Chuyen Tinh Giao Vien Toan Van
Lộc Ngôn ngẩng đầu gọi hai tiếng nhưng quay lại vẫn thấy thầy Điền đứng tại chỗ, cậu nhóc lập tức đưa tay kéo thầy mình vào trong: “Tuy dịp lễ tết không có ai tới dọn phòng nhưng cậu con thích sạch sẽ chắc tự lau nhà, thầy không cần phải thay dép đâu.”
“Dạ.” Lộc Ngôn gật đầu: “Chăng phải nhân viên môi giới dẫn thầy đi xem nhà đã giới thiệu đặc trưng khu Nam Uyển rồi sao?”
Thấy Điền Chính Quốc bối rối, Lộc Ngôn tự mình giải thích.
Hóa ra chủ đầu tư Phồn Thiên Cảnh Uyển khi xây dựng các tầng lầu đã sử dụng kết cấu xây dựng đặc biệt, mỗi tầng đều có thiết kế riêng và báo cáo lên Cục Quản lý nhà đất Đình Châu, và chủ nhà được phép lắp đặt thêm cầu thang bên trong miễn là có thể bố trí căn nhà sao cho hợp lí.
Vì vậy nhiều chủ nhà khu Nam Uyển mua những căn hộ hai tầng, thậm chí ba tầng.
“Ở kiểu này tiện lợi và thoải mái hơn là ở nhà riêng hay penthouse.” Lộc Ngôn chỉ vào tòa nhà đối diện sáng rực rỡ và nói: “Thầy nhìn đằng kia kìa, tất cả rèm cửa cùng màu đều là của cùng một nhà hết.”
Chẳng trách Tiểu Lâm lại có thái độ hoàn toàn khác khi gặp những chủ nhà ở đây.
Mấy khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng chói phản chiếu một dáng người cao lớn đang chậm rãi bước xuống cầu thang.
Điền Chính Quốc quay lại đối diện với khuôn mặt tuấn tú và gọi: “Thầy Kim.”
Người kia hình như đang dọn dẹp trên lầu, hắn mặc áo len quần dài và đi dép lê thoải mái, trên tay cầm một miếng giẻ lau.
Hiếm khi thấy hắn với dáng vẻ lười biếng ở nhà như vậy, Điền Chính Quốc nhìn thêm một lần rồi hỏi: “Thầy cũng về sớm mà sao không báo cho tôi qua điện thoại?”
“Tôi mới đến, còn đang bận dọn dẹp nên chưa kịp gọi thầy.” Kim Thái Hanh đặt giẻ xuống và lấy khăn sạch lau tay: “Thầy vào ngồi đi.”
Điền Chính Quốc bước vào phòng khách.
Căn hộ rộng có tầm nhìn tốt, các phòng được bố trí thông thoáng theo mọi hướng, ngồi ở giữa là vị trí vừa đẹp để ngắm nhìn phong cách trang trí nhẹ nhàng kiểu Pháp của toàn bộ ngôi nhà.
Bầu không khí trong lành và thoải mái.
Phần chính của căn nhà được thiết kế theo hướng tối giản hóa không gian, những đường nét và hoa văn chi tiết rất trang nhã và tinh tế – đây là một thiết kế cao cấp có thể để lại ấn tượng sâu sắc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lộc Ngôn vừa nói người giúp việc vẫn đang nghỉ phép nhưng ngôi nhà trước mặt và khoảng sân vừa rồi trông không có vẻ gì là bị ‘bỏ hoang’ sau hơn nửa kì nghỉ.
Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên: “Căn nhà to thế này mà thầy dọn hết hả?”
“Vậy mới nói tôi bận và chưa kịp gọi thầy.” Kim Thái Hanh rót li nước cho cậu: “Thầy đến đây tìm nhà à?”
Chiếc li sáng bóng cầm cũng chắc tay, Điền Chính Quốc sờ thử hai lần rồi gật đầu: “Trong nội khu trường học không có căn nhà nào phù hợp nên Lộc Ngôn tìm giúp tôi một chỗ. Kích thước, vị trí và môi trường ở đó đều tốt lắm.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Thầy thuê hả?”
“Không, chủ nhà đặt giá thuê hơi cao, lại không đồng ý trả tiền thuê theo quý mà thà để nó không người ở vậy đó. Tôi đang cân nhắc.” Điền Chính Quốc nói thêm, giọng cậu hơi tiếc nuối: “Nhưng nếu thật sự tôi không tìm được nhà nữa thì phải thuê thôi, tình thế khẩn cấp rồi.”
Kim Thái Hanh thay đổi tư thế ngồi xuống ghế sofa, đan ngón tay vào nhau và thản nhiên nói: “Cần gì làm vậy, thầy cũng biết tôi có một căn nhà trống, thay vì miễn cưỡng thuê nhà của người khác thì thầy ở đây đi.”
Điền Chính Quốc chợt khựng lại.
Cậu hơi bối rối vì câu nói đùa của Lộc Ngôn, với cả vừa vào nói chuyện mấy câu là cậu đã hoàn toàn quên mất ý định ban đầu mình.
Kim Thái Hanh nói tiếp: “Thật ra tôi không thích nhà ở tầng trệt, tôi mua chỉ vì cái hầm ở tầng một tiện đậu xe hơn. Mặc dù hiện tại nhà cũng đã kết nối từ trong ra ngoài rồi nhưng cũng chỉ có một cái cầu thang thôi, hai căn nhà vẫn là độc lập, nếu không có ai ở thì phí lắm.”
Điền Chính Quốc chợt nhớ tới lời Tiểu Lâm vừa nói, cậu hơi nhướng mày: “Nghe nói chủ nhà ở đây thà để nhà trống và đóng bụi chứ không làm mấy chuyện phiền phức.”
“Thầy thì phiền phức đến mức nào chứ?” Kim Thái Hanh hỏi mà không cần suy nghĩ.
