Chuyen Thang Chuc Cua Lala
Phần 24: Dạy xong đồ đệ sư phụ chết đói Liszt đã có lời với Lý Văn Hoá và Vương Hồng, bảo họ chỉ dẫn cho La La trong công việc. Còn về thu xếp chi tiết như phải mất bao nhiêu thời gian, mục tiêu tập huấn đạt đến mức nào, học gì trước học gì sau... Liszt đã quen làm cấp trên vẩy tay, tuyệt nhiên không hề có ý muốn thảo luận cụ thể với họ, cũng không bảo họ làm bản kế hoạch cho ông xem.
Như vậy là khổ cho La La rồi, một người mới, hoàn toàn không có đường hướng, đến cả đặt câu hỏi cũng không biết đặt thế nào. Vương Hồng vốn dĩ không muốn dạy La La, Liszt không đưa ra mục tiêu và yêu cầu tập huấn, anh ta sung sướng thừa cơ làm rối cô.
Vương Hồng cho chuyên viên dưới quyền Lôi Ân giới thiệu qua với La La kết cấu lương của các vị trí mà HR khu vực phụ trách tuyển người, còn cả chế độ phúc lợi cơ bản của công ty, không đến một tiếng đồng hồ đã xem làm hoàn thành tập huấn cho La La ở bộ phận lương.
Lôi Ân giảng xong, lịch sự hỏi La La còn có chỗ nào cần anh ta giảng thêm không, La La vừa nhận việc HR, vấn đề còn chưa có mà hỏi, gượng hỏi vài câu, Lôi Ân đã được Vương Hồng bảo trước, toàn trả lời là nội dung thuộc diện bảo mật, không cho cô biết được, cuối cùng La La đành nói tạm thời chưa có thắc mắc gì.
Vừa đúng lúc công ty có hệ thống HR CITYRAY mới, La La rất muốn học liền hỏi Vương Hồng là người phụ trách hạng mục này, bao giờ có thể cho nhà cung cấp đến tập huấn.
Vương Hồng nhỏ nhen nói: "La La, hệ thống này việc thường ngày của cô không cần dùng đến đâu, không liên quan gì đến việc của cô hết, cô không cần học đâu." Một câu nói khoá luôn La La ngoài cửa, La La trong lòng rất khó chịu mà lại không nói gì được.
Từ sau khi La La được thăng chức làm giám đốc, cô càng muốn học về HR thì Vương Hồng càng cảnh giác với cô, đặc biệt là phải lúc cô muốn học những nội dung về lương và phúc lợi và Vương Hồng không nén được cảm giác ghét bỏ.
Trước khi Vương Hồng vào DB, phần lớn thời gian anh làm việc ở các công ty nhỏ và vừa, trưởng thành khá vất vả, trước đây anh muốn học hỏi từ đồng nghiệp một chút cũng không dễ dàng gì, đừng nói đến chuyện người ta chủ động dạy anh, không tính cách cản trở anh học đã là tốt rồi. Giờ cô La La này thì sướng rồi, hôm nay hỏi cái này, ngày mai hỏi cái khác, cứ như là dạy cô ta làm HR là trách nhiệm mà giám đốc HR khác phải tận tâm tận lực làm không bằng, không hiểu gì quy tắc dạy xong đồ đệ thì sư phụ chết đói sao?
Vương Hồng cảm thấy Lý Văn Hoá là ví dụ rõ ràng, bây giờ anh ta dắt La La đi tuyển người suốt ngày, chờ vài tháng nữa, La La tiếp quản việc là cướp địa bàn của anh ta thôi. Dù rằng lương và phúc lợi không phải là việc học một hai năm là làm được nhưng Vương Hồng vẫn không chịu dạy La La, anh thường không thể tự bỏ được cảm giác rằng La La đột nhiên được thăng làm giám đốc hành chính nhân sự là quá dễ cho cô, cũng là không công bằng với những giám đốc HR khác phải từng bước từng bước đi lên, vì sao mà anh laịi phải thêm móng thêm ngói cho cái sự trưởng thành của cá nhân cô ta chứ!
Vì vậy, sau khi La La đề nghị muốn biết hệ thống phần mềm HR mới của công ty, Vương Hồng ngay lập tức lén dặn Lôi Ân: "Không cần mở quyền dùng hệ thống cho HR khu vực, nếu không sẽ có quá nhiều người có thể vào hệ thống, không tốt cho bảo hộ hệ thống. Sau này đội của La La có nhu cầu lấy ra hoặc cho bất kỳ tư liệu nào vào hệ thống đều phải điền đơn đưa cậu, được tôi phê chuẩn rồi thì toàn bộ do cậu xử lý."
