Chương 96
Nhưng Jeon Jungkook nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể đi, cho nên mấy người hẹn tối mai gặp mặt trước ở công ty, rồi cùng nhau xuất phát.Thảo luận kết thúc, Jeon Jungkook ra khỏi công ty mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cậu lái xe trở về Pyeongchang-dong, ở dưới lầu cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện vậy mà có một cuộc gọi nhỡ.Tám giờ, đến từ Kim tiên sinh.Jeon Jungkook: "!"Tiêu rồi, cậu sao lại quên mất chuyện quan trọng nhất chứ!Không kịp để ý đến đau đớn ma sát ở chân, Jeon Jungkook bay nhanh lên lầu.Mở cửa nhà ra, nhìn thấy phòng khách không bật đèn, bốn phía một mảnh tối đen.Cậu không nhìn thấy xe của Kim Taehyung ở dưới lầu, cho rằng tối nay anh có thể sẽ không đến đây.Đóng cửa vào nhà, Jeon Jungkook cúi người chuẩn bị thay giày, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân cực nhẹ rơi xuống bên cạnh cậu.Lưng cậu đột nhiên cứng đờ, vừa chuẩn bị ngẩng đầu lên nhìn, liền bị một đôi tay trực tiếp bóp eo ép vào cánh cửa phía sau.Cho dù nhìn không rõ, Jeon Jungkook cũng có thể lập tức phản ứng được người trước mặt là ai.Bây giờ đã gần mười hai giờ, chẳng lẽ, Kim tiên sinh ở nhà từ tám giờ chờ cậu đến bây giờ sao?Trong lòng Jeon Jungkook không khỏi tràn ngập chút áy náy, rõ ràng đã nói hai người giúp đỡ lẫn nhau, mỗi lần cậu phát tác chứng rối loạn, Kim tiên sinh đều có thể kịp thời xuất hiện giúp cậu xoa dịu, nhưng Kim tiên sinh gần đây ở kỳ mẫn cảm, cậu vậy mà lại ném chuyện này ra sau đầu.Thật sự quá không nên.Nghĩ đến đây, thân thể bị ép vào cánh cửa không khỏi mềm nhũn hơn chút, một tay mềm mại yếu ớt đặt lên cánh tay ở bên eo, mang theo chút ý lấy lòng nhẹ nhàng lắc lắc."Kim tiên sinh, ngài chờ em rất lâu sao?"Khuôn mặt trắng sứ ngẩng lên, một đôi mắt hoa đào mang theo sương mù trong bóng tối chớp chớp hai cái, bộ dạng trông vừa thuần khiết vừa vô tội, dường như người nửa đêm mười hai giờ mới về nhà không phải là cậu.Bóng đen cao lớn tĩnh mịch trước mặt im lặng không đáp lời, chỉ là ngón tay đặt ở bên eo lại siết chặt hơn chút, kiềm chế nhẫn nhịn sinh ra chút dục niệm muốn dứt khoát bẻ gãy đoạn eo thon này.Hoặc là trói tay chân cậu lại, cột chặt vào người, như vậy cũng không cần vào buổi tối trong kỳ mẫn cảm ở đây một mình nhìn căn phòng trống, ôm chăn nhung còn sót lại một chút mùi hương ngọt ngào mà gần như phát cuồng.Jeon Jungkook bị bóp đến không nhịn được rên lên một tiếng, thân thể dán về phía trước, chủ động đặt hai bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương lên bộ ngực rắn chắc của Enigma, bộ ngực mỏng manh cũng mềm mại dựa vào, giọng nói ngọt ngào như đang nhẹ nhàng dỗ dành."Xin lỗi mà, em về muộn rồi, đừng giận có được không?"Cậu vừa nói, vừa chủ động dựa sâu hơn vào lòng Enigma.Kim Taehyung rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt có thể trong bóng tối nhìn rõ ràng chút uyển chuyển nịnh nọt trên mặt cậu. Cậu dường như biết làm nũng như vậy có thể khiến anh hết giận, nhưng đây không phải là chuyện có thể dễ dàng qua loa chỉ bằng vài cái làm