TruyenFull.Me

Chuyen Ver Exo Hoa Anh Dao

Chương 21

- A, Hưng Hưng về rồi.

Bạch Hiền nhác thấy bóng Nghệ Hưng liền reo lên, sau đấy bỗng khựng lại, sắc mặt y có vẻ không tốt. Chung Nhân không quá khó để nhận ra Nghệ Hưng có vẻ khác lạ. Đợi y ngồi xuống, hắn liền hỏi:

- Hưng nhi, Trương thúc thúc gặp đệ có việc?

- A, cũng như mọi năm thôi. Có điều, mỗi khi người đề cập đến ngôi vị hoàng đế, đệ lại cảm thấy không xong. Đệ thật sự quá nhỏ bé với ngôi vị đó.

- Tiểu tử ngốc, sao lại tự ti như thế. Không phải mỗi Trương thúc thúc tin tưởng đệ, phụ thân ta và các bá bá thúc thúc đều ủng hộ đệ.

Lộc Hàm lên tiếng trấn an.

- Phải đấy, tuy ta và cha ta không biết quá nhiều về việc triều chính, nhưng cha ta cũng nói, ngoài đệ ra, không ai xứng đáng.

Khánh Thù mỉm cười ôn hoà. Hưng Hưng, ai cũng tin tưởng ngươi, sao chính ngươi lại hoài nghi về bản thân mình?

- Đừng quá lo lắng. Luôn có bọn ta phía sau, sát cánh cùng với đệ.

Chung Nhân nắm tay Nghệ Hưng, khẽ siết nhẹ.Hỏi vì sao nhất đẳng thị vệ Kim Chung Nhân luôn hộ tống thái tử Trương Nghệ Hưng từ phía sau?

Đáp, để mỗi khi y quay lại, luôn thấy được ánh mắt của ta đang dõi theo y, quan tâm đến từng nhất cử nhất động của y.

Hỏi người hộ tống từ phía trước, thái tử trông thấy người sẽ yên tâm hơn?

Đáp, sẽ không. Vì khi đấy, y chỉ trông thấy bóng lưng của ta mà thôi.Mãi mãi là như thế, Chung Nhân dù làm bất cứ điều gì, việc đầu tiên nghĩ đến... Là Nghệ Hưng.

Có lẽ thế, nên câu ta yêu người, ta không thể nào thốt ra. Để đến khi người hiểu được, ta và người, đã đứng về hai phía của chân cầu Nại Hà... Nghệ Hưng nhìn thật lâu những khuôn mặt thân thuộc này, phải, ai ai cũng đều ở bên ta, cớ gì ta lại phải sợ thử thách phong ba? Ngay sau đấy, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đoạn quay sang Bạch Hiền thắc mắc:

- Hiền ca, lúc nãy đệ vừa vào, mọi người bàn chuyện gì xôn xao thế ạ?

- A,_ Bạch Hiền ngó lơ, đánh tầm mắt sang nơi khác.

- Bạch Hiền muốn chúng ta sang phủ Kim gia, dọ ý Kim bá bá.

Lộc Hàm "tốt bụng" trả lời giúp. Nghệ Hưng mở to mắt, nhìn Bạch Hiền nửa ngày, sau đấy phun ra một câu:

- Hiền ca, đệ thật không ngờ, huynh lại mong muốn xuất giá đến thế.

.

.

.

Lộc Hàm, Khánh Thù bỗng thấy trời hôm nay thật đẹp, chi bằng đi dạo một vòng quanh hồ, chợt nhận ra dung nhan vẫn chưa hồi phục, liền ngậm ngùi tản ra phía cửa, ngắm cảnh xuất khẩu thành thơ. Chung Nhân xoay người, dặn dò gia nô chuẩn bị vài thứ để sang phủ Kim gia. Nghệ Hưng cũng nối gót theo sau. Thật lâu sau đấy, một tiếng hét tưởng chừng như long trời lở đất phát ra ở cung Cảnh Dương:

- MẤY NGƯỜI ĐI CHẾT HẾT ĐI...

Nghe nói, sau tiếng hét ấy, mỗi khi muốn nói chuyện với Xán Liệt, mọi người phải hơi nỗ lực một tí, vì... tai phải y nghe không được rõ. Cũng phải, đứng gần thế mà, Bạch Hiền dường như dồn hết sức mà.

