Chuyen Nha Potter Va Snape
---🌙1. Khi Harry trằn trọc không chịu ngủ, bắt Snape kể chuyện cổ tích kiểu "thầy giáo kể truyện đêm khuya"Harry cựa quậy trong chăn, mắt mở thao láo, bĩu môi nhìn Snape đang đọc sách.> Harry (giọng mè nheo):
“Chồng ơi… em không ngủ được… kể chuyện cho em đi…”
Snape đặt sách xuống, thở dài nhẹ như gió.> Snape:
“Không phải hôm qua em đã bắt anh kể chuyện về ‘Hoàng tử Gấu bông và Cậu bé hay khóc’ rồi à?”
> Harry (giọng buồn buồn):
“Thì hôm nay kể phần tiếp theo…”
Snape kéo cậu vào lòng, tay vỗ mông nhè nhẹ.> Snape (giọng trầm, mũi khẽ hôn vào tóc):
“Ngày xửa ngày xưa… cậu bé kia lại giận dỗi vì hoàng tử Gấu bông dám ăn phần bánh kem cuối cùng mà không hỏi. Cậu bé ấy bỏ lên giường, trùm chăn, không chịu hôn chồng ngủ. Gấu bông rất buồn, thế là anh ta… kéo bé ra, bế lên đùi, vỗ mông từng cái một…”
Harry khúc khích cười trong ngực Snape, tay siết lấy áo chồng.> Harry:
“Em biết chuyện cổ tích này quen quen…”
> Snape (cười khẽ):
“Quen vì mỗi tối em đều là nhân vật chính.”
---💤2. Khi Harry gắt ngủ, nhưng không chịu đi ngủHarry uể oải nằm sấp, tay gối lên mâm bánh mì nướng, đầu gật lên gật xuống.> Snape:
“Bé, lên giường. Em đang ngủ gục lên đồ ăn đấy.”
> Harry (giọng lè nhè):
“Không. Em còn… còn… còn chưa ăn… miếng cuối…”
Snape thở dài, bế vợ dậy như bế mèo, tay vỗ nhẹ lên mông.> Snape:
“Lúc ngủ em còn cố nhai bánh thì chết nghẹn à? Lên giường. Mau.”
> Harry (nằm lười trong tay chồng):
“Không ư ư… bế thì bế đi… nhưng cho em gối mềm nha…”
Snape đặt cậu lên giường, đắp chăn kín cổ, tay vẫn nhịp nhàng vỗ vào mông mềm mại của vợ.> Snape (giọng thấp, dịu đến buồn ngủ):
“Ngủ đi, bé con. Anh đang ở đây. Sáng mai dậy anh pha trà, bánh chuối nướng, và đấm lưng cho em.”
> Harry (ngái ngủ):
“Còn… vỗ mông nữa không…”
> Snape (khẽ cười):
“Vẫn đang vỗ mà, bé của anh.”
---💕3. Khi Harry vừa giận vừa mệt, ôm gối nằm quay lưng> Harry (nằm quay mặt vô tường, giọng đay nghiến):
“Đừng tưởng em quên vụ anh dám không trả lời tin nhắn 'em nhớ anh' trưa nay! Mặc kệ, em giận.”
Snape lặng lẽ bước đến, không nói gì, leo lên giường, kéo cậu vào lòng như ôm thú nhồi bông. Một tay luồn dưới cổ, tay kia vỗ nhẹ lên mông, nhịp chậm rãi như ru trẻ.> Snape (thì thầm, giọng khàn khàn):
“Xin lỗi. Lúc đó anh đang bận… nghĩ cách làm bánh chanh tặng em. Không đủ nguyên liệu. Anh phải đi tận chợ Phù Thủy.”
> Harry (vẫn phụng phịu):
“Cũng không có bánh đâu…”
> Snape:
“Có. Trong túi áo choàng anh đấy. Nhưng em đang giận nên anh đợi mai mới cho.”
> Harry (quay đầu lại, nhỏ giọng):
“Em hết giận rồi…”
Snape cười nhẹ, hôn lên trán, tay vẫn vỗ mông như máy ru tự động.> Snape:
“Vợ giận đáng yêu thiệt. Nhưng ngủ đi, để mai ăn bánh.”
---🌧️4. Khi trời mưa và Harry thấy buồn không rõ lý do> Harry (nằm cuộn tròn):
“Em không biết tại sao nhưng em thấy buồn quá… như kiểu… chẳng ai yêu em hết…”
Snape im lặng. Rồi anh nằm xuống, kéo cậu vào lòng, tay quấn trọn eo, mặt áp vào cổ vợ.> Snape (rất nhẹ nhàng):
“Ai không yêu em thì mặc kệ. Nhưng anh yêu. Elias yêu. Cả Hogwarts chắc phát rồ vì em. Dumbledore còn lén vẽ tranh em ngủ đấy.”
> Harry:
“…Dumbledore hả?!”
> Snape:
“Bé, đừng chuyển chủ đề. Ngủ đi. Mưa rồi. Anh vỗ em ngủ nha.”
Snape vỗ nhè nhẹ vào mông vợ, như thể đang ru một đứa trẻ không tên, vừa buồn vừa cần được ôm.> Harry:
“Vỗ như vậy… giống em bé…”
> Snape:
“Vì em là bé của anh. Cục cưng bướng bỉnh nhưng đáng yêu.”
> Harry (lầm bầm, mắt dần khép lại):
“Em… là bé thiệt luôn…”
---🧸5. Khi Harry giận dỗi vì không được ngủ cùng Snape (Snape đang làm việc muộn)> Harry (đứng giữa cửa phòng làm việc):
“Anh ngủ ngoài sofa à?”
> Snape (không ngẩng lên):
“Anh đang làm potion. Em ngủ trước đi.”
> Harry (môi cong lên):
“Em không ngủ được khi không có anh bên cạnh.”
Một lúc sau… Snape gõ cửa phòng, bước vào, trên tay vẫn cầm cuốn sách công thức, ngồi xuống giường. Harry nằm quay mặt vào tường, không thèm chào.Snape đặt sách xuống, kéo Harry vào lòng từ phía sau, tay đỡ lấy mông, vỗ nhẹ theo nhịp quen thuộc.> Snape (thì thầm bên tai):
“Xin lỗi vì để em đợi. Bé hư không ngủ đúng giờ thì bị vỗ mông gấp đôi nha.”
> Harry (giọng lí nhí):
“Không phải em hư… là em nhớ chồng quá…”
> Snape:
“Anh cũng nhớ em. Nằm yên nào, vỗ mông tới khi ngủ nhé.”
> Harry:
“Ngủ rồi anh nhớ ôm chặt nha…”
> Snape (hôn vào cổ):
“Lúc nào mà không ôm. Vợ của anh – ôm cả đời.”
----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me