Chuyen Chung Minh
Một năm học mới lại bắt đầu. Năm High chào đón Nguyễn Tùng Dâu bằng một bầu không khí phấn khởi và hồ hởi. Mà… cái sự phấn khởi này xem ra chẳng liên quan mấy đến sự nghiệp học hành (xin lỗi tiếng Trung và xác suất thống kê nhé). Nguồn cơn lại đến từ tin sốt dẻo của đội Văn nghệ.E hèm! Đố biết ai đang là ứng cử viên sáng giá cho chiếc ghế Đội trưởng Văn nghệ NEU nào?Là ai? Là ai ạ?
Vâng, còn ai ngoài thanh niên sữa bột đình đám kia!
Dù chưa chính thức công bố, nhưng dân tình chắc mẩm đến 90% sẽ bỏ phiếu cho Tùng Dương nhà ta. Quá đã!!Mấy hôm nay vì chuyện này mà em bé của ai đó cứ tủm tỉm cười mãi. Ngồi đâu cũng thấy cười ngây ngốc được. Ban đầu, Bùi Anh Ninh còn tưởng em vui vì được quay lại “nhà chung” sau hai tháng nghỉ hè ở trụ sở Bãi Cháy cơ. Ai mà có dè… Nhìn cái vẻ em cười vì Văn nghệ mà anh vừa thấy mắc cười, vừa thấy bị ra rìa.“Hoá ra em không phải vui vì được lên ở với anh à?” Ninh nhăn mặt, chép miệng thở dài.“Không. Nhớ nhung gì hả trời? Anh mới về nhà tuần trước là tuần này em lên lại với anh rồi nè.”Ninh dựa đầu vào vai bạn nhỏ, giọng dỗi hờn. “Nhưng em phải nhớ anh chứ. Anh đi làm trên này… nhớ em quá trời luôn.”“Bớt xàm! Làm như xa nhau lắm. Tuần nào anh cũng chạy về Hạ Long mà.” Dương thản nhiên đút miếng táo vào miệng Ninh, chặn đường càm ràm.“Nhưng có ở cùng nhau được đâu… Gặp tí xíu lại đi.”“Gặp vậy cũng được roài!” Em nhún vai.Anh choàng tay qua eo con mèo. “Không biết đâu, tối nay phải bù cho anh đấy nhó! Hai tháng rồi đó em…”“Ê không nha má! Đừng có hòng dụ dỗ! Tối em về trễ.” Dương liền đẩy đẩy cái tay hư kia ra.“Ơ, đi đâu mà về trễ?”“Tập văn nghệ đầu năm chào đón Tân sinh viên chứ đâu. Hì hì… Ở nhà ngoan, em đi nha!”Vừa dứt câu, Dương đã vác túi chạy lẹ, thoát khỏi vòng tay gấu bự trong gang tấc. Một pha tốc biến mẫu mực, thoát pressing ngoạn mục. Chậm một nhịp thôi là coi như bị tóm làm sashimi rồi. May mà chân tay linh hoạt, em nhỏ mới giữ được tự do thêm một tối.Cánh cửa khép đánh “cạch” một cái, để lại căn phòng im ắng. Ninh ngồi chưng hửng trên sofa, trong miệng vẫn còn vị táo ngọt mà thấy sao nhạt thếch.Anh đưa mắt nhìn khoảng trống bên cạnh, còn thoang thoảng mùi dầu gội của Dương phảng phất. Chưa kịp nói thêm câu nào, cục mèo đã chạy biến rồi.“Ờ… đi tập văn nghệ thôi chứ có đi đánh giặc đâu mà hớt hải dữ vậy trời…” Ninh lầm bầm, chống tay lên cằm, ánh mắt vẫn còn dính theo cánh cửa đã đóng kín.Đồng hồ trên tường nhích từng giây, báo hiệu anh cũng sắp phải đi làm. Người ta thì hí hửng chạy show văn nghệ, còn mình thì ngày nào cũng vùi đầu giấy tờ, hồ sơ. Nghĩ đến thôi đã thấy ấm ức.Anh hít một hơi dài, gom mấy tờ tài liệu bỏ vào cặp. Cảm giác hụt hẫng cứ lẩn quẩn trong ngực, như thể mình vừa bị “bỏ rơi” thật sự vậy.“Không biết tối nay về còn nhớ tới anh không đây…”_______
Mấy ngày sau.Buổi sáng Hà Nội vào năm học mới vẫn nhộn nhịp y như thường. Ngoài đường xe cộ chen chúc, trong phòng ăn nhỏ, Ninh cau mày nhìn đồng hồ. Kim phút đang bò tới sát số 8 mà sốt cả ruột. Gần đến giờ vào làm rồi. Sáng nay còn họp giao ban nữa chứ. Vậy mà đối diện, Dương lại nhẩn nha như chẳng có khái niệm “giờ giấc” nào tồn tại. Một tay cầm đũa, một tay cầm điện thoại, vừa lướt vừa cười khúc khích. Phở nguội dần, mà màn hình thì nóng ran.“Em ăn kiểu gì thế hả?” Ninh cất giọng, cố giữ bình tĩnh.“Ơ… ăn bình thường mà.” Dương ngẩng lên, miệng còn nhai, tay vẫn chưa chịu buông điện thoại.Ninh hít sâu, ngón tay gõ gõ mặt bàn. Cái cảm giác vội vã muốn đi làm, cộng thêm cảnh trước mặt, khiến lồng ngực anh nghèn nghẹn.