nũng.Lee Jae Wook nói lúc cậu ấy ra khỏi nhà hôm nay ngay cả cơm cũng chưa ăn, đi đường thậm chí còn khập khiễng, cũng không biết ai là người lúc tối hôm qua khóc lóc nói với anh là chân đau nữa.Jeon Jungkook cố gắng mở to mắt, muốn nhìn xem biểu cảm của Enigma, nhưng chưa kịp nhìn rõ, liền đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, cậu bị người ta bế ngang lên, bước những bước dài về phía thư phòng.Vào cửa, Kim Taehyung vẫn không đặt cậu xuống, mà đi thẳng đến sau bàn làm việc rồi mới đặt cậu ngồi xuống trên bàn làm việc rộng lớn.Trong thư phòng càng tối hơn, ngay cả một chút ánh sáng lờ mờ cũng không có.Jeon Jungkook cảm nhận không được hơi thở của Enigma, đột nhiên trở nên có chút sợ hãi, như bị ném vào một cái động không đáy đen ngòm, bốn phía không biết ẩn giấu những quái vật gì đang thèm muốn cậu, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xông lên lột sạch quần áo cậu, rồi cả xương lẫn da nuốt xuống.Jeon Jungkook rụt người lại thành một đoàn, muốn nhảy xuống từ bàn làm việc, vị trí cao như vậy khiến cậu rất không có cảm giác an toàn, hai chân cậu đều lơ lửng giữa không trung lắc lư, căn bản không chạm được đất.Nhưng trong bóng tối có một bàn tay đẩy cậu về phía sau, cậu liền lại ngã trở lại mặt bàn.Cậu vẫn không từ bỏ, vẫn muốn nhảy xuống, nhưng mỗi lần đều sẽ bị người ta đẩy trở lại bàn ngồi."Ư..."Jeon Jungkook phát ra một tiếng ư nhỏ trong cổ họng, như một con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi trong hố đen, cậu vươn dài hai cánh tay, cố gắng tìm kiếm ở phía trước nhưng không chạm được người.Cậu có chút sợ tối, ý thức được Enigma rõ ràng ở ngay trước mặt mình, nhìn mình, chạm vào mình, lại không để mình chạm vào anh.Như vậy căn bản một chút cũng không công bằng.Ngay lúc trong lòng Jeon Jungkook lan tràn lên một nỗi ủy khuất to lớn, hốc mắt nóng lên suýt chút nữa khóc ra thì, trước mắt chợt sáng lên ánh đèn, đâm sâu vào mắt cậu.Jeon Jungkook giơ tay che mắt, đợi đến khi trước mắt từ từ thích ứng với ánh sáng này, lúc này mới ngẩng đôi mắt đỏ bừng, nhìn rõ người đang ngồi ngay trước mặt mình.Kim Taehyung dựa vào lưng ghế da, chân dài dạng ra, có thể đem Omega trên bàn đều bao quanh trong lãnh địa riêng.Hàng mi đen đậm không chớp mắt, nhìn chằm chằm Jeon Jungkook.Ánh sáng chỉ đến từ một chiếc đèn bàn trên bàn, Kim Taehyung hơi nâng chụp đèn lên, để ánh sáng toàn bộ chiếu vào người Jeon Jungkook, để có thể khiến toàn thân cậu đều bại lộ không sót gì trước mắt anh.Giờ phút này trong đôi mắt hoa đào đáng thương kia tích tụ một vũng nước mắt trong veo, hàng mi dài rậm như lông quạ nhẹ nhàng run rẩy, hai má trắng nõn như ngọc mỡ không tì vết thượng hạng, bị ánh đèn chiếu vào gần như trắng đến trong suốt, chỉ là vành mắt và chóp mũi hơi ửng hồng, dường như bị nước mắt thấm ướt.Thật sự quá khiến người ta thương yêu.Nhưng cũng thật khiến người ta tức đến ngứa răng.Jeon Jungkook hít hít mũi, đầu rũ xuống, ngồi trên bàn không nói chuyện.Kim Taehyung vươn một tay, đặt trên bàn làm việc bên cạnh cậu, ngón tay thon dài chậm rãi gõ hai cái, giọng