Điền Chính Quốc nhếch môi: “Cực kì phiền phức.”
Cậu không nhớ mình đã đọc truyện cười này ở đâu, chỉ nhớ trong đó đề cập đến bốn cách nhanh nhất để lật úp con thuyền tình bạn:
Thuê phòng của bạn;Đâm vào xe của bạn;Mượn tiền của bạn;Cướp người yêu của bạn.Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt của cậu và khó hiểu: “Nếu thầy đã đến xem nhà khu này tức là nhà ở đây ổn và thầy cũng thích, vậy tại sao thầy không cân nhắc căn này? Vì chủ nhà là tôi sao?”
Điền Chính Quốc vội vàng xua tay: “Đương nhiên là không phải, tôi không thể ở trong căn nhà lớn như vậy một mình được…”
“Thầy Điền.” Kim Thái Hanh ngắt lời cậu với vẻ mặt không cảm xúc: “Từ chối cũng nên lấy cớ có tâm một chút, đâu phải tôi chưa từng tới nhà thầy.”
“Được rồi được rồi, để tôi nói thật nhé.” Điền Chính Quốc cười nói: “Tôi thấy căn hộ nhỏ hai phòng ngủ rộng chín mươi lăm mét vuông ban nãy còn đắt chứ nói chi đến căn hộ khổng lồ của thầy.”
Dù là anh em thì cũng phải tính toán cho rõ ràng, giá thị trường cho thuê căn nhà này vẫn ở ngay đó. Đồng nghiệp hay bạn bè ăn cơm, tặng quà và đi chơi vui vẻ thì được, nhưng nếu mượn danh nghĩa để lấy quá nhiều tiền của người khác thì Điền Chính Quốc chắc chắn không chịu.
Hơn nữa hai người vẫn cần phải làm việc cùng nhau sau khi quay lại trường, nếu lần sau tên này lại độc mồm độc miệng thì cậu có thể cãi lại được không?
Kim Thái Hanh nói: “Tôi còn chưa nói tiền thuê là bao nhiêu.”
Điền Chính Quốc vặn ngược lại: “Thầy nói hay không thì tôi cũng không trả nổi, bọn mình làm chung một đơn vị, thầy cũng biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu.”
Tách…
Một âm thanh hơi đanh cắt ngang hai người họ.
Lộc Ngôn im lặng hồi lâu ngồi xổm bên bàn cà phê với cặp kẹp trái cây sấy, cậu nhóc bẻ một hạt phỉ cho vào miệng và ngẩng đầu nhìn khung cảnh chợt yên tĩnh.
Kim Thái Hanh không để ý nhiều liếc cậu nhóc một cái, sau đó hắn nói với Điền Chính Quốc: “Tôi không có ý định cho thầy thuê cả tầng, nếu không cần chỗ rộng như vậy thì thầy cứ thuê nhà ở tầng dưới và dùng bao nhiêu phòng thì tính bấy nhiêu.”
“Nhưng trong thời gian sửa sang, tầng trên không có phòng ăn nên tôi với Lộc Ngôn thường xuống nhà ăn cơm, nhà kho và bếp ở góc trong cùng của tầng này cũng thỉnh thoảng được sử dụng; mỗi lần tôi ra ngoài thì phải đi thang bộ xuống đây rồi sau đó xuống hầm, chắc chắn tôi sẽ làm phiền thầy nên tôi nghĩ giảm giá thì sẽ công bằng hơn. Tôi nói xong rồi, thầy nói đi.”
Sự chân thành luôn là chiêu bài tất thắng.
Điền Chính Quốc mấp máy môi, cậu muốn nói lại thôi. Mặc dù lí trí của cậu vẫn cảm thấy không ổn nhưng cậu phải thừa nhận mình có hơi ‘rung rinh’ trước những lời này.
Tuy nhiên Lộc Ngôn lại tưởng thầy Điền không hài lòng, cậu nhóc nhanh chóng đứng dậy ngồi giữa hai người rồi vừa nhai hạt dẻ vừa nài nỉ Kim Thái Hanh: “Nếu thầy Điền thuê phòng của cậu thì lí tưởng nhất là được trả tiền hằng tháng mà không cần đặt cọc”.
“Hả?” Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn qua, mình vừa nói thế à?
“Phải chừa chỗ để thương lượng chứ.” Con trai lớn đến gần cậu mình, dùng tay che miệng lại và trầm giọng khuyến khích: “Không sao, cậu cứ nói với thầy Điền đi, con yểm trợ cho cậu mà.”
Kim Thái Hanh nghiêng đầu như thể suy nghĩ thật kĩ: “Được thôi, trả sau ngày có lương là được.”
“Cậu con khá dễ nói chuyện.” Lộc Ngôn quay sang Điền Chính Quốc xin ý kiến: “Mình có nên đòi hỏi gì nữa không thầy?”
Điền Chính Quốc cười nhẹ: “Con theo phe nào?”
Lộc Ngôn nháy mắt: “Thầy chưa nhìn ra ạ?”
Nhìn hai người lặng lẽ thì thầm, Kim Thái Hanh đứng dậy đề nghị: “Thôi thì thầy cũng tới đây xem nhà, để tôi dẫn thầy đi tham quan một vòng nhé?”
Bỏ qua việc có nên thuê hay không, Điền Chính Quốc vẫn có hứng thú với thiết kế trang trí nhà thầy Kim, cậu đứng dậy và nói: “Được đó.”
Kim Thái Hanh kiên nhẫn dẫn đoàn đi tham quan từng phòng, thỉnh thoảng hắn giới thiệu ngắn gọn hoặc giải đáp thắc mắc.
Hai người đi dọc hành lang và bật đèn dọc đường khiến cả căn nhà chìm trong tông màu tươi sáng và ấm áp, tất cả các phòng ngủ đều có ban công độc lập, đặc biệt phòng ngủ chính có cửa sổ hai mặt giúp không gian thêm thông thoáng và thoải mái.
