Chu Cua Toi 18
Như một cú đánh thẳng thật mạnh vào gáy.- Gì chứ? Muốn ...gặp - đầu cô tự nhiên thấy hơi choáng.- Đúng vậy! - Hắn thoải mái mà quan sát biểu cảm dù muốn giấu cũng để lộ của cô nàng. Vì sao? Bởi vì người đàn ông này yêu cô bé đang ở trước mặt hắn ta đến mức tột cùng, yêu đến điên dại. Trong cả một năm qua, không hề có bất cứ tiểu tiết nào về cô mà hắn lại không hay biết. Từ chuyện cô bé đi học ở trường cho đến các mối quan hệ xung quanh. Mọi điều tra cặn kẽ như thế khiến hắn thật an tâm khi biết chắc rằng không hề có bất kỳ một đứa con " ruồi nhặng" khốn kiếp nào dám tiếp cận bảo bối của mình. Một đứa con trai? Lý Cương Nghị suýt chút nữa đã không kiềm được mà bật cười trước " thói hư" của bảo bối. Dù cho hắn không hiểu tại vì sao cô bé này lại cứ cự tuyệt hắn, muốn bày biện ra trăm phương ngàn kế để đẩy hắn ra. Cương Nghị không quan tâm. Chi bằng... cứ thuận theo cho vui lòng bảo bối yêu. Cho đến khi...cô không còn cách nào để chối từ mà chỉ có thể cam tâm tình nguyện, toàn tâm toàn ý trở thành vợ của mình.- Thế nào? Dẫn tôi đi nào! - hắn véo má cô nhắc nhở.Cô bối rối, không thể nói thêm câu nào: "Ơm... Chuyện này. "- Hửm- hắn nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
So với bộ dạng của Ngọc Tuyết thì người đàn ông trông có vẻ thoải mái vô cùng, còn vắt một tay ra đằng sau đầu ra vẻ trông chờ.- Cậu ấy...bây giờ không có rảnh... Chi bằng để lúc khác.- Cô nghiêng mặt qua chỗ khác, cúi thấp đầu xuống, vẻ trốn tránh. - Thế thì có thể gọi một cuộc điện thoại. Em không muốn cho tôi gặp thì chỉ vài phút nói chuyện cũng không thành vấn đề chứ! - hắn tấn công đến cùng. Từ đầu đến cuối chỉ có một âm mưu là để cô không còn bất cứ một lý do gì để cự tuyệt mình.Bất chợt hắn đưa tay ra, luồn vào trong áo vest, lấy ra một chiếc điện thoại.- Nào! - hắn đưa cho cô.Ngọc Tuyết hiểu ý của hắn. Cô đưa hai tay nhận lấy, ngón tay run run, hơi chậm chạp nhấn số.Hắn trông rất thư thả. Thừa lúc mà nhìn trộm những ngón tay mảnh mai kia. Tự nhiên lại nhoẻn miệng cười.Tuyết leo xuống, ngồi ở bên cạnh hắn. Tiếng nhạc chờ điện thoại vang lên. Không hề lâu, vừa gọi thì ngay lập tức đã có người trả lời.- Alo- là giọng của một chàng trai trẻ.Tôi nhìn hắn. Cương Nghị trông vẫn rất thong dong. Hãy đưa tay ra hiệu muốn cô nói chuyện vài câu.- Ưm...Alo- cô nhẹ nhàng đáp.- Ai thế?- Ờm...là mình đây... Là Tuyết! ...- Nhớ mình à?- bên kia giọng nói của chàng trai nghe ra có vẻ đang rất hạnh phúc.- Ừm...ừm- Tự dưng cô cảm thấy hơi mắc cỡ. Nếu như là nội dung trong các bộ tiểu thuyết tình yêu mà cô hay đọc cùng với cái Hoa, thì tình huống này khá giống với cảnh tượng người chồng đang bắt gian vợ ngoại tình. Tuyết lại lén nhìn lên biểu cảm của hắn, Suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại.Hắn...đang trừng mắt... tức giận nhìn cô.- Thôi rồi! - đây hoàn toàn là bối cảnh trong cuốn tiểu thuyết đó mà! Cô lập tức cúi xuống, lợi dụng mái tóc dài để che đi gương mặt đang sợ hãi.- Tuyết!- bên đầu dây kia gọi cô bé một cách đầy ngọt ngào.- Ừm...mình đây!- giọng nói của Tuyết ngày càng nhỏ...- Yêu cậu đến chết tớ rồi! Cậu nói xem phải làm sao đây?Lúc này cô thật sự chỉ muốn bỏ chạy... Nhưng chưa kịp thực hiện hành động thì thân thể hắn lập tức tiến sát lại, hai cánh tay giữ chặt cô không cho phép bỏ trốn. Thân thể cô cứng đờ, như thế nào lại quay trở lại vào lòng hắn. Tên này thô bạo một tay ép gương mặt cô sát vào mặt hắn. Tay còn lại ôm chặt eo khiến cô không thể cựa quậy. Tuyết vậy nén chặt răng, suýt chút nữa vì đau đớn mà phát ra tiếng rên.- Tuyết...Sao Tuyết không nói? - giọng nói bên kia tỏ vẻ sốt ruột.Cô dùng hết sức bình sinh cố gắng cử động ngón tay, tắt đi điện thoại. Lúc này Lý Cương Nghị đã hoàn toàn tức giận. Hắn ta gầm lên như một con dã thú vì điên tiết...- Em dámmmm! Khốn kiếp!!!