Lôi Ân khó xử, nói: "Thế thì lượng công việc ở chỗ chúng ta đây sẽ rất lớn."
Vương Hồng lớn tiếng: "Tôi thà phiền công ty thuê nhân viên tạm thời đến cho cậu, chỉ cần kín miệng, biết lưu dữ liệu vào máy tính là được, người như thế rẻ lắm."
Bên Lý Văn Hoá cũng không có phương án tập huân cụ thể cho La La, được cái con người La La không làm Lý Văn Hoá thấy ghét, tiện thể dạy cô là việc không có gì nghiêm trọng với Lý Văn Hoá.
La La cảm thấy Lý Văn Hoá không mang bụng cảnh giác với mình như Vương Hồng liền hỏi anh ta, cô giờ muốn học dùng một hệ thống HR thì nên chọn chương trình học nào.
Lý Văn Hoá cho cô một ý kiến tử tế, anh ta nói bộ Lao động bảo hiểm xã hội quốc gia mỗi năm tổ chức hai kỳ thi lấy tư cách chuyên viên nhân lực, chương trình tập huấn cho các kỳ thi này rất hợp với cô.
La La đề xuất với Liszt việc dự tập huấn, Liszt không cho rằng kỳ tập huấn này có tác dụng gì lớn, ông nói: "La La, thực ra cô chỉ có thể học được mười phần trăm kiến thức từ chương trình tập huấn, còn có khoảng hai mươi phần trăm học được từ những người đã có kinh nghiệm, bảy mươi phần trăm còn lại đều từ on job trainning (học từ thực tiễn). Con số thống kê này cho thấy thực tiễn mới là con đường học tập quan trọng nhất, đây cũng là lý do để khi chúng ta tuyển người thì kinh nghiệm làm việc của người dự tuyển được xem xét kỹ nhất."
Nói thì nói vậy, La La đã muốn học thì Liszt liền sảng khoái phê chuẩn học phí.
Sâu trong lòng La La, đến cả với cống hiến của Lý Văn Hoá cô cuãng không hài lòng, cô nhìn ra những chỉ dẫn của Lý Văn Hoá cho mình phần lớn có tính chất thuận tiện, chưa gọi là có hệ thống cơ cấu được. Cô quyết định vờ mượn cớ cảm ơn, cũng là để cổ vũ hai vị peers (đồng cấp), lại tạo cho họ thêm áp lực để được giúp đỡ nhiều hơn nữa.
Để tách biệt những công lao của Vương Hồng và Lý Văn Hoá với sự trưởng thành của cô, cũng là để thúc Vương Hồng và làm cho Lý Văn Hoá biết tiến triển của mình, La La viết báo cáo tổng kết, dùng e-mail gửi cho Liszt, đồng thời sao thêm ra gửi cho Vương Hồng và Lý Văn Hoá.
La La dùng một bảng biểu gọn gàng để viết báo cáo tổng kết này, trong bảng biểu chia bốn mục: mục đích học tập, nội dung học tập, facilitator (giúp đỡ, đẩy tiến lên), hiệu quả và tiến trình. Nói đơn giản là ai dạy được cô cái gì.
La La hiểu rõ báo cáo này gửi đi nhất định sẽ đắc tội với Vương Hồng, nhưng nếu như Vương Hồng không chịu giúp cô, thậm chí ra sức cản trở cô học hỏi thì cô thấy chỗ hại càng lớn.
Liszt xem báo cáo thì hiểu hai điều: một là La La tiến bộ thần tốc, hai là Vương Hồng không hề ngó ngàng gì đến La La.
Ông thầm gật đầu cho trí thông minh của La La, cũng cảm thấy hơi buồn cười trước sự phòng bị của Vương Hồng. Đồng thời ông cũng thấy bản báo cáo này của La La trong cách đối xử với Vương Hồng có mùi thúc ép.
Thân làm hổ đi xung trận thực thì không làm đại vương được rồi sói sẽ lười hay là cáo chịu khó. Liszt thấu hiểu cái lý này, không bình phẩm cụ thể về việc làm của mấy giám đốc dưới quyền mình, chỉ biểu dương chung chung tinh thần đoàn đội của mọi người.
Vương Hồng hơi xấu hổ, nhưng Liszt đã không gây áp lực cho anh, anh liền cười ha ha lớn tiếng khen bừa La La mấy câu, tiếp tục giả ngốc đến cùng, bản báo cáo này của La La toi công nện Vương Hồng hai roi mà chẳng được gì, anh ta thấy muốn làm gì thì làm. La La bó tay, nhớ lại Liszt đã nói với cô, bảy mươi phần trăm kiến thức và kinh nghiệm đạt được trong thực tiễn, chỉ còn trông vào bản thân thôi.
