TruyenFull.Me

Chu Ly Tong Hop Dong Nhan

Chu Yếm × Ly Luân – Tạm dừng tình tiết chính, để tôi viết chút gì đó sảng khoái trước đã.

"Ta có cách."

Ly Luân nhìn lên Ôn Tông Du đang lơ lửng trên không trung, ánh mắt sắc lạnh.

"Cách gì?" Trác Dực Thần hỏi.

"Bản thể của ta là cây hoè. Dù bị lửa của Bất Tẫn Mộc khắc chế, nhưng đồng thời cũng có thể dẫn lửa về phía mình. Ta sẽ thu hút toàn bộ lửa của Ôn Tông Du, các ngươi nhân cơ hội đó phá vỡ nội đan của hắn, hắn chắc chắn phải chết."

Ly Luân thờ ơ liếc nhìn Triệu Viễn Chu đang hấp hối, rồi giữ lấy cổ Trác Dực Thần, truyền cho hắn một nửa yêu lực cùng con mắt phá huyễn chân nhãn.

"Yêu lực của Hoè Quỷ và Băng Di cộng lại, thì Ôn Tông Du chẳng là cái thá gì. Trác Dực Thần, ngươi giúp ta... cứu Chu Yếm."

Yêu văn trên mặt Ly Luân dần tan đi, một luồng yêu lực khác tràn vào lồng ngực Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu dần tỉnh lại, trong lòng bỗng có dự cảm bất an: "Ngươi định làm gì?"

"Muốn biết không?"

Ly Luân cố gắng nhếch lên một nụ cười thản nhiên, định ghé sát tai Triệu Viễn Chu để thì thầm. Nhưng trước đó, y đã kịp đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Mùi máu tanh tràn ngập.

Từ góc nhìn của Trác Dực Thần, hắn chỉ thấy Ly Luân ghé sát vào Triệu Viễn Chu, dừng lại vài chục giây, rồi mới khẽ nói bên tai hắn một câu: "Hãy sống thật tốt."

Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử của Triệu Viễn Chu đột nhiên co rút.

Ngay sau đó, Ly Luân hóa thành vô số lá hoè và dây leo, lao thẳng về phía Ôn Tông Du. Lửa của Bất Tẫn Mộc lập tức nuốt chửng hoè mộc, bùng cháy dữ dội.

Triệu Viễn Chu vươn tay bắt lấy y, nhưng chỉ chạm vào một mảnh lá hoè.

"Ly Luân!"

Nỗi đau đớn dày đặc như lưỡi dao cắm sâu vào lồng ngực, nổ tung trong từng mạch máu. Triệu Viễn Chu run rẩy siết chặt chiếc lá trong tay, ánh mắt trống rỗng.

Bầu trời phía xa bốc lên ngọn lửa đỏ rực, rực rỡ như ánh hoàng hôn, nhưng chẳng bao lâu sau đã tan thành tro bụi.

Lá hoè xanh sẫm trong tay hắn dần tràn qua kẽ tay, hóa thành tro tàn rơi xuống. Triệu Viễn Chu vô thức bật khóc, lệ nhòe đầy mặt.

"Đừng... đừng mà!"

Ly Luân...

Trác Dực Thần lặng lẽ trả lại phá huyễn chân nhãn, vật quy nguyên chủ.

Triệu Viễn Chu dần thoát khỏi cơn nghẹt thở, đưa tay lau đi vệt máu bên khoé môi, chậm rãi nhắm đôi mắt mờ nhòa.

Đã trao hết cho ngươi rồi, cần gì phải trả lại?

Ta không hối hận. Từ trước đến nay, ta chưa từng hối hận.

———

Ly Luân bảo hắn hãy sống thật tốt. Nhưng Triệu Viễn Chu thực ra không hiểu, hắn rốt cuộc phải sống thế nào mới gọi là "tốt".

Khi tất cả đã lắng xuống, Triệu Viễn Chu trở về làm Chu Yếm, một mình quay lại nơi cây hoè ra đời.

Hắn giương ô giấy dầu, lặng lẽ cảm nhận dù chỉ là chút hơi thở quen thuộc còn sót lại.

"Ly Luân... Ta về Đại Hoang rồi, ta không xuống nhân gian nữa. Ta nghe lời ngươi, sống thật tốt rồi..."

Giọt nước nóng hổi rơi xuống nền đá, thấm vào những vệt máu khô, lan ra từng vòng mờ nhạt.

"Đại Hoang lại có tuyết rồi. Ta nhớ lần đầu tiên thấy tuyết, ngươi thích lắm mà..."