“Em ăn nhanh lên coi, ngồi nhơi nhơi hoài. Không lo thì anh cho ở nhà luôn, khỏi đi học.” Bực mình nên hơi gắt.Dương ngẩng lên, nhai chậm rãi. “Thì em ăn đây. Phở của em chứ của ai mà anh hối dữ vậy.”“Anh còn phải đi làm, không rảnh ngồi chờ em nhẩn nha vậy đâu Dương, sắp trễ giờ của anh rồi ấy.” Ninh dịu giọng lại.Nghe tới đó, Dương xụ mặt, bỏ đũa xuống. “Thôi khỏi, lát em tự đi. Không cần anh chở.”Không khí bàn ăn chùng xuống thấy rõ. Ninh thở hắt ra, lục đục dọn bát. “Ừ, tự liệu mà lo.”Ninh đứng dậy, lôi tập tài liệu bỏ vào balo. Ra tới cửa, anh xỏ giày, tay nắm chặt chìa khoá. Bước đi rồi mà vẫn còn chần chừ, mắt liếc ngược về phía bàn ăn.Dương vẫn ngồi chống cằm nhìn bát phở dở dang, mặt xị như bánh bao chiều.Ninh bặm môi, thở hắt ra, cuối cùng buông một câu vọng lại.“Ăn cho xong đi, rồi tự đi học. Đi trễ là mất tiết đầu đó, anh không quay lại đâu.”Nói rồi anh mới kéo cửa khép lại, tiếng “cạch” vang lên khô khốc giữa hành lang chung cư yên ắng buổi sáng.Trong nhà, Dương lặng thinh, đưa đũa đảo đảo bát phở đã nở trương, chẳng còn nuốt nổi. Lồng ngực cũng lẩn thẩn khó chịu, vừa ấm ức vừa tủi thân.“Làm như em ham ở nhà lắm vậy…” Dương cúi đầu, tay vẫn kẹp điện thoại. Nhìn ra cửa sổ, trời nắng bắt đầu gắt, báo hiệu một ngày chẳng yên ả là bao.Ngoài miệng thì bảo tự đi, chứ trong bụng biết thừa: nếu lát nữa Ninh mở cửa quay lại, chắc em vẫn xách cặp chạy theo như thường thôi.______Đến công ty, tâm trạng Ninh vẫn còn hơi bực bội. Cái bàn phím bị anh gõ ầm ầm đến mức đáng thương, thiếu điều muốn phát ra tín hiệu SOS. Trần đời thế gian có ai hờn người yêu mà lại đem bàn phím công ty ra trút giận như vậy không cơ chứ.Anh phó phòng liếc qua, cau mày.
“Ninh… excel làm gì mà đánh phím như chơi game thế kia?”“Em tập thể dục tay thôi.” Ninh gạt nhẹ, hắng giọng.Mấy anh chị xung quanh cười rần.
“Mày tập thể dục kiểu đó tốn bàn phím dữ lắm! Nhìn là biết lại hờn mát gì với em nhà rồi.”Ninh nghẹn lại, vội quay mặt vô màn hình, tai đỏ bừng.
“...Mọi người đừng trêu em.”Càng bị chọc, anh càng hậm hực, vừa làm việc vừa lơ đãng. Chốc chốc lại ngó qua ô kính toà nhà, hướng về khu đại học.“Không biết sáng nói vậy rồi có ăn hết phở không? Hay lại ôm cái bụng đói meo đi học…”Đấy! Giận thì giận mà lo thì vẫn lo.Đến trưa, cả phòng còn lác đác vài người, ai cũng đi ăn gần hết. Ninh ngồi trước màn hình excel mà chả thấy nổi cái số nào ra hồn. Trong đầu cứ hiện đi hiện lại cảnh sáng nay: em bé của ai đó mới bị mắng một câu mà đã lẫy, giận dỗi đòi tự đi học. Nhớ lại thấy mắc ghét mà cũng mắc thương.Anh tựa lưng ghế, lấy điện thoại ra. Gõ “Xin lỗi nha”… ngập ngừng, xóa đi. Viết “Ăn chưa?”… thấy nhạt nhẽo, lại xóa. Đổi thành “Trưa ăn gì?”… cũng chả ưng. Thở dài, anh gõ một câu khác, lần này thì gửi hẳn.“Chút anh qua đón đi ăn cơm. Ăn với anh chứ đừng ăn với cái điện thoại nữa.”Gửi xong, Ninh nhìn màn hình sáng trưng, chờ chực. Một tiếng “ting” vang lên, tim anh nhảy dựng. Vội mở xem, hoá ra là email từ phòng nhân sự. Cụt hứng thấy rõ.Anh nhíu mày, bấm thêm một tin nữa.“Không trả lời là coi như đồng ý. Chuẩn bị sẵn đi.”Viết xong, chính chủ cũng bật cười, khẽ lắc đầu.“Dỗi lâu thế…”_____Tin nhắn thứ hai gửi đi được chừng mười phút, cuối cùng điện thoại Ninh cũng rung lên.“Em ở cổng sau.”Anh không kịp cười ra mặt nhưng tim thì nhẹ bẫng, vội cầm chìa khoá xe lao xuống bãi.Trời trưa nắng chang chang, sinh viên lục tục đi ăn, từng tốp ríu rít kéo nhau qua lại. Ninh đứng ở vỉa hè chờ, nhìn quanh một vòng mới thấy bóng người quen quen đang dựa tường, đeo balo chéo vai.Dương thấy anh thì nhích lại gần, nhưng mặt còn hơi chằm dằm, môi mím lại như vẫn chưa quên chuyện sáng. Ninh thoáng khựng, vội giơ tay ra đón túi sách em cầm.