Hôm nay Liszt tuyển một giám đốc sản phẩm cho phòng thị trường tiêu thụ, La La đứng một bên học theo. Họ gặp tổng cộng bốn người dự tuyển, cuối cùng Liszt chọn ra hai người chuẩn bị giới thiệu đến phòng cần dùng người để phỏng vấn vòng hai.
La La để ý thấy Liszt đặt cho mỗi người một ký hiệu riêng, cô hiếu kỳ hỏi Lý Văn Hoá, liệu phòng cần người sẽ chọn ai? Lý Văn Hoá nói là B.
Theo La La nhìn nhận thì A ưu tú hơn B một chút, cô không hiểu liền hỏi Lý Văn Hoá vì sao là B chứ không phải A?
Lý Văn Hoá nói A và B đều tính là khớp với yêu cầu của chỗ làm, anh cảm thấy cuối cùng có khả năng chọn B vì theo như anh biết về tính cách của giám đốc phòng cần người, anh thấy giám đốc này sẽ dễ phối hợp với B hơn.
La La nghi hoặc: "Tôi cứ tưởng lúc tuyển người thì phải xét đến người dự tuyển và độ phù hợp với công việc kia."
Lý Văn Hoá chỉ bảo: "Ngoài hợp việc, người dự tuyển có hợp với chủ quản trực tiếp hay không cũng rất quan trọng. Có người dự tuyển hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của công việc nhưng lại rất không hợp tính của chủ quản trực tiếp, cúôi cùng thế nào cũng không làm được nữa. Ví dụ như giám đốc tài năng thâm sâu thế lực mạnh thì luôn luôn mong muốn tuyển người năng lực mạnh vào làm, cô chớ tìm cho họ người năng lực trung bình; có giám đốc thích quản lý thật tỉ mỉ, cô chớ tìm cho họ người không thích bị cấp trên quản quá chặt, nếu không về sau sẽ có mâu thuẫn giữa cấp trên cấp dưới; với giám đốc hay nóng ruột thì chớ tìm cho họ người chậm chạp; lại có không ít giám đốc mới được lên làm, khi tuyển người rất hay lo không biết họ có khống chế được người đó hay không, vì thế luôn hy vọng được dùng người hiền lành vâng lời, nếu cô tuyển cho họ người giỏi nhưng ghê gớm thì họ rất có thể sẽ khó làm việc với nhau."
La La nói: "Thế thì bản thân họ vốn là giám đốc mới, tuyển cho họ một lô người mới hiền lành, đến lúc làm không xong việc thì sao?"
Lý Văn Hoá nói: "Cái này phải xem tình hình trước mắt của đội họ dẫn dắt thôi, nếu đội của họ đã có nhiều người mới rồi thì phải khuyên giám đốc này, đều là người mới hiền lành nghe lời lại không có kinh nghiệm, lấy ai làm xong việc đây? Việc không xong thì cuối cùng bản thân họ cũng không giữ được cái ghế giám đốc này thôi."
La La thán phục nói: "Rõ rồi, anh Văn Hoá tài thật."
Lý Văn Hoá cười nói: "Tôi chai ra rồi, cứ thế thôi. Đúng là cô La La cuồng nhiệt, sẽ có thành tựu đấy. Từ hồi cô thăng chức, Kiệt Sinh hỏi tôi liệu có xin với Liszt thăng anh ta thành chuyên viên cao cấp không, tôi bảo anh ta La La được Hà Hảo Đức "khâm điển" cơ, hy vọng ở Liszt thì khỏi đi."
Anh ta nói hoàn toàn là sự thật, La La không biết đối đáp thế nào nữa chỉ còn nước cười ha ha.
Lý Văn Hoá được gọi là "hổ mặt cười", thường ngày rất biết hành xử, La La không rõ hôm nay anh ta công nhiên phê bình Liszt là ý làm sao.
Lý Văn Hoá vừa thu máy tính lại vừa nói: "Bận cả ngày rồi, La La, tôi mời cô ăn nhé."
La La vội nói: "Hôm nay tôi mời anh, gần đây phiền anh vất vả dạy tôi rất nhiều."
Lý Văn Hoá nói: "Tôi tình nguyện dạy cô mà."