nói trầm và chậm: "Đi đâu vậy?"Jeon Jungkook quay đầu đi, như có chút cảm xúc nhỏ: "Đến công ty."Cậu một lòng một dạ vì chương trình mà suy nghĩ, chẳng phải cũng là vì đài truyền hình Seoul mà suy nghĩ, người hưởng lợi cuối cùng chẳng phải là toàn bộ Kim Thị sao.Vì sao còn phải hung dữ với cậu như vậy...Thật là xấu xa.Kim Taehyung đương nhiên biết cậu đi làm thêm giờ, lại nói: "Chuẩn bị quay cái gì?"Jeon Jungkook mím môi, việc quay chụp "Viên ngọc quý trên tay" còn chưa biết có thể thuận lợi tiến hành hay không, nếu đến lúc đó không quay được thứ gì hữu dụng, vậy đề tài này khẳng định cũng đổ sông đổ biển, bây giờ nói còn quá sớm, ít nhất phải đợi đến tối mai bọn họ có thể thuận lợi lẻn vào câu lạc bộ rồi nói.Cậu có chút ấp úng: "Chính là, đề tài đã chuẩn bị trước đó..."Bàn tay đang gõ trên bàn làm việc như rắn độc đang bò, đã bôi nọc độc bò đến chỗ khác.Hai chân Jeon Jungkook khép chặt, cả mảng da bị gõ đều từ từ trở nên tê dại run rẩy.Một cái, một cái, như có tiết tấu chấn nhiếp.Kim Taehyung lại nói: "Đề tài gì, nói rõ ràng."Rắn độc dọc theo da thịt bò vào dưới lớp áo, trên lớp da mềm mại bị lưu lại dấu vết đậm nhạt, là cạm bẫy, là cảnh cáo.Thân thể Jeon Jungkook run rẩy dữ dội, cậu muốn tránh ra, lại bị bàn tay kia giữ chặt."Chúng em, chúng tôi muốn quay 'Viên ngọc quý trên tay', chính là câu lạc bộ tư nhân ở đường Haeundae..."Jeon Jungkook đem chuyện tối nay tổ thảo luận đơn giản nói rõ ràng xong, cuối cùng cũng được buông lỏng một lát, cậu rụt chân lại, vội vàng lại ngồi vào phía trong bàn, muốn cách xa hai bàn tay kia một chút.Kim Taehyung gần như lập tức bác bỏ đề tài của bọn họ: "Chuyện này cứ chờ một chút, số tiếp theo quay cái khác."Mắt Jeon Jungkook trợn tròn, dường như không ngờ Kim Taehyung sẽ không đồng ý việc quay chụp của bọn họ."Nhưng, sếp của bọn em đặc biệt nói với tổ chúng em, có thể quay..."Kim Taehyung cắt ngang cậu: "Lee Dong Wook tự mình hiểu sai ý của tôi, phía sau 'Viên ngọc quý trên tay' là Do Hyun, gần đây vì thủ tục phê duyệt bến tàu Gwangalli mà Kim Thị có giao thiệp với ông ta, bây giờ có thể trước tiên theo dõi, nhưng đừng vọng tưởng xông vào bí mật quay chụp."Nói xong, Kim Taehyung nhìn cậu với ánh mắt trầm trầm: "Đặc biệt là em, không được đi."Jeon Jungkook gần như lập tức hỏi: "Vì sao em không thể đi chứ? Người trong tổ chúng em đều đã hẹn rồi..."Kim Taehyung nói: "Do Thị rất sâu, 'Viên ngọc quý trên tay' mà em nhìn thấy chỉ là môi giới ông ta dùng để thâm nhập vào nội bộ chính thương của Seoul, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, thứ thật sự ẩn giấu dưới biển sâu, các em không đào được."Không chỉ như vậy, câu lạc bộ kia thật sự không phải là nơi chính đáng gì, Lee Dong Wook giao việc này cho tổ khác cũng coi như xong, những tổ trưởng cũ có kinh nghiệm biết nên nắm bắt như thế nào, ít nhất sẽ không như người mới như Jeon Jungkook đầu nóng lên, đâm đầu vào chuẩn bị xông lên trực tiếp làm.Jeon Jungkook cúi đầu nhìn sàn nhà giữa hai chân anh, dùng giọng rất nhỏ nói: "Nhỡ đâu chúng em có thể đào được thì sao..."Kim Taehyung nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu, bóp cằm cậu nâng lên, ngữ khí là sự nghiêm túc ngưng trọng chưa từng có: "Em ít kinh nghiệm, rất nhiều chuyện em còn chưa biết nên xử lý như thế nào, tình huống của 'Viên ngọc quý trên tay' quá phức tạp, em nắm bắt không tốt mức độ bên trong, mạo muội quay chụp rủi ro quá lớn.""Nhưng, có ngài ở đây mà," Jeon Jungkook nhìn anh, "Còn có Kim Thị ở phía sau ủng hộ, em không sợ gì cả."