TruyenFull.Me

Chuyen Ve Thien Long Nhan Va Nang Mieu Tac

Donquixote Doflamingo chưa bao giờ phải chịu cảnh ngủ trên một chiếc giường tồi tệ như thế này. Hắn vốn đã quen với những thứ tốt hơn, nhưng bởi lần này, hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Dẫu biết rằng hành trình tìm cách hồi sinh Nami có thể chỉ là một cuộc tìm kiếm vô vọng, hắn vẫn kiên quyết tiến bước. Chỉ cần có một phần trăm cơ hội thành công, hắn cũng sẵn lòng đánh đổi tất cả để nắm lấy.

Mùi thơm từ bên ngoài căn nhà đánh thức hắn dậy. Lưng hắn đau nhức sau một đêm phải ngủ trên chiếc giường không hề thoải mái ấy. Hắn đứng dậy, vươn vai vài cái và thực hiện một số động tác dãn cơ để làm dịu đi cơn đau. Hắn chậm rãi bước ra ngoài, hướng về phía của mùi hương hấp dẫn đang tỏa ra.

"Nami? Cô ở đó không?" Hắn cất tiếng gọi nhưng không hề có câu trả lời.

Cẩn thận bước tiếp, hắn đi quanh căn nhà và cuối cùng cũng tìm thấy nơi mùi hương tỏa ra.

"Cô đang làm gì vậy?"

Nami đang lơ lửng bên cạnh một người khổng lồ với kích thước khá khiêm tốn đang nấu ăn ở phía sau căn nhà. Cô cười vui vẻ khi thấy hắn.

"Doffy, ông ấy đang nấu bữa sáng cho ngài đấy. Ngài có thể ăn sau khi ông ấy nấu xong"

Nami bay về phía Doflamingo và lượn quanh hắn.

"Ông ấy là ai vậy?"

"Ồ, ông ấy là chủ nhân của căn nhà này"

"Ngủ ngon chứ, chàng trai?"

"Cũng tạm. Ông có phải là người lùn không?"

"Câu hỏi khiếm nhã quá! Haha, ta không phải là người lùn. Ta chỉ là một gã khổng lồ dường như không thể lớn hơn được nữa. Hai người là ai?"

"Tôi là Dof- đợi đã! Ông có thể nhìn thấy cô ấy sao?"

"Ôi, ta ước gì ta không thể. Cô ấy thật phiền phức. Haha. Ta không có ý xúc phạm đâu, cô gái"

"Gì chứ? Doffy, làm ơn đá ông ta khỏi đây cho tôi đi!" Nami bĩu môi.

"Doffy? Cậu là Donquixote Doflamingo sao?"

"Đúng vậy. Có chuyện gì sao?"

"Rời khỏi đây ngay!"

..............................

Hắn thực sự cảm thấy mệt đến mức rã rời sau khi bị người khổng lồ ấy đuổi đi. Quá khứ luôn ám ảnh hắn, đặc biệt là vào những lúc như thế này, dù hắn chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó. Trước đây, hắn đã từng đối xử vô cùng tàn nhẫn với những người khổng lồ. Nhưng họ cũng chỉ là một trong vô số những nạn nhân đã phải hứng chịu những tội ác mà hắn đã gây ra.

Sau khi được phong làm quốc vương của Dressrosa, hắn đã từng mong rằng quá khứ sẽ không còn đeo bám lấy mình nữa, nhưng điều đó chỉ là một giấc mơ xa vời. Hầu hết mọi người vẫn còn e sợ hắn, ngay cả khi cựu vương Riku đã lên tiếng bảo chứng cho sự ăn năn của hắn thì sự chấp nhận của họ vẫn chỉ dừng lại ở mức miễn cưỡng. Thế nhưng, khi nhận thấy sự thay đổi của Doflamingo, tất cả bọn họ đã trao cho hắn cơ hội để chứng minh hắn xứng đáng với ngai vàng.