So với bộ dạng của Ngọc Tuyết thì người đàn ông trông có vẻ thoải mái vô cùng, còn vắt một tay ra đằng sau đầu ra vẻ trông chờ.- Cậu ấy...bây giờ không có rảnh... Chi bằng để lúc khác.- Cô nghiêng mặt qua chỗ khác, cúi thấp đầu xuống, vẻ trốn tránh. - Thế thì có thể gọi một cuộc điện thoại. Em không muốn cho tôi gặp thì chỉ vài phút nói chuyện cũng không thành vấn đề chứ! - hắn tấn công đến cùng. Từ đầu đến cuối chỉ có một âm mưu là để cô không còn bất cứ một lý do gì để cự tuyệt mình.Bất chợt hắn đưa tay ra, luồn vào trong áo vest, lấy ra một chiếc điện thoại.- Nào! - hắn đưa cho cô.Ngọc Tuyết hiểu ý của hắn. Cô đưa hai tay nhận lấy, ngón tay run run, hơi chậm chạp nhấn số.Hắn trông rất thư thả. Thừa lúc mà nhìn trộm những ngón tay mảnh mai kia. Tự nhiên lại nhoẻn miệng cười.Tuyết leo xuống, ngồi ở bên cạnh hắn. Tiếng nhạc chờ điện thoại vang lên. Không hề lâu, vừa gọi thì ngay lập tức đã có người trả lời.- Alo- là giọng của một chàng trai trẻ.Tôi nhìn hắn. Cương Nghị trông vẫn rất thong dong. Hãy đưa tay ra hiệu muốn cô nói chuyện vài câu.- Ưm...Alo- cô nhẹ nhàng đáp.- Ai thế?- Ờm...là mình đây... Là Tuyết! ...- Nhớ mình à?- bên kia giọng nói của chàng trai nghe ra có vẻ đang rất hạnh phúc.- Ừm...ừm- Tự dưng cô cảm thấy hơi mắc cỡ. Nếu như là nội dung trong các bộ tiểu thuyết tình yêu mà cô hay đọc cùng với cái Hoa, thì tình huống này khá giống với cảnh tượng người chồng đang bắt gian vợ ngoại tình. Tuyết lại lén nhìn lên biểu cảm của hắn, Suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại.Hắn...đang trừng mắt... tức giận nhìn cô.- Thôi rồi! - đây hoàn toàn là bối cảnh trong cuốn tiểu thuyết đó mà! Cô lập tức cúi xuống, lợi dụng mái tóc dài để che đi gương mặt đang sợ hãi.- Tuyết!- bên đầu dây kia gọi cô bé một cách đầy ngọt ngào.- Ừm...mình đây!- giọng nói của Tuyết ngày càng nhỏ...- Yêu cậu đến chết tớ rồi! Cậu nói xem phải làm sao đây?Lúc này cô thật sự chỉ muốn bỏ chạy... Nhưng chưa kịp thực hiện hành động thì thân thể hắn lập tức tiến sát lại, hai cánh tay giữ chặt cô không cho phép bỏ trốn. Thân thể cô cứng đờ, như thế nào lại quay trở lại vào lòng hắn. Tên này thô bạo một tay ép gương mặt cô sát vào mặt hắn. Tay còn lại ôm chặt eo khiến cô không thể cựa quậy. Tuyết vậy nén chặt răng, suýt chút nữa vì đau đớn mà phát ra tiếng rên.- Tuyết...Sao Tuyết không nói? - giọng nói bên kia tỏ vẻ sốt ruột.Cô dùng hết sức bình sinh cố gắng cử động ngón tay, tắt đi điện thoại. Lúc này Lý Cương Nghị đã hoàn toàn tức giận. Hắn ta gầm lên như một con dã thú vì điên tiết...- Em dámmmm! Khốn kiếp!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me