“Thầy còn thích không?” Kim Thái Hanh mỉm cười hỏi.
Điền Chính Quốc trả lời: “Nhà của thầy thì đương nhiên là tốt, thế nhưng cho tôi thuê thì chỉ có tôi được lợi thôi.”
Giọng điệu của Kim Thái Hanh vẫn bình tĩnh: “Đâu phải tôi không lấy tiền thuê nhà, với cả tôi cũng được lợi mà. Cho thầy thuê thì tôi có thể trao đổi công việc với giáo viên phó chủ nhiệm của mình bất kì lúc nào, ai đó muốn học thêm Ngữ văn thì cũng có thể tìm đến thầy ngay, tiết kiệm được kha khá tiền câu lạc bộ suối nước nóng nhỉ?”
Lộc Ngôn đi theo phía sau bị réo tên chợt cảm thấy vai đau nhức, có lẽ là do sang chấn tâm lí hậu massage nắn xương.
Đi từ trong nhà ra ngoài vườn, Điền Chính Quốc thực sự không tìm ra khuyết điểm nào của ngôi nhà này nên đành thành lòng khen ngợi.
Tuy nhiên Kim Thái Hanh không thúc giục cậu đưa ra quyết định ngay, hắn khuyên cậu dùng nơi này để thay thế căn hộ nhỏ ở Bắc Uyển và coi đây như một sự lựa chọn chắc chắn, như vậy thì cậu không cần phải chạy đôn chạy đáo khắp thành phố để tìm nhà.
“Cảm ơn thầy Kim đã giúp đỡ khi cần.” Điền Chính Quốc đứng trong vườn nói một cách chân thành.
Kim Thái Hanh nhìn bầu trời tối tăm trên đầu rồi đề nghị: “Giờ này không đi xem nhà được, thầy ở lại ăn cơm chung không?”
Điền Chính Quốc chú ý cách nói ‘ở lại’ của hắn, cậu lập tức hỏi: “Ở nhà hả?”
Đối phương gật đầu: “Xem như tôi thực hành bốn từ thầy vừa nói.”
“Bốn từ nào?”
“Giúp đỡ khi cần.”
Thầy Kim hỏi tiếp: “Sáng nay tôi đang dọn nhà thì tìm thấy một cái lò nướng trong kho mua từ lâu nhưng chưa dùng, hôm nay không có gió, muốn nướng BBQ ngoài vườn không?”
“Được không?” Mắt Điền Chính Quốc sáng lên, một khoảnh sân đẹp như vậy thực sự rất thích hợp để làm mấy chuyện thú vị.
“Chỉ cần chuẩn bị một chút thôi.” Kim Thái Hanh đưa tay chạm bàn ghế gỗ dưới chòi: “Tôi lấy lò nướng ra vệ sinh. Sau khu nhà này có siêu thị thực phẩm tươi sống, thầy dẫn Lộc Ngôn đi mua đồ ăn đi.”
“Được thôi.” Điền Chính Quốc vừa định đi thì bị người phía sau chặn lại.
Kim Thái Hanh thấp giọng nhắc nhở: “Hồi Tết nó lừa tiền tôi nhiều lắm, mua đồ nhớ bắt nó trả tiền nhé.”
Điền Chính Quốc mỉm cười quay lưng lại: “Để tôi mời, tôi không xuống tay với con nít được.”
–
Điền Chính Quốc và Lộc Ngôn đến siêu thị thực phẩm tươi sống mua rất nhiều thịt và hải sản có thể chiên nướng, thêm các loại nguyên liệu và gia vị và chất đầy một xe đẩy.
Từ khi xuất viện Điền Chính Quốc không hề uống một giọt rượu nào, thế nhưng khi thấy rượu trái cây trong siêu thị, cậu kiềm lòng không đặng mà mua mấy lon trông ngon miệng nhất.
Vị việt quất chua ngọt uống đỡ ngán, cộng thêm độ cồn thấp ăn với thịt nướng là chuẩn bài.
Hai người xách theo đồ lỉnh kỉnh về đến nhà, ngoài trời tối đen đến nỗi bọn họ khó có thể nhìn thấy.
“Đi bật đèn lên.” Kim Thái Hanh dựng lò nướng ngoài sân rồi dùng kẹp đảo than không khói bên trong.
Lộc Ngôn chạy đi: “Con muốn đi vệ sinh.”
Điền Chính Quốc nói: “Để tôi bật cho.”
Kim Thái Hanh chỉ dẫn: “Hộp công tắc ở đằng sau bức tranh ngay lối vào.”
“Tôi thấy rồi.” Điền Chính Quốc nghiêng người về phía trước và cẩn thận phân biệt các đường dây khác nhau, cậu tìm chính xác công tắc điều khiển nguồn điện của khu vườn.
Với một tiếng tách, chòi và đài phun nước trong sân sáng lên với ánh đèn dịu nhẹ. Những đốm đèn ấm áp nhỏ bé giống như những ngôi sao ngưng tụ thành đại dương bao la trên những khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Điền Chính Quốc không giúp nhóm lửa than được nên vào bếp rửa sạch hải sản với rau củ rồi mang ra.
Bóng dáng Kim Thái Hanh đang tập trung vào công việc được in trong ánh sáng và bóng tối nhẹ bẫng, ngọn lửa than cháy dưới tay hắn nóng rực, nhưng trong đêm đông thì lại càng ấm áp.
“Thầy Kim có vẻ không thành thạo kĩ thuật nướng BBQ cho lắm.” Điền Chính Quốc đưa cánh gà xiên và ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng không ăn nhập với khung cảnh xung quanh.
“Thầy làm đi này?” Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt sắc bén.
“May mà tôi cũng không yêu cầu cao, nướng chín là được.” Điền Chính Quốc đương nhiên không muốn làm, cậu vội vàng đổi giọng và mỉm cười rút lui.