Doflamingo lang thang dọc theo bờ biển hòn đảo, rồi quyết định lẻn lên một trong những con tàu đang neo đậu. Những hòn đảo xung quanh phủ đầy rừng cây rậm rạp và không hề có dấu hiệu của sự sống. Sẽ thật lãng phí thời gian nếu đi lạc trong rừng thêm một lần nữa. Hắn cũng đã thấm mệt.

Hắn nhảy qua những tầng mây và đáp xuống boong của con tàu đầu tiên mà hắn nhìn thấy. Nhưng rồi ngay lập tức hắn hối hận vì sự lựa chọn của mình. Đó chính là tàu của băng Mũ Rơm! Trời ơi, hắn thề rằng mình sẽ lập tức rời đi nếu như con tuần lộc không nhìn thấy hắn và hét to tên của hắn! Bên cạnh đó, việc tất cả những đám mây đột ngột biến mất ngay khi hắn đáp xuống boong tàu cũng đã cướp mất cơ hội để hắn có thể trốn thoát.

..........................

"Ngươi đang làm gì ở đây, Doflamingo?"

Chàng kiếm sĩ tóc xanh chất vấn, trong khi cả băng Mũ Rơm thì vây xung quanh, không cho hắn đường thoát.

"Sao ngươi lại theo bọn ta?" Đến lượt Nico Robin - đứa con quỷ lên tiếng hỏi hắn.

"Ta không hề có ý theo dõi các ngươi. Chẳng qua ta nhầm con tàu này với một tàu cướp biển thông thường khác mà thôi. Nếu biết đây là tàu của các ngươi, ta đã chẳng buồn bước lên. Ta hẳn sẽ tìm một con tàu khác, hoặc tự mình bay tới một hòn đảo nào đó thay vì đặt chân lên tàu của các ngươi"

"Ngươi có tìm thấy gì không?" Luffy bình tĩnh hỏi.

Doflamingo lắc đầu.

"Chưa. Còn các ngươi thì sao?"

"Vẫn chưa. Nếu muốn, ngươi có thể nghỉ ngơi ở đây. Bọn ta sẽ không làm phiền ngươi"

"Cảm ơn, nhưng ta sẽ rời đi khi những đám mây quay trở lại"

Hắn thấy biết ơn vì băng Mũ Rơm sẽ không làm phiền hắn và lúc này, hắn thực sự cần có thời gian để nghỉ ngơi.

Doflamingo ngả lưng dưới gốc cây quýt trên boong tàu. Cơn mệt mỏi tràn đến, hắn thả mình nằm ngửa đối mặt với bầu trời. Ảo ảnh mờ ảo của Nami lại bất chợt xuất hiện khiến hắn giật mình, vội vàng bật dậy.

"Này, đừng có làm ta giật mình như thế chứ. Suýt nữa ta lên cơn đau tim vì cô rồi đấy. Trời ạ!"

"Doffy, ngài nghĩ họ có thể nhìn thấy tôi không? Tôi đã cố nói chuyện với Robin nhưng cô ấy không đáp lại gì cả" Nami lo lắng hỏi, giọng đầy vẻ bất an.

"Vậy sao? Nhưng gã khổng lồ cũng có thể nhìn thấy cô mà, đâu phải chỉ có mình ta"

"Vậy còn cậu bé và dân làng, họ đâu có nhìn thấy tôi"

"Ta cũng rất muốn biết vì sao lại như vậy. Cô đã thử nói chuyện với tất cả thành viên trong băng của mình chưa?"

"Tôi sẽ thử"

Nói xong, Nami liền lướt đi. Doflamingo dõi theo hình ảnh của cô xa dần với ánh mắt trầm tư.

........................

"Tôi thề là tôi đã nhìn thấy hắn ta nói chuyện với chính mình" Usopp thì thầm với các thành viên trong bếp.

Đang là giờ ăn trưa của cả băng, không khí lẽ ra phải rất ồn ào, náo nhiệt nhưng tất cả lại đều giữ vẻ nghiêm túc. Không ai trong số họ gây ra những tiếng động không cần thiết, ngay kể cả Luffy. Nhưng vẫn có một ngoại lệ, đó chính là Sanji, bởi anh đang phải chuẩn bị thêm một phần ăn khác cho vị lãnh chúa mới đến ngoài kia. Anh không ngờ sẽ có một vị khách xuất hiện giữa biển cả bao la như vậy vào đúng giờ ăn trưa.

