TruyenFull.Me

Chú út, em yêu anh! [TaeKook]

Chương 100

meoluoiedit

Jeon Jungkook bị giật mình một cái, nhìn kỹ lại, Alpha tiều tụy phong trần trước mặt này vậy mà lại là Jeon Seo Joon.

Bộ vest trên người Jeon Seo Joon bẩn thỉu nhăn nhúm, giống như mấy ngày mấy đêm chưa thay giặt, hai má trắng bệch đến mức xám xịt, dưới mắt một mảnh thâm quầng, môi khô khốc đến mức gần như nứt nẻ chảy máu, một cánh tay còn bó bột treo trên cổ, là hôm đó bị Enigma vặn đến gãy xương.

Nếu không phải anh ta gọi một tiếng "Jungkookie", Jeon Jungkook gần như không dám nhận ra anh ta.

Jeon Jungkook nhíu mày, không lâu trước đây anh ta còn ăn mặc bảnh bao đứng chặn mình ở cổng trường, ở nhà hàng bị mình tát một cái, bây giờ sao lại thành ra bộ dạng này.

Jeon Seo Joon thấy Jeon Jungkook giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, xông lên kéo tay cậu: "Jungkookie, Jungkookie, cuối cùng tôi cũng gặp được em rồi, em không phải ở đây sao, tôi ở đây chờ mấy ngày rồi, sao đây là lần đầu tiên thấy em về."

Lưng Jeon Jungkook dựng đứng lông tơ, cậu đã chuyển đến Pyeongchang-dong ở, mà khu nhà Park Jimin ở là ở khu này.

Jeon Seo Joon đã có thể tìm đến đây, khó bảo đảm sẽ không đuổi theo đến chỗ ở của cậu ở Pyeongchang-dong.

Cậu hất tay Jeon Seo Joon ra: "Tôi đã không còn quan hệ gì với nhà nữa rồi, anh còn đến tìm tôi làm gì?"

Jeon Seo Joon không chịu từ bỏ, còn muốn tiến lại nắm lấy cậu, Jeon Jungkook lùi lại hai bước, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn anh ta.

Vẻ mặt Jeon Seo Joon vô cùng đau khổ dữ tợn, vậy mà lại "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Jeon Jungkook: "Jungkookie à, thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi thật sự là đường cùng mới đến cầu xin em, tôi cầu xin em, em cứu tôi, cứu anh trai em! Được không?"

Park Jimin bên cạnh muốn tiến lên bảo vệ Jeon Jungkook, lại bị Jeon Jungkook ngăn lại sau lưng, Jeon Jungkook quay đầu lại cười với cậu ta, nói: "Yên tâm đi Jiminie, tớ không sao."

Không thể mỗi lần đều để người khác bảo vệ cậu, có một số việc cậu cũng phải tự mình đối mặt mới được.

Jeon Seo Joon thấy hành động của cậu, cho rằng cậu đã mềm lòng, Jeon Seo Joon hiểu rõ em trai mình, luôn luôn đối với yêu cầu của người nhà nói một không hai, cho dù khoảng thời gian trước bởi vì Kim Taehyung ở giữa quấy rối khiến một nhà bọn họ bất hòa, nhưng chỉ cần anh ta hạ giọng cầu xin Jeon Jungkook, Jeon Jungkook nhất định sẽ giúp anh ta.

Giống như vô số lần thuận theo trước đây.

Jeon Seo Joon vẫn quỳ trên mặt đất không dậy, anh ta sớm đã không màng đến thể diện gì nữa, chỉ mong có thể khơi dậy lòng thương hại và luyến tiếc của Jeon Jungkook: "Jungkookie, em cũng biết tôi hợp tác với Kim tổng một dự án, nhưng là tôi bị người ta hãm hại, tôi thật sự không cố ý muốn hủy hợp đồng, bây giờ Kim tổng và mấy chủ nợ khác đều ở bên ngoài tìm tôi, em nhìn những vết thương trên người tôi này, tôi đều không phân biệt được là do bên nào đánh nữa rồi, tôi không dám về nhà, không dám nói cho ba mẹ biết, gần đây trong nhà cũng không yên ổn, thị trường của Jeon thị ở Đông Nam Á bị chèn ép, trong nước cũng gặp phải liên tiếp tổn thất nặng nề, nếu em còn không giúp đỡ gia đình, Jeon gia có thể thật sự chống đỡ không nổi mất, Jungkook..."