Chẳng mấy chốc nguyên liệu trên xiên nướng đã được đặt lên bàn, những con tôm tách lưng và thịt bò tảng ướp tiêu đen nóng hổi trên bếp nướng điện đang từ từ được nước chín.
Kim Thái Hanh lấy rượu vang khô trong tủ ra và rót cho Điền Chính Quốc nếm thử.
“Mùi rượu hơi gắt.” Điền Chính Quốc nhấp môi và cau mày.
“Vậy thầy uống nước trái cây đi.” Kim Thái Hanh đành mỉm cười và lấy nửa li rượu đỏ cho bản thân.
Mùa đông mà được ăn quanh đống lửa thì quá tuyệt vời, ba người ăn chung và nâng li chúc mừng ngày mùng năm vui vẻ.
Vì cảm thấy ăn mấy món này không đủ no nên Kim Thái Hanh cho nấu thêm một vắt mì nhỏ, Điền Chính Quốc ăn hai chén canh và lập tức thấy ấm bụng.
Không biết có phải do rượu việt quất và rượu vang khô trộn lẫn với nhau không mà Điền Chính Quốc cảm thấy choáng váng dù cậu chưa uống nhiều. Sau bữa ăn, Kim Thái Hanh đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.
Điền Chính Quốc cảm giác mình được thầy Kim đỡ, cậu hừ một tiếng rồi nói bằng giọng mũi: “Tôi còn tỉnh.”
“Tôi biết.” Kim Thái Hanh nói: “Trạng thái cơ thể của mỗi người sau khi say đều khác nhau, thầy nên nghỉ ngơi ở đây đi, ra ngoài chẳng may ngất xỉu.”
Điền Chính Quốc thấp giọng đáp: “Ừ.”
“Nằm xuống nào, cẩn thận…” Khi Kim Thái Hanh cầm chiếc chăn vải nhung san hô mới trải lên, hắn đỡ bằng một tay khiến Điền Chính Quốc nằm vật xuống chiếc giường êm ái.
Trong bóng tối hai tay hắn bị đè chặt dưới eo Điền Chính Quốc, đối phương nặng nề nheo mắt và hơi ngồi dậy: “Cộm quá đi…”
Kim Thái Hanh lợi dụng lúc đó bỏ tay ra, hắn ngửi thấy mùi rượu ngọt dịu trên người thầy Điền ở khoảng cách gần. Hắn đưa tay đắp chăn cho cậu rồi đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Thầy Điền ngủ rồi à?” Lộc Ngôn đang dọn dẹp đống bừa bộn ngoài sân, nhặt từng thanh sắt rơi xuống đất.
“Không, để người ta nằm một lát thôi.”
Lộc Ngôn cười xấu xa: “Nằm một lát hay là cố ý đưa người ta vào để làm quen với căn nhà mình sẽ ở sau này ạ?”
Kim Thái Hanh dọn dẹp cẩn thận và không để ý cậu nhóc.
“Nói chuyện riêng của mình và không làm phiền một đứa nhóc, thế mà vừa xuống máy bay cậu đã kêu con tìm thông tin thuê nhà khắp cái khu này là sao? E rằng thầy Điền không tìm được nơi nào phù hợp hơn nơi này nữa đâu, phải ở lại đây thôi chứ sao giờ.” Trong đầu Lộc Ngôn bật ra mấy từ ‘lạt mềm buộc chặt’.
Kim Thái Hanh dừng lại nhìn cháu trai và nghiêm túc nói: “Thật ra cậu cũng thắc mắc giống thầy Điền, con theo phe ai vậy?”
Câu hỏi nguy hiểm.
Lộc Ngôn luôn có khát vọng sống sót mãnh liệt và biết chính xác phải trả lời như thế nào: “Tất nhiên là phe cậu rồi.”
“Vậy thì đừng nói nhiều.” Kim Thái Hanh nhìn cậu nhóc một cái rồi cất lo nướng đã dùng rồi mang về nhà.
Nhìn bóng người rời đi, cậu nhóc mỉm cười hít một hơi lạnh rồi thì thầm nửa câu sau: “Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến tình cảm của con dành cho thầy Điền.”
Cho dù thầy Kim có nghĩ thế nào thì bản thân Lộc Ngôn cũng có động cơ ích kỉ khi tạo điều kiện cho thầy Điền dọn vào ở.
Thay vì gọi nơi này là Phồn Thiên Cảnh Uyên thì nên gọi là ‘Phạm Thiên Tịnh Thổ’.
Phạm thiên tịnh thổ trong Phật giáo nghĩa là mảnh đất thanh tịnh, thoát tục.
Những đại thần ưu tú sống ở đây đều khắc kỉ và nhàm chán, trước nhà là câu lạc bộ cờ vua hoặc phòng trà đạo, ngay cả con chó Great Dane nhà hàng xóm cũng chẳng bao giờ thức khuya dậy sớm, mỗi ngày còn đi dạo hai lần.
Nhưng khi thầy Điền ở đây thì có vẻ hơi khác một chút.
Cái lạnh của mùa đông còn đó, mùi thịt nướng nửa đêm có thể vương vấn mười dặm, bởi lẽ ý nghĩa quan trọng nhất của cuộc sống là thoả mãn chính mình.
–
Tác giả có lời muốn nói
Tối hôm đó Lộc Ngôn về nhà trên tầng hai thì thấy cậu mình đang tập trung vào bàn làm việc, cậu nhóc đi tới xem thầy Kim đang giải bài gì.
Đại ca: Thầy Điền mỗi tháng đặt đồ ăn tám trăm tệ, xem phim mua sách hai trăm tệ, cà phê ba trăm tệ, nạp game mua skin hai trăm tệ, thẻ phòng gym sáu trăm… Tiền lương còn lại… Nếu không lấy tiền thuê nhà hoặc lấy giá thấp thì không giữ được người, lấy giá cao thì áp lực cho người ta, như vậy phải lấy bao nhiêu cho vừa?
