TruyenFull.Me

Chú út, em yêu anh! [TaeKook]

Chương 39

meoluoiedit

Jungkook được vuốt ve thoải mái đến mức mí mắt dần trĩu nặng, chớp chớp vài lần rồi không mở nữa, như thể sắp chìm vào giấc ngủ. Nhưng cơ thể cậu vẫn nóng hừng hực, tin tức tố trong người chưa được giải tỏa.

Kim Taehyung nhìn tuyến thể đó, lưỡi khẽ liếm qua má, rồi cúi đầu, bắt đầu đánh dấu.

Vì đây là đánh dấu lần hai, mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn nhiều so với lần đầu. Trong cơ thể Jungkook không còn dư lại dấu vết tin tức tố của Alpha nào khác. Lần đầu tiên anh đánh dấu đã hoàn toàn chiếm lĩnh cậu bằng sự áp đảo của tin tức tố Enigma.

Phản ứng của Jungkook lần này cũng không còn đau đớn dữ dội như trước, chỉ là dòng tin tức tố ào ạt tuôn trào, len lỏi khắp cơ thể, khiến lưng cậu run lên từng đợt, đôi lúc cậu khe khẽ rên rỉ đầy khó chịu.

Nhưng khi tin tức tố Enigma ngày một đậm đặc, cường độ ngày càng mạnh mẽ, cơ thể yếu ớt của Omega nhỏ bé bắt đầu không chịu đựng nổi.

Jeon Jungkook gần như lập tức mở bừng mắt, cơ thể muốn vùng vẫy, nhưng bàn tay của anh phía sau lưng đã giữ cậu lại, không để cậu cử động. Cậu chỉ có thể bất lực tiếp nhận sự xâm lấn áp đảo vượt quá khả năng chịu đựng.

Kim Taehyung cũng cảm nhận được dòng máu ngọt ngào đang lan tỏa từ cậu, mang theo hương thơm của hoa hồng và nho chín. Tin tức tố trong máu luôn có nồng độ cao hơn bất kỳ cách truyền dẫn nào khác.

Anh vốn không thích mùi hương ngọt ngào nồng nàn, nhưng lúc này, nó lại trở thành thứ mê hoặc chết người.

Thứ đang mời gọi anh lấn sâu hơn, khám phá, chiếm hữu.

Lần đầu tiên, một enigma vốn luôn tự chủ cực cao đã đi quá giới hạn một chút. Đến khi Kim Taehyung buông cậu Omega nhỏ trong lòng ra, cái đầu nhỏ đầy lông tơ đã nằm im trên vai anh, bị kích thích đến hôn mê.

Kim Taehyung ngửi thấy mùi hương nho và tequila quấn quýt trong không khí, nồng nặc như thể bị người ta ngâm trong hầm rượu vậy.

Nhận thấy sự mất tập trung trong khoảnh khắc vừa rồi, anh dùng đầu ngón tay lau nhẹ lên môi, đầu ngón tay dính chút máu đỏ tươi.

Anh cúi xuống, đầu lưỡi đưa ra, cuốn lấy mấy giọt máu từ tuyến thể vừa trào ra.

..............

Jeon Jungkook ngủ rất say, chưa đầy hai tiếng đã mơ một loạt những giấc mơ kỳ quái. Trong mơ, lúc thì có hồng thủy mãnh thú đuổi theo cắn xé cậu, lúc thì cậu bị ném vào hầm băng giá rét, cuối cùng là biển cả mênh mông, có bóng người không rõ cứ đi đi lại lại trên bờ, mỗi lần cậu muốn vùng vẫy bò lên thì lại có mấy bàn tay đẩy cậu trở lại. 

Cậu chìm nổi, trôi dạt trong những con sóng tanh mặn, đau khổ không biết trôi dạt đến nơi nào. Lại có người đưa tay về phía cậu, lần này cậu không dám đưa tay ra nữa, nhưng lại bị một tay ôm ra khỏi biển lạnh...

Jeon Jungkook đột ngột tỉnh giấc, thở sâu vài hơi, mới nhận ra mình không rơi xuống biển, mà đang nằm trong một vòng tay ấm áp thoải mái. Cậu khẽ động đậy chân, hai chân hơi tê vì tư thế dạng ra, một bàn tay đột nhiên từ trên đưa xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho cậu. Xoa bóp quá thoải mái, Jungkook nheo mắt lại.

