TruyenFull.Me

Chu Ut Em Yeu Anh Taekook

Hôm sau, Kim Woo Bin thực sự cho xe đến đón người từ sớm.

Jeon Seo Joon vui vẻ tiễn Jungkook ra cửa, không quên dặn dò cậu: "Những dịp quan trọng như này mà Kim Woo Bin muốn dẫn em đi, tức là anh ấy đã định giới thiệu em với mọi người trong nhà rồi."

"Kim Taehyung cũng sẽ về lần này, chú ấy là chú út của Woo Bin. Em nhất định phải cố gắng làm thân với chú ấy," Jeon Seo Joon nhắc nhở, "Lấy lòng chú ấy còn quan trọng hơn cả lấy lòng Woo Bin, hiểu chưa?"

Jeon Jungkook qua loa gật đầu: "Biết rồi, anh trai."

Khu nhà cũ của gia đình họ Kim nằm trên lưng chừng núi. Phần lớn ngọn núi đều thuộc khuôn viên gia đình Kim. Con đường quanh núi uốn lượn qua các tiện ích như sân golf, trường đua ngựa, bể bơi, nhà gốm, và một rừng cây rậm rạp, cuối cùng dẫn đến cổng vòm cẩm thạch trắng trang nghiêm.

Bên trong là một quần thể kiến trúc cổ điển kiểu Hàn Quốc, với hồ sen, màn nước, hành lang quanh co. Ở trung tâm hồ, những đàn cá chép rực rỡ bơi lội như mây trôi. Các căn nhà đối xứng hai bên hồ, tuy có niên đại lâu đời nhưng đã được tu sửa tinh xảo.

Lần đầu đến lão trạch của nhà họ Kim, Jeon Jungkook không khỏi cảm thấy choáng ngợp trước vẻ giàu sang tráng lệ, đến mức hơi e dè.

Trên bãi cỏ rộng trước hồ đã đỗ hơn chục chiếc xe sang. Một số người đứng túm tụm bên xe trò chuyện, tất cả đều mặc đồ đen trắng để thể hiện sự tôn kính với buổi lễ.

Tài xế dừng xe, mở cửa, Jungkook hít sâu một hơi rồi bước xuống.

Mọi người lập tức ngừng trò chuyện, nhìn về phía cậu.

Chỉ thấy một omega xinh đẹp với đôi mắt đào hoa hơi rực rỡ nhưng đen láy, đầy vẻ e thẹn, đứng bên ngoài đám đông, không dám tiến lên.

"Đó là ai vậy? Sao chưa gặp bao giờ?"

"Chắc cũng đến để cúng bái cụ ông thôi, nhưng sao lại đi một mình? Nhìn dáng vẻ kia chắc là một omega, chẳng lẽ là con riêng của nhà họ Kim?"

Đang lúc nghe tiếng bàn tán, Lee Jong-suk cũng quay đầu nhìn qua, rồi ánh mắt không thể rời khỏi được nữa.

Hôm nay, ông Lee đi công tác, không ở Busan, nên cử con trai là Lee Jong-suk thay mình đến nhà họ Kim chào hỏi.

Lee Jong-suk vốn là kẻ suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng cùng đám công tử nhà giàu, omega bên cạnh đổi hết người này đến người khác. Bây giờ, hắn lại để ý đến omega xinh đẹp non nớt trước mặt, trông cứ như chỉ cần chạm vào là nhỏ nước.

"Con riêng gì chứ, các người xem cậu ta giống người nhà họ Kim chỗ nào?" Lee Jong-suk liếm môi, cười nham hiểm: "Với lại, nhìn cái dáng vẻ này mà xem, tôi nghĩ chắc là tình nhân nhà nào được họ Kim nuôi bên ngoài, hôm nay thấy chỗ này đông người nên đến gây chuyện phải không?"

"Hahaha, tôi thấy Lee thiếu gia nói cũng có lý đấy."

Những ánh mắt nhìn qua đều đầy vẻ giễu cợt và soi mói. Phần lớn bọn họ đều là người trong các gia tộc lâu đời có địa vị cao. Sống trong giới thượng lưu này lâu, họ chẳng còn lạ lẫm gì với những chuyện như thế.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lee Jong-suk đã có thể đoán được omega trước mặt thuộc đẳng cấp nào.