Jeon Jungkook nghe vậy, hàng mày hơi nhíu lại, sản nghiệp của gia đình chưa bao giờ để cậu tiếp xúc, cũng không định để cậu thừa kế một xu một cắc, cho dù phá sản, thì có liên quan gì đến cậu chứ.

Cậu vĩnh viễn là lựa chọn bị người nhà họ Jeon loại trừ, giống như chỉ khi cần dùng đến cậu, bọn họ mới nhớ tới cậu cũng mang họ Jeon.

"Vậy mọi người muốn tôi làm gì?"

Jeon Jungkook đứng thẳng người, rũ mắt nhìn người thân đang quỳ trước mặt mình, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Jeon Seo Joon cho rằng đã có hy vọng, ánh mắt sáng lên, nói: "Em cứ cầu xin Kim tổng giơ cao đánh khẽ, cho Jeon gia một con đường sống, cứu tế cho nhà một chút tiền, anh thấy em bây giờ sống không tệ, Kim tổng hẳn là cho em không ít nhỉ, chiếc xe em vừa lái là Porsche đời mới? Không có ba chục triệu e là không mua được, em có tiền như vậy, cũng phải giúp gia đình vượt qua cơn nguy cấp này chứ."

Ngực Jeon Jungkook có chút khó chịu, hô hấp cũng vô thức nặng hơn.

Cậu hỏi: "Cần bao nhiêu tiền?"

Jeon Seo Joon nhanh nhẹn đứng lên, giơ một ngón tay: "Ít nhất cũng phải con số này."

Ba trăm triệu, ba chục triệu, hay ba triệu?

Bất kể là bao nhiêu Jeon Jungkook đều không lấy ra được, cậu cũng sẽ không đi cầu xin Kim tiên sinh.

Kim tiên sinh đã nói, nếu không có ai yêu cậu, vậy cậu phải học cách yêu chính mình trước.

Bàn tay muốn kéo cậu trở lại vực sâu, cậu phải học cách hất nó ra.

"Ba mẹ nuôi dưỡng tôi 20 năm, tôi sẽ trả số tiền này cho gia đình," Jeon Jungkook nói, "Số tiền khác tôi không có, có cũng sẽ không cho anh, bởi vì sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

Nói xong, cậu kéo Park Jimin liền chuẩn bị xoay người đi thẳng vào hành lang.

Jeon Seo Joon ngẩn người ra một lát, dường như không ngờ Jeon Jungkook vậy mà lại có thái độ này, anh ta đã quỳ xuống trước Jeon Jungkook rồi, Jeon Jungkook vậy mà chỉ định trả hơn một một triệu.

Hơn một triệu thì làm được gì?!

"Jeon Jungkook! Em thật sự nhẫn tâm như vậy, thấy chết không cứu sao?!"

Bước chân Jeon Jungkook không dừng lại.

Hai mắt Jeon Seo Joon đỏ ngầu, ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn bóng lưng cậu, môi tan nát rách toạc chảy máu, bắt đầu chửi rủa.

"Em đừng tưởng em có gì ghê gớm, em còn thật sự cho rằng Kim Taehyung yêu em sâu đậm rồi sao? Tôi nói cho em biết, anh ta cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa với em mà thôi, em không nhân lúc anh ta còn chưa chán em mà vơ vét vài món hời thì đúng là ngu xuẩn đến cùng cực! Nói không chừng ngày mai anh ta liền tìm được món đồ chơi nhỏ khác thích hơn, quay đầu lại liền có thể đá em đi em tin không?!"

Jeon Jungkook giống như không nghe thấy gì, đã sắp đi đến cửa hành lang.

Jeon Seo Joon hoàn toàn phát cuồng, đột nhiên có chút điên cuồng cười lớn, cười đến ngửa tới ngửa lui, cánh tay bó bột đau nhức vô cùng, anh ta cũng không hề để ý.