Bên bàn ăn, Lý Văn Hoá nói: "La La này, tôi đúng là làm đến phát chán lên rồi. Có gì khó đi tìm lão Lis, từ trước đến nay đều không được lão giúp, không khéo còn bị dạy đời một mẻ, giờ tôi có khó đến đâu cũng không tìm lão, tự tìm cách giải quyết thôi. Lão chỉ coi trọng mảng lương, Vương Hồng như con lão, lão là bố Vương Hồng. La La ạ, cô làm ít lâu là hiểu lời tôi thôi."
Lý Văn Hoá nổi giận, nói không có tình có lý như thường ngày nữa, đầu đuôi hỗn độn, kể ra một đống tội lỗi của Liszt.
La La không tiện phát biểu ý kiến, cứ ngồi im, được cái Lý Văn Hoá cũng không hỏi ý kiến của cô, anh nói: "Khi có việc cần gặp sếp lớn, lão Lis từ trước đến nay trốn được là trốn, tự mình không ra mặt lại đẩy giám đốc dưới quyền đi gặp Hà Hảo Đức, Hà Tất Đắc. Làm giám đốc cho lão thì thứ việc khó xử như thế này không ít đâu nhé!"
La La không dám tiếp lời, để giấu ngượng đành rót rượu cho Lý Văn Hoá. Lý Văn Hoá uống một hơi cạn chén rồi lại nói tiếp: "Lão Lis của chúng ta này còn có đặc điểm việc rõ ràng theo chức trách phải do lão quyết thì toàn để giám đốc cấp dưới đi tìm các chủ nhiệm chẳng liên quan gì, đi hỏi ý kiến của người ta một vòng, cuối cùng được một quyết định tập thể, lão chuẩn bị để nếu có sai thì ít nhất cũng không phải ý của một mình lão, vì thế nên làm giám đốc chẳng khỏi mệt người mệt lòng đâu!"
La La vừa nghe Lý Văn Hoá kể tội Liszt, vừa suy xét xem có phải Lý Văn Hoá toi công kể cho cô những điều này không, cô nói thẳng luôn: "Văn Hoá, anh có dự tính gì à?"
Lý Văn Hoá cười: "Tôi thì dự tính gì được. Giống Liszt thôi, kiếm sống mà. Nói vậy, chẳng ai kiếm dữ bằng lão Liszt."
Chia tay Lý Văn Hoá rồi, La La xem đồng hồ, đã hơn mười giờ tối rồi, cô từ từ bước về phía đầu đường, chuẩn bị vẫy chiếc tắc xi về khách sạn.
Một chiếc Audi A6 màu đen chạy qua bên cô, cô liếc lái xe một cái trong vô thức, xe chạy rất chậm, trong ánh đèn đường nhập nhoạng cũng nhìn ra là một người đẹp, để một mớ tóc dài quăn.
La La không chú tâm, chờ xe chạy qua cô mới nhận ra đó là xe của Vương Vĩ.
Hai ngày nay Vương Vĩ về Bắc Kinh, xe của anh ta có ai lái nhỉ?
La La hùng hổ rút điện thoại ra gọi số của Vương Vĩ, Vương Vĩ vừa "Alo" một tiếng thì cô lại đột ngột nhớ ra người đẹp đó là ai rồi, cô lập tức cúp máy, trong giây lát tim đập thình thình.
Vương Vĩ gọi lại ngay, La La nhìn chữ "Vương Vĩ" sáng trên màn hình điện thoại, do dự mười giây mới nghe.
Vương Vĩ nói: "Vừa rồi cô gọi tôi à?"
La La chống chế: "Sơ ý ấn nhầm. Xin lỗi."
Vương Vĩ cũng không để ý, lại nói: "Sao chẳng nói gì đã tắt?"
La La nói bừa: "Tôi thấy muộn rồi sợ phiền anh."
Vương Vĩ quan tâm hỏi: "Cô vẫn chưa về khách sạn à?"
La La nói: "Đang chuẩn bị về."
Vương Vĩ nói giọng như đang dặn dò trẻ con: "Hết giờ làm thì về sớm, đừng ở suốt trong văn phòng."
La La ừ ừ.
Vương Vĩ ngờ vực: "Hay là Hà Hảo Đức lại one on one cho cô rồi!"
Tim La La đập loạn, cắt ngang: "Có xe đến rồi, tôi phải lên xe đây."
Vương Vĩ nói: "Được, thế thì cô đến khách sạn rồi lại gọi tôi nhé."
La La hừm hừm hà hà cúp máy.
Vương Vĩ đoán La La đã về đến khách sạn, tính thời gian cô tắm, lại chờ hồi lâu mà không thấy La La gọi lại, anh liền gọi, cô đã tắt máy. Vương Vĩ đắn đo một chút, quyết định gọi vào điện thoại phòng La La, nhưng máy chủ ở khách sạn báo với anh ta là khách dặn cần nghỉ, không nhận bất kỳ cuộc gọi nào.
