TruyenFull.Me

Chu Ly Ngoc Day Lua

Trong góc tường của sân, có ba bóng người đang đứng úp mặt vào tường chịu phạt, trong khi trong phòng của Triệu Viễn Chu, có một con đại yêu lấm lem bùn đất, đang cúi đầu chịu mắng.

Thời gian quay lại sáng nay.

Triệu Viễn Chu và những người khác phải đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này không quá khó khăn nên để lại ba người - Anh Lỗi, Bạch Cửu và Bùi Tư Hằng - chăm sóc Ly Luân. Trước khi đi, Triệu Viễn Chu dặn dò liên tục như một người "mẫu thân" lo lắng cho hài tử của mình, khiến cả ba nghe đến phát chán, gật đầu lia lịa rồi vội đẩy hắn đi.

Khi Triệu Viễn Chu rời đi, ba người nhìn Ly Luân đang ngồi dưới gốc cây hòe, thất thần. Họ rơi vào tình cảnh khó xử, chủ yếu là không biết nên làm gì.

Đột nhiên, Anh Lỗi - người luôn có những ý tưởng kỳ quái – vẫy tay gọi hai người còn lại, cả ba liền tụm lại thành một vòng tròn bàn bạc.

"Hay chúng ta đưa Ly Luân ca ra ngoài chơi đi?" Anh Lỗi đề xuất.

"Hả, ta thấy hình như ngươi ngứa ngáy lắm rồi, mới vừa nãy đại yêu còn dặn chúng ta đừng để Ly Luân chạy lung tung."

"Đâu phải chạy lung tung, chúng ta không phải sẽ cùng đi với y sao? Hơn nữa, Triệu Viễn Chu cũng không có ở đây, nếu ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết được? Hơn nữa, Ly Luân ca ngày nào cũng ở trong Tập Yêu Ti, chẳng khác gì một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, nếu y không buồn chán thì ai sẽ buồn chán?"

"Ta thấy... có lý đấy, nhưng mà chúng ta đưa y đi đâu?"

"Ta biết một chỗ! Ngoại ô có một con suối nhỏ, trước đây ta hay cùng tỷ tỷ ra đó tập bắn tên. Nơi đó ít người, không khí trong lành, lại còn có cá trong suối, chúng ta có thể bắt cá chơi."

"Được đấy, Bùi Tư Hằng, ý tưởng này hay đấy! Đi thôi!"

Nói là làm, cả ba bước đến bao vây lấy Ly Luân. Ly Luân nhìn ba người với gương mặt cười cực kỳ gian xảo trước mặt mình, còn chưa kịp phản ứng thì Anh Lỗi đã rút ra chiếc gương Sơn Hải Thốn Kinh của mình. Chỉ trong nháy mắt, cả bốn người đã xuất hiện ở ngoại ô.

"Được đấy! Bùi Tư Hằng, ý kiến này không tệ! Đi thôi!"

"Ly Luân ca! Hôm nay Triệu Viễn Chu không có ở đây, chúng ta dẫn ngươi ra ngoài cho thoải mái, cứ chơi thỏa thích đi!"

"Ta với mấy đứa nhóc như các ngươi thì có gì mà chơi, mau đưa ta trở về, ta phải chờ Chu Yếm quay lại."

...

Ba người cạn lời, nhìn nhau rồi cùng kéo tay Ly Luân, lôi y chạy về phía bụi cỏ.

"Này! Thả ra, các ngươi mau thả ta ra!"

Ly Luân giãy giụa vô ích, ai ngờ ba đứa nhóc này lại khỏe đến vậy?! Chẳng biết là đứa nào, lại ném vào người y một bó hoa dại. Ly Luân bất ngờ, liền vơ lấy một nắm hoa dại rồi ném trả lại bọn chúng.

Không đánh lại thì nhập hội vậy. Ly Luân bị lôi kéo đến mức sắp phát cuồng, tiếng cười đùa vang khắp cánh đồng ngoại ô, cảm giác vui vẻ khó tả.

Chơi đùa mệt nhoài, bốn người nghỉ ngơi. Ba đứa trẻ nằm lăn ra bãi cỏ, còn Ly Luân thì không muốn nằm trên cỏ, bay thẳng lên ngồi trên một thân cây to gần đó.

Cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bay những lọn tóc bên má, Ly Luân ngồi trên cành cây, chân thả lỏng đung đưa qua lại. Nhìn ba đứa nhóc đang nghỉ ngơi bên dưới, y chợt nhớ lại khoảng thời gian vô lo vô nghĩ khi chơi đùa cùng Chu Yếm ngày xưa.

Nghỉ ngơi đủ, ba đứa trẻ bên dưới bắt đầu bàn bạc chuyện đi ra suối bắt vài con cá mang về Tập Yêu Ti làm món ăn.