"Đúng rồi Jeon Jungkook, còn có một chuyện có thể em còn chưa biết nhỉ, Kim Taehyung ở buổi đấu giá Bangkok đã tốn mấy trăm triệu mua một viên kim cương tím, độc nhất vô nhị trên thế giới, sao tôi không thấy viên kim cương đó trên người em vậy, chẳng lẽ đó không phải mua về tặng cho em sao?"

Bóng lưng gầy yếu kia đột nhiên dừng lại, sống lưng đơn bạc hơi cứng đờ.

Jeon Seo Joon giống như phát hiện ra chuyện gì thú vị, cười lớn nói: "Đương nhiên không phải tặng cho em rồi! Món quà đắt giá như vậy đương nhiên là phải tặng cho đối tượng kết hôn sau này, em sẽ không còn ngây thơ cho rằng em có thể kết hôn với anh ta chứ?"

"Jeon Jungkook, em cũng chỉ là một thứ dùng để sưởi ấm giường mà thôi, đừng tự coi mình quá thanh cao!"

Có gió từ dưới hàng cây từng cơn thổi đến, lẫn lộn với cái nóng oi bức của mùa hè.

Jeon Jungkook lại cảm thấy trên người lạnh lẽo, tứ chi như bị đóng băng, linh hồn không cảm nhận được sự tồn tại của thân xác này.

Jeon Seo Joon thấy cậu đứng bất động, trong lòng lập tức mừng rỡ quá đỗi, thì ra nhắc đến Kim Taehyung có thể khiến Jeon Jungkook khó chịu như vậy.

Anh ta chính là không thể nhìn Jeon Jungkook bây giờ sau khi thoát khỏi gia tộc lại sống tốt như vậy, tự tại như vậy, còn ra vẻ được người ta nâng niu trong lòng bàn tay mà nuông chiều.

Sao giống như từ khi Jeon Jungkook có quan hệ với Kim Taehyung, trong nhà bắt đầu càng ngày càng không thuận lợi, gần đây Jeon thị gặp phải hết đòn đả kích này đến đòn đả kích khác đều giống như có người cố ý làm vậy, nhưng lại không bắt được bất kỳ chứng cứ nào.

Jeon Seo Joon hai mắt muốn nứt ra, định hướng về phía bóng lưng kia bước tới.

Không đợi anh ta bước chân ra, phía sau đột nhiên liên tiếp có bốn chiếc xe đen lái đến, âm u một mảnh, dừng lại cách mấy người không xa.

Park Jimin bị giật mình, kéo Jeon Jungkook lùi lại hai bước.

Chiếc xe đen phía trước nhất mở cửa, từ trên bước xuống một Alpha cấp S cao lớn vai rộng chân dài.

Park Jimin nhìn rõ người đến, nhíu mày lớn tiếng gọi thẳng: "Min Yoongi!"

Min Yoongi hướng về phía hai Omega nhỏ nhìn một cái, gật đầu ra hiệu với bọn họ, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Jeon Seo Joon.

Từ trên xe phía sau ồ ạt bước xuống hơn chục vệ sĩ mặc vest, cùng nhau tiến lên, vây quanh Jeon Seo Joon.

Jeon Jungkook quay đầu nhìn lại, bóng dáng Jeon Seo Joon bị mọi người che kín, cậu không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghe được một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên.

Park Jimin vội vàng bịt tai cậu lại: "Jungkookie à, chúng ta lên trước đi."

Hốc mắt Jeon Jungkook ẩn ẩn đỏ hoe, gật đầu với cậu ta, bóng dáng hai người biến mất trong hành lang.

Đợi đến khi hai người đi rồi, Min Yoongi mới ra hiệu cho vệ sĩ.

Hai vệ sĩ tiến lên đỡ người đang ngã xuống đất dậy, hai chân quỳ rạp, cánh tay bó bột sớm đã bị xé rách đến gãy lìa, miệng lại bị nhét vải cũng không kêu ra được nữa.

Gần đây là khu căn hộ cao cấp, động thủ ở đây không phải là thời cơ tốt, Min Yoongi từ trên cao nhìn xuống anh ta, đánh giá hai cái rồi bất đắc dĩ cười một tiếng.