Vương Vĩ đành chịu vậy, trong bụng mang một lô nghi vấn, anh không tin La La gọi sai số, thế thì cô có việc gì gọi anh? Tại sao về sau lại không chịu nói?
Như vậy là khổ cho La La rồi, một người mới, hoàn toàn không có đường hướng, đến cả đặt câu hỏi cũng không biết đặt thế nào. Vương Hồng vốn dĩ không muốn dạy La La, Liszt không đưa ra mục tiêu và yêu cầu tập huấn, anh ta sung sướng thừa cơ làm rối cô.
Vương Hồng cho chuyên viên dưới quyền Lôi Ân giới thiệu qua với La La kết cấu lương của các vị trí mà HR khu vực phụ trách tuyển người, còn cả chế độ phúc lợi cơ bản của công ty, không đến một tiếng đồng hồ đã xem làm hoàn thành tập huấn cho La La ở bộ phận lương.
Lôi Ân giảng xong, lịch sự hỏi La La còn có chỗ nào cần anh ta giảng thêm không, La La vừa nhận việc HR, vấn đề còn chưa có mà hỏi, gượng hỏi vài câu, Lôi Ân đã được Vương Hồng bảo trước, toàn trả lời là nội dung thuộc diện bảo mật, không cho cô biết được, cuối cùng La La đành nói tạm thời chưa có thắc mắc gì.
Vừa đúng lúc công ty có hệ thống HR CITYRAY mới, La La rất muốn học liền hỏi Vương Hồng là người phụ trách hạng mục này, bao giờ có thể cho nhà cung cấp đến tập huấn.
Vương Hồng nhỏ nhen nói: "La La, hệ thống này việc thường ngày của cô không cần dùng đến đâu, không liên quan gì đến việc của cô hết, cô không cần học đâu." Một câu nói khoá luôn La La ngoài cửa, La La trong lòng rất khó chịu mà lại không nói gì được.
Từ sau khi La La được thăng chức làm giám đốc, cô càng muốn học về HR thì Vương Hồng càng cảnh giác với cô, đặc biệt là phải lúc cô muốn học những nội dung về lương và phúc lợi và Vương Hồng không nén được cảm giác ghét bỏ.
Trước khi Vương Hồng vào DB, phần lớn thời gian anh làm việc ở các công ty nhỏ và vừa, trưởng thành khá vất vả, trước đây anh muốn học hỏi từ đồng nghiệp một chút cũng không dễ dàng gì, đừng nói đến chuyện người ta chủ động dạy anh, không tính cách cản trở anh học đã là tốt rồi. Giờ cô La La này thì sướng rồi, hôm nay hỏi cái này, ngày mai hỏi cái khác, cứ như là dạy cô ta làm HR là trách nhiệm mà giám đốc HR khác phải tận tâm tận lực làm không bằng, không hiểu gì quy tắc dạy xong đồ đệ thì sư phụ chết đói sao?
Vương Hồng cảm thấy Lý Văn Hoá là ví dụ rõ ràng, bây giờ anh ta dắt La La đi tuyển người suốt ngày, chờ vài tháng nữa, La La tiếp quản việc là cướp địa bàn của anh ta thôi. Dù rằng lương và phúc lợi không phải là việc học một hai năm là làm được nhưng Vương Hồng vẫn không chịu dạy La La, anh thường không thể tự bỏ được cảm giác rằng La La đột nhiên được thăng làm giám đốc hành chính nhân sự là quá dễ cho cô, cũng là không công bằng với những giám đốc HR khác phải từng bước từng bước đi lên, vì sao mà anh laịi phải thêm móng thêm ngói cho cái sự trưởng thành của cá nhân cô ta chứ!
Vì vậy, sau khi La La đề nghị muốn biết hệ thống phần mềm HR mới của công ty, Vương Hồng ngay lập tức lén dặn Lôi Ân: "Không cần mở quyền dùng hệ thống cho HR khu vực, nếu không sẽ có quá nhiều người có thể vào hệ thống, không tốt cho bảo hộ hệ thống. Sau này đội của La La có nhu cầu lấy ra hoặc cho bất kỳ tư liệu nào vào hệ thống đều phải điền đơn đưa cậu, được tôi phê chuẩn rồi thì toàn bộ do cậu xử lý."
Lôi Ân khó xử, nói: "Thế thì lượng công việc ở chỗ chúng ta đây sẽ rất lớn."
Vương Hồng lớn tiếng: "Tôi thà phiền công ty thuê nhân viên tạm thời đến cho cậu, chỉ cần kín miệng, biết lưu dữ liệu vào máy tính là được, người như thế rẻ lắm."
