TruyenFull.Me

Chú út, em yêu anh! [TaeKook]

Chương 71

meoluoiedit

Uống xong ly này, ai ngờ lập tức lại có một đồng nghiệp đến kính rượu, Lee Dong Wook uống, Jeon Jungkook cũng uống cùng.

Tuy rằng mỗi lần chỉ là một ly nhỏ, nhưng hết ly nhỏ này đến ly nhỏ khác, đầu Jeon Jungkook từ từ bắt đầu trở nên có chút mơ hồ.

Anh chàng đầu đinh cũng cầm ly rượu đến, rót cho Jeon Jungkook một chút.

"Chúc mừng chương trình phát sóng thuận lợi, tôi cạn ly, cậu uống chút lấy lệ là được."

Alpha tóc ngắn rất chu đáo mời Jeon Jungkook, ngửa đầu uống cạn rượu vang đỏ, liền mong chờ nhìn Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook liếm liếm môi, trong miệng tràn ngập hương rượu nồng nàn.

Cậu vừa cầm ly thủy tinh đứng lên, dưới chân liền đột nhiên lắc lư một cái, suýt chút nữa làm rơi ly.

May mà Park Bo Gum kịp thời nắm lấy cổ tay cậu, đoạt lấy ly trong tay cậu, giọng nói ấm áp: "Jungkookie, không sao chứ?"

Jeon Jungkook nhẹ nhàng rút cổ tay ra, tự mình nắm lấy bàn đứng vững, cậu chỉ cảm thấy người rất nóng, rất bỏng, đầu có chút choáng, nhưng ý thức thực ra vẫn tỉnh táo.

"Em không sao," trong mắt đào hoa mông lung, "Em muốn đi vệ sinh trước."

Jeon Jungkook tự mình đi ra ngoài mấy bước, muốn gọi Park Jimin đi cùng, nhưng Park Jimin sớm đã không ở chỗ ngồi của mình, chạy đến bàn khác đang cùng mấy đồng nghiệp ồn ào hô hào chơi trò chơi uống rượu.

Jeon Jungkook lắc lắc đầu, chuẩn bị tự mình đi, vừa đi đến cửa phòng bao, Park Bo Gum đã từ phía sau đuổi theo.

Omega toàn thân tỏa ra mùi rượu thật sự trông không khiến người ta yên tâm, Park Bo Gum lần đầu tiên cảm thấy không thể ngồi yên, đưa tay giúp cậu mở cửa phòng bao.

"Anh đi cùng em."

Jeon Jungkook quay đầu nhìn anh một cái, trong mắt long lanh, mỉm cười với anh: "Cảm ơn anh Bo Gum."

Bên tai Park Bo Gum bỗng nhiên nổ tung một tiếng, anh cách cậu một khoảng cách như có như không, hộ tống cậu đi qua hành lang đá cẩm thạch sáng bóng tao nhã, đến bên ngoài nhà vệ sinh.

"Anh ở đây đợi em, đi đi."

Jeon Jungkook gật đầu, xoay người tự mình đi vào.

Nhà vệ sinh không lớn, trên trần treo mấy chùm đèn mờ ảo quyến rũ, xung quanh là mấy tấm gương lớn, bệ rửa tay cũng được làm bằng một loại vật liệu đặc biệt, chất liệu mờ màu đen.

Jeon Jungkook đưa tay hứng nước, sau đó vỗ lên mặt.

Làn da nóng bừng được hơi lạnh làm giảm bớt nhiệt độ, cậu cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Sớm biết vậy vừa rồi đã không uống nhiều rượu như vậy rồi, đầu thật choáng váng, tim cũng đập rất nhanh.

Lại rửa mặt hai lần, Jeon Jungkook không tìm thấy khăn giấy, trên mặt ướt sũng nước, liền đi đến cửa mở cửa.

Cánh cửa kim loại đen nặng trịch lại đột nhiên bị người từ bên ngoài kéo mạnh ra, Jeon Jungkook không kịp tránh né, trán "bộp" một tiếng đập vào lồng ngực cường tráng rắn chắc của người đó.

Cú va chạm này khiến Jeon Jungkook càng thêm choáng váng đầu óc, nước mắt sinh lý đột nhiên trào ra, cậu tủi thân không thôi, ngẩng đầu nhìn người tới, lại lập tức ngẩn người tại chỗ.

Enigma từ trên cao nhìn xuống Omega nhỏ trong lòng, để tránh cậu ngã ngửa ra sau, một cánh tay kịp thời đỡ lấy eo cậu.

Omega toàn thân nồng nặc mùi rượu như bị ngâm mềm cả xương cốt, thân thể mềm mại yếu đuối không xương, cực kỳ ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực người đàn ông.

