Chuyen Nha Potter Va Snape
---💍 TÂN HÔN LẦN THỨ 1002 💍(Kỷ niệm 10 năm kết hôn của Harry & Snape)---Hogwarts giữa đêm khuya.
Tầng hầm giáo sư độc dược im lìm như bao năm trước – trừ một điều: hôm nay, Harry Potter và Severus Snape chính thức kỷ niệm 10 năm ngày cưới.Và như mọi năm, Harry nhất định đòi làm lễ “tân hôn lại”.Snape ban đầu gắt: “Thêm lần nữa là em đã tân hôn 1002 lần rồi đấy, đồ phiền phức.”Nhưng rồi vẫn lẳng lặng dọn giường, rải thảo dược lên gối, cắm cây nến đen yêu thích của Harry ở đầu giường – cậu từng nói nó “thơm như mùi áo choàng của chồng.”Harry bước vào phòng, tay ôm bó hoa tự bẻ trong vườn thảo dược của Snape, đầu đội vương miện bằng… thìa bạc đánh cắp từ phòng ăn.“Em đến để cưới chồng lần thứ 1002 đây!” – Cậu reo lên, lao vào lòng Snape.Snape nhìn lên trời: “Và anh lần thứ 1002 tự hỏi vì sao mình vẫn chưa giam em vào tầng hầm.”Harry bẹo má chồng: “Vì chồng yêu em khùng điên luôn đó chớ gì~”Snape không nói gì.
Anh chỉ ôm lấy cậu – thật chặt. Bàn tay lướt qua sống lưng cậu, dừng lại nơi vết sẹo năm xưa Voldemort để lại.“Đã 10 năm rồi mà em vẫn trẻ con như vậy.”
“Và anh vẫn đáng yêu như vậy,” Harry chớp mắt. “Chồng à…”“…Ừ?”
“…Mình chơi lại trò cưới nha. Em bước từ cửa vào, anh chờ em ở giường. Anh phải đứng nghiêm, tay cầm bó hoa, mặt lạnh tanh nha, để em run y như đêm đầu.”Snape cứng đờ: “Em tưởng đây là trò chơi hả, Potter?”“Không, đây là hôn lễ! Trang trọng!” – Harry hét lên, chạy ra ngoài, rồi… diễn lại từ đầu.Và Snape – giáo sư đáng kính, từng là điệp viên hai mang, từng cứu thế giới – đang đứng giữa phòng ngủ, tay cầm bó hoa, mặt nghiêm trang, mắt liếc qua đống nến trái tim mà Harry đã “bày biện cho lãng mạn.”Harry bước vào, tay cầm gối, lẩm nhẩm:
“Chú rể Severus Snape… có đồng ý lấy Harry James Potter làm vợ – lần thứ 1002 – cho đến khi một trong hai người hóa thành thây khô…?”Snape: “Đồng ý.”
Harry: “Đồng ý quá dễ vậy chớ, chồng không cảm động gì hết hả?”
Snape (nghiêng đầu nhìn Harry từ đầu đến chân, môi nhếch): “Đồng ý vì em mặc đúng áo choàng anh thích. Và vì anh biết, nếu không đồng ý, tối nay em sẽ khóc đến 3 giờ sáng.”Cả hai cùng ngã xuống giường.
Harry rúc vào ngực Snape, tay chọc chọc vào mép áo ngủ chồng:“Chồng à… mình... mần chuyện vợ chồng không?”Snape nhướng mày: “Lễ cưới mà em biến thành thứ tầm thường vậy hả?”