“Để anh xách cho.”“Không nặng.” Em đáp cụt ngủn.Ninh cười xòa, cũng chẳng cãi, nghiêng người che nắng để Dương bước lên xe. Cả đoạn đường ngắn ra quán, hai người im lặng. Một im lặng có chút gượng gạo, đến mức tiếng còi xe ngoài phố nghe cũng rõ ràng hơn thường lệ.Quán cơm trưa đông khách, bàn ghế xếp san sát. Ninh chọn một góc thoáng, gọi cơm theo thói quen. Dương ngồi đối diện, vẫn chưa mấy vui vẻ, thỉnh thoảng nghịch cái thìa hoặc chống cằm nhìn ra cửa sổ.Ninh gõ nhẹ đầu đũa xuống bàn.“Ăn cơm mà cứ như đi họp kỷ luật. Thôi nào, anh gọi món em thích rồi đấy, hết giận đi.”Dương khẽ bĩu môi. “Có gì đâu phải giận.”Đang còn nhăn nhó thì đồ ăn được bưng ra, mùi thơm nghi ngút. Dương mới đầu còn làm bộ chậm rãi, sau đó thì cũng cắm cúi ăn ngon lành. Ời thì cái bụng rỗng thì bảo sao không đói. Ninh nhìn, lòng nhẹ đi một chút, gắp thêm miếng thịt bỏ vào bát em.“Thấy chưa, sáng mà chịu ăn thế này thì đâu có đói lả ra.”Dương không đáp, chỉ cúi mặt ăn tiếp. Vài phút sau, bụng vừa vơi bớt đói, em lại chứng nào tật nấy, tay mò lấy điện thoại. Màn hình sáng trưng, ngón cái lướt liên hồi.“Ăn đi, Dương. Cơm nó không tự chạy vào dạ dày đâu.” Giọng anh nhỏ thôi, đủ để em nghe.“Em biết rồi.”Vậy đó mà chỉ được vài đũa lại cắm đầu vào điện thoại tiếp. Ninh đặt đũa xuống, nhìn thẳng.“Ăn với anh hay ăn với cái điện thoại?”“Em chỉ check tin nhắn một xíu mà.” Nói mà mắt vẫn dán vào màn hình.“Tin nhắn quan trọng đến mức không nhai nổi miếng cơm cho tử tế à?”Dương khựng lại, hạ điện thoại xuống bàn, giọng lầm bầm.“Anh để ý dữ vậy? Có cần phải xoáy chuyện ăn uống hoài không?”Ninh nghiêng người, mắt lạnh đi.
“Anh không để ý, thì tụi mình thành cái gì?”Khoảng im lặng kéo căng. Hai người không ai nâng giọng, không ai đập bàn, nhưng bàn tay Dương đã siết chặt lấy cái muỗng đến trắng bệch. Em đáp từng chữ, nhỏ mà gắt.“Ăn thì cứ ăn đi, em lỡ nhìn điện thoại một chút thì có gì đâu. Cứ soi hoài, nhắc hoài… Em ngợp lắm.”Ninh tựa lưng ghế, cười nhạt.“Ngợp vì anh, hay ngợp vì… có ai quan trọng hơn anh ở trong cái điện thoại đó?”Câu nói rơi xuống, nặng như cục đá. Dương sững lại, mắt tối sầm, tim dội lên một nhịp khó chịu. Em đặt muỗng xuống, nói khẽ mà sắc lạnh.“Nếu anh nghĩ vậy thì… tuỳ anh.”Không còn lời nào nối tiếp, chỉ còn tiếng muỗng va chạm lách cách từ bàn khác. Không ai trong quán để ý, nhưng ngay trong góc nhỏ ấy, không khí đã đặc quánh đến mức khó thở.Hai người ăn vội vàng, chẳng khác nào nuốt cơm để kết thúc bữa. Ra khỏi quán, trời nắng hắt xuống gắt gỏng, nhưng cái nóng đó cũng không bằng bầu không khí giữa hai người.Xe đỗ bên kia đường nên cả hai phải đi bộ qua. Ninh đi trước, bước chân dằn mạnh. Dương lẽo đẽo phía sau vài bước, ba lô trĩu nặng một bên vai. Không ai chịu mở lời trước.Đến khi dừng lại ở góc đường đợi đèn đỏ, Ninh mới quay sang.“Em có biết anh bực nhất chỗ nào không?”“Chỗ nào?”“Chỗ em coi cái điện thoại còn quan trọng hơn cả anh. Ăn chung với nhau cũng không ra hồn.”Dương siết quai balo, mắt nhìn thẳng sang hướng khác. “Em bận thật, đâu phải cố tình bỏ mặc anh.”“Bận? Lúc nào cũng “bận”. Anh đi làm cả buổi, chỉ mong có bữa cơm tử tế với em, mà em cũng không dành nổi cho anh mười phút.”Đèn đỏ còn mười giây. Tiếng xe máy rì rầm xung quanh, tiếng còi inh ỏi, mà hai người đứng đó như trong cái vòng riêng, không quan tâm đến ai.Dương quay lại, lần này không né tránh.“Vậy anh muốn gì? Muốn em bỏ hết mọi thứ, chỉ ngồi nhìn anh ăn cơm thôi hả?”Ninh đáp gọn, dằn từng chữ.
