Chu Cua Toi 18
...
Cô ngồi nhìn chiếc kẹp tóc- gương mặt thất thần.
- Cái kẹp này... Không lẽ hôm qua...
Cô rất chắc chắn tối qua khi vừa chuẩn bị đi ngủ cô đã kẹp nó lên đầu. Cho tới khi chứng kiến sự việc đêm hôm ấy... thì suốt lúc đó cô vẫn không tháo nó xuống. Huống hồ, rõ ràng ngay sau khi chạy về phòng, Tuyết đã kiếm lại rất kĩ nhưng nó vẫn không có ở trên đầu!
Không lẽ!
Là chú cô...
Nghĩ đến đây, tóc gáy cô dựng hết cả lên.
Còn cả hành động của chú cô sau đó...
Tự nhiên cô nhìn đồng hồ. Kim điểm 5h30 sáng.
Cô sợ quá! Quá nhiều chuyện đã xảy ra chỉ trong một đêm.
- Mình đáng lý không nên cho người đó ở lại. - cô cất tiếng nói với bản thân, úp mặt vào gối.
- Hức... Tuyết cắn môi, trong lòng cảm thấy tức giận không sao chịu nổi, cất tiếng khóc nức nở.
Một hồi sau...Cô không do dự vén chăn ra khỏi giường, tay nắm chặt theo cái gối dài, mở cửa phòng. Tuyết chỉ mới mười bảy tuổi, chưa từng gặp phải những chuyện như thế này. Tuy lúc nào cũng ra vẻ bình tĩnh, trưởng thành nhưng thực chất cô rất mong manh và vẫn còn trẻ con. Đó chỉ là cái hình thức để cô ra vẻ với mọi người xung quanh.
Dậm từng bước chân thật chắc chắn. Tay cô bé vẫn nắm chặt chiếc gối. Suy nghĩ thực đơn giản của cô lúc này chỉ là: phải đi đập chết người đàn ông đó!
Cô mím chặt môi. Bước đến phòng khách, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn xung quanh... hắn ta đang ngồi trên sofa, trên người bận chiếc áo ngủ màu trắng pha sữa. Tóc hắn còn ướt, xả xuống lù xù che mất mắt- có vẻ là vừa mới tắm xong. Mới sáng sớm mà chiếc gạt tàn đã có ở trong ấy hai, ba mẫu thuốc lá. Trông bộ dạng của người đàn ông có vẻ rất thư thái, ngồi vắt chân, hướng ra phong cảnh bên ngoài vườn.
Tức chết cô rồi!
Cô đi những bước thật mạnh, vòng qua ghế tiến tới gần, đứng trước mặt hắn. Lý Cương Nghị đơ người, điếu thuốc trên tay hắn rơi xuống sàn. Tiếp sau đó...Không có sau đó nữa, là liên hồi những cú đập tát thẳng vào đầu hắn ta.
Cô vừa khóc, vừa cất những tiếng nức nở, vừa dồn hết sức bình sinh mà dội thẳng những cú mạnh bạo nhất vào đầu của tên dê xồm này.
Hắn vừa giơ tay, vừa cúi người chống đỡ. Miệng hốt hoảng la lớn:
- Tuyết! Đừng em...Đừng.
Cô bé vẫn không dừng lại, khi thấy sự "chống đỡ" của hắn. Cô càng mạnh tay hơn, nhằm vào tất cả mọi chỗ trên người hắn mà cô có thể đánh. Cương Nghị không dám làm gì để lỡ tay khiến cô bị đau, chỉ dám giơ tay đỡ đòn yếu ớt, miệng liên tục xin cô dừng lại.
Sau một hồi trút hết sự tức giận lẫn tổn thương. Cô dừng tay lại, vẫn không quên giáng một cú thật mạnh lần cuối cùng. Tuyết đứng không vững, chân loạng choạng, tiếng thở mạnh cùng với tiếng nức xen kẽ. Khuôn mặt ánh lên sự tức mình và tủi thân...
Còn về Cương Nghị, khi hắn thấy xung quanh đã yên, mới dám bỏ tay ra khỏi đầu, đứng dậy từ tư thế đang quỳ gối dưới sàn, ngước lên nhìn cô.
- Tuyết à...- Cổ họng hắn bị nghẹn lại khi thấy đôi mắt đang đẫm nước của cô. Cô đang khóc sao?
Chỉ cần hắn muốn tiến tới gần thì ngay lập tức cô lại giơ gối lên. Nước mắt cô lăn dài không dứt, đứng đó ôm gối. Bộ dáng trông thật tủi thân đến tội nghiệp.
