TruyenFull.Me

Chuong Trinh Truyen Hinh Thuc Te 18 Phat Song Truc Tiep Nph 4

Ta tư chi niệm chi, mộ chi luyến chi

Phượng Niệm Khanh chưa kịp đáp, đã thấy Sa Hải Lam cong khóe môi, toát ra khí chất thoát tục, như chẳng vướng chút bụi trần. 

“Bệ hạ hậu cung giai lệ đâu chỉ vài người, là ta nói bừa.” 

“ chàng… chúng ta từng gặp nhau ở đâu sao?” 

Lời vừa thốt ra, chính Phượng Niệm Khanh cũng ngẩn người. Nàng chẳng bao giờ nói những lời như vậy. 

Trong mắt Sa Hải Lam thoáng lóe lên niềm vui, nhưng nhanh chóng tan biến. 

“Nếu ta nói, bệ hạ là người trong mộng ta tìm kiếm ngàn vạn lần, ta tư chi niệm chi, mộ chi luyến chi?” 

“…” 

Phượng Niệm Khanh bực bội vì chính mình lỡ lời. Nàng sinh ra và lớn lên ở Tây Phượng, chưa từng chu du đến nước khác, làm sao gặp được hắn? 

Chỉ đơn giản là… bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc. 

“Là ta đường đột. Đế quân chớ đùa nữa. Đã có duyên gặp mặt, chi bằng mở cửa nói thẳng. Chàng đến Tây Phượng, rốt cuộc muốn gì?” 

Phượng Niệm Khanh lấy khí thế quốc chủ, đối diện hắn qua không khí. 

Sa Hải Lam đặt quyển sách xuống, thong dong bước từ ghế chủ tọa xuống. 

Càng lúc càng gần, Phượng Niệm Khanh ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trên người hắn, đậm nhạt vừa đủ, quyến rũ mê người. 

“Ngọc tỷ ta đã dâng, bệ hạ còn không biết ta muốn gì sao?” 

Sa Hải Lam dừng bước trước nàng, đôi mắt đen như nửa đêm ánh lên nhiều cảm xúc. 

Là chờ mong, hay là nhu tình? 

Nàng không biết, cũng không muốn biết. 

Phượng Niệm Khanh quay mặt đi, cố thoát khỏi ánh mắt hắn. Nàng lờ mờ cảm nhận được, mỗi lời hắn nói đều mang ý mê hoặc. 

Sự thật chứng minh, trực giác của nàng chẳng sai. Sa Hải Lam giỏi nhìn người đoán ý. Hắn biết, dù hai người có đổi thay thế nào, nàng vẫn sẽ bị dung mạo này cuốn hút. Vậy nên, hắn dùng cách nàng thích để dụ nàng sa lưới. 

“Bệ hạ yên tâm, ta muốn chính là nàng, không phải Tây Phượng.” 

Ngón tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt mịn màng của nàng. Phượng Niệm Khanh khẽ run, theo bản năng quay lại, đối diện đôi mắt hắn. 

“Đế quân nghiêm túc sao?” 

“Đương nhiên.” 

“Vậy chứng minh cho ta thấy, chàng muốn ta đến mức nào.” 

Mục đích của Phượng Niệm Khanh rất đơn giản. Nàng muốn khích hắn, khiến hắn lộ ra ý đồ thật, tránh để nàng mù quáng đoán mò. 

Sa Hải Lam ánh lên nụ cười nhạt, niềm vui tìm lại được thứ đã mất tràn ngập trong lòng. 

Nàng có lẽ không hiểu, vạn dặm giang sơn cũng chẳng sánh bằng một mình nàng. 

“Được, ta sẽ dùng hành động chứng minh.” 

Sa Hải Lam nhìn nàng tham luyến, không bỏ sót một chi tiết. Phượng Niệm Khanh chưa kịp hiểu “hành động” trong lời hắn là gì, đã bị hắn bế ngang lên. 

“A! Chàng làm gì?!” 

“Làm điều ta luôn muốn làm.” 

Sa Hải Lam ôm nàng, bước về phía hậu tẩm. Dọc đường, bao nhiêu thị nữ quỳ lạy hành lễ, hắn đều chẳng thèm để ý. 

Phượng Niệm Khanh cảm thấy hắn điên rồi. Sao hắn dám làm chuyện khác người như vậy ngay lần đầu gặp mặt? 

Nàng còn chưa đồng ý thu nhận hắn! 

“Đế quân, thả ta xuống, chúng ta nói chuyện cho rõ!” 

Phượng Niệm Khanh cố thương lượng, nhưng Sa Hải Lam rõ ràng không cho nàng đường lui. Hắn đá văng cửa tẩm điện, lạnh lùng ra lệnh cho thị nữ đang dọn giường: “Cút ra ngoài, không ai được vào!” 

Thị nữ yếu ớt, quỳ sụp xuống đất, không biết làm sao. 

Phượng Niệm Khanh tức giận, quát lớn: “Ngươi dám đi, ta chém đầu ngươi!” 

Thị nữ sợ đến cứng người, trán đập xuống sàn, run lẩy bẩy. 

Sa Hải Lam cười, nhưng nụ cười lần này mang theo áp lực. 

“Bệ hạ muốn làm chuyện cá nước thân mật trước mặt nàng ta sao?” 

“Sa Hải Lam! Chàng đừng khinh người quá đáng!” 

Phượng Niệm Khanh đâu phải kẻ hắn muốn là được. Dù gì nàng cũng là quốc chủ Tây Phượng! 

Sa Hải Lam dường như nhận ra điều này, lập tức dịu giọng, trấn an: “Nàng không muốn, ta sẽ không ép. Ta bồi nàng ngủ, được không?” 

Có khác gì đâu? 

Phượng Niệm Khanh trừng mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người, gương mặt Sa Hải Lam chắc đã bị đâm thành tổ ong. 

“Không được! Chàng về Bồng Lai điện mà ngủ!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me