Đây ngược lại là điều Kim Taehyung sợ nhất.Anh sợ không thể mỗi lần đều xuất hiện kịp thời như vậy, nhỡ đâu Jeon Jungkook có bất kỳ sơ suất nào, anh không thể tưởng tượng được.Lời anh lại thêm nặng nề: "Jeon Jungkook, lời này tôi chỉ nói một lần, em không được quay tin tức này, đổi tổ khác đi, nghe rõ chưa?"Jeon Jungkook cảm thấy ủy khuất, hai mắt như biết nói chuyện, ngậm một vũng nước trong veo nhìn sang.Nhưng Kim Taehyung đã quyết tâm không để cậu tham gia vào, làm nũng thế nào cũng vô dụng.Huống chi trừ chuyện này, còn có những chuyện khác chưa tính sổ với cậu.Một tay nắm lấy thịt ở bắp đùi ngoan ngoãn đặt bên bàn, có vài phần mềm mại từ kẽ ngón tay tràn ra.Kim Taehyung thấp giọng nói: "Có thể chạy ra ngoài rồi, xem ra chân không đau nữa đúng không."Chỗ bị nắm vừa đúng là khu vực trọng điểm bị ma sát, người Jeon Jungkook run lên, thấp giọng kêu: "Đau mà..."Bàn tay kia nới lỏng lực đạo, chỉ nhẹ nhàng phủ lên trên.Kim Taehyung hỏi: "Không bôi thuốc?"Jeon Jungkook nói: "Ban ngày bôi rồi."Chính là thời gian trôi qua quá lâu, thuốc đã hết tác dụng từ lâu."Ngồi đây đừng cử động." Kim Taehyung đứng dậy.Độ cao vốn còn ngang tầm mắt với anh, bây giờ đột nhiên cao cao tại thượng nhìn xuống cậu, cậu ở trước mặt Enigma như là không ngừng thu nhỏ lại rồi lại thu nhỏ, sắp biến thành một món đồ chơi bằng người thật có thể tùy ý đặt trong lòng bàn tay xoa nắn.Kim Taehyung đến gần trước mặt cậu, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên.Vị trí này nhìn xuống, đầu xù xù của Omega nhỏ vừa đúng đến vị trí bụng dưới của anh, cằm nhọn nhỏ như có như không nhẹ nhàng cọ qua trên đó, lực đạo còn nhẹ nhàng hơn cả lông vũ rơi xuống.Lại như khắc sâu dấu ấn nóng bỏng.Bàn tay to che lên khuôn mặt mềm mại, chậm rãi xoa xoa.Jeon Jungkook nhìn lên trên, đôi môi ửng đỏ liền vô ý thức hé mở, hạt đôi môi non nớt treo trên cành, đang run rẩy.Kim Taehyung nhận thấy tác dụng của thuốc ức chế lại trở nên không rõ ràng lắm anh cao cao nhìn Jeon Jungkook, buông tay."Tôi đi lấy thuốc."Sau đó xoay người đi ra khỏi thư phòng.Đợi đến khi bóng người cuối cùng rời đi, Jeon Jungkook mới cảm nhận được áp lực cực kỳ mạnh kia tiêu tan đi một chút, cậu lập tức nhúc nhích thân thể, muốn nhảy xuống từ bàn làm việc.Nhưng đầu ngón chân vừa chạm đến mặt đất, liền nghĩ đến ánh mắt của Enigma trước khi rời đi.Cảm giác nóng bỏng trên má dường như còn chưa rời đi, thân thể cậu dừng lại, lại rụt chân về, ngồi trở lại bàn.Kim Taehyung lấy thuốc mỡ, tiêm lại thuốc ức chế, quay trở lại thư phòng nhìn thấy Omega nhỏ vẫn ngoan ngoãn ngồi đó.