Đôi mắt ướt át chớp chớp.

Càng thêm tủi thân.

Jeon Jungkook không ngờ sẽ nhìn thấy Kim Taehyung ở đây, anh rõ ràng đã nói là không đến mà, bây giờ sao lại xuất hiện.

Còn làm đầu cậu bị đập đau điếng.

Jeon Jungkook lùi lại nửa bước, từ trong lòng Enigma ra ngoài, tự mình đứng vững, đưa tay xoa xoa vị trí trên trán.

Khoảng trống mềm mại trong lòng đột nhiên biến mất, Kim Taehyung bước tới gần cậu, ánh mắt có chút lạnh.

"Uống rượu?"

Jeon Jungkook nhỏ giọng đáp: "Uống, một chút."

Mùi rượu vang nồng nàn thơm ngon, không thể chỉ là một chút.

Kim Taehyung thấy gò má trắng nõn của cậu ửng hồng, không cần nghĩ cũng biết tửu lượng của cậu rất kém, trước kia chỉ cần ngửi pheromone của anh thôi cũng có thể khiến cậu say rồi, cậu vậy mà còn tự mình uống nhiều rượu như vậy ở bên ngoài.

Tuy rằng là tiệc của bộ phận đều là người cùng công ty, chắc là sẽ không có chuyện gì.

Nhưng cậu còn đang bệnh, vốn dĩ nên chú ý hơn.

"Đụng vào đâu rồi," Kim Taehyung nắm lấy cổ tay trắng nõn của cậu, "Để tôi xem."

Tay Jeon Jungkook bị kéo xuống, chỗ trên trán hơi đỏ, da quá mềm mại, va một cái là có thể đỏ một mảng.

Đầu ngón tay Kim Taehyung hơi siết lại, vòng quanh cổ tay cậu, "Ai cho em uống?"

Bàn tay ấm áp phủ lên mảng đỏ nhỏ kia, nhẹ nhàng xoa nắn, dùng lực đạo không nặng không nhẹ, vừa đủ để xoa dịu cảm giác đau đớn.

Jeon Jungkook ngẩng mặt nhìn anh, như bị đặt trên lò nướng nóng hổi thiêu đốt, chưa bị xoa xoa được mấy cái cậu đã có chút không chịu nổi, đôi mắt ướt át muốn thoát khỏi nhiệt độ quyến rũ như muốn làm tan chảy cậu này.

"Thì là, mọi người đều uống..."

Tay Jeon Jungkook không có sức, muốn rút tay về cũng không được, trán cũng không cảm thấy đau nữa, bàn tay kia liền men theo gò má cậu trượt xuống, lau đi những giọt nước còn đọng trên mặt cậu, nhân tiện ôm lấy nửa khuôn mặt cậu, nâng lên, cẩn thận nhìn một lúc.

"Có nhớ tôi đã nói gì không."

Jeon Jungkook ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ý thức hỗn loạn: "Gì, gì cơ?"

Kim Taehyung xoa xoa lên đôi môi đỏ mọng ướt át của cậu, phảng phất mùi rượu thơm nồng: "Em không cần giống như những người khác."

Trong lòng Jeon Jungkook như bị ném một viên đá nhỏ, lạch cạch, từ bờ rơi xuống biển sâu.

Rất nhẹ, nhưng có thể nhấc lên muôn vàn gợn sóng.

"Kim tiên sinh..." cậu nghẹn ngào hỏi, "Anh không phải nói tối nay không đến sao?"

Rõ ràng chính mình mời anh đã bị từ chối, vậy tại sao lại đột nhiên xuất hiện.

Kim Taehyung hình như hơi cong khóe môi: "Đến xem tiểu tử say rượu."

"Em không có say," Jeon Jungkook đôi mắt trong veo, lên tiếng cãi lại, "Thật sự không say."

Cậu đưa tay đẩy Kim Taehyung ra, cố gắng chứng minh cho anh xem, mình đi về phía bên ngoài nhà vệ sinh: "Anh xem, em có thể đi đường thẳng mà..."

Lưng thẳng tắp, nhưng bước chân lại đi loạn xạ, còn trực tiếp đâm vào bệ rửa tay cách đó không xa.

Kim Taehyung đưa tay kéo cậu lại, giữ chặt eo cậu không cho cậu lộn xộn.

"Được, em không say."

"Đúng vậy, không say mà..."

Jeon Jungkook muốn giãy dụa ra khỏi lòng anh, nhưng ở trong lòng rộng lớn ấm áp thật sự quá thoải mái, cậu áp mặt vào, mơ màng nói: "Em muốn, tự mình về..."

"Em tự mình không đi được."