Chu Yếm cứ thế thì thầm mãi, như thể chỉ cần tiếp tục nói, hắn có thể chìm đắm vào những ngày tháng có Ly Luân bên cạnh. Nhưng càng muốn trốn tránh, trái tim càng đau đớn như bị xé nát.

Cuối cùng, hắn nghẹn ngào không thể nói thêm lời nào, chỉ có thể ôm mặt, bật khóc nức nở.

Hắn từng chế giễu Thừa Hoàng vì tin vào những lời dối trá của Ly Luân, nhưng giờ đây, hắn lại có cùng một cảm giác—chẳng qua chỉ muốn tìm một chốn nương tựa để trốn tránh mà thôi.

Chu Yếm hiểu rất rõ: Trên đời này, kẻ duy nhất gọi hắn là "A Yếm" chưa bao giờ là kẻ thù của hắn.

Nụ hôn ấy chứa đựng quá nhiều, không nỡ, tiếc nuối, buông bỏ, và hơn ba vạn năm gắn bó.

Văn Tiêu nhìn Chu Yếm, người đang nâng niu một tia tàn hồn yếu ớt, ánh mắt ngập tràn hy vọng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng nói nên lời.

Khắp Đại Hoang đều truyền tai nhau rằng Chu Yếm đã phát điên. Trong mười năm, hắn đào lật cả Đại Hoang lẫn nhân gian, giết chóc điên cuồng, danh hiệu "cực ác chi yêu" vang khắp cõi đời.

Những lão yêu sống lâu hơn chỉ có thể bất đắc dĩ gõ lên đầu lũ hậu bối mà than thở:

"Chu Yếm à, hắn là một yêu quái tốt, chỉ là chấp niệm quá sâu mà thôi."

Cuối cùng, Văn Tiêu không nỡ tiếp tục lừa hắn, chỉ thở dài:

"Tiểu Trác năm đó gạt ngươi đấy. Trên đời này vốn không hề có thuật hồi sinh."

Chu Yếm cẩn thận ôm tia tàn hồn vào tay áo.

"Ta biết."

Hắn đã sống hơn ba vạn năm, sao có thể không biết yêu quái sau khi chết, nguyên thần diệt tận, không còn sinh cơ?

"Chỉ là ta không muốn tin thôi. Dù sao, ta đã hứa với hắn là sẽ sống."

Chu Yếm không điên, hắn tỉnh táo hơn bất cứ ai. Chỉ là tỉnh táo mà vẫn rơi vào vực sâu, chính là nỗi đau đớn tột cùng.

"Haiz... Ngươi cứ kiếm đại một cái cớ để đuổi ta đi là được rồi."

Chỉ cần dừng lại, hắn thực sự không còn muốn sống nữa.

"Thôi vậy, ta mệt rồi. Ta về ngủ đây."

Văn Tiêu nhìn theo bóng lưng Chu Yếm rời đi, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Chu Yếm... có lẽ thật sự sẽ đi ngủ.

Là một giấc mộng không bao giờ tỉnh lại.

Chu Yếm mở mắt ra, trước mắt hắn là thiếu niên Ly Luân đang vươn tay về phía hắn.

"A Yếm, hôm qua ngươi nói muốn xuống nhân gian, nếu không đi ngay thì muộn mất rồi."

Chu Yếm sững sờ trong thoáng chốc, rồi nhẹ nhàng móc lấy ngón tay út thon dài của Ly Luân, khẽ đáp:

"Được."

"Ngươi móc một ngón tay làm gì?"

"Đây gọi là móc ngoéo. Móc ngoéo rồi thì trăm năm không được thay đổi. Chúng ta phải luôn ở bên nhau."

"Ngươi lại học được cái gì kỳ lạ từ nhân gian vậy..."

"Ngươi nói có được không nào?"

Ly Luân bĩu môi, khẽ lắc lắc bàn tay đang nắm lấy Chu Yếm.

"Thế không nên nói trăm năm, quá ngắn. Chúng ta đâu phải người phàm, phải là một vạn... không, mười vạn năm mới đúng."

"Ngươi nói đúng. Vậy thì móc ngoéo rồi, mười vạn năm không được đổi thay, ai đổi là cún con."

"Vì sao lại thành cún con?"

"Ta cũng không biết... Dù sao phàm nhân cũng nói thế."

"Thôi được rồi."

— Phần tiếp theo: Mở Kẹo —

Link: https://rongjuna.lofter.com/post/4d0f8d21_2bd263166?incantation=rzrIx00ypeCK

Tác giả: 画船听雨眠

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me