Chỉ có như vậy mà cũng có thể từ trong tay Bae Joohyun chạy thoát, Kim Taehyung vẫn là vì anh ta là anh trai của Jeon Jungkook mà chừa cho anh ta một con đường sống.

Đây đâu giống tính cách trước đây của Kim Taehyung, chỉ là phế đi một cánh tay của anh ta, còn có thể để anh ta giống như chó điên mà đuổi đến tận cửa nhà Park Jimin cắn người.

Vốn dĩ cũng chỉ nghĩ là giúp bạn tốt xử lý chút chuyện nhỏ, nhưng liên quan đến Park Jimin, lại biến thành không phải chuyện nhỏ.

"Có phải tò mò vì sao Kim thị vẫn chưa khởi tố cậu?"

Khóe miệng Jeon Seo Joon rỉ máu, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin, trán đầy mồ hôi vì quá đau đớn, nhỏ vào mắt, tầm nhìn bị cay đến mơ hồ.

Min Yoongi nói: "Cậu không nên xuất hiện trước mặt Jeon Jungkook nữa, cậu cho rằng Kim Taehyung sẽ dễ dàng tha cho cậu sao? Một chút đường sống cậu ấy chừa cho cậu, cũng bởi vì sự ngu xuẩn hôm nay của cậu mà hoàn toàn chấm dứt, cậu nên cảm thấy may mắn người hôm nay đến là tôi."

Jeon Seo Joon trong ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, đến giờ anh ta vẫn chưa nghĩ thông suốt rốt cuộc là vì sao, nếu Kim Taehyung để ý Jeon Jungkook, vậy chẳng phải càng nên đối xử tốt với người nhà họ Jeon hơn sao?

Nếu không để ý Jeon Jungkook, vậy vì sao phải nhằm vào khắp nơi, không chút lưu tình?

Min Yoongi lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau tay.

Người khác có lẽ không thể hiểu được, nhưng anh đối với hành động của Kim Taehyung không cảm thấy bất ngờ.

"Được rồi, đưa đi đi," Min Yoongi ném chiếc khăn tay xuống chân, "Động tác sạch sẽ một chút."

Nói xong, mấy vệ sĩ nhẹ tay nhẹ chân nhấc Alpha dưới đất lên, nhét vào trong xe mang đi.

Min Yoongi gọi điện thoại cho Kim Taehyung, là Cha Eun Woo nghe máy.

"Đều xử lý xong rồi, không xảy ra chuyện gì."

Cha Eun Woo nói: "Được, đợi Kim tổng tỉnh tôi sẽ nói với anh ấy."

"Trạng thái của cậu ấy thế nào?"

Cha Eun Woo nhìn chỉ số trên thiết bị: "Không tốt lắm, mức độ tin tức tố vẫn quá cao, lần này cũng không biết làm sao, vẫn luôn chậm chạp không giảm xuống."

Min Yoongi dừng lại một chút, hỏi: "Nếu tiến hành đánh dấu có phải sẽ tốt hơn không?"

Cha Eun Woo đáp: "Đó là chắc chắn, nếu giai đoạn đầu có thể trực tiếp đánh dấu thì bây giờ cũng không đến mức thành ra như vậy, trạng thái hiện tại của anh ấy đặc biệt nguy hiểm, giây trước còn tỉnh táo, giây sau có thể dùng tin tức tố đè chết người, nếu không mang bịt miệng thì thật quá đáng sợ, huống chi Jeon Jungkook chỉ là một Omega, thể chất còn không tốt lắm, không thể mạo hiểm như vậy được."

Min Yoongi lại hỏi: "Vậy tìm cho cậu ấy một Alpha hoặc Beta thì sao?"

Cha Eun Woo: "..."

Thà trực tiếp tìm chết còn hơn.

Min Yoongi cười một tiếng: "Đùa thôi, để cậu ấy tự chống đỡ vậy, chẳng phải rất giỏi chống đỡ sao."

Sau khi cúp điện thoại, Min Yoongi cũng xoay người lên lầu.