“Anh muốn em nhìn anh. Không phải cái điện thoại. Anh chỉ muốn em tôn trọng anh một chút. Bữa cơm với nhau mà còn không giữ được, thì cái gì giữ được?”Câu nói ấy như xé toạc ra, khiến Dương nghẹn họng. Đèn xanh bật, người ta phóng ào ạt, chen lấn nhau đi qua. Chỉ còn hai người vẫn đứng yên.Dương cuối cùng cười nhạt, giọng run nhưng gằn xuống.“Nếu chỉ vì một bữa cơm mà anh nghĩ tụi mình không giữ được, vậy chắc em… không còn gì để nói nữa.”Không đợi Ninh phản ứng, em bước nhanh qua đường, lẫn vào dòng người, chẳng thèm để anh chở về trường nữa.Ninh khựng lại, bàn tay nắm chặt chìa khoá đến đau buốt. Anh nuốt ực xuống, nhưng cục tức nghẹn trong cổ cứ không chịu trôi._____Chiều tối, căn hộ im ắng. Dương học xong, tự lủi thủi về nhà, mở cửa bước vào chỉ thấy căn phòng lạnh tanh.Balo vứt xuống ghế, em ngồi thừ một lúc rồi đứng dậy thay đồ. Trong tủ lạnh chỉ có mấy hộp sữa và ít rau, cơm chiều không ai nấu.Dương lục tủ lấy gói mì, nấu tạm cho đỡ đói. Mì sôi ùng ục, em bỏ thêm quả trứng thả vô, ngồi chống cằm nhìn bát mì bốc khói. Ăn một mình thấy chẳng có mùi vị gì, húp được vài muỗng đã chán.“Ừm… dở ẹc… giá mà có ai gắp thêm miếng thịt bỏ vô cho thì ngon biết mấy…”Ăn được vài đũa mới phát hiện… quên chưa bỏ gói bột nêm. Dương ngồi đờ mặt, gõ gõ đũa vào tô, tự chửi mình: “Ngu dữ… hay trời phạt?”Kim đồng hồ nhích qua bảy giờ, căn hộ vẫn vắng. Dương chống cằm nhìn ra ban công, đầu óc lại quay về cảnh quán cơm ban trưa. Cái ánh mắt Ninh lúc đó… lạnh hơn cả giọng nói.Nghĩ kỹ lại, đúng là em cũng có lỗi. Ăn uống với nhau mà cứ lo lướt điện thoại, bảo sao anh bực. Nghĩ tới cảnh anh đặt đũa xuống, ánh mắt chán nản nhìn mình, trong lòng Dương bỗng cấn cấn, vừa hối hận vừa thấy buồn.Em khẽ siết gối, thở dài, môi mím lại. Muốn nhắn tin xin lỗi, nhưng ngón tay cứ gõ rồi xóa, gõ rồi xóa. Nói một câu “Anh ơi về đi” dễ thôi… mà nói ra thì còn gì là sĩ diện nữa.Cái màn hình trắng trơn cứ như đang chọc tức mình. Em bực quá quăng cái điện thoại xuống bàn, nhưng hai giây sau đã nhặt lên, lau lau coi có trầy không.Dương ngả người ra ghế, vùi mặt vào gối, lẩm bẩm nho nhỏ.“Biết lỗi rồi… nhưng ai thèm nhắn trước chứ.”Hết thở dài, lăn lộn tới lui, xong lại gào nhỏ một câu nghe chán đời hết sức.“Ờ thì lỗi của em… Nhưng mà anh cũng làm quá chứ bộ…”Rồi chưa kịp gào thêm, bụng lại réo “ọc” một phát. Bạn nhỏ nhìn bát mì nguội ngắt trên bàn, gắp đại một đũa cho có lệ. Ăn một mình chán thật, vừa nhạt vừa tức.Nhai được mấy sợi, em lầm bầm tiếp.“Anh không về thì thôi… em cũng chẳng thèm đợi đâu. Thiệt luôn á.”Nói vậy mà tay thì cứ ôm điện thoại, liếc màn hình coi nó có rung lên không. Đợi mười phút, mười lăm phút… vẫn im lìm. Em gục đầu xuống gối, giọng ấm ức mà nghe rõ bướng.“Thiệt, nghĩ lại càng tức. Người ta mới sai có chút xíu mà làm như động đất không bằng… ghét vậy trời.”Không biết Bùi Anh Ninh đang ở đâu thì về nhanh về gấp đi nha, chứ bạn nhỏ nằm nhà là đang bất mãn lắm rồi đó. Lỗ tai nãy giờ có ngứa, mũi có hắt xì liên tục chưa mà không thấy vác mặt về dỗ người ta đi chứ!!!