Kim Taehyung nhận thấy cậu đã tỉnh, đặt tập tài liệu xuống, nhìn tuyến thể của cậu, vết răng vừa cắn hai lần vẫn chưa tan. Người trong lòng như cảm thấy xấu hổ, vành tai đỏ bừng, giọng nói nhỏ xíu: "Em, em muốn xuống..."

Kim Taehyung buông tay, Jungkook lập tức chui ra khỏi vòng tay anh, tự mình vịn vào bàn đứng vững. Cậu hoàn toàn không nhớ mình đã ngủ trong lòng người đàn ông này như thế nào, ký ức cuối cùng vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, hình như mình đã chủ động để lộ tuyến thể cầu xin người ta cắn... Thật sự quá ngại ngùng.

Lúc này cậu đã dễ chịu hơn một chút, chỉ cảm thấy tuyến thể hơi nhức nhối, tay đưa ra sau gáy sờ soạng, một mảng nhỏ phía sau đều căng căng tê tê. Kim Taehyung hỏi cậu: "Đỡ hơn chưa?" 

Jungkook che cổ nhẹ nhàng gật đầu: "Đỡ hơn một chút rồi, cảm ơn anh..."

Kim Taehyung nói: "Đưa tay cho tôi xem." 

Jungkook ngoan ngoãn đưa bàn tay vẫn còn quấn băng gạc ra, Kim Taehyung mở băng gạc ra nhìn, vết xước dài chỉ còn lại một vệt máu nhỏ. 

"Lại đây." Anh vừa nói vừa bước đến bên giường lấy thuốc mỡ, Jungkook cũng đi theo vào.

"Hai ngày này đừng để dính nước," anh vừa bôi thuốc mỡ vào lòng bàn tay Jungkook, vừa ngẩng lên nhìn cậu Omega nhỏ, "Tuyến thể cũng vậy." 

Jungkook gật đầu: "Em biết rồi." 

Nhìn người đàn ông cúi xuống trước mặt mình, vết thương trong lòng bàn tay chẳng cảm thấy đau chút nào, đã được băng bó lại. Jungkook mơ hồ có một loại ảo giác mình là bảo bối được người ta nâng niu trong lòng bàn tay. Hôm nay Jeon Seo Joon kéo cậu đi lâu như vậy, cũng không phát hiện ra tay cậu bị thương.

Bôi thuốc xong, Kim Taehyung lau những vết thuốc còn sót lại trên đầu ngón tay, khi đứng thẳng lên nhìn người, dường như tự nhiên sẽ tạo thành một loại áp bức khó cưỡng lại. Vừa rồi chưa kịp hỏi, Kim Taehyung nói: "Tại sao lại đến tìm tôi?" 

Jungkook giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu, đầu ngón tay không ngừng xoắn vào mép áo. "Em, em..." Cậu nhẹ nhàng cắn môi, mới chậm rãi nói: "Em không muốn về."

Cậu ở một mình trong phòng cả buổi chiều, không làm gì cả, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Tâm tư rất rối loạn, nghĩ rất nhiều chuyện. Từ khi nhìn thấy chiếc du thuyền ở đằng xa từ từ tiến vào vịnh, tim cậu đã bắt đầu đập loạn xạ.

 Quả nhiên, sau khi cha mẹ Jeon trở về, việc đầu tiên là trách mắng cậu một trận. Jungkook vốn định nói rõ chuyện mình chuẩn bị đi phỏng vấn ở Kim Tinh, còn chưa tìm được cơ hội mở miệng, đã nghe cha Jeon nói mặt mũi nhà họ đều bị cậu làm mất hết rồi, sau khi về nhà phải kiểm điểm bản thân thật kỹ một thời gian, đợi qua một thời gian sẽ tìm đối tượng kết hôn khác cho cậu.

Những lời Jungkook định nói cũng không thể nói ra được nữa, cậu biết dù cậu cố gắng thế nào, cha mẹ cũng sẽ không đồng ý cho cậu tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng, cũng sẽ không để cậu đến Kim Tinh thực tập. 