Jeon Jungkook đã được Park Jimin đưa về nhà, người giúp việc đã chuẩn bị cơm nước xong, chờ bọn họ về ăn.

Nhưng mặt Jeon Jungkook trắng bệch, sắc môi cũng nhợt nhạt, trông trạng thái không tốt lắm.

Park Jimin rót cho cậu một ly nước, an ủi cậu: "Jungkookie, không sao rồi không sao rồi, cứ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra được không? Sau này cậu chắc chắn sẽ không gặp lại anh ta nữa, tớ đảm bảo với cậu."

Park Jimin không biết mình có thể lấy gì đảm bảo, cứ lấy đầu Min Yoongi ra đảm bảo vậy.

Jeon Jungkook cười buồn với cậu ta, còn ngược lại an ủi cậu ta: "Tớ không sao, vừa rồi cậu cũng bị dọa rồi nhỉ, thật sự ngại quá."

Park Jimin nhéo nhéo mặt cậu: "Cậu nói chuyện với tớ kiểu gì vậy, còn khách sáo với tớ như vậy là tớ giận đó."

Jeon Jungkook gật đầu: "Được, sau này tớ không nói nữa."

Park Jimin vừa rồi cũng nghe rõ mồn một lời Jeon Seo Joon nói, tuy cậu ta không biết chuyện tiệc xem mắt gì của Kim gia, nhưng Jeon Seo Joon nói Kim Taehyung đối với Jeon Jungkook chỉ là chơi đùa, lời này khiến cậu ta hết sức không vừa ý.

"Jungkookie, tớ cảm thấy Kim tổng đối với cậu rất khác biệt," Park Jimin ngữ khí chân thành, "Có phải cậu đã biết chuyện gì rồi không? Hay là cũng nói cho tớ nghe, đừng tự mình nghĩ lung tung, nói không chừng tớ giúp cậu khai thông đầu óc, cậu có thể vui vẻ hơn chút thì sao."

Hốc mắt Jeon Jungkook có chút nóng lên, tim cũng có chút không theo quy luật mà đập loạn, cậu chậm rãi hít sâu vài hơi, cảm giác tuyến thể sau gáy đang từ từ nóng lên, cảm xúc cũng có chút không khống chế được.

Cậu đặt ly xuống đứng dậy, hai chân lắc lư: "Tớ cảm thấy, có chút mệt rồi... Tớ muốn về trước..."

Lát nữa Park Bo Gum còn phải đến, Jeon Jungkook không muốn vì mình mà lỡ bữa tối của bọn họ, huống chi cậu có chút không thoải mái, không thể ở nhà Park Jimin mà phát tác được.

Park Jimin kéo cậu không cho đi: "Cậu còn chưa ăn cơm mà, ăn chút rồi đi cũng được, hơn nữa anh trai tớ còn chưa đến, tớ đặc biệt nhờ anh ấy mua tôm hùm Úc và cua hoàng đế, cậu không muốn ăn chút sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vừa rồi của Omega lúc này có chút đỏ lên, Jeon Jungkook có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, trước mắt cậu từng trận choáng váng.

Park Jimin còn ôm cậu không buông tay, chuông cửa lúc này vang lên, người giúp việc đi mở cửa.

Park Jimin còn chưa nhìn thấy người đã mở miệng gọi: "Anh!"

Người bước vào lại là Min Yoongi.

"Sao anh lại đến đây?" Park Jimin nhíu mày.

Min Yoongi đi đến trước mặt hai người, cười ngắn gọn: "Không hoan nghênh sao?"

Park Jimin không bị anh ta dẫn dắt: "Sao anh biết nhà tôi ở tầng mấy số mấy? Anh cũng lén theo dõi tôi sao?"

Min Yoongi: "..."

Chuyện này có gì khó tra sao.

Anh không trả lời, quay sang nhìn Jeon Jungkook bị Park Jimin kéo lại, hai má Omega ửng lên một màu đỏ bất thường, trong hốc mắt cũng ngấn nước, rất rõ ràng là sắp tiến vào trạng thái phát tình.

Anh tiến lên kéo hai người ra, tay lại chỉ nắm lấy cổ tay Park Jimin, ép cậu ta buông Jeon Jungkook ra.