**********************************Tính chữa lành mà giờ thành chữa rách vết thương lun òi 🥲Cmt đi cho Sốp vui xíu nha 🥺
15/09/2025 ❤️
Vâng, còn ai ngoài thanh niên sữa bột đình đám kia!
Dù chưa chính thức công bố, nhưng dân tình chắc mẩm đến 90% sẽ bỏ phiếu cho Tùng Dương nhà ta. Quá đã!!Mấy hôm nay vì chuyện này mà em bé của ai đó cứ tủm tỉm cười mãi. Ngồi đâu cũng thấy cười ngây ngốc được. Ban đầu, Bùi Anh Ninh còn tưởng em vui vì được quay lại “nhà chung” sau hai tháng nghỉ hè ở trụ sở Bãi Cháy cơ. Ai mà có dè… Nhìn cái vẻ em cười vì Văn nghệ mà anh vừa thấy mắc cười, vừa thấy bị ra rìa.“Hoá ra em không phải vui vì được lên ở với anh à?” Ninh nhăn mặt, chép miệng thở dài.“Không. Nhớ nhung gì hả trời? Anh mới về nhà tuần trước là tuần này em lên lại với anh rồi nè.”Ninh dựa đầu vào vai bạn nhỏ, giọng dỗi hờn. “Nhưng em phải nhớ anh chứ. Anh đi làm trên này… nhớ em quá trời luôn.”“Bớt xàm! Làm như xa nhau lắm. Tuần nào anh cũng chạy về Hạ Long mà.” Dương thản nhiên đút miếng táo vào miệng Ninh, chặn đường càm ràm.“Nhưng có ở cùng nhau được đâu… Gặp tí xíu lại đi.”“Gặp vậy cũng được roài!” Em nhún vai.Anh choàng tay qua eo con mèo. “Không biết đâu, tối nay phải bù cho anh đấy nhó! Hai tháng rồi đó em…”“Ê không nha má! Đừng có hòng dụ dỗ! Tối em về trễ.” Dương liền đẩy đẩy cái tay hư kia ra.“Ơ, đi đâu mà về trễ?”“Tập văn nghệ đầu năm chào đón Tân sinh viên chứ đâu. Hì hì… Ở nhà ngoan, em đi nha!”Vừa dứt câu, Dương đã vác túi chạy lẹ, thoát khỏi vòng tay gấu bự trong gang tấc. Một pha tốc biến mẫu mực, thoát pressing ngoạn mục. Chậm một nhịp thôi là coi như bị tóm làm sashimi rồi. May mà chân tay linh hoạt, em nhỏ mới giữ được tự do thêm một tối.Cánh cửa khép đánh “cạch” một cái, để lại căn phòng im ắng. Ninh ngồi chưng hửng trên sofa, trong miệng vẫn còn vị táo ngọt mà thấy sao nhạt thếch.Anh đưa mắt nhìn khoảng trống bên cạnh, còn thoang thoảng mùi dầu gội của Dương phảng phất. Chưa kịp nói thêm câu nào, cục mèo đã chạy biến rồi.“Ờ… đi tập văn nghệ thôi chứ có đi đánh giặc đâu mà hớt hải dữ vậy trời…” Ninh lầm bầm, chống tay lên cằm, ánh mắt vẫn còn dính theo cánh cửa đã đóng kín.Đồng hồ trên tường nhích từng giây, báo hiệu anh cũng sắp phải đi làm. Người ta thì hí hửng chạy show văn nghệ, còn mình thì ngày nào cũng vùi đầu giấy tờ, hồ sơ. Nghĩ đến thôi đã thấy ấm ức.Anh hít một hơi dài, gom mấy tờ tài liệu bỏ vào cặp. Cảm giác hụt hẫng cứ lẩn quẩn trong ngực, như thể mình vừa bị “bỏ rơi” thật sự vậy.“Không biết tối nay về còn nhớ tới anh không đây…”_______
Mấy ngày sau.Buổi sáng Hà Nội vào năm học mới vẫn nhộn nhịp y như thường. Ngoài đường xe cộ chen chúc, trong phòng ăn nhỏ, Ninh cau mày nhìn đồng hồ. Kim phút đang bò tới sát số 8 mà sốt cả ruột. Gần đến giờ vào làm rồi. Sáng nay còn họp giao ban nữa chứ. Vậy mà đối diện, Dương lại nhẩn nha như chẳng có khái niệm “giờ giấc” nào tồn tại. Một tay cầm đũa, một tay cầm điện thoại, vừa lướt vừa cười khúc khích. Phở nguội dần, mà màn hình thì nóng ran.“Em ăn kiểu gì thế hả?” Ninh cất giọng, cố giữ bình tĩnh.“Ơ… ăn bình thường mà.” Dương ngẩng lên, miệng còn nhai, tay vẫn chưa chịu buông điện thoại.Ninh hít sâu, ngón tay gõ gõ mặt bàn. Cái cảm giác vội vã muốn đi làm, cộng thêm cảnh trước mặt, khiến lồng ngực anh nghèn nghẹn.“Em ăn nhanh lên coi, ngồi nhơi nhơi hoài. Không lo thì anh cho ở nhà luôn, khỏi đi học.” Bực mình nên hơi gắt.Dương ngẩng lên, nhai chậm rãi. “Thì em ăn đây. Phở của em chứ của ai mà anh hối dữ vậy.”