Harry bật cười: “Không có tầm thường! Đây là truyền thống!”Snape: “Đây là truyền thống của riêng em, đồ phiền phức.”“Ờ, truyền thống vợ chồng là chuyện của vợ chồng. Vậy thì…”Harry không nói nữa. Mắt lấp lánh, môi kề sát má Snape, thì thầm:“Đêm nay… em không muốn làm người hùng. Em chỉ muốn làm người của anh thôi.”----Và đêm hôm đó…
Trên giường tầng hầm, ánh nến mờ ảo soi sáng hai thân thể quấn lấy nhau,
Một người thì thầm “Sev… em yêu anh,”
Một người chỉ đáp bằng cái siết chặt và đôi môi chạm nhẹ lên trán:“Anh biết. Và anh sẽ còn cưới em lần thứ 2000 nếu cần.”Ở đâu đó trên hành lang, Elias – con trai của hai người – thở dài, gõ gõ lên vách tường:“Lần thứ 1002 mà vẫn rên to như lần đầu. Trời ơi con muốn dọn nhà.”Ron – đang đi ngang – vỗ vai thằng nhỏ:
“Chú hiểu. Nhưng bố con là Harry Potter. Cam chịu đi.”---HẾT
(…cho đến lần tân hôn thứ 1003…)---Tôi thích H
Nhưng Không Biết Viết H
Tầng hầm giáo sư độc dược im lìm như bao năm trước – trừ một điều: hôm nay, Harry Potter và Severus Snape chính thức kỷ niệm 10 năm ngày cưới.Và như mọi năm, Harry nhất định đòi làm lễ “tân hôn lại”.Snape ban đầu gắt: “Thêm lần nữa là em đã tân hôn 1002 lần rồi đấy, đồ phiền phức.”Nhưng rồi vẫn lẳng lặng dọn giường, rải thảo dược lên gối, cắm cây nến đen yêu thích của Harry ở đầu giường – cậu từng nói nó “thơm như mùi áo choàng của chồng.”Harry bước vào phòng, tay ôm bó hoa tự bẻ trong vườn thảo dược của Snape, đầu đội vương miện bằng… thìa bạc đánh cắp từ phòng ăn.“Em đến để cưới chồng lần thứ 1002 đây!” – Cậu reo lên, lao vào lòng Snape.Snape nhìn lên trời: “Và anh lần thứ 1002 tự hỏi vì sao mình vẫn chưa giam em vào tầng hầm.”Harry bẹo má chồng: “Vì chồng yêu em khùng điên luôn đó chớ gì~”Snape không nói gì.
Anh chỉ ôm lấy cậu – thật chặt. Bàn tay lướt qua sống lưng cậu, dừng lại nơi vết sẹo năm xưa Voldemort để lại.“Đã 10 năm rồi mà em vẫn trẻ con như vậy.”
“Và anh vẫn đáng yêu như vậy,” Harry chớp mắt. “Chồng à…”“…Ừ?”
“…Mình chơi lại trò cưới nha. Em bước từ cửa vào, anh chờ em ở giường. Anh phải đứng nghiêm, tay cầm bó hoa, mặt lạnh tanh nha, để em run y như đêm đầu.”Snape cứng đờ: “Em tưởng đây là trò chơi hả, Potter?”“Không, đây là hôn lễ! Trang trọng!” – Harry hét lên, chạy ra ngoài, rồi… diễn lại từ đầu.Và Snape – giáo sư đáng kính, từng là điệp viên hai mang, từng cứu thế giới – đang đứng giữa phòng ngủ, tay cầm bó hoa, mặt nghiêm trang, mắt liếc qua đống nến trái tim mà Harry đã “bày biện cho lãng mạn.”Harry bước vào, tay cầm gối, lẩm nhẩm:
“Chú rể Severus Snape… có đồng ý lấy Harry James Potter làm vợ – lần thứ 1002 – cho đến khi một trong hai người hóa thành thây khô…?”Snape: “Đồng ý.”
Harry: “Đồng ý quá dễ vậy chớ, chồng không cảm động gì hết hả?”
Snape (nghiêng đầu nhìn Harry từ đầu đến chân, môi nhếch): “Đồng ý vì em mặc đúng áo choàng anh thích. Và vì anh biết, nếu không đồng ý, tối nay em sẽ khóc đến 3 giờ sáng.”Cả hai cùng ngã xuống giường.
Harry rúc vào ngực Snape, tay chọc chọc vào mép áo ngủ chồng:“Chồng à… mình... mần chuyện vợ chồng không?”Snape nhướng mày: “Lễ cưới mà em biến thành thứ tầm thường vậy hả?”
Harry bật cười: “Không có tầm thường! Đây là truyền thống!”Snape: “Đây là truyền thống của riêng em, đồ phiền phức.”“Ờ, truyền thống vợ chồng là chuyện của vợ chồng. Vậy thì…”Harry không nói nữa. Mắt lấp lánh, môi kề sát má Snape, thì thầm:“Đêm nay… em không muốn làm người hùng. Em chỉ muốn làm người của anh thôi.”----Và đêm hôm đó…
Trên giường tầng hầm, ánh nến mờ ảo soi sáng hai thân thể quấn lấy nhau,
Một người thì thầm “Sev… em yêu anh,”
Một người chỉ đáp bằng cái siết chặt và đôi môi chạm nhẹ lên trán:“Anh biết. Và anh sẽ còn cưới em lần thứ 2000 nếu cần.”Ở đâu đó trên hành lang, Elias – con trai của hai người – thở dài, gõ gõ lên vách tường:“Lần thứ 1002 mà vẫn rên to như lần đầu. Trời ơi con muốn dọn nhà.”Ron – đang đi ngang – vỗ vai thằng nhỏ:
“Chú hiểu. Nhưng bố con là Harry Potter. Cam chịu đi.”---HẾT
(…cho đến lần tân hôn thứ 1003…)---Tôi thích H
Nhưng Không Biết Viết H
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me