"Này, Ly Luân ca! Chúng ta đi bắt cá đây!"

Anh Lỗi đứng dưới gốc cây, hét lớn gọi. Ly Luân trên cây khoát tay tỏ vẻ chán nản.

"Không đi, chán lắm, ba đứa trẻ con các ngươi cứ đi đi."

"Chậc, Ly Luân ca, chẳng phải ngươi sợ không biết bắt cá, bắt không được, thua bọn ta thì mất mặt à~"

Sau một thời gian dài tiếp xúc, Anh Lỗi đã nắm được cách khích tướng Ly Luân. Quả nhiên, Ly Luân trúng bẫy, lập tức bay xuống, xắn tay áo với vẻ tức tối.

"Bắt thì bắt! Ngươi chỉ là một con gấu con bé tí, dám coi thường ta à? Ta là đại yêu Hoè Quỷ Ly Luân, sao có thể thua mấy đứa chứ!"

"Vậy thì thi thử xem!"

Nói rồi, Ly Luân lon ton theo chân bọn họ, bước nhanh về phía con suối. Anh Lỗi đi phía sau cười đến híp mắt, nhưng khi nhìn thấy đôi giày của Ly Luân, anh vội vàng chạy lên chặn y lại.

"Này! Ly Luân ca, giày! Phải tháo giày ra trước khi xuống nước chứ!"

Trên bờ, bốn đôi giày được xếp gọn gàng thành một hàng. Còn giữa dòng suối, bốn bóng người đang bận rộn bắt cá. Thỉnh thoảng, họ còn hắt nước lên nhau, cố ý làm đối phương phân tâm.

Ly Luân ban đầu chăm chú quan sát đàn cá, nhưng không lâu sau ánh mắt của y bị thu hút bởi một tảng đá trắng mịn bên cạnh đống đá giữa suối. Tò mò bước lại, nhặt lên xem. "A! Là bạch ngọc!" – không chỉ là bạch ngọc, mà còn là loại thượng phẩm.

Y nhớ Triệu Viễn Chu rất thích dùng bột ngọc hòa với thảo mộc vô tâm để pha nước uống. Nếu mang khối ngọc này về làm quà, chắc chắn Triệu Viễn Chu sẽ vui lắm!

Nghĩ vậy, Ly Luân mỉm cười, cẩn thận cất khối ngọc vào người rồi cúi xuống tìm kiếm xung quanh, xem còn khối nào tương tự không.

Một canh giờ sau, Anh Lỗi cảm thấy đã đến lúc quay về, liền gọi mọi người trở lại bờ. Sau khi kiểm tra "chiến lợi phẩm", Bạch Cửu và Bùi Tư Hằng mỗi người bắt được ba bốn con cá, Anh Lỗi là người bắt được nhiều nhất, lại toàn là cá lớn.

"Anh Lỗi, ngươi giỏi thật đấy! Không ngờ mấy trò này ngươi cũng cừ vậy!"

Nghe lời khen của Bạch Cửu, Anh Lỗi tự mãn khoanh tay, khuôn mặt đầy vẻ tự tin.

"Đương nhiên! Còn phải xem ta là ai chứ! Này, Ly Luân ca, cá của ngươi đâu?"

Bị gọi tên bất ngờ, Ly Luân lúng túng quay mặt đi, ngước lên nhìn trời nhìn đất, chứ nhất quyết không nhìn họ. Bởi vì trong lúc mải mê tìm ngọc, y hoàn toàn quên mất việc bắt cá. Dưới ánh mắt dò xét của ba người, y đành nhỏ giọng thừa nhận.

"Ta... không bắt được con nào cả."

"Hả?!"

"Ta nói ta không làm được, ta thua, không bắt được, vậy được chưa?!"

Ly Luân cáu kỉnh hét lên, khiến ba người bật cười sảng khoái. Nhưng y chẳng bận tâm đến sự chế giễu của mấy đứa trẻ. Tay khẽ sờ hai khối ngọc giấu trong túi áo, thầm nghĩ: Hừ, chẳng qua là cá thôi. Ta có ngọc, hơn đứt cá rồi!

Khi Anh Lỗi dùng gương Sơn Hải Thốn Kinh đưa mọi người trở về Tập Yêu Ti, họ vội vàng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị nghênh đón Triệu Viễn Chu và nhóm của hắn.

"Nhanh nhanh nào, dọn sạch đi, bọn họ sắp về rồi!"

"Ồ, mấy người đi đâu đấy? Cuối cùng cũng chịu về rồi à?"

Giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên phía sau khiến cả bốn người giật mình. Chậm rãi quay đầu lại, họ thấy Triệu Viễn Chu đang đứng đó với nụ cười khiến người ta sợ hãi, bên cạnh là Trác Dực Thần với vẻ mặt lạnh băng, cùng Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu.