Đi đến trước bàn, đầu ngón tay xoay mở nắp thuốc mỡ.Jeon Jungkook vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn xòe ra trước mặt anh: "Em tự bôi là được rồi."Kim Taehyung cầm thuốc mỡ không động, giọng nói trầm chậm, từ trên cao nhìn xuống cậu."Cởi quần."....................................Nửa tiếng sau, Jeon Jungkook bị bế ra khỏi thư phòng, đầu vùi vào bờ vai rộng lớn, một chút vành tai lộ ra ửng đỏ.Vừa rồi bị ấn trên bàn làm việc lật qua lật lại bôi thuốc, thuốc mỡ đã bôi một lớp dày rồi, vậy mà vẫn chưa được buông tha.Kim Taehyung ngồi trên ghế, cúi người xuống trước mặt cậu.Hai tay Jeon Jungkook luống cuống cắm vào giữa mái tóc đen đậm của Enigma, đầu ngón tay hơi dùng chút sức lực, nhưng vẫn không lay chuyển được chút nào lực lượng áp đảo.Enigma dùng thủ đoạn gần giống như tối hôm qua, thỏa mãn khi nhận được chút an ủi trong miệng, miễn cưỡng buông tha Omega nhỏ, giúp cậu mặc quần vào, bế cái người chân mềm nhũn đến trước bàn ăn.Bụng Jeon Jungkook thật sự đói meo, chút nước còn sót lại cũng vừa bị người ta vắt kiệt.Giờ phút này mùi trên người cậu có chút loạn, nhưng may mà Lee Jae Wook là Beta, không ngửi được mùi pheromone gì.Hâm nóng thức ăn, bưng lên bàn, Lee Jae Wook liền thức thời xuống nghỉ ngơi.Kim Taehyung bế Jeon Jungkook ngồi xuống trước bàn, không để cậu tự chạm vào ghế, cũng không để cậu tự động tay."Sau này không được làm việc mà không ăn cơm," Kim Taehyung gắp một miếng sườn nhỏ, đút đến bên môi cậu, "Há miệng."Mùi thịt thơm lừng câu mất con sâu thèm ăn của Jeon Jungkook, cậu há miệng, a một tiếng cắn lấy miếng sườn và cả đôi đũa.Kim Taehyung rút đũa, phát hiện bị con mèo nhỏ không nghe lời cắn lấy, giơ tay lên mông cậu đánh nhẹ một cái.Như mang theo ý vị trừng phạt, hỏi: "Nói, nghe thấy chưa?"Sau khi bị đánh, hai mắt Jeon Jungkook đều đột nhiên trợn to hơn chút, răng cũng buông ra, buông tha đôi đũa vô tội.Hai má cậu nhai thịt sườn thấm dầu, chỗ bị đánh cảm thấy có chút tê tê đau nhức.Càng nhiều hơn là xấu hổ và nhục nhã đột nhiên dâng lên trong lòng.Bị người ta ôm trong lòng đút cho ăn cơm thì cũng thôi đi, còn bị đánh vào mông như trẻ con.Nhưng cậu đâu còn là trẻ con nữa.Jeon Jungkook cắn thịt gật gật đầu, sợ sẽ lại bị đánh.Kim Taehyung lại không hài lòng, nhìn thấu sự không tình nguyện và qua loa trong lòng cậu, giơ tay lại đánh một cái."Nói ra tiếng."Lần này người Jeon Jungkook đều run lên, ngẩng mắt nhìn Kim Taehyung, nước mắt vừa thu lại dường như lại muốn trào ra.Cậu cắn môi, mở miệng: "Nghe, nghe thấy rồi...""Lặp lại một lần." Kim Taehyung nói.Jeon Jungkook nhỏ giọng nói: "Sau này, trước khi làm việc, phải ăn cơm trước.""Ừ," Kim Taehyung lại nói, "Cơ thể không thoải mái cũng không được đến công ty, nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói sau."Jeon Jungkook ngậm xương trong miệng: "Cũng nghe thấy rồi..."Kim Taehyung đối với thái độ của cậu tương đối hài lòng, vươn tay xoa xoa cho cậu, đồng thời xòe lòng bàn tay kia ra bên môi cậu."Nhả ra."Một mẩu xương sạch sẽ từ môi Omega được nhả ra, ngoan ngoãn nhả vào lòng bàn tay Enigma.Kim Taehyung vứt xương đi, tiếp tục gắp thức