớm không dùng nữa."Park Dohyeon im lặng nửa ngày, ngồi xổm xuống, đối diện với Choi Hyeonjoon đang nằm trên giường, hắn ngữ khí nghiêm túc."Vậy...... bạn muốn mình giúp bạn một chút không?"Mùi thanh trúc nhẹ nhàng ôm lấy Choi Hyeonjoon, rốt cục cũng khiến anh hít thở dễ dàng hơn, tươi mát giống như chìm giữa rừng trúc, gió nhẹ lướt qua, rừng trúc rung động, nhẹ nhàng xoa dịu an ủi, mang đến chút sức sống.Choi Hyeonjoon cuối cùng nhờ vào tin tức tố từ Alpha trợ giúp mà khôi phục một chút khí lực.Anh đưa tay, một ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mặt Park Dohyeon....... "Thơm quá."Sau đó anh được Park Dohyeon ôm vào trong ngực. Người này hình như là chưa hề đánh dấu cho ai bao giờ, ở phần gáy của Choi Hyeonjoon liếm láp nửa ngày mới rốt cục tìm được vị trí tuyến thể đang nóng lên, hỏi anh:"Là nơi này sao?"Nhưng mà chẳng kịp chờ Choi Hyeonjoon trả lời, răng nhanh bén nhọn đã đâm vào, hoàn toàn không phân nặng nhẹ như muốn cắn nát Choi Hyeonjoon.Choi Hyeonjoon dựa vào lòng người ta, có muốn khước từ cũng khó có khả năng. Sau đó trải qua cơn đau đớn khó thở mà vô thức đạt đến cao trào, phun ướt toàn bộ quần.Park Dohyeon lơ đãng nhìn về phía Choi Hyeonjoon đã ướt đẫm quần, lại khéo hiểu lòng người làm như không nhìn thấy, bình tĩnh nói."...... Được rồi. Mình về sau cũng sẽ giúp bạn đánh dấu tạm thời. Bạn nhất định phải thi đấu thật tốt, bọn mình cùng nhau giành vô địch nhé."
---------------------------------Mình trở lại rùi nè 🥹 Dù đang bệnh sml nhưng mà vẫn cố gắng làm xong phần này đăng lên trước cho mọi người á 🥲Chương này làm mình luỵ 🐍 lắm á huhu vì tâm lý suy nghĩ của em thỏ nặng nề u uất quá nên mình vừa làm vừa bùn thí mẹ lun 🥲 Dohyeon xuất hiện một cái là kiểu như được sống lại, bạn dịu dàng bạn tinh tế 🫶🏻 Mong là mọi người sẽ thích 🥰 Nhớ để lại nhìu nhìu cmt nho mọi ngừi ơi mình siu thích đọc cmt của mọi ngừi lun ó 💓Chỉ mún báo vứi mọi ngừi là tối nay sốp lên full chương 2 có sếch 🐍🐰 nhoa 😉 Các mom nhớ vào chơi nhiệt tình ủng hộ sốp ó 🥹🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me