Tiêu rồi... xong đời thật rồi.

Thì ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhóm của Triệu Viễn Chu đã tranh thủ ghé qua phố mua vài món đồ nhỏ làm quà cho bốn người ở nhà. Hắn thậm chí còn mua một túi đồ ăn vặt mà Ly Luân thèm từ lâu. Nhưng khi họ trở về, không thấy bóng dáng bốn người kia đâu. Triệu Viễn Chu tìm khắp Tập Yêu Ti mà không thấy, lo lắng đến mức suýt bắt cả đội đi tìm kiếm bên ngoài.

Ngay lúc đó, bốn người lại bất ngờ xuất hiện ở sân. Nhìn thấy Ly Luân người ướt sũng, bẩn thỉu, trên mặt còn dính đầy bùn đất, ba đứa trẻ kia cũng không khá hơn, tay thì xách theo một đống cá, Triệu Viễn Chu không thể kìm nén cơn giận. Sau khi nghe rõ đầu đuôi sự việc, sự lo lắng trong hắn biến thành cơn phẫn nộ.

Ba đứa nhóc biết mình sai, ngoan ngoãn nghe mắng, thay đồ sạch rồi bị Trác Dực Thần gọi ra góc tường phạt đứng.

Còn Ly Luân, bị Triệu Viễn Chu lôi vào phòng. Nhìn không nổi bộ dạng lôi thôi của Ly Luân, Triệu Viễn Chu niệm một câu thần chú, biến y sạch sẽ trở lại. Thấy vậy, Ly Luân định ngồi xuống giường, nhưng bị Triệu Viễn Chu quát lớn.

"Đứng thẳng! Không được ngồi!"

Nhận ra Triệu Viễn Chu thực sự đang rất giận, Ly Luân không dám cãi, chỉ biết im lặng đứng im tại chỗ.

"Ly Luân, ngươi mấy vạn tuổi rồi hả?! Ba đứa nhóc kia không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu luôn sao?! Ngươi không biết tình trạng yêu lực của mình yếu đến mức nào à? Đến hình người còn chưa ổn định, lại còn đi chơi bời với bọn chúng! Nếu gặp phải yêu quái hung dữ ngoài kia thì sao? Nếu có nguy hiểm thì sao?! Nếu ta không kịp thời đến thì ngươi định làm thế nào?!"

Lời trách móc của Triệu Viễn Chu đều là sự thật. Nếu thực sự xảy ra chuyện, với tình trạng yêu lực hiện tại của mình, y đúng là tự chuốc họa.

Ly Luân biết mình sai, nhưng vẫn cảm thấy tủi thân, cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau, giọng nghẹn ngào:

"Xin lỗi..."

Triệu Viễn Chu nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Ly Luân mà lòng đau nhói. Hắn kéo Ly Luân vào lòng, vỗ nhẹ lưng để an ủi.

"Thôi nào, đừng khóc nữa, A Ly. Là lỗi của ta, không nên mắng ngươi dữ như vậy. Ta chỉ là quá lo, quá sợ. Nếu ngươi có chuyện gì, ta biết phải làm sao đây? Đừng khóc nữa, được không?"

Nghe những lời an ủi của Triệu Viễn Chu, Ly Luân dần bình tĩnh lại. Y ngẩng đầu nhìn hắn lau nước mắt cho mình, rồi từ từ lấy hai khối ngọc ra, như dâng báu vật, đặt vào tay Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu ngạc nhiên nhìn hai khối ngọc trắng trong tay.

"Đây là...?"

"Là bạch ngọc ta tìm được dưới suối khi bắt cá. Ta biết ngươi thích dùng ngọc pha nước uống nên muốn mang về cho ngươi. Ta mất rất lâu mới tìm được hai khối này, đến mức quên cả bắt cá..."

Nghe xong, Triệu Viễn Chu cảm động đến suýt rơi nước mắt.

"Thích không, Chu Yếm?"

"Thích, A Ly tặng gì ta cũng thích..."

Hắn cất kỹ khối ngọc, rồi ôm Ly Luân vào lòng lần nữa, dịu dàng vuốt lưng y.

...

Ngoài sân, Ly Luân vừa ngồi nhấm nháp đồ ăn vặt Triệu Viễn Chu mua, vừa nhìn ba đứa nhóc đang đứng phạt. Y nhồm nhoàm hỏi:

"Ừm, cái này ngon phết (nhai nhai)... Nhưng mà (nhai nhai)... các ngươi còn phải đứng đây bao lâu nữa hả? (nhai nhai)... Tội ghê (nhai nhai)... Muốn ăn chút không? (nhai nhai)."

Ba đứa tức tối đồng thanh: "Cút đi!!!"

🌲: Mở khóa 47% khúc mắc trong lòng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me