ăn hoặc thịt cho cậu ăn.Miệng Jeon Jungkook nhỏ, ăn đồ cũng chậm rì rì, may mà người đút cho cậu cực kỳ kiên nhẫn, một miếng tiếp một miếng, đợi cậu hoàn toàn nuốt sạch rồi, mới đút cho cậu miếng thức ăn tiếp theo.Jeon Jungkook ăn chưa được bao lâu đã cảm thấy no, bụng cũng có chút căng.Nhưng Kim Taehyung vẫn chưa dừng tay, bưng một bát cháo hải sản nhỏ, thổi nguội rồi mới đút đến bên môi cậu.Jeon Jungkook miễn cưỡng uống một ngụm, liền nghiêng đầu về phía người anh.Giở trò không chịu ngẩng đầu nữa, chỉ sờ bụng nói: "Không ăn nữa, em no rồi.""Uống hết cháo đi."Jeon Jungkook lắc đầu: "Thật sự ăn không nổi nữa..."Cậu ăn không được nhiều, cho dù cả ngày không ăn cơm, cũng một bữa ăn không hết lượng của ba bữa, tối nay bởi vì bị đút ăn nên đã coi như ăn nhiều hơn không ít, nhiều hơn nữa cậu một chút cũng nhét không vào.Kim Taehyung vẫn luôn tính toán lượng thức ăn cậu ăn, lại cân nhắc cân nặng của người trên đùi, phải để cậu ấy làm to dạ dày trước, mỗi bữa đút thêm một chút, từ từ mới có thể để cậu ấy ăn nhiều hơn, mập thêm chút thịt."Ngoan, uống thêm một ngụm có được không?"Jeon Jungkook dùng sức lắc đầu, để chứng minh mình thật sự ăn no rồi, đem vạt áo đều hơi vén lên, kéo lấy tay Enigma."Em thật sự ăn không nổi nữa, bụng rất no rồi," cậu ngữ khí thành khẩn, "Không tin anh sờ thử, chỗ này, có phải rất căng không."Da Omega non nớt, cảm giác khi chạm vào như tơ lụa thượng hạng cao cấp nhất, trơn trượt vừa tay.Lớp da bụng mỏng manh kia, thật sự đáng thương mà phồng lên.Ánh mắt Kim Taehyung lập tức trở nên tối sầm lại.Có lẽ thứ khiến bụng cậu phồng lên không chỉ là thức ăn, mà bên dưới lớp da bụng mỏng manh kia, khoang sinh sản non nớt cũng giống như dạ dày của Omega.Vừa nhỏ vừa nông, ăn không được bao nhiêu.Sờ xuống nữa thì chỗ phồng lên nên đổi thành chỗ khác, Kim Taehyung không chút thay đổi sắc mặt mà thu tay về, không bị sự làm nũng của cậu mê hoặc."Còn có thể ăn thêm chút nữa," Kim Taehyung đút cậu, "Uống hết chỗ này mới được ngủ."Nghe ra sự vô tình trong lời nói của Enigma, Jeon Jungkook biết tối nay chuyện này khẳng định không có gì để thương lượng.Đôi môi vừa hồng vừa mềm chỉ có thể nhận mệnh chậm rãi hé mở, ngậm lấy muỗng cháo, nuốt vào một ngụm nhỏ cháo hải sản.***************Chương sau:
Park Jimin vẻ mặt tớ nhìn cậu bịa chuyện.Jeon Jungkook bổ sung: "Thật đó, chính là hôm đó ở trường đua ngựa , sau khi cậu và Min tổng đi rồi, Kim tiên sinh dạy tớ cưỡi ngựa.""Ồ, cậu nói sao thì là vậy đi."Park Jimin không ép hỏi cậu nữa, tóm lại Jeon Jungkook nói gì cậu ta cũng không tin.Cùng nhau cưỡi ngựa sao, đợi sau này cưỡi đến nỗi bụng phệ ra thì biết liền chứ gì.
Park Jimin vẻ mặt tớ nhìn cậu bịa chuyện.Jeon Jungkook bổ sung: "Thật đó, chính là hôm đó ở trường đua ngựa , sau khi cậu và Min tổng đi rồi, Kim tiên sinh dạy tớ cưỡi ngựa.""Ồ, cậu nói sao thì là vậy đi."Park Jimin không ép hỏi cậu nữa, tóm lại Jeon Jungkook nói gì cậu ta cũng không tin.Cùng nhau cưỡi ngựa sao, đợi sau này cưỡi đến nỗi bụng phệ ra thì biết liền chứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me