Lát sau, cô ngồi thụp xuống, dựa vào chiếc sofa, cất tiếng nức nhẹ. Hắn tới gần, chỉ dám ngồi xuống trước mặt cô. Từ lúc nhìn thấy cô như vậy hắn đã lo lắng lắm rồi. Lòng bối rối tự hỏi tại sao cô lại khóc chứ? Chẳng lẽ cô ghét hắn sao? Ai lại dám làm người con gái của hắn khóc chứ?...
-Em à...- Cương Nghị cất tiếng. Chỉ mong cô sẽ chịu hồi đáp lại hắn.
- Em đừng khóc mà...- Hắn tiếp tục.
-Em muốn đánh tôi nữa cũng được. Chỉ xin em đừng khóc...
Cô đơ cả người, nhăn mặt nhìn hắn. Gì chứ? Người này tối qua còn... làm những chuyện như thế với cô. Sao sáng nay lại... Đáng lẽ hắn phải thấy xấu hổ đến nỗi muốn chạy khỏi đây cơ chứ! Sao lại tỏ vẻ quan tâm cô đến thế.
Người ngoài nhìn vào có thể còn thấy người đàn ông trông còn đáng thương hơn người con gái gấp mấy lần. Tình cảnh tựa như thể một chàng trai hiền lành, vụng về khiến người bạn gái anh ta giận lẫy. Sau khi bị đánh, bị mắng, còn khổ sở van nài bạn gái tha thứ.
Tuyết nhìn người chú của mình đang vô cùng khổ sở ngồi trước mắt cô. Lòng không hiểu nguyên cớ gì lại khiến cô buồn. Cứ lần lừ đến mấy lần muốn chạm tay vào bàn chân cô nhưng lại ngay lập tức rụt tay lại vì sợ cô đánh.
Không hiểu sao Tuyết thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp...
Cô nghĩ lại chuyện tối qua, nếu xét cho kĩ càng thì việc một người chú hôn hay vuốt ve, cưng nựng cháu gái mình cũng... không có gì quá. Phải chăng là tại do cô quá nhạy cảm và vội vã.
Cô nhìn hắn. Còn Cương Nghị sau một hồi bối rối không biết phải làm sao thì khi thấy cô bé đã chịu yên thì chậm chạp giơ cánh tay lên muốn ôm "cục vàng" này vào lòng.
Tuyết không phản kháng, không né tránh, cũng không... giơ gối. Để mặt hắn ôm, vào giờ phút này khi cô đã nghĩ lại. Thực ra có lẽ hành động của cô cũng hơi quá đối với người chú của cô.
Khi hắn đã thuận lợi đem "cục cưng" của mình ôm vào ngực thì cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Có trời mới biết, ngay từ khoảnh khắc chứng kiến người con gái ấy rơi lệ trước mặt hắn. Trái tim hắn như đã xẻ làm đôi. Càng không nói, bộ dáng cô tủi thân, ấm ức vì chuyện gì đến nỗi cất tiếng nức nở trước mặt hắn khiến phần dưới của hắn nhộn nhạo cả lên. Hắn muốn làm chủ cho cô, muốn thỏa mãn mọi ước vọng của người con gái này dù cho là bất cứ thứ gì ở trên đời, chỉ cần cô bé lên tiếng, hắn nguyện moi hết gan ruột ra mà đáp ứng.
Một người con gái vô cùng xinh đẹp và yêu kiều đang nép chặt trong lòng của hắn. Cương Nghị chỉ muốn giây phút này kéo dài mãi mãi, không kiềm được mà dùng mũi cưng nựng đỉnh đầu cô, vuốt ve mái tóc cô bé. Hắn không còn kiêng dè mà nâng cằm cô lên mà hôn vào đôi má phúng phính sớm đã ửng hồng...
Tuyết lúc này cảm thấy trong lòng mình như đang gợn sóng, cứ cảm thấy bồn chồn trong người kể từ khi hắn ôm lấy cô để an ủi . Đối với nụ hôn "yêu" của người chú, lại càng không có cảm giác kháng cự. Nhưng khi nghĩ rằng người đàn ông này là em trai của ba cô. Bất giác cô lại thấy hơi khó xử...
Còn hắn thì cứ mãi hôn má cô, hết má bên trái lại tới bên phải, cả trán, cả đôi mắt ướt nước. Môi của người đàn ông thậm chí còn hôn lên cả những giọt nước mắt còn vướng đọng trên khuôn mặt cô bé . Chỉ tới khi Tuyết cựa quậy người, muốn rời khỏi vòng ôm của hắn thì hắn mới chịu dừng lại...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me