TruyenFull.Me

Chú út, em yêu anh! [TaeKook]

Chương 24

meoluoiedit

Những ngón tay thô ráp lướt nhẹ trên làn da mềm mại của Omega, ngay cả mắt cá chân cũng nóng rực, như thể nhiệt độ trong cơ thể cậu còn cao hơn thế.

Kim Taehyung cầm điện thoại, lạnh lùng ra lệnh: "Sáng mai bảo Kim tổng của công ty thứ hai đích thân đến báo cáo với tôi."

Nói xong, anh cúp máy.

Bầu không khí trong xe lại chìm vào im lặng. Jungkook nghe thấy nội dung cuộc gọi nhưng không hiểu tại sao Kim Taehyung lại muốn điều tra đầu tư của Jeon thị.

Lúc này, toàn bộ cảm giác của cậu đều dồn về mắt cá chân, nơi trước đây từng đeo vòng ức chế lạnh lẽo, giờ lại bị bàn tay như chiếc kìm sắt giữ chặt.

Hôm nay, cậu đã cẩn thận dán miếng chắn pheromone, trước khi ra ngoài còn xịt thêm vài lần dung dịch ngăn cách. Không có chút pheromone nào bị tiết ra.

Trong không khí ẩm ướt lẫn bùn đất, chỉ thoang thoảng hương rượu nhạt từ người đàn ông bên cạnh.

Kim Taehyung không uống nhiều tại bữa tiệc, chỉ nhấp một chút, nên mùi rượu rất dễ chịu.

Hơn nữa, pheromone của Enigma vốn mang hương rượu tequila mạnh mẽ.

Jeon Jungkook hít nhẹ hương rượu ấy, không biết từ khi nào, khóe mắt cậu lại trào ra những giọt nước trong suốt.

"Khóc cái gì."

Một bàn tay lớn vươn tới, áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Omega, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn đọng lại. Nhưng vì làn da quá mềm mịn, tựa như quả nho đã bóc vỏ, ngón tay anh không kiềm được mà khẽ xoa nhẹ lên đuôi mắt đỏ au của cậu.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai lau nước mắt cho Jungkook. Cậu luôn tự mình lặng lẽ khóc, sau đó lau sạch, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bàn tay đó càng lau, nước mắt cậu càng rơi nhiều hơn, như một đập nước bị phá vỡ.

Cuối cùng, Kim Taehyung nắm lấy cổ chân cậu, kéo mạnh, kéo cậu lại gần mình.

Jeon Jungkook với tư thế hai chân bị tách ra, mơ màng nhìn gương mặt góc cạnh ngay trước mắt mình.

Enigma vốn sinh ra đã là kẻ mạnh, dù chưa phân hóa cũng không bao giờ để lộ điểm yếu trước ai. Sau khi trưởng thành, họ luôn đứng trên đỉnh quyền lực, được mọi người kính trọng.

Vì vậy, Kim Taehyung không hiểu, tại sao Omega lại dễ khóc đến thế.

"Được rồi." Kim Taehyung nâng gương mặt cậu lên bằng một tay, nhẹ nhàng nói, "Đừng khóc nữa."

Jeon Jungkook cố gắng nuốt nước mắt trở lại, nghẹn ngào vài tiếng. Đầu óc cậu quay cuồng, trong cơn mơ hồ chỉ có thể lờ mờ nhận ra đôi mắt phượng sâu thẳm trước mặt.

Như đang tự mình xả hết cảm xúc, cậu uất ức nói: "Vòng ức chế... hỏng rồi..."

"Cháu... cháu vẫn chưa tiết kiệm đủ tiền..."

"Họ nói... nói cháu có bệnh..."

"Vừa nãy... cháu không cố ý đẩy Choi Minho..."

"Người Woo Bin thích... không phải cháu... anh ấy sẽ không thích cháu..."

"Cháu cũng không muốn thích anh ấy nữa..."

"Cháu... cháu không muốn gả cho anh ấy nữa... hức..."

Đầu óc choáng váng, Jeon Jungkook dần mất đi ý thức. Trước khi nhắm mắt lại, cậu nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp như mang ma lực thì thầm bên tai:

"Vậy thì hủy hôn đi."

...........

Khi mở mắt ra lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.