(Gãi đầu) Bài này khó quá, chuyển nhượng quyền sở hữu căn nhà cho người ta luôn.
“Chờ một chút, con khoan gọi đã.” Đầu óc Điền Chính Quốc dừng lại hai giây, cuối cùng cậu tỉnh táo lại và nắm lấy cánh tay đối phương để xác nhận: “Căn hộ này là của thầy Kim à?”
“Dạ.” Lộc Ngôn gật đầu: “Chăng phải nhân viên môi giới dẫn thầy đi xem nhà đã giới thiệu đặc trưng khu Nam Uyển rồi sao?”
Thấy Điền Chính Quốc bối rối, Lộc Ngôn tự mình giải thích.
Hóa ra chủ đầu tư Phồn Thiên Cảnh Uyển khi xây dựng các tầng lầu đã sử dụng kết cấu xây dựng đặc biệt, mỗi tầng đều có thiết kế riêng và báo cáo lên Cục Quản lý nhà đất Đình Châu, và chủ nhà được phép lắp đặt thêm cầu thang bên trong miễn là có thể bố trí căn nhà sao cho hợp lí.
Vì vậy nhiều chủ nhà khu Nam Uyển mua những căn hộ hai tầng, thậm chí ba tầng.
“Ở kiểu này tiện lợi và thoải mái hơn là ở nhà riêng hay penthouse.” Lộc Ngôn chỉ vào tòa nhà đối diện sáng rực rỡ và nói: “Thầy nhìn đằng kia kìa, tất cả rèm cửa cùng màu đều là của cùng một nhà hết.”
Chẳng trách Tiểu Lâm lại có thái độ hoàn toàn khác khi gặp những chủ nhà ở đây.
Mấy khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng chói phản chiếu một dáng người cao lớn đang chậm rãi bước xuống cầu thang.
Điền Chính Quốc quay lại đối diện với khuôn mặt tuấn tú và gọi: “Thầy Kim.”
Người kia hình như đang dọn dẹp trên lầu, hắn mặc áo len quần dài và đi dép lê thoải mái, trên tay cầm một miếng giẻ lau.
Hiếm khi thấy hắn với dáng vẻ lười biếng ở nhà như vậy, Điền Chính Quốc nhìn thêm một lần rồi hỏi: “Thầy cũng về sớm mà sao không báo cho tôi qua điện thoại?”
“Tôi mới đến, còn đang bận dọn dẹp nên chưa kịp gọi thầy.” Kim Thái Hanh đặt giẻ xuống và lấy khăn sạch lau tay: “Thầy vào ngồi đi.”
Điền Chính Quốc bước vào phòng khách.
Căn hộ rộng có tầm nhìn tốt, các phòng được bố trí thông thoáng theo mọi hướng, ngồi ở giữa là vị trí vừa đẹp để ngắm nhìn phong cách trang trí nhẹ nhàng kiểu Pháp của toàn bộ ngôi nhà.
Bầu không khí trong lành và thoải mái.
Phần chính của căn nhà được thiết kế theo hướng tối giản hóa không gian, những đường nét và hoa văn chi tiết rất trang nhã và tinh tế – đây là một thiết kế cao cấp có thể để lại ấn tượng sâu sắc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lộc Ngôn vừa nói người giúp việc vẫn đang nghỉ phép nhưng ngôi nhà trước mặt và khoảng sân vừa rồi trông không có vẻ gì là bị ‘bỏ hoang’ sau hơn nửa kì nghỉ.
Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên: “Căn nhà to thế này mà thầy dọn hết hả?”
“Vậy mới nói tôi bận và chưa kịp gọi thầy.” Kim Thái Hanh rót li nước cho cậu: “Thầy đến đây tìm nhà à?”
Chiếc li sáng bóng cầm cũng chắc tay, Điền Chính Quốc sờ thử hai lần rồi gật đầu: “Trong nội khu trường học không có căn nhà nào phù hợp nên Lộc Ngôn tìm giúp tôi một chỗ. Kích thước, vị trí và môi trường ở đó đều tốt lắm.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Thầy thuê hả?”
“Không, chủ nhà đặt giá thuê hơi cao, lại không đồng ý trả tiền thuê theo quý mà thà để nó không người ở vậy đó. Tôi đang cân nhắc.” Điền Chính Quốc nói thêm, giọng cậu hơi tiếc nuối: “Nhưng nếu thật sự tôi không tìm được nhà nữa thì phải thuê thôi, tình thế khẩn cấp rồi.”
Kim Thái Hanh thay đổi tư thế ngồi xuống ghế sofa, đan ngón tay vào nhau và thản nhiên nói: “Cần gì làm vậy, thầy cũng biết tôi có một căn nhà trống, thay vì miễn cưỡng thuê nhà của người khác thì thầy ở đây đi.”
Điền Chính Quốc chợt khựng lại.
Cậu hơi bối rối vì câu nói đùa của Lộc Ngôn, với cả vừa vào nói chuyện mấy câu là cậu đã hoàn toàn quên mất ý định ban đầu mình.
Kim Thái Hanh nói tiếp: “Thật ra tôi không thích nhà ở tầng trệt, tôi mua chỉ vì cái hầm ở tầng một tiện đậu xe hơn. Mặc dù hiện tại nhà cũng đã kết nối từ trong ra ngoài rồi nhưng cũng chỉ có một cái cầu thang thôi, hai căn nhà vẫn là độc lập, nếu không có ai ở thì phí lắm.”
Điền Chính Quốc chợt nhớ tới lời Tiểu Lâm vừa nói, cậu hơi nhướng mày: “Nghe nói chủ nhà ở đây thà để nhà trống và đóng bụi chứ không làm mấy chuyện phiền phức.”
“Thầy thì phiền phức đến mức nào chứ?” Kim Thái Hanh hỏi mà không cần suy nghĩ.
Điền Chính Quốc nhếch môi: “Cực kì phiền phức.”
