TruyenFull.Me

Chuyen Nha Potter Va Snape

THẢM KỊCH DONUT ĐẦU CHIỀU

Chiều yên bình ở nhà Ron, không gian rộn ràng tiếng cười.

Harry Potter – cựu cứu tinh thế giới phù thủy, hiện tại là công chúa nhỏ chuyên mặc áo ngủ ngắn và ôm donut đi khoe, vừa lăng xăng chạy quanh phòng khách, tay ôm chiếc hộp xinh xinh.

“Ron nè~ bồ nhìn đi, chồng tớ mua donut cho tớ đó! Mới ra lò ở Hogsmeade luôn nha! Socola rắc cốm cầu vồng! Tớ là người đầu tiên được ăn đó!”


Ron đang ăn mì tôm, hất tóc ra sau như ngôi sao:

“Ờ ha, chồng chiều dữ... Còn tớ thì Hermione mua cho cây xúc xích... Hừm... không bằng.”


Hermione liếc Ron như muốn ném sách vào mặt.

Harry cười toe, ôm hộp bánh, hạnh phúc không lời. Vừa thơm vừa đẹp vừa có tình yêu Snape trong đó nữa!

Rồi... một giọng nói xuất hiện:

“Ôi... Donut xịn thế…”


Draco Malfoy, quần là áo lượt, tóc chải mượt như vuốt keo, từ đâu hiện ra sau lưng Harry.

“Tớ đang giảm cân mà đói quá. Cho tớ... cắn một miếng nhỏ thôi nha? Nhỏ xíu xíu thôi. Một miếng gọi là... tượng trưng tinh thần bạn bè...”


Harry ngập ngừng, ôm hộp bánh sát vào ngực:

“Ừm… bồ hứa là một miếng thôi nha... Tớ chưa cắn miếng nào luôn á...”


“Tất nhiên, tất nhiên! Tớ đâu phải người thiếu đạo đức đâu!”


Và rồi...

CẠP!!! – Draco ngoạm nguyên cái bánh, nuốt cái ực, rồi trả lại cái hộp trống trơn cho Harry, cười hề hề.

“Cảm ơn nghen! Tớ chạy trước kẻo hấp thụ kịp!”
“SHHHH—” (tiếng chân chạy tốc độ ánh sáng)


Harry đứng hình.
Tay run run nhìn cái hộp không.
Miệng méo xệch như con mèo bị ướt.
Rồi…

“Huhu... DONUT CỦA TỚOOOO!!!”


Tiếng khóc vang khắp nhà Ron, Harry vừa chạy vừa nức nở, nước mắt chảy như suối.

Ron: “Ủa gì vậy trời?”
Hermione: “...Thằng đó lại cạp hết đồ người khác rồi.”

Cảnh sau đó…

Cửa phòng Snape bật mở cái "rầm" – Harry xông vào như bão tố, ôm lấy Snape đang ngồi đọc sách.

“SEV!!! Huhuhu!!! DONUT CỦA EM!!!”


Snape ngẩng lên:

“...Donut nào?”


“Cái donut anh mua cho em đóoooo!!! Nó bị Draco ăn mất rồi!!! Em còn chưa kịp nhìn nó thiệt kỹ nữaaa… huhu…”


Harry vừa gào vừa dụi đầu vào ngực chồng, nước mắt nước mũi lem nhem cả áo.

Snape siết nhẹ vai vợ, môi giật giật, cố kiềm chế cơn thịnh nộ của một người chồng vừa thấy vợ bị "cướp mất đồ ăn yêu quý".

“Lại đây... ngoan... để anh dỗ.”


Và rồi, giữa tiếng sụt sịt, Snape vỗ nhẹ vào mông Harry mấy cái như dỗ trẻ con:

“Nín đi. Bảo bối ngoan. Có ai dám làm vợ anh khóc đâu chứ?”
"Bộp bộp bộp—"


Harry vẫn sụt sùi, dụi mặt vào ngực Snape như mèo con.

“Em chỉ muốn khoe cái donut… mà nó cạp hết rồi… còn chạy nữa… hic… hức… giờ em đói lắm luôn á!”


Snape siết chặt tay, ánh mắt tối lại:

“Malfoy… gan hắn lớn lắm rồi.”