Bên Lý Văn Hoá cũng không có phương án tập huân cụ thể cho La La, được cái con người La La không làm Lý Văn Hoá thấy ghét, tiện thể dạy cô là việc không có gì nghiêm trọng với Lý Văn Hoá.
La La cảm thấy Lý Văn Hoá không mang bụng cảnh giác với mình như Vương Hồng liền hỏi anh ta, cô giờ muốn học dùng một hệ thống HR thì nên chọn chương trình học nào.
Lý Văn Hoá cho cô một ý kiến tử tế, anh ta nói bộ Lao động bảo hiểm xã hội quốc gia mỗi năm tổ chức hai kỳ thi lấy tư cách chuyên viên nhân lực, chương trình tập huấn cho các kỳ thi này rất hợp với cô.
La La đề xuất với Liszt việc dự tập huấn, Liszt không cho rằng kỳ tập huấn này có tác dụng gì lớn, ông nói: "La La, thực ra cô chỉ có thể học được mười phần trăm kiến thức từ chương trình tập huấn, còn có khoảng hai mươi phần trăm học được từ những người đã có kinh nghiệm, bảy mươi phần trăm còn lại đều từ on job trainning (học từ thực tiễn). Con số thống kê này cho thấy thực tiễn mới là con đường học tập quan trọng nhất, đây cũng là lý do để khi chúng ta tuyển người thì kinh nghiệm làm việc của người dự tuyển được xem xét kỹ nhất."
Nói thì nói vậy, La La đã muốn học thì Liszt liền sảng khoái phê chuẩn học phí.
Sâu trong lòng La La, đến cả với cống hiến của Lý Văn Hoá cô cuãng không hài lòng, cô nhìn ra những chỉ dẫn của Lý Văn Hoá cho mình phần lớn có tính chất thuận tiện, chưa gọi là có hệ thống cơ cấu được. Cô quyết định vờ mượn cớ cảm ơn, cũng là để cổ vũ hai vị peers (đồng cấp), lại tạo cho họ thêm áp lực để được giúp đỡ nhiều hơn nữa.
Để tách biệt những công lao của Vương Hồng và Lý Văn Hoá với sự trưởng thành của cô, cũng là để thúc Vương Hồng và làm cho Lý Văn Hoá biết tiến triển của mình, La La viết báo cáo tổng kết, dùng e-mail gửi cho Liszt, đồng thời sao thêm ra gửi cho Vương Hồng và Lý Văn Hoá.
La La dùng một bảng biểu gọn gàng để viết báo cáo tổng kết này, trong bảng biểu chia bốn mục: mục đích học tập, nội dung học tập, facilitator (giúp đỡ, đẩy tiến lên), hiệu quả và tiến trình. Nói đơn giản là ai dạy được cô cái gì.
La La hiểu rõ báo cáo này gửi đi nhất định sẽ đắc tội với Vương Hồng, nhưng nếu như Vương Hồng không chịu giúp cô, thậm chí ra sức cản trở cô học hỏi thì cô thấy chỗ hại càng lớn.
Liszt xem báo cáo thì hiểu hai điều: một là La La tiến bộ thần tốc, hai là Vương Hồng không hề ngó ngàng gì đến La La.
Ông thầm gật đầu cho trí thông minh của La La, cũng cảm thấy hơi buồn cười trước sự phòng bị của Vương Hồng. Đồng thời ông cũng thấy bản báo cáo này của La La trong cách đối xử với Vương Hồng có mùi thúc ép.
Thân làm hổ đi xung trận thực thì không làm đại vương được rồi sói sẽ lười hay là cáo chịu khó. Liszt thấu hiểu cái lý này, không bình phẩm cụ thể về việc làm của mấy giám đốc dưới quyền mình, chỉ biểu dương chung chung tinh thần đoàn đội của mọi người.
Vương Hồng hơi xấu hổ, nhưng Liszt đã không gây áp lực cho anh, anh liền cười ha ha lớn tiếng khen bừa La La mấy câu, tiếp tục giả ngốc đến cùng, bản báo cáo này của La La toi công nện Vương Hồng hai roi mà chẳng được gì, anh ta thấy muốn làm gì thì làm. La La bó tay, nhớ lại Liszt đã nói với cô, bảy mươi phần trăm kiến thức và kinh nghiệm đạt được trong thực tiễn, chỉ còn trông vào bản thân thôi.