Nhìn vòng eo nhỏ nhắn kia, đúng là làm người ta khó mà rời mắt.

Lee Jong-suk bước tới, đứng chắn trước mặt omega nhỏ: "Chào em, người đẹp. Em đi một mình à? Không có alpha nào đi cùng sao?"

Jeon Jungkook tìm quanh một hồi lâu nhưng không thấy bóng dáng Kim Woo Bin đâu.

"Tôi đến tìm người."

Lee Jong-suk không khách sáo, định vòng tay qua vai cậu: "Em muốn tìm ai? Sao không nói với anh trai đây, người ở đây anh trai đều quen, để anh trai dẫn em đi tìm."

Jeon Jungkook tránh khỏi tay hắn, lùi lại một chút: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu."

Nhìn dáng vẻ như muốn từ chối mà lại ngập ngừng ấy, Lee Jong-suk càng thấy ngứa ngáy trong lòng, liền cười rồi vươn tay nắm lấy tay cậu: "Anh thích nhất là giúp người, đặc biệt là những omega như em. Đừng khách sáo với anh nữa."

Jeon Jungkook không may bị hắn chạm vào mu bàn tay. Ánh mắt của alpha này đầy sự trêu đùa lộ liễu, khiến cậu đột nhiên cảm thấy rùng mình, lùi thêm một bước lớn.

Ai ngờ chân cậu vấp phải một hòn sỏi nhỏ, suýt nữa thì ngã ngửa ra đất.

Lee Jong-suk vội vàng định nhân cơ hội vòng tay ôm lấy eo nhỏ kia, nhưng ngay lúc đó, hai tay hắn như bị đông cứng giữa không trung khi thấy người vừa đến.

Jeon Jungkook không ngã xuống đất. Cậu cảm nhận được một lồng ngực rắn rỏi, ấm áp bất ngờ dựa vào lưng mình, thân thể mảnh mai nhỏ bé hoàn toàn được bao bọc trong sự che chở mạnh mẽ ấy. Trái tim cậu đập thình thịch vài nhịp, đầy kinh ngạc mà ngoảnh đầu lại. Đôi mi dài rợp rủ run rẩy trong bối rối, cậu chỉ có thể thấy góc nghiêng gương mặt của một người đàn ông – lạnh lùng nhưng rất anh tuấn.

"Chú út..."

Lee Jong-suk ngây người, nhìn cách Kim Taehyung che chở cho cậu omega nhỏ kia, trong lòng lập tức nảy sinh suy đoán.

Chẳng lẽ hắn đoán đúng rồi? Đây là tình nhân nhỏ mà Kim Taehyung nuôi ở bên ngoài?

Jeon Jungkook ngẩn người trong chốc lát, nhận ra nhóm người không xa đang nhìn chằm chằm về phía này, liền vội vàng bước ra khỏi vòng tay của Kim Taehyung, lùi lại một chút, nửa khuôn mặt núp sau lưng anh.

Lee Jong-suk vẫn cười, hai tay có phần lúng túng thu về túi quần: "Hóa ra Kim tổng đích thân trở về. Mấy hôm trước tôi còn gặp tổng giám đốc Woo Bin, hẹn dùng bữa với cậu ấy, nhưng thời gian của Kim tổng hình như khó hẹn hơn, chúng ta cứ mãi không gặp mặt được."

Hôm nay Kim Taehyung không thắt cà vạt, chiếc sơ mi đen với cổ áo buông lỏng tạo nên vẻ tùy ý mà vẫn toát lên sức mạnh áp đảo, từ dáng người cao lớn rắn rỏi lan tỏa ra khí chất khiến người ta không khỏi cúi đầu phục tùng.

Lee Jong-suk bị luồng áp lực vô hình ấy chấn nhiếp, lưng hơi khom xuống, không dám đứng thẳng.

Rõ ràng không hề ngửi thấy bất kỳ mùi hương tin tức tố nào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được người trước mặt cấp bậc vượt xa mình.

Cuối cùng, Kim Taehyung cũng lên tiếng: "Bây giờ không phải đã gặp rồi sao?"