Cơn sốt của Jungkook đã hạ. Cậu mơ màng ngồi dậy trên giường, phát hiện đây không phải là phòng ngủ của mình, lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

Bên cạnh chiếc giường lớn là một ô cửa sổ kính từ trần đến sàn, ngoài kia là bầu trời xanh thẳm và biển cả mênh mông.

Đây là biệt thự ven biển.

Jeon Jungkook: "!"

Cậu vò đầu, ngã nhào lại vào chăn, cắn lấy lớp chăn nhung mềm mại, đầy hối hận.

Tối qua cậu rốt cuộc đã theo Kim Taehyung về nhà kiểu gì, sao chẳng nhớ được gì cả?

Cậu chỉ nhớ mơ hồ mình đã sốt, người rất khó chịu, sau đó khóc lóc một trận tơi bời trên chiếc Rolls-Royce.

Mơ hồ như có người nói bên tai cậu chuyện hủy hôn.

Cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ. Jeon Jungkook với mái tóc bù xù như tổ chim, chấp nhận số phận, từ trên giường bước xuống đi mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là Lee Jae-wook, tay cầm một chiếc hộp trắng tinh xảo, mỉm cười nói với cậu:

"Cậu Jungkook, chào buổi sáng. Đây là món đồ Kim tổng đã dặn sáng nay chuyển tới, bảo tôi phải tự tay đưa tận nơi và nhìn cậu đeo nó."

Jeon Jungkook mờ mịt mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc vòng ức chế trắng tinh mới toanh, kích cỡ lớn hơn vòng chân một chút, kiểu dáng tinh tế hơn, viền còn có cả họa tiết ren.

Lee Jae-wook giải thích: "Đây là mẫu vòng ức chế mới nhất từ nước ngoài, đeo ở đùi, thiết kế vừa khít với làn da, lại rất kín đáo. Thường ngày mặc quần áo cũng không bị ai phát hiện. Cậu thử đeo xem sao."

Jeon Jungkook lấy chiếc vòng ra, thử ướm lên đùi qua lớp quần, kích thước quả thực vừa vặn.

Đùi cậu tuy thon gọn, nhưng không gầy trơ xương. Ngược lại, phần đùi có chút thịt mềm, làn da trắng mịn như phát sáng. Nếu dùng tay véo thử, chắc chắn sẽ nắn ra được lớp thịt mềm như cùi trái cây đã bóc vỏ.

Kim Taehyung làm sao lại có thể đo chính xác kích cỡ đùi của cậu đến vậy?

Không biết vì sao, vành tai Jungkook âm thầm đỏ lên.

Cậu cảm ơn Lee Jae-wook rồi hỏi: "Chiếc vòng ức chế này bao nhiêu tiền vậy?"

Cậu sớm muộn cũng phải trả lại cho Kim Taehyung, không thể nhận không món đồ của người ta được.

Lee Jae-wook mỉm cười: "Đắt hơn trong nước một chút, có lẽ vào khoảng bảy con số."

Jeon Jungkook: ":<"

Hay là cậu cứ tiếp tục tiêm thuốc ức chế mỗi ngày đi thì hơn.

Bán cậu đi cũng chẳng trả nổi cái vòng này, mang món đồ đắt thế cả ngày, cậu sợ đến đi cũng chẳng dám.

Thấy cậu khó xử, Lee Jae-wook vội nói: "Cậu Jungkook đừng lo lắng, Kim tổng sẽ không để ý đến mấy chuyện lặt vặt này đâu."

Jeon Jungkook chỉ "ừ" một tiếng đầy miễn cưỡng.

Nếu sau này thực sự được vào làm việc tại Kim Tinh Giải Trí, liệu cậu có thể xin không cần nhận lương, chuyển thẳng vào tài khoản của Kim tổng được không?

Jeon Jungkook cầm chiếc vòng ức chế ren trắng vào phòng tắm, đeo lên đùi. Vòng khít chặt lấy da, ép phần thịt mềm nhô ra thành một đường lõm nhẹ quanh mép.

Vòng rất chắc chắn, di chuyển cũng không lộ ra ngoài.

Mặc quần áo xong, Jungkook bước ra khỏi phòng tắm.

Lee Jae-wook hoàn thành nhiệm vụ, dẫn cậu xuống ăn sáng.