Hôm nay Liszt tuyển một giám đốc sản phẩm cho phòng thị trường tiêu thụ, La La đứng một bên học theo. Họ gặp tổng cộng bốn người dự tuyển, cuối cùng Liszt chọn ra hai người chuẩn bị giới thiệu đến phòng cần dùng người để phỏng vấn vòng hai.
La La để ý thấy Liszt đặt cho mỗi người một ký hiệu riêng, cô hiếu kỳ hỏi Lý Văn Hoá, liệu phòng cần người sẽ chọn ai? Lý Văn Hoá nói là B.
Theo La La nhìn nhận thì A ưu tú hơn B một chút, cô không hiểu liền hỏi Lý Văn Hoá vì sao là B chứ không phải A?
Lý Văn Hoá nói A và B đều tính là khớp với yêu cầu của chỗ làm, anh cảm thấy cuối cùng có khả năng chọn B vì theo như anh biết về tính cách của giám đốc phòng cần người, anh thấy giám đốc này sẽ dễ phối hợp với B hơn.
La La nghi hoặc: "Tôi cứ tưởng lúc tuyển người thì phải xét đến người dự tuyển và độ phù hợp với công việc kia."
Lý Văn Hoá chỉ bảo: "Ngoài hợp việc, người dự tuyển có hợp với chủ quản trực tiếp hay không cũng rất quan trọng. Có người dự tuyển hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của công việc nhưng lại rất không hợp tính của chủ quản trực tiếp, cúôi cùng thế nào cũng không làm được nữa. Ví dụ như giám đốc tài năng thâm sâu thế lực mạnh thì luôn luôn mong muốn tuyển người năng lực mạnh vào làm, cô chớ tìm cho họ người năng lực trung bình; có giám đốc thích quản lý thật tỉ mỉ, cô chớ tìm cho họ người không thích bị cấp trên quản quá chặt, nếu không về sau sẽ có mâu thuẫn giữa cấp trên cấp dưới; với giám đốc hay nóng ruột thì chớ tìm cho họ người chậm chạp; lại có không ít giám đốc mới được lên làm, khi tuyển người rất hay lo không biết họ có khống chế được người đó hay không, vì thế luôn hy vọng được dùng người hiền lành vâng lời, nếu cô tuyển cho họ người giỏi nhưng ghê gớm thì họ rất có thể sẽ khó làm việc với nhau."
La La nói: "Thế thì bản thân họ vốn là giám đốc mới, tuyển cho họ một lô người mới hiền lành, đến lúc làm không xong việc thì sao?"
Lý Văn Hoá nói: "Cái này phải xem tình hình trước mắt của đội họ dẫn dắt thôi, nếu đội của họ đã có nhiều người mới rồi thì phải khuyên giám đốc này, đều là người mới hiền lành nghe lời lại không có kinh nghiệm, lấy ai làm xong việc đây? Việc không xong thì cuối cùng bản thân họ cũng không giữ được cái ghế giám đốc này thôi."
La La thán phục nói: "Rõ rồi, anh Văn Hoá tài thật."
Lý Văn Hoá cười nói: "Tôi chai ra rồi, cứ thế thôi. Đúng là cô La La cuồng nhiệt, sẽ có thành tựu đấy. Từ hồi cô thăng chức, Kiệt Sinh hỏi tôi liệu có xin với Liszt thăng anh ta thành chuyên viên cao cấp không, tôi bảo anh ta La La được Hà Hảo Đức "khâm điển" cơ, hy vọng ở Liszt thì khỏi đi."
Anh ta nói hoàn toàn là sự thật, La La không biết đối đáp thế nào nữa chỉ còn nước cười ha ha.
Lý Văn Hoá được gọi là "hổ mặt cười", thường ngày rất biết hành xử, La La không rõ hôm nay anh ta công nhiên phê bình Liszt là ý làm sao.
Lý Văn Hoá vừa thu máy tính lại vừa nói: "Bận cả ngày rồi, La La, tôi mời cô ăn nhé."
La La vội nói: "Hôm nay tôi mời anh, gần đây phiền anh vất vả dạy tôi rất nhiều."
Lý Văn Hoá nói: "Tôi tình nguyện dạy cô mà."
Bên bàn ăn, Lý Văn Hoá nói: "La La này, tôi đúng là làm đến phát chán lên rồi. Có gì khó đi tìm lão Lis, từ trước đến nay đều không được lão giúp, không khéo còn bị dạy đời một mẻ, giờ tôi có khó đến đâu cũng không tìm lão, tự tìm cách giải quyết thôi. Lão chỉ coi trọng mảng lương, Vương Hồng như con lão, lão là bố Vương Hồng. La La ạ, cô làm ít lâu là hiểu lời tôi thôi."