Cậu không nhớ mình đã đọc truyện cười này ở đâu, chỉ nhớ trong đó đề cập đến bốn cách nhanh nhất để lật úp con thuyền tình bạn:
Thuê phòng của bạn;Đâm vào xe của bạn;Mượn tiền của bạn;Cướp người yêu của bạn.Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt của cậu và khó hiểu: “Nếu thầy đã đến xem nhà khu này tức là nhà ở đây ổn và thầy cũng thích, vậy tại sao thầy không cân nhắc căn này? Vì chủ nhà là tôi sao?”
Điền Chính Quốc vội vàng xua tay: “Đương nhiên là không phải, tôi không thể ở trong căn nhà lớn như vậy một mình được…”
“Thầy Điền.” Kim Thái Hanh ngắt lời cậu với vẻ mặt không cảm xúc: “Từ chối cũng nên lấy cớ có tâm một chút, đâu phải tôi chưa từng tới nhà thầy.”
“Được rồi được rồi, để tôi nói thật nhé.” Điền Chính Quốc cười nói: “Tôi thấy căn hộ nhỏ hai phòng ngủ rộng chín mươi lăm mét vuông ban nãy còn đắt chứ nói chi đến căn hộ khổng lồ của thầy.”
Dù là anh em thì cũng phải tính toán cho rõ ràng, giá thị trường cho thuê căn nhà này vẫn ở ngay đó. Đồng nghiệp hay bạn bè ăn cơm, tặng quà và đi chơi vui vẻ thì được, nhưng nếu mượn danh nghĩa để lấy quá nhiều tiền của người khác thì Điền Chính Quốc chắc chắn không chịu.
Hơn nữa hai người vẫn cần phải làm việc cùng nhau sau khi quay lại trường, nếu lần sau tên này lại độc mồm độc miệng thì cậu có thể cãi lại được không?
Kim Thái Hanh nói: “Tôi còn chưa nói tiền thuê là bao nhiêu.”
Điền Chính Quốc vặn ngược lại: “Thầy nói hay không thì tôi cũng không trả nổi, bọn mình làm chung một đơn vị, thầy cũng biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu.”
Tách…
Một âm thanh hơi đanh cắt ngang hai người họ.
Lộc Ngôn im lặng hồi lâu ngồi xổm bên bàn cà phê với cặp kẹp trái cây sấy, cậu nhóc bẻ một hạt phỉ cho vào miệng và ngẩng đầu nhìn khung cảnh chợt yên tĩnh.
Kim Thái Hanh không để ý nhiều liếc cậu nhóc một cái, sau đó hắn nói với Điền Chính Quốc: “Tôi không có ý định cho thầy thuê cả tầng, nếu không cần chỗ rộng như vậy thì thầy cứ thuê nhà ở tầng dưới và dùng bao nhiêu phòng thì tính bấy nhiêu.”
“Nhưng trong thời gian sửa sang, tầng trên không có phòng ăn nên tôi với Lộc Ngôn thường xuống nhà ăn cơm, nhà kho và bếp ở góc trong cùng của tầng này cũng thỉnh thoảng được sử dụng; mỗi lần tôi ra ngoài thì phải đi thang bộ xuống đây rồi sau đó xuống hầm, chắc chắn tôi sẽ làm phiền thầy nên tôi nghĩ giảm giá thì sẽ công bằng hơn. Tôi nói xong rồi, thầy nói đi.”
Sự chân thành luôn là chiêu bài tất thắng.
Điền Chính Quốc mấp máy môi, cậu muốn nói lại thôi. Mặc dù lí trí của cậu vẫn cảm thấy không ổn nhưng cậu phải thừa nhận mình có hơi ‘rung rinh’ trước những lời này.
Tuy nhiên Lộc Ngôn lại tưởng thầy Điền không hài lòng, cậu nhóc nhanh chóng đứng dậy ngồi giữa hai người rồi vừa nhai hạt dẻ vừa nài nỉ Kim Thái Hanh: “Nếu thầy Điền thuê phòng của cậu thì lí tưởng nhất là được trả tiền hằng tháng mà không cần đặt cọc”.
“Hả?” Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn qua, mình vừa nói thế à?
“Phải chừa chỗ để thương lượng chứ.” Con trai lớn đến gần cậu mình, dùng tay che miệng lại và trầm giọng khuyến khích: “Không sao, cậu cứ nói với thầy Điền đi, con yểm trợ cho cậu mà.”
Kim Thái Hanh nghiêng đầu như thể suy nghĩ thật kĩ: “Được thôi, trả sau ngày có lương là được.”
“Cậu con khá dễ nói chuyện.” Lộc Ngôn quay sang Điền Chính Quốc xin ý kiến: “Mình có nên đòi hỏi gì nữa không thầy?”
Điền Chính Quốc cười nhẹ: “Con theo phe nào?”
Lộc Ngôn nháy mắt: “Thầy chưa nhìn ra ạ?”
Nhìn hai người lặng lẽ thì thầm, Kim Thái Hanh đứng dậy đề nghị: “Thôi thì thầy cũng tới đây xem nhà, để tôi dẫn thầy đi tham quan một vòng nhé?”
Bỏ qua việc có nên thuê hay không, Điền Chính Quốc vẫn có hứng thú với thiết kế trang trí nhà thầy Kim, cậu đứng dậy và nói: “Được đó.”
Kim Thái Hanh kiên nhẫn dẫn đoàn đi tham quan từng phòng, thỉnh thoảng hắn giới thiệu ngắn gọn hoặc giải đáp thắc mắc.
Hai người đi dọc hành lang và bật đèn dọc đường khiến cả căn nhà chìm trong tông màu tươi sáng và ấm áp, tất cả các phòng ngủ đều có ban công độc lập, đặc biệt phòng ngủ chính có cửa sổ hai mặt giúp không gian thêm thông thoáng và thoải mái.
“Thầy còn thích không?” Kim Thái Hanh mỉm cười hỏi.