Sáng sớm, Kim Taehyung đã ra khỏi nhà tới công ty. Sau khi ăn xong, Jungkook được Bae Joohyun đưa về nhà.

Jeon Seo Joon và Jeon Shin-hye đều không ở nhà. Jungkook thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lên lầu trở về phòng mình.

Cậu mở mục chat với "Chú út" rồi gửi một tin nhắn:

[Không ăn nho]: Cảm ơn chú đã tặng cháu vòng kiểm soát, nhưng nó thực sự quá đắt, cháu không thể nhận. Xem như chú cho cháu mượn vài ngày có được không?

Gửi xong, cậu thấp thỏm chờ hồi âm, nhưng đợi mãi đến tối trời, vẫn không nhận được tin nhắn nào.

Mặc dù vòng kiểm soát mới này có thể chịu được hơi nước, lúc tắm Jungkook vẫn cẩn thận tháo ra, tắm xong mới đeo lại.

Mở điện thoại định xem tin nhắn lần cuối, cậu thấy biểu tượng thông báo nhỏ hiện đỏ.

Tim cậu không hiểu sao đập nhanh hơn, nín thở nhấn vào khung chat.

[Chú út]: Đang họp.

[Chú út]: Có chật không?

Jeon Jungkook cúi đầu nhìn xuống, phần thịt mềm ở đùi bị viền ren của vòng kiểm soát siết vào tạo thành một đường lõm nhẹ.

Không đau, lại hòa hợp với đôi chân trắng mịn, nhìn thì rất thuần khiết, nhưng lại khiến người khác không khỏi cảm thấy có chút gì đó mời gọi đầy tà mị.

【Không ăn nho】: Không chật.

Jeon Jungkook ôm điện thoại nằm bò ra giường chờ đợi rất lâu, màn hình điện thoại sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng.

Phía bên kia không trả lời nữa.

Cuối cùng, cậu cũng không chịu nổi, ôm điện thoại ngủ thiếp đi.

Chiếc vòng chân này quả thực có tác dụng hiệu quả, sáng hôm sau khi Jungkook thức dậy, cậu cảm thấy tinh thần sảng khoái, triệu chứng phát sốt đã hoàn toàn biến mất.

Cậu tự mình đến bệnh viện tìm bác sĩ Cha Eun-woo kiểm tra lại cơ thể, tiện thể mang theo chiếc vòng chân bị hỏng.

Cha Eun-woo tiếc nuối thở dài vài tiếng, nhưng chiếc vòng chân này đã bị phá hủy quá nặng, không thể sửa được nữa.

Jeon Jungkook rất buồn, chỉ có thể cẩn thận cho vào hộp lại.

Nhìn vẻ mặt Omega nhỏ bé trước mặt như muốn khóc mà không khóc nổi, Cha Eun-woo vỗ nhẹ lên vai cậu, an ủi: "Không sao đâu, dù gì cũng là tiền của nhà họ Kim, bệnh của cậu vốn dĩ cũng do ảnh hưởng bởi pheromone của Kim Woo Bin mà ra, nói trắng ra tất cả đều là lỗi của anh ta."

Bây giờ có trách ai là nguyên nhân cũng không còn ý nghĩa nữa, nhưng nếu cậu định hủy hôn với Kim Woo Bin, thì cậu với Kim Taehyung cũng chẳng còn quan hệ gì, khoản tiền này tất nhiên vẫn phải trả lại.

"Tình trạng pheromone của cậu hiện tại đã ổn định hơn, nhưng vẫn không được chủ quan. Những loại thuốc tôi kê trước đó nhớ phải uống đúng giờ, và định kỳ đến bệnh viện kiểm tra." Cha Eun-woo dặn dò.

Vị Omega nhỏ bé này rõ ràng là cậu út nhà họ Jeon, vậy mà mắc bệnh cũng không có ai bên cạnh chăm sóc, khiến Cha Eun-woo không hiểu nổi mối quan hệ phức tạp trong gia đình họ.

"Cảm ơn bác sĩ Cha." Omega nhỏ bé ôm chiếc hộp trong lòng, ngoan ngoãn cảm ơn.

===============================================

Chúc mừng năm mới mọi người <3 

Tặng cho mọi người vài chap đọc năm mới cho vui vẻ nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me