....

Kim Hữu Khánh nghiêng đầu chăm chú nhìn vào quyển binh pháp, thỉnh thoảng đôi chân mày nhíu lại, làm lộ rõ vết chân chim hằn nơi khoé mắt, ngón tay khe khẽ gõ nhịp trên bàn, ra chiều suy tư. Nếu nói Kim Chung Nhân là vẻ đẹp hoàn mĩ, khiến người khác vừa muốn đến gần để chiêm ngưỡng, lại vừa bị vẻ băng lãnh của y làm cho chùn bước, thì Kim Hữu Khánh, với khí thế mạnh mẽ hơn người, liền khiến kẻ khác không rét mà run.

Bọn Lộc Hàm cũng thế, trông thấy bá bá như vậy, không tên nào dám lên tiếng. Cuối cùng, "cún con" Bạch Hiền cũng phải "ra trận":

- Bá bá, tụi con...

Hữu Khánh nhẹ đặt quyển sách xuống bàn, ngẩng đầu lên, hướng mắt hỏi:

- Có việc?

Im lặng, hay là hôm khác hẳn đến. Hôm nay bá bá có vẻ không vui. Xán Liệt kéo kéo áo Bạch Hiền, nói nhỏ. Không có tiền đồ, tiểu tử nhà ngươi, đợi ta mang sính lễ đến rước về. Bạch Hiền trừng mắt. Sai một li, đi một dặm. Tính toán thời cơ, ra tay đúng lúc, đem về thắng lợi. Điều trọng yếu này ngươi cũng không biết, ngoan ngoãn ở nhà, yên phận để ta nuôi ngươi. Xán Liệt bĩu môi.

- Bá bá, Xán Liệt, Bạch Hiền có việc muốn thưa.

Lộc Hàm, Nghệ Hưng cùng Khánh Thù bất mãn nhìn màn đấu mắt không có hồi kết, đồng thanh lên tiếng. Hữu Khánh khẽ lắc đầu, bọn tiểu tử này, mới doạ một tí đã mặt xanh mày xám. Đến bao giờ mới chịu lớn khôn đây?

- Có việc gì, cứ nói. Bá bá không ăn thịt các ngươi, không cần phải sợ.

Bạch Hiền thường ngày lém lỉnh hoạt bát, nay gặp phải chuyện của mình, lại lúng túng không biết làm sao, liền đánh mắt cầu cứu Nghệ Hưng. Nghệ Hưng thở dài nhìn trời, Hiền ca, là huynh hay Xán Liệt không có tiền đồ?

- Bá bá, người chắc đã nghe qua về chuyện lệnh tôn của Kim thừa tướng bên Ngô quốc ạ?

- Có, ta có nghe qua.

Nhìn vẻ mặt bình thản của Hữu Khánh, cơ hồ không có chút kinh động, Bạch Hiền như mở cờ trong bụng, đôi mắt sáng lên, e dè hỏi:

- Người không ngạc nhiên sao ạ?

- Tất nhiên là có, người thường khi nghe qua loại chuyện này, tránh không khỏi có chút kinh ngạc. Ta khi ấy còn nghĩ, tiểu tử này, ắt hẳn là điên rồi.

- Tại sao ạ?

- Nam nhân với nam nhân... có thể sao?

- Sao lại không thể ạ? Chẳng phải, điều đó đã xảy ra bên Ngô quốc rồi sao ạ?

Bạch Hiền tựa hồ có chút kích động. Bạch Hiền về sau quả thật là "được gả" cho Kim gia, nhưng y tuyệt đối ngoan ngoãn, không chống cãi. Là bởi vì khi đấy, Xán Liệt đã nắm tay y thật chặt, đến trước mặt Hữu Khánh bá bá, không chút run sợ nói:

- Thưa bá bá, nếu yêu một nam nhân là điên rồ, thì con nguyện, vì Bạch Hiền, trở thành một kẻ dở dở ương ương suốt một đời...Tỉnh tỉnh mê mê nào ai biết. Mơ mơ thực thực có ai hay. Chỉ biết, ta yêu người là mãi mãi. Là điên, là dại, mặc thế gian...

Kết thúc chuơng 21

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me