“Anh còn phải đi làm, không rảnh ngồi chờ em nhẩn nha vậy đâu Dương, sắp trễ giờ của anh rồi ấy.” Ninh dịu giọng lại.Nghe tới đó, Dương xụ mặt, bỏ đũa xuống. “Thôi khỏi, lát em tự đi. Không cần anh chở.”Không khí bàn ăn chùng xuống thấy rõ. Ninh thở hắt ra, lục đục dọn bát. “Ừ, tự liệu mà lo.”Ninh đứng dậy, lôi tập tài liệu bỏ vào balo. Ra tới cửa, anh xỏ giày, tay nắm chặt chìa khoá. Bước đi rồi mà vẫn còn chần chừ, mắt liếc ngược về phía bàn ăn.Dương vẫn ngồi chống cằm nhìn bát phở dở dang, mặt xị như bánh bao chiều.Ninh bặm môi, thở hắt ra, cuối cùng buông một câu vọng lại.“Ăn cho xong đi, rồi tự đi học. Đi trễ là mất tiết đầu đó, anh không quay lại đâu.”Nói rồi anh mới kéo cửa khép lại, tiếng “cạch” vang lên khô khốc giữa hành lang chung cư yên ắng buổi sáng.Trong nhà, Dương lặng thinh, đưa đũa đảo đảo bát phở đã nở trương, chẳng còn nuốt nổi. Lồng ngực cũng lẩn thẩn khó chịu, vừa ấm ức vừa tủi thân.“Làm như em ham ở nhà lắm vậy…” Dương cúi đầu, tay vẫn kẹp điện thoại. Nhìn ra cửa sổ, trời nắng bắt đầu gắt, báo hiệu một ngày chẳng yên ả là bao.Ngoài miệng thì bảo tự đi, chứ trong bụng biết thừa: nếu lát nữa Ninh mở cửa quay lại, chắc em vẫn xách cặp chạy theo như thường thôi.______Đến công ty, tâm trạng Ninh vẫn còn hơi bực bội. Cái bàn phím bị anh gõ ầm ầm đến mức đáng thương, thiếu điều muốn phát ra tín hiệu SOS. Trần đời thế gian có ai hờn người yêu mà lại đem bàn phím công ty ra trút giận như vậy không cơ chứ.Anh phó phòng liếc qua, cau mày.
“Ninh… excel làm gì mà đánh phím như chơi game thế kia?”“Em tập thể dục tay thôi.” Ninh gạt nhẹ, hắng giọng.Mấy anh chị xung quanh cười rần.
“Mày tập thể dục kiểu đó tốn bàn phím dữ lắm! Nhìn là biết lại hờn mát gì với em nhà rồi.”Ninh nghẹn lại, vội quay mặt vô màn hình, tai đỏ bừng.
“...Mọi người đừng trêu em.”Càng bị chọc, anh càng hậm hực, vừa làm việc vừa lơ đãng. Chốc chốc lại ngó qua ô kính toà nhà, hướng về khu đại học.“Không biết sáng nói vậy rồi có ăn hết phở không? Hay lại ôm cái bụng đói meo đi học…”Đấy! Giận thì giận mà lo thì vẫn lo.Đến trưa, cả phòng còn lác đác vài người, ai cũng đi ăn gần hết. Ninh ngồi trước màn hình excel mà chả thấy nổi cái số nào ra hồn. Trong đầu cứ hiện đi hiện lại cảnh sáng nay: em bé của ai đó mới bị mắng một câu mà đã lẫy, giận dỗi đòi tự đi học. Nhớ lại thấy mắc ghét mà cũng mắc thương.Anh tựa lưng ghế, lấy điện thoại ra. Gõ “Xin lỗi nha”… ngập ngừng, xóa đi. Viết “Ăn chưa?”… thấy nhạt nhẽo, lại xóa. Đổi thành “Trưa ăn gì?”… cũng chả ưng. Thở dài, anh gõ một câu khác, lần này thì gửi hẳn.“Chút anh qua đón đi ăn cơm. Ăn với anh chứ đừng ăn với cái điện thoại nữa.”Gửi xong, Ninh nhìn màn hình sáng trưng, chờ chực. Một tiếng “ting” vang lên, tim anh nhảy dựng. Vội mở xem, hoá ra là email từ phòng nhân sự. Cụt hứng thấy rõ.Anh nhíu mày, bấm thêm một tin nữa.“Không trả lời là coi như đồng ý. Chuẩn bị sẵn đi.”Viết xong, chính chủ cũng bật cười, khẽ lắc đầu.“Dỗi lâu thế…”_____Tin nhắn thứ hai gửi đi được chừng mười phút, cuối cùng điện thoại Ninh cũng rung lên.“Em ở cổng sau.”Anh không kịp cười ra mặt nhưng tim thì nhẹ bẫng, vội cầm chìa khoá xe lao xuống bãi.Trời trưa nắng chang chang, sinh viên lục tục đi ăn, từng tốp ríu rít kéo nhau qua lại. Ninh đứng ở vỉa hè chờ, nhìn quanh một vòng mới thấy bóng người quen quen đang dựa tường, đeo balo chéo vai.Dương thấy anh thì nhích lại gần, nhưng mặt còn hơi chằm dằm, môi mím lại như vẫn chưa quên chuyện sáng. Ninh thoáng khựng, vội giơ tay ra đón túi sách em cầm.