"Tôi cũng vậy" Brook và Franky thì thầm, bọn họ đã lặng lẽ quan sát hắn vài phút trước đó.

"Tôi nữa, tôi cũng thấy hắn ta hành động vô cùng khó hiểu"

Các thành viên khác lần lượt lên tiếng về hành vi kỳ lạ ấy của hắn.

"Vậy là không phải chỉ mình tôi nhìn thấy điều đó. Có lẽ hắn ta đã hóa điên sau khi Nami... mọi người cũng biết mà, trở nên như thế ấy?"

Zoro đặt câu hỏi với cả nhóm. Tất cả nhún vai, không ai có câu trả lời rõ ràng.

"Có vẻ như hắn thật sự thích cô ấy, đúng như Baby Five đã nói" Robin chen vào, giọng cô có chút thích thú.

"Hãy cứ giả vờ như chúng ta không để ý hắn đang nói chuyện một mình đi. Tôi có linh cảm rằng hắn sẽ lại làm như thế nếu nghĩ rằng chúng ta không để ý tới hắn. Có khi chúng ta còn tìm được gì đó về lý do hắn hành động như vậy" Luffy đột nhiên trở nên nghiêm túc và bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Đồng ý"

...........................

Nami cảm thấy bực bội vô cùng. Cô đã cố gắng giao tiếp với tất cả các thành viên trong băng của mình nhưng thất bại thảm hại. Không ai nhận ra sự hiện diện của cô. Và giờ, họ lại còn đang bàn tán về vị lãnh chúa ấy như thể hắn bị điên nữa chứ! Làm gì có chuyện đó!

Cô bay lượn khắp căn bếp, cố gắng khiến họ nhận ra sự hiện diện của mình. Nhưng mọi thứ vẫn bất động dù cho cô cố gắng chạm vào. Bàn tay hoàn toàn chẳng thể nắm bắt được bất cứ thứ gì. Trong cơn tuyệt vọng, Nami bay đến cây quýt, nơi Doflamingo đang nghỉ ngơi.

"Chuyện gì nữa đây?"

Doflamingo dường như chẳng còn chút sức lực nào. Hắn nằm dài trên boong tàu, tay đặt lên trán, thở dài đầy mệt mỏi.

"Họ không thể nhìn thấy tôi. Tôi phải làm gì đây?" Nami phụng phịu, hy vọng rằng hắn sẽ an ủi cô.

"Sao cô không ngừng bay lượn lung tung và nghỉ ngơi đi? Hoặc tốt hơn là để TÔI được nghỉ ngơi?" Hắn nói với đôi mắt nhắm nghiền.

Nami cũng chỉ đoán là hắn đang nhắm mắt, vì ai mà biết được sau lớp kính màu kỳ quái kia là đôi mắt nhắm nghiền hay vẫn đang hé mở đầy tỉnh táo cơ chứ.

"Đồ ngốc Doffy. Được thôi, tôi sẽ không làm phiền ngài nữa. Tạm biệt!"

Nami tức giận bay đi.

"Tạm biệt, Nami"

Doflamingo chẳng buồn quan tâm đến việc cô sẽ đi đâu. Hắn chìm vào giấc ngủ suốt buổi chiều mà không bị ai quấy rầy.

.................................

Cung điện Dressrosa,

Baby Five đang dọn dẹp phòng của Doflamingo thì nghe thấy một tiếng nứt vỡ. Tò mò, cô cố gắng tìm nguồn gốc của âm thanh đó thì tiếng nứt lại vang lên lần nữa. Cô vội vàng chạy đến bên giường, nhìn vào chiếc hòm pha lê của Nami. Đôi mắt mở to đầy sợ hãi.

"Ôi không! Không thể nào!"

..o0o..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me