Lee Jong-suk cười khan hai tiếng: "Đúng vậy, hahaha. Vừa nãy tôi thấy cậu nhóc này có vẻ lạ lẫm, muốn dẫn đường giúp, nhưng cậu ấy trông không quen mặt lắm. Không biết tên là gì, là người nhà ai vậy?"

Người đứng phía sau nhỏ giọng nói: "Tôi tên là Jungkook."

Nghe vậy, khóe môi Kim Taehyung khẽ cong lên một chút.

Lee Jong-suk nhíu mày nghĩ ngợi, rồi bất ngờ hỏi: "Không lẽ cậu là con út nhà họ Jeon, người đã đính hôn với tổng giám đốc Woo Bin? Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, chỉ là trước đây chưa có dịp gặp mặt. Thật trùng hợp."

Jeon Jungkook rụt cổ lại. Trùng hợp gì chứ.

"Taehyung, chú cũng về rồi à," một giọng nói vang lên khi Choi Minho bước qua đám đông, khuôn mặt mỉm cười hướng về phía họ. "Woo Bin còn bảo với em là chú chưa chắc kịp về được."

Kim Taehyung nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Khi nhìn thấy cậu omega ngoan ngoãn đứng sau lưng Kim Taehyung, trên gương mặt thanh tú của Choi Minho thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng.

"Tôi nhớ cậu là Jungkook đúng không?" Choi Minho nheo mắt cười thân thiện với Jungkook. "Chúng ta không phải lần đầu gặp mặt đâu, tôi rất có ấn tượng với cậu. Vừa nãy Woo Bin còn hỏi đến cậu, hình như anh ấy không biết cậu đã đến."

Không thấy Kim Woo Bin trong đám đông, Choi Minho liền bước tới thân thiết kéo lấy cánh tay của Jungkook.

"Woo Bin có lẽ đã vào trong rồi. Cậu không quen nơi này, để tôi dẫn cậu đi tìm anh ấy nhé."

Khí chất của Choi Minho rất đoan trang và tự nhiên, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, nói chuyện với giọng điệu giống như chủ nhân của căn nhà này.

Jeon Jungkook bị Choi Minho kéo đi về hướng chính sảnh, muốn rút tay mình ra nhưng lại nghĩ không thể làm vậy trước mặt bao nhiêu người, sợ bị coi là thất lễ.

Cậu vội quay đầu nhìn về phía Kim Taehyung, nhưng bóng dáng nổi bật của anh đã sớm bị đám đông vây quanh.

Chỉ có Lee Jong-suk vẫn đứng ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng của hai người.

Cậu omega nhỏ non mơn mởn đó lại là vị hôn phu của Kim Woo Bin. Chuyện này đã kỳ lạ, nhưng phát hiện ra thái độ khác thường của Kim Taehyung đối với cậu ta, Lee Jong-suk bỗng thấy sự việc này thú vị hơn hẳn.

Jeon Jungkook lặng lẽ để Choi Minho kéo đi, đến khi không còn ai nhìn thấy nữa, Choi Minho mới buông tay cậu ra và đột nhiên hỏi: "Cậu đã gặp Taehyung từ trước rồi?"

Thái độ thay đổi đột ngột của Choi Minho khiến Jungkook bối rối. Không phải Choi Minho rất thân với Woo Bin sao? Sao lại hỏi đến cậu và chú út?

"Không phải từ lâu lắm," Jeon Jungkook ngoan ngoãn trả lời.

Choi Minho dường như không tin, hỏi tiếp: "Vậy là hai người từng gặp nhau riêng? Quan hệ của hai người là gì?"

Jeon Jungkook nhíu mày, không hiểu Choi Minho đang toan tính điều gì.

"Kim tổng là chú út của Woo Bin, đương nhiên cũng là chú út của tôi," cậu đáp.

"Chỉ vậy thôi? Không có quan hệ nào khác?"

"Không có..."

Choi Minho nhìn cậu, dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy không giống đang nói dối, nên nét mặt dịu đi đôi chút. Anh ta lại mỉm cười ôn hòa: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là cậu và Woo Bin sắp kết hôn rồi. Dù Taehyung là trưởng bối trong nhà, cậu cũng nên biết giữ khoảng cách. Những điều này chắc không cần tôi phải dạy, coi như tôi nhắc nhở cậu thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me