Trong khi đó, ở phòng khách nhà Ron…

Draco đang nằm dài trên ghế, tay xoa bụng, miệng lẩm bẩm:

“Hừm, thật ra cũng hơi dai… Nhưng mà thôi kệ, còn hơn nhịn đói.”


Thì bỗng... đèn tắt phụt. Không khí lạnh toát.

Draco ngồi bật dậy.

“Ai đấy…? Ron?? Hermione??”


Một giọng nói thì thầm vang lên sát gáy:

“Dám cạp donut của vợ tôi hả, Malfoy…?”


Draco quay ngoắt lại – Snape đứng đó, áo choàng bay lồng lộng, ánh mắt tóe lửa, tay lăm lăm đũa phép.

“Tui... tui giảm cân mà đói quá thôi mà!!!”


Snape không đáp.
Chỉ giơ tờ giấy: "Donut đã mất – Hãy chuẩn bị nhận phạt."

Harry ngồi trong lòng Snape, vẫn thút thít, vừa được Snape lau mặt, vừa được bón thìa kem vani xoa dịu tâm hồn.

Snape trầm giọng:

“Ngày mai anh sẽ cho em ba hộp donut. Riêng cái Malfoy… anh sẽ để nó nhớ suốt đời…”


----


Đêm đó, Hogwarts yên tĩnh.

Snape đang ngủ rất say, tay vẫn ôm lấy Harry – cục cưng bé bỏng hay lăn lộn của anh.
Mọi chuyện tưởng sẽ yên bình…

Cho đến khi…

"KHÔÔÔÔÔÔÔNGGGG——!!!!"


Snape bật dậy. Tay Harry vung lên trong giấc mơ, chân đạp trúng mông chồng, miệng thì gào lên khóc như bị ném vô lò bánh.

“Huhu… cái bánh… cái bánh socola cốm cầu vồng của emmm… nó… nó bị ai đó CẮN MẤT MỘT NỬAAA!!!!”
“Hic hic… nó còn chưa được gọi tên… chưa được chụp ảnh… nó mất rồi…”


Snape: “...Lạy Merlin.”
Snape dụi mắt, kéo vợ ôm chặt lại, thì Harry đã bò lên người chồng, ôm cổ khóc ướt cả áo ngủ.

“Anh phải đòi lại công bằng cho cái bánh đó… huhu… đừng để nó ra đi vô danh…”


Snape nghiêm túc như xử án giết người.

“Được rồi. Em bình tĩnh lại. Để anh... xử lý.”


Nhưng Harry không nín.

“Khôngggg... em bị ám ảnh! Em thấy nó bị cạp trước mặt em! Miệng của Malfoy mở ra, răng hắn trắng sáng, ánh đèn chiếu vào cái bánh tròn trịa… rồi CHOMP!!! Cắn một phát!!!”


“Huhuhuhuhuhuhuhuhu——!!!!!!!”


Snape không còn cách nào khác… đành bế Harry lên đùi, vỗ mông nhẹ nhàng như ru con.

“Bộp… bộp… bộp…”
“Ngoan nào. Anh ở đây. Donut chỉ là giấc mơ. Không ai cắn nó nữa đâu…”
“Bộp… bộp… bộp…”


Harry rúc vào cổ chồng, nhưng nước mắt vẫn ròng ròng.

“Anh ơi, anh có thể… đúc tượng cái donut không? Em muốn tưởng niệm nó…”


“Em sẽ gọi nó là: ‘Đứa con thơm lừng đã ra đi trong tức tưởi.’”


Snape thở dài, tay vẫn kiên trì vỗ mông từng nhịp.

“Được. Anh sẽ thuê điêu khắc gia. Sẽ dựng tượng bánh socola cầu vồng cao 3 mét giữa sân trường.”


Gần sáng…

Elias gõ cửa phòng, mặt ngái ngủ:

“Con nghe tiếng bố khóc…”


Snape mở hé cửa, vẫn bế Harry trong tay như công chúa ngủ mê.

“Không sao. Bố con... mơ thấy bánh bị cắn.”


Elias: “...Vậy là phải vỗ mông tới sáng?”

Snape: “Ừ. Thử sống với người như vậy đi, rồi con sẽ hiểu lòng kiên nhẫn là gì.”

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me