Trong lòng cậu tủi thân khó chịu, tại sao sau khi hủy hôn cậu lại phải ở nhà hối lỗi kiểm điểm, mà Kim Woo Bin rõ ràng là bên sai, lại không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Hơn nữa mới vừa hủy hôn, cha mẹ đã bắt đầu tìm kiếm người tiếp theo cho cậu, trong lòng Jungkook chỉ có sự kháng cự mạnh mẽ, kèm theo một nỗi sợ hãi và lo lắng vô cớ. 

Cậu cảm thấy nếu cứ ở trong phòng thêm nữa, mình nhất định sẽ khóc òa lên, vì vậy cậu không để ý đến tiếng gọi của cha mẹ Jeon, quay người bỏ chạy không ngoảnh đầu lại. Bọn họ ở bên cạnh quá lạnh lẽo, áp bức, khiến cậu gần như không thở nổi.

Nhưng nơi này là một hòn đảo bốn bề là biển, cậu không có nơi nào để đi. Có lẽ là do ảnh hưởng của pheromone, hoặc có lẽ vì trong đầu cậu chỉ hiện lên một bóng hình, tóm lại, trước khi cậu kịp nhận ra, đã gõ cửa phòng suite.

"Đã nói với người nhà chưa?" Kim Taehyung hỏi. 

Jungkook vội vàng ngẩng đầu lên: "Chưa, em không muốn họ biết, vậy nên có thể đừng nói với người khác là em ở đây được không?"

Kim Taehyung nhìn ra sự cầu khẩn trong mắt cậu, gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: "Bị bắt nạt sao?"

Trong người vẫn còn mang theo pheromone của người đàn ông trước mặt, lời hỏi han lại cố ý hạ thấp giọng xuống, nghe có chút dịu dàng.

Nếu không có ai quan tâm, Jeon Jungkook cũng sẽ tự mình kìm nén trong lòng, lặng lẽ tiêu hóa. Nhưng vừa được đánh dấu tạm thời, lại được người ta nâng niu tay bôi thuốc, một nỗi tủi thân to lớn dâng lên trong lòng Jungkook, hốc mắt lập tức ướt nhòe. Thật sự là đã chịu không ít ủy khuất. Không ai hỏi, không ai thương. 

Chỉ có Kim Taehyung hỏi: "Muốn nói không?"

Jungkook luống cuống tiếp tục xoắn xuýt các ngón tay, cậu không biết Kim Taehyung có thật sự muốn nghe hay không, cũng không biết nếu cậu coi anh như thùng rác trút hết khổ sở, anh có cảm thấy phiền chán hay không. Nhưng Kim Taehyung vẫn luôn nhìn cậu, đôi mắt đen thẳm bình tĩnh, mạnh mẽ, như thể có thể xoa dịu tất cả bất an, xao động.

Jungkook cố gắng nói một chút: "Bọn họ, bọn họ không đồng ý cho em học báo chí, cũng không muốn em đến công ty truyền thông..."

"Bọn họ nói, chuyện hủy hôn phần lớn là do vấn đề của em, em phải kiểm điểm..."

"Còn nói, còn nói..."

Sẽ tìm đối tượng kết hôn khác cho cậu.

Nhưng câu này Jungkook không nói ra được, cậu cúi gằm đầu, như thể cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình.

Kim Taehyung nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào cậu: "Vậy trong lòng em nghĩ gì?"

Jeon Jungkook hình như chưa bao giờ được người ta hỏi ý kiến một cách nghiêm túc như vậy, trong mắt cậu phủ một tầng hơi nước, không biết nên trả lời thế nào. Ý nghĩ trong lòng cậu, thật sự sẽ có người để ý sao?

Kim Taehyung thấy cậu không trả lời, đột nhiên thu tay về. Jungkook đột nhiên mất đi điểm tựa, hơi chao về phía trước. Vốn dĩ được Kim Taehyung chạm vào khiến cậu vô cùng thoải mái, sâu trong nội tâm cũng ẩn ẩn khát vọng có thể đến gần anh hơn, nếu có thể được anh ôm vào lòng thì tốt biết bao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me