Kim Taehyung ôm cậu đi ra ngoài nhà vệ sinh, Omega vừa rồi còn ngoan ngoãn để anh ôm lấy trước khi cửa mở, bằng chút lý trí còn sót lại ngẩng mặt lên, chớp mắt với anh: "Anh, anh không thể cùng em về."

Tay Kim Taehyung đang mở cửa khựng lại, cánh tay đang ôm eo cậu đột nhiên siết chặt.

Jeon Jungkook bị siết đến mức khó thở, càng thêm chặt chẽ dựa vào thân hình cường tráng mạnh mẽ.

"Ư, anh buông em ra, buông ra đi..."

Cậu vỗ vỗ vào bàn tay đang siết chặt ở eo mình, đôi mắt ngây thơ trong sáng vô cùng, nhưng cũng vô cùng thẳng thắn: "Nếu anh cũng muốn cùng tham gia, vậy, vậy chúng ta tuyệt đối không thể cùng nhau vào trong..."

Kim Taehyung gần như nhấc bổng cậu lên, nhìn vào mắt cậu hỏi: "Tại sao không thể?"

Jeon Jungkook tuy rằng đầu óc choáng váng, nhưng cũng cảm thấy câu hỏi của anh buồn cười, cong cong mắt: "Bởi vì mọi người đều ở đó mà, sẽ bị người khác hiểu lầm, như vậy sẽ không tốt..."

Cậu vừa nói, vừa giống như không hề lưu luyến gì thoát khỏi vòng tay thoải mái an toàn của Enigma, tự mình vịn vào khung cửa đứng vững.

"Em về trước, anh phải đợi lát nữa mới vào, được không?"

Kim Taehyung im lặng đứng đó, cụp mắt nhìn cậu, lời thỉnh cầu ôn tồn nhỏ nhẹ như vậy, trong lòng rất muốn nói không được.

Vốn dĩ tối nay đã từ chối những buổi xã giao khác để đến một buổi tụ tập nhỏ của bộ phận này, đã đủ hoang đường rồi, bây giờ còn bị từ chối cùng nhau xuất hiện.

Jeon Jungkook dường như rất sợ bị người khác phát hiện khi ở cùng anh, có lẽ vì hôn ước với Kim Woo Bin đã gây ra một số tổn thương tâm lý cho Omega nhỏ.

Cho nên cần rất nhiều kiên nhẫn, cần từ từ chờ đợi.

Jeon Jungkook thấy anh không nói gì, chỉ trầm ngâm nhìn mình, liền hỏi: "Được, đúng không? Vậy, em đi trước đây..."

Cậu đẩy cửa bước ra ngoài, ngẩng mắt liền nhìn thấy Park Bo Gum vẫn đứng ở phía xa hành lang, quay lưng về phía này, dường như đang nghe điện thoại.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Park Bo Gum quay đầu lại, thấy Jeon Jungkook cuối cùng cũng ra ngoài, lập tức cúp điện thoại đi về phía cậu.

"Không sao chứ, anh đang định vào tìm em," Park Bo Gum thấy sắc mặt cậu hồng hào, đi đường loạng choạng, đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy một cánh tay cậu, "Bây giờ có phải cảm thấy càng ngày càng váng đầu không? Anh vừa nãy đã nói với em rồi, rượu đó thoạt nhìn tưởng uống sẽ không say, thật ra rất dễ làm choáng váng."

"Em không say mà," Jeon Jungkook hai chân run rẩy, "Em, em tự đi được mà..."

Park Bo Gum không dám buông cậu ra, vẻ mặt lo lắng vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cậu: "Người say đều thích nói mình không say, tửu lượng của em còn kém hơn Jimin một chút, xem ra sau này tuyệt đối không thể để hai đứa ra ngoài uống rượu."

"Đâu có, em so với Jimin, phải, phải giỏi hơn..." Jeon Jungkook lên tiếng phản bác, "Cậu ấy chỉ uống một ly, là sẽ ngã."

Park Bo Gum biết tửu lượng của Park Jimin, nhưng tửu lượng của Jeon Jungkook hiển nhiên cũng chẳng khá hơn là bao.

"Được rồi, về trước rồi nói, cẩn thận một chút, nhìn bậc thang."

Alpha ôn nhu chu đáo cẩn thận, đỡ bóng lưng mảnh khảnh mềm yếu kia đi về phía phòng bao.

Cánh cửa kim loại màu đen của nhà vệ sinh không biết từ lúc nào đã mở, Kim Taehyung đứng ở cuối hành lang, mặt không biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm, nhìn chăm chú hai người đi xa.

Không cho anh đưa về, lại có thể để alpha khác đưa.

Tốt lắm.

...............

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me