“Để anh xách cho.”“Không nặng.” Em đáp cụt ngủn.Ninh cười xòa, cũng chẳng cãi, nghiêng người che nắng để Dương bước lên xe. Cả đoạn đường ngắn ra quán, hai người im lặng. Một im lặng có chút gượng gạo, đến mức tiếng còi xe ngoài phố nghe cũng rõ ràng hơn thường lệ.Quán cơm trưa đông khách, bàn ghế xếp san sát. Ninh chọn một góc thoáng, gọi cơm theo thói quen. Dương ngồi đối diện, vẫn chưa mấy vui vẻ, thỉnh thoảng nghịch cái thìa hoặc chống cằm nhìn ra cửa sổ.Ninh gõ nhẹ đầu đũa xuống bàn.“Ăn cơm mà cứ như đi họp kỷ luật. Thôi nào, anh gọi món em thích rồi đấy, hết giận đi.”Dương khẽ bĩu môi. “Có gì đâu phải giận.”Đang còn nhăn nhó thì đồ ăn được bưng ra, mùi thơm nghi ngút. Dương mới đầu còn làm bộ chậm rãi, sau đó thì cũng cắm cúi ăn ngon lành. Ời thì cái bụng rỗng thì bảo sao không đói. Ninh nhìn, lòng nhẹ đi một chút, gắp thêm miếng thịt bỏ vào bát em.“Thấy chưa, sáng mà chịu ăn thế này thì đâu có đói lả ra.”Dương không đáp, chỉ cúi mặt ăn tiếp. Vài phút sau, bụng vừa vơi bớt đói, em lại chứng nào tật nấy, tay mò lấy điện thoại. Màn hình sáng trưng, ngón cái lướt liên hồi.“Ăn đi, Dương. Cơm nó không tự chạy vào dạ dày đâu.” Giọng anh nhỏ thôi, đủ để em nghe.“Em biết rồi.”Vậy đó mà chỉ được vài đũa lại cắm đầu vào điện thoại tiếp. Ninh đặt đũa xuống, nhìn thẳng.“Ăn với anh hay ăn với cái điện thoại?”“Em chỉ check tin nhắn một xíu mà.” Nói mà mắt vẫn dán vào màn hình.“Tin nhắn quan trọng đến mức không nhai nổi miếng cơm cho tử tế à?”Dương khựng lại, hạ điện thoại xuống bàn, giọng lầm bầm.“Anh để ý dữ vậy? Có cần phải xoáy chuyện ăn uống hoài không?”Ninh nghiêng người, mắt lạnh đi.
“Anh không để ý, thì tụi mình thành cái gì?”Khoảng im lặng kéo căng. Hai người không ai nâng giọng, không ai đập bàn, nhưng bàn tay Dương đã siết chặt lấy cái muỗng đến trắng bệch. Em đáp từng chữ, nhỏ mà gắt.“Ăn thì cứ ăn đi, em lỡ nhìn điện thoại một chút thì có gì đâu. Cứ soi hoài, nhắc hoài… Em ngợp lắm.”Ninh tựa lưng ghế, cười nhạt.“Ngợp vì anh, hay ngợp vì… có ai quan trọng hơn anh ở trong cái điện thoại đó?”Câu nói rơi xuống, nặng như cục đá. Dương sững lại, mắt tối sầm, tim dội lên một nhịp khó chịu. Em đặt muỗng xuống, nói khẽ mà sắc lạnh.“Nếu anh nghĩ vậy thì… tuỳ anh.”Không còn lời nào nối tiếp, chỉ còn tiếng muỗng va chạm lách cách từ bàn khác. Không ai trong quán để ý, nhưng ngay trong góc nhỏ ấy, không khí đã đặc quánh đến mức khó thở.Hai người ăn vội vàng, chẳng khác nào nuốt cơm để kết thúc bữa. Ra khỏi quán, trời nắng hắt xuống gắt gỏng, nhưng cái nóng đó cũng không bằng bầu không khí giữa hai người.Xe đỗ bên kia đường nên cả hai phải đi bộ qua. Ninh đi trước, bước chân dằn mạnh. Dương lẽo đẽo phía sau vài bước, ba lô trĩu nặng một bên vai. Không ai chịu mở lời trước.Đến khi dừng lại ở góc đường đợi đèn đỏ, Ninh mới quay sang.“Em có biết anh bực nhất chỗ nào không?”“Chỗ nào?”“Chỗ em coi cái điện thoại còn quan trọng hơn cả anh. Ăn chung với nhau cũng không ra hồn.”Dương siết quai balo, mắt nhìn thẳng sang hướng khác. “Em bận thật, đâu phải cố tình bỏ mặc anh.”“Bận? Lúc nào cũng “bận”. Anh đi làm cả buổi, chỉ mong có bữa cơm tử tế với em, mà em cũng không dành nổi cho anh mười phút.”Đèn đỏ còn mười giây. Tiếng xe máy rì rầm xung quanh, tiếng còi inh ỏi, mà hai người đứng đó như trong cái vòng riêng, không quan tâm đến ai.Dương quay lại, lần này không né tránh.“Vậy anh muốn gì? Muốn em bỏ hết mọi thứ, chỉ ngồi nhìn anh ăn cơm thôi hả?”Ninh đáp gọn, dằn từng chữ.