Điền Chính Quốc trả lời: “Nhà của thầy thì đương nhiên là tốt, thế nhưng cho tôi thuê thì chỉ có tôi được lợi thôi.”
Giọng điệu của Kim Thái Hanh vẫn bình tĩnh: “Đâu phải tôi không lấy tiền thuê nhà, với cả tôi cũng được lợi mà. Cho thầy thuê thì tôi có thể trao đổi công việc với giáo viên phó chủ nhiệm của mình bất kì lúc nào, ai đó muốn học thêm Ngữ văn thì cũng có thể tìm đến thầy ngay, tiết kiệm được kha khá tiền câu lạc bộ suối nước nóng nhỉ?”
Lộc Ngôn đi theo phía sau bị réo tên chợt cảm thấy vai đau nhức, có lẽ là do sang chấn tâm lí hậu massage nắn xương.
Đi từ trong nhà ra ngoài vườn, Điền Chính Quốc thực sự không tìm ra khuyết điểm nào của ngôi nhà này nên đành thành lòng khen ngợi.
Tuy nhiên Kim Thái Hanh không thúc giục cậu đưa ra quyết định ngay, hắn khuyên cậu dùng nơi này để thay thế căn hộ nhỏ ở Bắc Uyển và coi đây như một sự lựa chọn chắc chắn, như vậy thì cậu không cần phải chạy đôn chạy đáo khắp thành phố để tìm nhà.
“Cảm ơn thầy Kim đã giúp đỡ khi cần.” Điền Chính Quốc đứng trong vườn nói một cách chân thành.
Kim Thái Hanh nhìn bầu trời tối tăm trên đầu rồi đề nghị: “Giờ này không đi xem nhà được, thầy ở lại ăn cơm chung không?”
Điền Chính Quốc chú ý cách nói ‘ở lại’ của hắn, cậu lập tức hỏi: “Ở nhà hả?”
Đối phương gật đầu: “Xem như tôi thực hành bốn từ thầy vừa nói.”
“Bốn từ nào?”
“Giúp đỡ khi cần.”
Thầy Kim hỏi tiếp: “Sáng nay tôi đang dọn nhà thì tìm thấy một cái lò nướng trong kho mua từ lâu nhưng chưa dùng, hôm nay không có gió, muốn nướng BBQ ngoài vườn không?”
“Được không?” Mắt Điền Chính Quốc sáng lên, một khoảnh sân đẹp như vậy thực sự rất thích hợp để làm mấy chuyện thú vị.
“Chỉ cần chuẩn bị một chút thôi.” Kim Thái Hanh đưa tay chạm bàn ghế gỗ dưới chòi: “Tôi lấy lò nướng ra vệ sinh. Sau khu nhà này có siêu thị thực phẩm tươi sống, thầy dẫn Lộc Ngôn đi mua đồ ăn đi.”
“Được thôi.” Điền Chính Quốc vừa định đi thì bị người phía sau chặn lại.
Kim Thái Hanh thấp giọng nhắc nhở: “Hồi Tết nó lừa tiền tôi nhiều lắm, mua đồ nhớ bắt nó trả tiền nhé.”
Điền Chính Quốc mỉm cười quay lưng lại: “Để tôi mời, tôi không xuống tay với con nít được.”
–
Điền Chính Quốc và Lộc Ngôn đến siêu thị thực phẩm tươi sống mua rất nhiều thịt và hải sản có thể chiên nướng, thêm các loại nguyên liệu và gia vị và chất đầy một xe đẩy.
Từ khi xuất viện Điền Chính Quốc không hề uống một giọt rượu nào, thế nhưng khi thấy rượu trái cây trong siêu thị, cậu kiềm lòng không đặng mà mua mấy lon trông ngon miệng nhất.
Vị việt quất chua ngọt uống đỡ ngán, cộng thêm độ cồn thấp ăn với thịt nướng là chuẩn bài.
Hai người xách theo đồ lỉnh kỉnh về đến nhà, ngoài trời tối đen đến nỗi bọn họ khó có thể nhìn thấy.
“Đi bật đèn lên.” Kim Thái Hanh dựng lò nướng ngoài sân rồi dùng kẹp đảo than không khói bên trong.
Lộc Ngôn chạy đi: “Con muốn đi vệ sinh.”
Điền Chính Quốc nói: “Để tôi bật cho.”
Kim Thái Hanh chỉ dẫn: “Hộp công tắc ở đằng sau bức tranh ngay lối vào.”
“Tôi thấy rồi.” Điền Chính Quốc nghiêng người về phía trước và cẩn thận phân biệt các đường dây khác nhau, cậu tìm chính xác công tắc điều khiển nguồn điện của khu vườn.
Với một tiếng tách, chòi và đài phun nước trong sân sáng lên với ánh đèn dịu nhẹ. Những đốm đèn ấm áp nhỏ bé giống như những ngôi sao ngưng tụ thành đại dương bao la trên những khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Điền Chính Quốc không giúp nhóm lửa than được nên vào bếp rửa sạch hải sản với rau củ rồi mang ra.
Bóng dáng Kim Thái Hanh đang tập trung vào công việc được in trong ánh sáng và bóng tối nhẹ bẫng, ngọn lửa than cháy dưới tay hắn nóng rực, nhưng trong đêm đông thì lại càng ấm áp.
“Thầy Kim có vẻ không thành thạo kĩ thuật nướng BBQ cho lắm.” Điền Chính Quốc đưa cánh gà xiên và ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng không ăn nhập với khung cảnh xung quanh.
“Thầy làm đi này?” Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt sắc bén.
“May mà tôi cũng không yêu cầu cao, nướng chín là được.” Điền Chính Quốc đương nhiên không muốn làm, cậu vội vàng đổi giọng và mỉm cười rút lui.
Chẳng mấy chốc nguyên liệu trên xiên nướng đã được đặt lên bàn, những con tôm tách lưng và thịt bò tảng ướp tiêu đen nóng hổi trên bếp nướng điện đang từ từ được nước chín.