Lý Văn Hoá nổi giận, nói không có tình có lý như thường ngày nữa, đầu đuôi hỗn độn, kể ra một đống tội lỗi của Liszt.
La La không tiện phát biểu ý kiến, cứ ngồi im, được cái Lý Văn Hoá cũng không hỏi ý kiến của cô, anh nói: "Khi có việc cần gặp sếp lớn, lão Lis từ trước đến nay trốn được là trốn, tự mình không ra mặt lại đẩy giám đốc dưới quyền đi gặp Hà Hảo Đức, Hà Tất Đắc. Làm giám đốc cho lão thì thứ việc khó xử như thế này không ít đâu nhé!"
La La không dám tiếp lời, để giấu ngượng đành rót rượu cho Lý Văn Hoá. Lý Văn Hoá uống một hơi cạn chén rồi lại nói tiếp: "Lão Lis của chúng ta này còn có đặc điểm việc rõ ràng theo chức trách phải do lão quyết thì toàn để giám đốc cấp dưới đi tìm các chủ nhiệm chẳng liên quan gì, đi hỏi ý kiến của người ta một vòng, cuối cùng được một quyết định tập thể, lão chuẩn bị để nếu có sai thì ít nhất cũng không phải ý của một mình lão, vì thế nên làm giám đốc chẳng khỏi mệt người mệt lòng đâu!"
La La vừa nghe Lý Văn Hoá kể tội Liszt, vừa suy xét xem có phải Lý Văn Hoá toi công kể cho cô những điều này không, cô nói thẳng luôn: "Văn Hoá, anh có dự tính gì à?"
Lý Văn Hoá cười: "Tôi thì dự tính gì được. Giống Liszt thôi, kiếm sống mà. Nói vậy, chẳng ai kiếm dữ bằng lão Liszt."
Chia tay Lý Văn Hoá rồi, La La xem đồng hồ, đã hơn mười giờ tối rồi, cô từ từ bước về phía đầu đường, chuẩn bị vẫy chiếc tắc xi về khách sạn.
Một chiếc Audi A6 màu đen chạy qua bên cô, cô liếc lái xe một cái trong vô thức, xe chạy rất chậm, trong ánh đèn đường nhập nhoạng cũng nhìn ra là một người đẹp, để một mớ tóc dài quăn.
La La không chú tâm, chờ xe chạy qua cô mới nhận ra đó là xe của Vương Vĩ.
Hai ngày nay Vương Vĩ về Bắc Kinh, xe của anh ta có ai lái nhỉ?
La La hùng hổ rút điện thoại ra gọi số của Vương Vĩ, Vương Vĩ vừa "Alo" một tiếng thì cô lại đột ngột nhớ ra người đẹp đó là ai rồi, cô lập tức cúp máy, trong giây lát tim đập thình thình.
Vương Vĩ gọi lại ngay, La La nhìn chữ "Vương Vĩ" sáng trên màn hình điện thoại, do dự mười giây mới nghe.
Vương Vĩ nói: "Vừa rồi cô gọi tôi à?"
La La chống chế: "Sơ ý ấn nhầm. Xin lỗi."
Vương Vĩ cũng không để ý, lại nói: "Sao chẳng nói gì đã tắt?"
La La nói bừa: "Tôi thấy muộn rồi sợ phiền anh."
Vương Vĩ quan tâm hỏi: "Cô vẫn chưa về khách sạn à?"
La La nói: "Đang chuẩn bị về."
Vương Vĩ nói giọng như đang dặn dò trẻ con: "Hết giờ làm thì về sớm, đừng ở suốt trong văn phòng."
La La ừ ừ.
Vương Vĩ ngờ vực: "Hay là Hà Hảo Đức lại one on one cho cô rồi!"
Tim La La đập loạn, cắt ngang: "Có xe đến rồi, tôi phải lên xe đây."
Vương Vĩ nói: "Được, thế thì cô đến khách sạn rồi lại gọi tôi nhé."
La La hừm hừm hà hà cúp máy.
Vương Vĩ đoán La La đã về đến khách sạn, tính thời gian cô tắm, lại chờ hồi lâu mà không thấy La La gọi lại, anh liền gọi, cô đã tắt máy. Vương Vĩ đắn đo một chút, quyết định gọi vào điện thoại phòng La La, nhưng máy chủ ở khách sạn báo với anh ta là khách dặn cần nghỉ, không nhận bất kỳ cuộc gọi nào.
Vương Vĩ đành chịu vậy, trong bụng mang một lô nghi vấn, anh không tin La La gọi sai số, thế thì cô có việc gì gọi anh? Tại sao về sau lại không chịu nói?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me