“Anh muốn em nhìn anh. Không phải cái điện thoại. Anh chỉ muốn em tôn trọng anh một chút. Bữa cơm với nhau mà còn không giữ được, thì cái gì giữ được?”Câu nói ấy như xé toạc ra, khiến Dương nghẹn họng. Đèn xanh bật, người ta phóng ào ạt, chen lấn nhau đi qua. Chỉ còn hai người vẫn đứng yên.Dương cuối cùng cười nhạt, giọng run nhưng gằn xuống.“Nếu chỉ vì một bữa cơm mà anh nghĩ tụi mình không giữ được, vậy chắc em… không còn gì để nói nữa.”Không đợi Ninh phản ứng, em bước nhanh qua đường, lẫn vào dòng người, chẳng thèm để anh chở về trường nữa.Ninh khựng lại, bàn tay nắm chặt chìa khoá đến đau buốt. Anh nuốt ực xuống, nhưng cục tức nghẹn trong cổ cứ không chịu trôi._____Chiều tối, căn hộ im ắng. Dương học xong, tự lủi thủi về nhà, mở cửa bước vào chỉ thấy căn phòng lạnh tanh.Balo vứt xuống ghế, em ngồi thừ một lúc rồi đứng dậy thay đồ. Trong tủ lạnh chỉ có mấy hộp sữa và ít rau, cơm chiều không ai nấu.Dương lục tủ lấy gói mì, nấu tạm cho đỡ đói. Mì sôi ùng ục, em bỏ thêm quả trứng thả vô, ngồi chống cằm nhìn bát mì bốc khói. Ăn một mình thấy chẳng có mùi vị gì, húp được vài muỗng đã chán.“Ừm… dở ẹc… giá mà có ai gắp thêm miếng thịt bỏ vô cho thì ngon biết mấy…”Ăn được vài đũa mới phát hiện… quên chưa bỏ gói bột nêm. Dương ngồi đờ mặt, gõ gõ đũa vào tô, tự chửi mình: “Ngu dữ… hay trời phạt?”Kim đồng hồ nhích qua bảy giờ, căn hộ vẫn vắng. Dương chống cằm nhìn ra ban công, đầu óc lại quay về cảnh quán cơm ban trưa. Cái ánh mắt Ninh lúc đó… lạnh hơn cả giọng nói.Nghĩ kỹ lại, đúng là em cũng có lỗi. Ăn uống với nhau mà cứ lo lướt điện thoại, bảo sao anh bực. Nghĩ tới cảnh anh đặt đũa xuống, ánh mắt chán nản nhìn mình, trong lòng Dương bỗng cấn cấn, vừa hối hận vừa thấy buồn.Em khẽ siết gối, thở dài, môi mím lại. Muốn nhắn tin xin lỗi, nhưng ngón tay cứ gõ rồi xóa, gõ rồi xóa. Nói một câu “Anh ơi về đi” dễ thôi… mà nói ra thì còn gì là sĩ diện nữa.Cái màn hình trắng trơn cứ như đang chọc tức mình. Em bực quá quăng cái điện thoại xuống bàn, nhưng hai giây sau đã nhặt lên, lau lau coi có trầy không.Dương ngả người ra ghế, vùi mặt vào gối, lẩm bẩm nho nhỏ.“Biết lỗi rồi… nhưng ai thèm nhắn trước chứ.”Hết thở dài, lăn lộn tới lui, xong lại gào nhỏ một câu nghe chán đời hết sức.“Ờ thì lỗi của em… Nhưng mà anh cũng làm quá chứ bộ…”Rồi chưa kịp gào thêm, bụng lại réo “ọc” một phát. Bạn nhỏ nhìn bát mì nguội ngắt trên bàn, gắp đại một đũa cho có lệ. Ăn một mình chán thật, vừa nhạt vừa tức.Nhai được mấy sợi, em lầm bầm tiếp.“Anh không về thì thôi… em cũng chẳng thèm đợi đâu. Thiệt luôn á.”Nói vậy mà tay thì cứ ôm điện thoại, liếc màn hình coi nó có rung lên không. Đợi mười phút, mười lăm phút… vẫn im lìm. Em gục đầu xuống gối, giọng ấm ức mà nghe rõ bướng.“Thiệt, nghĩ lại càng tức. Người ta mới sai có chút xíu mà làm như động đất không bằng… ghét vậy trời.”Không biết Bùi Anh Ninh đang ở đâu thì về nhanh về gấp đi nha, chứ bạn nhỏ nằm nhà là đang bất mãn lắm rồi đó. Lỗ tai nãy giờ có ngứa, mũi có hắt xì liên tục chưa mà không thấy vác mặt về dỗ người ta đi chứ!!!
**********************************Tính chữa lành mà giờ thành chữa rách vết thương lun òi 🥲Cmt đi cho Sốp vui xíu nha 🥺
15/09/2025 ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me