Kim Thái Hanh lấy rượu vang khô trong tủ ra và rót cho Điền Chính Quốc nếm thử.
“Mùi rượu hơi gắt.” Điền Chính Quốc nhấp môi và cau mày.
“Vậy thầy uống nước trái cây đi.” Kim Thái Hanh đành mỉm cười và lấy nửa li rượu đỏ cho bản thân.
Mùa đông mà được ăn quanh đống lửa thì quá tuyệt vời, ba người ăn chung và nâng li chúc mừng ngày mùng năm vui vẻ.
Vì cảm thấy ăn mấy món này không đủ no nên Kim Thái Hanh cho nấu thêm một vắt mì nhỏ, Điền Chính Quốc ăn hai chén canh và lập tức thấy ấm bụng.
Không biết có phải do rượu việt quất và rượu vang khô trộn lẫn với nhau không mà Điền Chính Quốc cảm thấy choáng váng dù cậu chưa uống nhiều. Sau bữa ăn, Kim Thái Hanh đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.
Điền Chính Quốc cảm giác mình được thầy Kim đỡ, cậu hừ một tiếng rồi nói bằng giọng mũi: “Tôi còn tỉnh.”
“Tôi biết.” Kim Thái Hanh nói: “Trạng thái cơ thể của mỗi người sau khi say đều khác nhau, thầy nên nghỉ ngơi ở đây đi, ra ngoài chẳng may ngất xỉu.”
Điền Chính Quốc thấp giọng đáp: “Ừ.”
“Nằm xuống nào, cẩn thận…” Khi Kim Thái Hanh cầm chiếc chăn vải nhung san hô mới trải lên, hắn đỡ bằng một tay khiến Điền Chính Quốc nằm vật xuống chiếc giường êm ái.
Trong bóng tối hai tay hắn bị đè chặt dưới eo Điền Chính Quốc, đối phương nặng nề nheo mắt và hơi ngồi dậy: “Cộm quá đi…”
Kim Thái Hanh lợi dụng lúc đó bỏ tay ra, hắn ngửi thấy mùi rượu ngọt dịu trên người thầy Điền ở khoảng cách gần. Hắn đưa tay đắp chăn cho cậu rồi đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Thầy Điền ngủ rồi à?” Lộc Ngôn đang dọn dẹp đống bừa bộn ngoài sân, nhặt từng thanh sắt rơi xuống đất.
“Không, để người ta nằm một lát thôi.”
Lộc Ngôn cười xấu xa: “Nằm một lát hay là cố ý đưa người ta vào để làm quen với căn nhà mình sẽ ở sau này ạ?”
Kim Thái Hanh dọn dẹp cẩn thận và không để ý cậu nhóc.
“Nói chuyện riêng của mình và không làm phiền một đứa nhóc, thế mà vừa xuống máy bay cậu đã kêu con tìm thông tin thuê nhà khắp cái khu này là sao? E rằng thầy Điền không tìm được nơi nào phù hợp hơn nơi này nữa đâu, phải ở lại đây thôi chứ sao giờ.” Trong đầu Lộc Ngôn bật ra mấy từ ‘lạt mềm buộc chặt’.
Kim Thái Hanh dừng lại nhìn cháu trai và nghiêm túc nói: “Thật ra cậu cũng thắc mắc giống thầy Điền, con theo phe ai vậy?”
Câu hỏi nguy hiểm.
Lộc Ngôn luôn có khát vọng sống sót mãnh liệt và biết chính xác phải trả lời như thế nào: “Tất nhiên là phe cậu rồi.”
“Vậy thì đừng nói nhiều.” Kim Thái Hanh nhìn cậu nhóc một cái rồi cất lo nướng đã dùng rồi mang về nhà.
Nhìn bóng người rời đi, cậu nhóc mỉm cười hít một hơi lạnh rồi thì thầm nửa câu sau: “Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến tình cảm của con dành cho thầy Điền.”
Cho dù thầy Kim có nghĩ thế nào thì bản thân Lộc Ngôn cũng có động cơ ích kỉ khi tạo điều kiện cho thầy Điền dọn vào ở.
Thay vì gọi nơi này là Phồn Thiên Cảnh Uyên thì nên gọi là ‘Phạm Thiên Tịnh Thổ’.
Phạm thiên tịnh thổ trong Phật giáo nghĩa là mảnh đất thanh tịnh, thoát tục.
Những đại thần ưu tú sống ở đây đều khắc kỉ và nhàm chán, trước nhà là câu lạc bộ cờ vua hoặc phòng trà đạo, ngay cả con chó Great Dane nhà hàng xóm cũng chẳng bao giờ thức khuya dậy sớm, mỗi ngày còn đi dạo hai lần.
Nhưng khi thầy Điền ở đây thì có vẻ hơi khác một chút.
Cái lạnh của mùa đông còn đó, mùi thịt nướng nửa đêm có thể vương vấn mười dặm, bởi lẽ ý nghĩa quan trọng nhất của cuộc sống là thoả mãn chính mình.
–
Tác giả có lời muốn nói
Tối hôm đó Lộc Ngôn về nhà trên tầng hai thì thấy cậu mình đang tập trung vào bàn làm việc, cậu nhóc đi tới xem thầy Kim đang giải bài gì.
Đại ca: Thầy Điền mỗi tháng đặt đồ ăn tám trăm tệ, xem phim mua sách hai trăm tệ, cà phê ba trăm tệ, nạp game mua skin hai trăm tệ, thẻ phòng gym sáu trăm… Tiền lương còn lại… Nếu không lấy tiền thuê nhà hoặc lấy giá thấp thì không giữ được người, lấy giá cao thì áp lực cho người ta, như vậy phải lấy bao nhiêu cho vừa?
(Gãi đầu) Bài này khó quá, chuyển nhượng quyền sở hữu căn nhà cho người ta luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me