"Đừng động vào cậu ấy."

Cổ tay Park Jimin đột nhiên đau nhói, người này không biết sức mình lớn đến mức nào, dường như dùng sức mạnh để nắm cậu ta, cậu ta không nhịn được mà rên lên một tiếng, lập tức buông tay.

Tức giận xấu hổ ngẩng đầu nhìn Alpha cao lớn trước mặt, lại thấy hai mắt Min Yoongi căn bản không nhìn mình, mà là hoàn toàn rơi trên người Jeon Jungkook.

Người Park Jimin dừng lại, liều mạng rút cổ tay mình về: "Anh buông tôi ra!"

Min Yoongi có chút bất đắc dĩ liếc nhìn cậu ta một cái, đáp lời thả lỏng lực tay một chút, nhưng vẫn nắm lấy cậu ta không buông.

"Cậu không nhìn ra cậu ấy sắp phát tình sao."

Park Jimin ngẩn ra, lập tức nhìn Jeon Jungkook, lúc này mới thấy cậu mặt đỏ bừng hé miệng, bộ dạng yếu ớt như không thở nổi, giống như dựa vào mình cũng sắp đứng không vững.

Min Yoongi nhìn chằm chằm Park Jimin: "Cậu cũng là Omega, sao ngay cả phản ứng sinh lý này cũng không biết?"

Park Jimin có chút chột dạ, trình độ kiến thức sinh lý của cậu ta và Jeon Jungkook trước đây không khác nhau là mấy.

Jeon Jungkook dù sao cũng là học bá, sau này lại được Kim Taehyung bổ túc, bây giờ đã vượt xa cậu ta không ít, chỉ có bộ não của cậu ta vẫn giữ được sự thuần khiết chưa được khai sáng.

"Tôi, tôi nhìn ra, tôi là định đưa cậu ấy về..."

Park Jimin dùng chút sức, rút cổ tay mình ra, vất vả lắm mới đỡ được Jeon Jungkook chuẩn bị đi về phía cửa, chưa đi được hai bước anh đã bị chân Jeon Jungkook vấp phải, hai người suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

May mắn thay Min Yoongi kịp thời từ phía sau đỡ lấy cậu ta, đợi cậu ta đứng vững rồi, anh ra lệnh: "Đi lấy một cái chăn."

Park Jimin không hiểu ra sao, nhưng nhìn ánh mắt trầm tĩnh bình tĩnh của Min Yoongi, biết bây giờ không phải lúc làm loạn, chạy vào nhà lấy ra một chiếc chăn lông rộng lớn.

Min Yoongi lại nói: "Bao cậu ấy lại."

"Ồ, được."

Park Jimin dùng chăn lông bao Jeon Jungkook kín mít, nửa trên người chỉ lộ ra khuôn mặt, sau đó quay đầu lại nhìn Min Yoongi chằm chằm: "Sau đó thì sao?"

Min Yoongi nói với cậu ta: "Sau đó tránh ra."

Park Jimin tránh sang một bên, Min Yoongi đỡ Omega nhỏ bị bao bọc kín mít đứng dậy, chỉ lịch sự cách lớp chăn nắm lấy cánh tay cậu, giúp cậu đứng lên.

"Tự đi được không?" Min Yoongi hỏi.

Jeon Jungkook gần như chỉ còn hơi thở vào mà không có hơi thở ra, đầu óc cũng choáng váng mơ hồ, nhẹ nhàng gật đầu.

"Bây giờ tôi đưa cậu về."

Hai người cùng nhau đi về phía cửa, Park Jimin lẽo đẽo theo phía sau cũng muốn đi ra ngoài.

Min Yoongi quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, nói với cậu ta: "Cậu ở nhà chờ."

Park Jimin vừa định kêu lên, cửa phòng đã bị người ta đóng sầm trước mặt mình.

Hai người đến dưới lầu, Min Yoongi để Jeon Jungkook ngồi ở ghế sau, sau đó lái xe đưa cậu về Pyeongchang-dong.

May mắn là hai nơi cách nhau không xa, quẹo một cái là đến.

Xe dừng lại, Min Yoongi lại đỡ cậu lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me